Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Tâm Du nằm mơ cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên trong đời làm chuyện trái với lương tâm, sẽ là vì một giấc mơ.

Trái với lương tâm đến mức nào chứ? Chính là buổi sáng tỉnh lại, ngồi trên giường đỏ mặt cả buổi trời, ra cửa thấy ai cũng chột dạ, giống như tất cả mọi người đã nhìn thấu, có thể thấy được bí mật nhỏ trong cô.

"Tâm Du, con không thoải mái à? Sao mặt lại đỏ thế này? Có phải là sốt không? Có muốn gọi bệnh viện xin nghỉ không?" Lục Tâm Du đang lấy sữa chua trong tủ lạnh, Lục Lâm Vân đột nhiên lo lắng sờ trán cô.

Lục Tâm Du làm chuyện trái với lương tâm, chột dạ không dám nhìn vào mắt mẹ, cô cầm tay mẹ, nói: "Con không sao đâu mẹ, trời nóng quá thôi, mẹ không thấy con đang lấy sữa chua sao?"

"Thật không?" Lục Lâm Vân ngờ vực nhìn con gái, trước nay đâu thấy mặt đỏ thế.

Lục Tâm Du sợ nhìn thẳng vào mẹ, cứ như thể bà biết được bí mật trong lòng cô, vì thế cô cầm sữa chua uống, chạy nhanh ra cửa.

Lục Lâm Vân ở phía sau kêu lên: "Con vẫn chưa ăn sáng đâu!"

Giọng Lục Tâm Du vang lên ngoài thang máy, "Con đến bệnh viện ăn!"

Bảy giờ sáng, Lục Tâm Du vội vàng ra khỏi nhà, trực tiếp đến gara ngầm lấy xe.

Vừa chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên bị người khác ôm từ phía sau, hô hấp nóng bỏng phả vào tai cô, "Chào buổi sáng, vợ."

Cơ thể với nhiệt độ quen thuộc dán vào thân thể cô, trái tim Lục Tâm Du đập thình thịch kinh hoàng, nghĩ đến giấc mơ tối qua, cô lập tức hoảng loạn chui ra khỏi ngực anh, "Đừng có đứng gần như vậy, nóng muốn chết." Sau đó hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

"Đưa em đi làm, anh được nghỉ mà." Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du, thấy mặt cô đỏ bất bình thường thì cười xấn đến, "Vợ à, sao mặt lại đỏ thế này?"

Lục Tâm Du hoảng hốt, "Có...có sao? Chắc là nóng quá. Ôi, mau lên xe đi!"

Nói xong, cô lập tức ném chìa khóa cho Lâm Thâm, sau đó mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào theo thói quen.

Lâm Thâm cười lên xe, "Giờ anh thành tài xế của em rồi."

Lục Tâm Du liếc mắt nhìn anh. Nghĩ thầm, nếu có tài xế lưu manh thế này, cô đã sa thải từ lâu.

Xe ra khỏi gara, Lâm Thâm nhìn mặt Lục Tâm Du qua kính, vẫn đỏ bừng như cũ, đôi mắt cô nhìn phía trước, không biết là đang nghĩ gì.

Anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống, hỏi: "Còn nóng à?"

Lục Tâm Du rầu rĩ "ừ" một tiếng.

Xe dừng trước đèn đỏ, Lâm Thâm nghiêng đầu nhìn Lục Tâm Du trong chốc lát, bỗng nhiên không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi anh nhếch lên, tiến đến bên tai Lục Tâm Du, giọng rất nhẹ, mờ ám hỏi: "Hôm qua mơ thấy anh phải không?"

Lục Tâm Du sặc nước, ho khan không ngừng. Lâm Thâm đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng cô, cười không ngừng được, "Mơ thấy anh thật à?"

"Ai mơ thấy anh? Đừng có không biết xấu hổ vậy được không?" Lục Tâm Du đưa tay đẩy mặt Lâm Thâm đi, chỉ phía trước, "Lái xe đàng hoàng không được à?"

Ngoài mặt Lục Tâm Du bình tĩnh, nhưng trong lòng như bị mèo cào. Mắt người này có thể nhìn thấu tâm can người ta à?

Trong lòng cô hoang mang rối loạn, để che dấu sự chột dạ, cô cầm lấy hộp sữa chua uống, cắm ống hút, chuẩn bị uống một miếng.

Ai ngờ còn chưa kịp uống, Lâm Thâm đã đưa tay sang, cầm hộp sữa chua uống, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Đã nói bớt ăn đồ lạnh rồi, không cho uống." Anh vừa nói vừa để sữa chua vào cái khay bên cạnh ghế điều khiển.

Lục Tâm Du đột nhiên bị giật sữa chua: "..."

Xe chạy đến bệnh viện, Lục Tâm Du vội vàng đi làm, nói một tiếng với Lâm Thâm rồi chuẩn bị xuống xe.

Lâm Thâm cầm lại tay cô, kéo cô về, nhướng mày, cười nhìn cô, "Cứ vậy mà đi à?"

"Còn muốn thế nào nữa?"

Lâm Thâm cợt nhả đến gần, "Em nói xem?"

Lục Tâm Du không nhịn được cười, đưa tay ngăn lại môi anh, "Đừng náo loạn, đang ở bệnh viện đấy, chú ý chút đi."



Lâm Thâm cười nhạo, thuận thế kéo tay cô hôn một cái, "Anh về trước, tối mấy giờ tan tầm? Anh tới đón em."

"Sáu giờ."

"Ừ, sáu giờ đúng anh tới đón em." Nói xong, anh vẫn cúi đầu hôn trộm Lục Tâm Du một cái.

Lục Tâm Du mở to hai mắt, trừng mắt với anh.

Lâm Thâm cười đắc ý, ngón tay cái bàn tay phải nhẹ nhàng vuốt ve má Lục Tâm Du, "Đi làm đi, bác sĩ Lục của anh."

Ánh mắt anh dịu dàng, Lục Tâm Du nhìn thấy, trong lòng đột nhiên sinh ra chút ngượng ngùng của con gái, cô gật đầu, đỏ mặt xuống xe.

Lúc vào văn phòng, mới bảy giờ bốn mươi.

Các đồng nghiệp khác đều đã tới, người đi thay quần áo, người thì đang ăn sáng.

Thấy Lục Tâm Du, mọi người chào hỏi, "Chào buổi sáng."

"Chào mọi người." Lục Tâm Du cười tủm tỉm trả lời.

"Bác sĩ Lục, em quen Giang Dịch phải không?"

Lục Tâm Du mới vừa ngồi xuống, bác sĩ Đường đang ăn sáng đối diện đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô.

"Hình như anh ấy học cùng trường với em."

Lục Tâm Du nở nụ cười, "Có quen, nhà anh ấy với nhà em là hàng xóm, là đàn anh thời đại học của em, sao thế?"

Cũng không riêng gì đàn anh hồi đại học, cô và Giang Dịch quen nhau từ nhỏ, mọi người lớn lên trong cùng một ngõ nhỏ. Nhưng Giang Dịch rất trầm tính, từ nhỏ đã thích bày ra dáng vẻ lạnh lùng không nhiễm sự đời, chưa bao giờ chơi mấy trò trẻ con với mọi người.

Trương Dĩnh đột nhiên kích động chạy tới, ghé vào cái bàn trước mặt Lục Tâm Du, "Thế nào?! Anh ấy kết hôn chưa?! Có bạn gái chưa?! Chị rất thân với anh ấy à? Biết anh ấy thích kiểu con gái thế nào không?!"

Dáng vẻ kích động của Trương Dĩnh làm Lục Tâm Du hoảng sợ, "Anh ấy... Chắc là chưa kết hôn, nhưng anh ấy ở nước ngoài, chị và anh ấy đã không liên hệ nhiều năm, sao thế?"

Bác sĩ Đường đối diện cũng kích động, "Em không biết sao? Cậu ấy về nước! Bệnh viện chúng ta đổ một số tiền lớn để mời cậu ấy, giờ cậu ấy đang ở trong văn phòng viện trưởng!"

Có thể nói, Giang Dịch là một nhân vật truyền kỳ trong giới y học, khi còn đi học là niềm tự hào của trường, sau khi tốt nghiệp thì xuất ngoại để học chuyên sâu, giờ đã trở thành chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh trẻ nhất trong ngành. Khá là nổi tiếng, gần như là người nào trong ngành cũng đã từng nghe đến cái tên này.

Tuy rất nổi tiếng, nhưng người đã gặp anh ấy thì lại rất ít. Thế cho nên anh ấy vừa xuất hiện đã lập tức được mấy cô gái trong bệnh viện chú ý.

Trương Dĩnh chắp tay trước ngực, đầu nhìn trần nhà, miệng lẩm bẩm, "Đúng là không thể tin nổi, chuyên gia khoa giải phẫu thần kinh trẻ nhất trong ngành lại đẹp trai như vậy!"

Lục Tâm Du uống nước, cũng gật đầu, rất tán đồng.

Tuy Giang Dịch lạnh lùng, nhưng đúng là vẻ ngoài rất khá.

Đương nhiên, giờ trong lòng Lục Tâm Du, không ai có thể đẹp hơn Lâm Thâm.

Cả đám trong phòng mê mẩn nhan sắc của bác sĩ Giang Dịch, Lục Tâm Du cười lắc đầu, thay quần áo, đeo bảng tên rồi đi ra ngoài kiểm tra.

. . .

Lâm Thâm vốn định sáu giờ tới đón Lục Tâm Du, nhưng đến giờ lại có chút chuyện, vì thế anh gọi cho Lục Tâm Du, nói sẽ tới muộn chút.

Vừa vặn Lục Tâm Du cũng có chút việc, định tăng ca, cô nói làm việc xong sẽ tự về, kêu anh không cần đến đón.

Hơn bảy giờ tối, Lục Tâm Du tiêm cho một bệnh nhân xong, rốt cuộc cũng tan tầm.

Cô đến phòng vệ sinh rửa tay, sau đó về văn phòng thay quần áo.

Lúc đi ra, vừa lúc đụng phải Giang Dịch.

Mấy năm Lục Tâm Du không gặp anh ấy. Anh ấy mặc áo sơ mi trắng quần dài màu đen, ống tay áo xắn lên hai vòng, vô cùng tỉ mỉ, sắc mặt lạnh nhạt, không khác gì trước kia.



Lục Tâm Du không khỏi mỉm cười, "Giang Dịch, anh chịu về nhà rồi à, ngày nào mẹ anh cũng nhắc đến anh đấy."

Mặt Giang Dịch không có biểu cảm gì, hờ hững nhìn cô một cái rồi đi nhanh về phía trước.

Lục Tâm Du đuổi kịp anh ấy, "Sao lại đột nhiên về thế? Sau này có ở trong nước luôn không? Giang Dịch, mấy năm nay anh rất khá, tuổi trẻ đã thành chuyên gia. Đúng rồi, em có kiến thức chuyên ngành muốn hỏi anh, chừng nào anh rảnh, em tới tìm anh."

Khi nói chuyện, hai người đã tới bãi đỗ xe.

Rốt cuộc Giang Dịch cũng quay sang nhìn cô, "Mấy năm không gặp, em vẫn nói nhiều như vậy."

Lục Tâm Du: "..."

Giang Dịch mở cửa xe ngồi vào, khởi động ô tô, sau một lúc lâu, bỗng nhiên hạ cửa kính xe xuống, lạnh nhạt hỏi Lục Tâm Du, "Về nhà không? Tiện đường."

Lục Tâm Du nghĩ đã mấy năm không gặp, thuận tiện ôn chuyện với anh ấy, cô dứt khoát gật đầu, mở cửa xe ngồi vào.

. . .

Ở một nơi khác, Lâm Thâm làm xong xuôi mọi chuyện, đang chuẩn bị đi tìm Lục Tâm Du.

Đến gara lấy xe, anh dẫm chân ga, xe nhanh chóng phóng đi.

Trên xe, Lâm Thâm gọi cho Lục Tâm Du.

Đầu kia, Lục Tâm Du cũng đang ở trên xe, cô nhận điện thoại liền hỏi: "Anh về chưa?"

"Chưa, em thì sao?"

"Em vừa ra khỏi bệnh viện, chuẩn bị về nhà."

"Ừ, giờ anh tới tìm em." Lâm Thâm cúp điện thoại, lái xe đến nhà Lục Tâm Du.

Lúc Lâm Thâm chạy xe đến nhà Lục Tâm Du, vừa lúc nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe.

Tâm tình anh không tốt, lúc này thấy Lục Tâm Du, tâm tình mới tốt hơn một chút. Anh tắt máy xuống xe, đang chuẩn bị đến chỗ Lục Tâm Du.

Nhưng còn chưa đi đến, anh đột nhiên thấy một người đàn ông bước xuống từ ghế lái.

Người đàn ông kia có vóc dáng cao ráo, bề ngoài khôi ngô.

Đều là đàn ông, mắt Lâm Thâm híp lại, lập tức cảm giác nguy hiểm.

Không biết Lục Tâm Du nói gì đó, còn đưa tay vỗ vai đối phương.

Hai người kia nói chuyện, đang chuẩn bị đi vào tòa nhà.

Lâm Thâm nhíu chặt mày, lúc hai người kia sắp tiến vào thang máy, anh hô lớn, "Lục Tâm Du!"

Lục Tâm Du sửng sốt, quay đầu lại, thấy Lâm Thâm đứng ở cổng lớn.

"Sao đến nhanh thế?" Khóe mắt Lục Tâm Du cong cong, chạy đến chỗ Lâm Thâm.

Nhưng tầm mắt Lâm Thâm lại dừng ở người đàn ông đối diện.

Giang Dịch cũng nhìn anh, ánh mắt hai người giao nhau, mạch nước ngầm lặng yên dần dậy sóng.

Lục Tâm Du vừa đi qua, Lâm Thâm đã túm chặt tay cô.

Cô ngẩng đầu, nhìn anh, "Sao thế?"

Lâm Thâm nhìn cô, kéo cô ra ngoài.

Lục Tâm Du bị Lâm Thâm kéo ra khỏi tòa nhà, đến bên ngoài thì trực tiếp nhét vào xe.

Cô còn chưa kịp hỏi gì, đột nhiên Lâm Thâm lấn người sang, hôn lên môi cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play