Lục Tâm Du tắm rửa xong đi ra, thấy màn hình điện thoại sáng lên.
Cô cầm lên nhìn xem, trố mắt nhìn hai chữ 'Anh Lâm' vài giây.
Click mở tin nhắn thì thấy, là tin nhắn báo đã về tận trường của Lâm Thâm gửi cô.
Cô nhìn cái tên "Anh Lâm", dở khóc dở cười trong chốc lát, người này, sao lại ấu trĩ như vậy?
Còn anh Lâm?
Đang nghĩ ngợi, WeChat đột nhiên 'đing' một tiếng.
Cô mở ra thì thấy Tôn Điềm Điềm gửi tin nhắn cho cô.
Lục Tâm Du xem nội dung, một ngụm nước ở trong cổ họng suýt nữa sặc lên mũi, cô nhanh chóng nhìn lại tên WeChat mình.
Mấy chữ "Tiểu bảo bối nhà anh Lâm" nằm chình ình trên màn hình.
Lục Tâm Du sửng sốt nhìn tên WeChat của mình một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
Cô cảm thấy tên này thật sự quá huênh hoang, làm như không ai biết cô yêu đương, muốn sửa lại.
Nhưng lúc ngón tay sắp chạm đến cái tên, cô do dự, cuối cùng vẫn thu tay.
Cứ vậy đi, nhìn cũng không tồi.
. . .
Tối hôm nay, Lục Tâm Du hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, đầu vừa chạm vào gối đã tiến vào mộng đẹp.
Bốn giờ sáng, điện thoại trên đầu giường đột nhiên vang lên.
Lục Tâm Du mơ màng nghe máy.
Vừa bấm nghe máy, giọng Lâm Thâm đã vang lên từ đầu kia, "Vợ, dậy chưa đấy?"
Nghe được một tiếng "vợ", khóe môi Lục Tâm Du cong cong, mặt chôn vào gối đầu, nhỏ giọng đáp lời, "Vẫn chưa."
"Mau dậy đi, giờ tôi đến đón chị, muộn là không thấy mặt trời mọc đâu."
"Ồ." Lục Tâm Du ậm ừ.
"Ngoan nào, mau đứng lên, lát nữa lên xe ngủ tiếp."
Lục Tâm Du mở mắt, khóe môi nhếch lên, trả lời, "Ừ, biết rồi."
Trước đây Lục Tâm Du nghe bạn bè nói, cảm giác khi yêu đương, chính là vừa
nghe thấy giọng người kia, khóe môi sẽ không tự giác mà nhếch lên.
Trước đây cô không tin, giờ đã tin rồi.
Chỉ nghe thấy giọng, góc nào đó trong lòng không tự giác mà ấm lên.
Cúp điện thoại, cô đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Vệ sinh xong, cô còn trang điểm nhẹ.
Bình thường cô không quá thích trang điểm, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò.
Mặc quần áo, trang điểm xong, cô ra khỏi phòng ngủ, ngoài phòng khách trống trơn, mẹ cô còn chưa dậy.
Lục Tâm Du sợ đánh thức mẹ, nhẹ tay nhẹ chân đến tủ lạnh cầm hai hộp sữa chua uống, sau đó lặng lẽ ra cửa.
Lúc Lâm Thâm đến nhà Lục Tâm Du, vừa lúc năm giờ.
Từ lúc còn ở trên xe, anh đã thấy Lục Tâm Du đứng ven đường, mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần dài đen rộng rãi, dưới chân là một đôi giày
addidas, mái tóc dài buộc sau đầu, nhìn rất có tinh thần.
Cô đứng ven đường, trong tay còn cầm hai hộp sữa chua uống.
Lâm Thâm xuống xe bên kia đường, Lục Tâm Du thấy anh, vui vẻ vẫy tay.
Lâm Thâm cũng mặc áo trắng và quần đen rộng rãi, đứng chung với Lục Tâm Du, trông giống quần áo đôi.
Lâm Thâm đi tới, Lục Tâm Du đưa một hộp sữa chua khác trong tay cho anh, "Uống sữa chua đi."
Lâm Thâm cười đón lấy, nhưng cảm nhận được độ lạnh của sữa chua. Anh hơi nhíu mày, "Lạnh?"
Lục Tâm Du gật đầu, "Đúng thế, sữa chua thì phải lạnh chứ."
Cô vừa nói vừa tiếp tục uống sữa chua của mình.
Ai ngờ chưa hút lên, hộp sữa chua đã bị Lâm Thâm lấy đi.
Lục Tâm Du ngơ ngác nhìn anh, "Sao thế?"
Lâm Thâm nghiêm trang, "Con gái không nên ăn đồ lạnh, không tốt cho cơ thể."
Lục Tâm Du: "... Trời nóng..."
"Nóng cũng không được ăn nhiều đồ lạnh, không cho ăn."
Lục Tâm Du mím môi, không vui nhìn Lâm Thâm, "Cậu quản tôi?"
Lâm Thâm ôm vai Lục Tâm Du, cúi đầu hôn lên môi cô, nhếch miệng cười, nói:
"Chỉ chuyện này thôi, chị nghe tôi, còn lại tôi đều nghe chị."
Lục Tâm Du biết Lâm Thâm vì tốt cho cô, cuối cùng vẫn nở nụ cười, "Được rồi, cố nghe cậu một lần cũng được."
"Chậc, vợ thật là ngoan." Lâm Thâm cười, lại cúi đầu hôn Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du véo thịt bên bên hông anh, "Đang ở trên đường đấy, giữ ý chút đi."
"Không có ai mà." Lâm Thâm cười sâu xa.
Lục Tâm Du nhìn xung quanh, sáng sớm, trên đường đúng là không có ai.
Trên đường đến Tây Sơn, Lâm Thâm lái xe, Lục Tâm Du ngồi ở ghế phụ.
Cô còn định ngủ tiếp một lát, kết quả lên xe thì lại không ngủ được.
Lục Tâm Du ghé vào cửa sổ xe ngắm cảnh ngoài cửa sổ, sáng sớm có gió, cơn gió nhẹ đưa, thổi vào mặt, vô cùng khoan khoái.
Xe chạy đến chân núi Tây Sơn, còn phải đi bộ hơn hai mươi phút mới có thể
đến đỉnh Tây Sơn, ngắm khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày.
Lục Tâm Du lâu ngày không ra ngoài vận động, leo mười phút đã không chịu được nữa, đặt mông ngồi xuống thảm cỏ bên đường.
"Mười phút nữa là đến rồi." Lâm Thâm đi qua, muốn kéo Lục Tâm Du lên.
"Không được, tôi phải nghỉ một lát, nếu không một phút nữa cũng không leo
nổi." Lục Tâm Du thu tay lại, ngồi dưới đất, sống chết không chịu đứng
lên.
Khuôn mặt trắng mịn giờ đỏ bừng, Lâm Thâm thì ngược lại, ngay cả hô hấp cũng bình thường.
Lâm Thâm nhìn Lục Tâm Du ăn vạ giữa đất không chịu đi, thấy không còn cách
nào, anh đi qua, dứt khoát bế cô lên, "Tôi bế chị lên, được không?"
Lục Tâm Du ôm cổ Lâm Thâm theo bản năng, mi mắt cong cong, "Bế lên thì không cho thả xuống đâu đấy."
"Không thả, cả đời cũng không thả." Lâm Thâm cười sáng lạn, tâm tình đặc biệt tốt, bế Lục Tâm Du tiếp tục đi lên từ đỉnh núi.
Lúc Lâm Thâm bế Lục Tâm Du lên đến đỉnh Tây Sơn, mặt trời vừa lúc mọc lên. Ở phía chân trời, mặt trời với quầng sáng vàng kim dần trồi lên.
"Đẹp quá." Đã nhiều năm Lục Tâm Du chưa thấy mặt trời mọc, kích động nhảy
xuống người Lâm Thâm, chạy ra phía trước, cầm điện thoại chụp liên tiếp
vài bức ảnh.
Lâm Thâm chỉ mang Lục Tâm Du tới, mình thì không có hứng thú, dứt khoát đến tảng đá
bên cạnh ngồi xuống, đôi chân dài lười biếng duỗi ra.
Anh lấy điện thoại, chụp một bức ảnh Lục Tâm Du đứng trong ánh nắng, mặt
trời tạo thành một vùng trời đỏ trên đầu Lục Tâm Du, cả người cô ở trong vầng sáng, nhìn rất xinh đẹp.
Lâm Thâm chụp xong, thuận tay lấy ảnh Lục Tâm Du làm hình nền điện thoại.
Anh nhìn màn hình điện thoại, khóe môi cong lên, rất là vừa lòng.
Lâm Thâm để điện thoại vào túi quần lại, sau đó lấy hộp thuốc ra, rút một
điếu, ngậm trong miệng, bật lửa lên châm, điếu thuốc nhanh chóng đỏ lên.
Mùi thuốc thoảng ra phía trước. Lục Tâm Du ngửi thấy, quay đầu thì thấy Lâm Thâm đang ngồi trên một phiến đá, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, trong tay kẹp điếu thuốc, làn khói xanh trắng quẩn quanh.
Cô đi qua, đưa tay lấy điếu thuốc, "Cậu có thể cai thuốc lá không?"
Lâm Thâm ngẩn ra, thấy Lục Tâm Du lấy thuốc của anh, diệt tàn thuốc.
Anh liếm môi dưới, đôi môi mỉm cười, đột nhiên đưa tay kéo Lục Tâm Du, để
cô ngồi trên đùi anh, hai tay ôm eo cô, cúi đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào
cô, giọng nói trầm thấp mang chút dụ dỗ, "Gọi ông xã, tôi sẽ nghe."
Lục Tâm Du mím môi, nhìn cô chằm chằm.
Ý cười trong mắt Lâm Thâm càng sâu, "Gọi anh cũng được."
Lâm Thâm vừa dứt lời, Lục Tâm Du liền véo hông anh. Lâm Thâm bị đau, ối một tiếng, Lục Tâm Du thuận thế nhảy xuống khỏi đùi Lâm Thâm, đứng trước
mặt anh, khoanh tay trước ngực, cười nhìn anh, "Đau không?"
Lâm Thâm ngẩng đầu, khóe môi có ý cười ngả ngớn, ánh mắt mờ ám nhìn Lục Tâm Du, nói: "Bác sĩ Lục, chị có biết eo của đàn ông không thể đụng vào
không?"
Lục Tâm Du: "..."
"Đặc biệt là buổi sáng, nổi lửa rồi, chị phụ trách dập không?"
Cả người Lục Tâm Du cứng ngắc, tầm mắt nhìn dưới thân Lâm Thâm theo bản
năng, kết quả chỉ một cái liếc mắt đã bị Lâm Thâm phát hiện, cười không
ngừng được, "Nhìn chỗ nào đấy bác sĩ Lục?"
Lục Tâm Du bị Lâm Thâm cười đến mức xấu hổ, thuận tay ném hòn đá nhỏ trong
tay vào người anh, "Lâm Thâm, cậu có thể bớt lưu manh không?"
Lâm Thâm cười tiếp hòn đá kia, "Rõ ràng là chị lưu manh trước, chị chạm vào eo tôi."
Lục Tâm Du mở to hai mắt, trừng mắt với anh.
Lâm Thâm lười biếng ngồi một chỗ, cười thiếu đòn.
"..." Đột nhiên Lục Tâm Du cảm thấy mình không thể nói đạo lý với Lâm Thâm,
nếu không sẽ bị người này làm tức chết. Cô dứt khoát quay đầu, xem mặt
trời mọc của cô thì hơn.
. . .
Lục Tâm Du cùng Lâm Thâm ở trên núi đến hơn mười giờ, vì gần đến thời gian ăn trưa, hai người chậm rãi xuống chân núi.
Lục Tâm Du được Lâm Thâm nắm tay đi dọc đường, nói thật, cô vẫn chưa quen
lắm, dù sao cũng là lần đầu yêu đương. Nhưng ngoại trừ chưa quen, đáy
lòng còn có chút vui mừng không kiềm chế được.
Dù sao thì, cô cũng đã là người có bạn trai.
Lên núi khó, xuống núi thì dễ.
Lâm Thâm nhớ tới cảnh tượng Lục Tâm Du ăn vạ dưới đất khi đi lên núi, anh
thò lại gần, trêu chọc cô, "Đi được không đấy? Có muốn tôi ôm chị xuống
không?"
Vừa dứt lời, Lục Tâm Du đá anh một cái, "Cậu rất đáng ghét, biết không?"
Lâm Thâm cười không ngừng được, ôm bả vai Lục Tâm Du, kéo cô vào ngực, vừa tiếp tục đi xuống vừa hỏi: "Lát nữa ăn gì?"
"Gì cũng được, ăn đơn giản chút." Lục Tâm Du nói.
Lâm Thâm nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên ăn chung sau khi xác định quan hệ,
sao có thể ăn tùy tiện được, anh suy nghĩ, hỏi: "Ăn cơm Tây không? Đường Cửu Trường có một tiệm cơm Tây, bò bít tết ở đó không tệ lắm."
Lục Tâm Du ngẩng đầu nhìn anh, dừng lại vài giây, sau đó nói: "Chúng ta ăn gì đơn giản thôi."
"Ừ, cậu còn chưa tốt nghiệp đâu." Lục Tâm Du nghiêm trang gật đầu, cô ngẫm
nghĩ, đề nghị: "Nếu không thì đến trường cậu ăn đi, thuận tiện tham quan trường cậu."
"Cũng được, chị nói thế nào thì là thế đó."
Xuống núi, hai người lái xe đến trường Lâm Thâm.
Từ khi tốt nghiệp, Lục Tâm Du chưa bước vào vườn trường lần nào, nhìn
những gương mặt non trẻ tới tới lui lui, rồi lại quay đầu nhìn Lâm Thâm
vừa bước xuống xe, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Đây có tính là hủy hoại đóa hoa của tổ quốc không?
Cô nghĩ, cũng nói lời này cho Lâm Thâm, Lâm Thâm bật cười, "Đóa hoa của tổ quốc? Anh Lâm đây hai mươi hai rồi, còn xem tôi là vị thành niên??"
Nhắc tới vấn đề tuổi tác, Lục Tâm Du có hơi rầu rĩ. Hai mươi hai cũng rất nhỏ mà, nhỏ hơn cô vài tuổi đấy.
Lâm Thâm đi tới, thấy vẻ mặt trầm tư của Lục Tâm Du, anh thuận tay ôm vai
cô, vừa đi về phía trước vừa nói: "Đã đồng ý ở bên tôi rồi, còn nghĩ mấy chuyện lung tung này làm gì?" Nói xong, anh đột nhiên cúi đầu, nhìn Lục Tâm Du với vẻ mặt cảnh giác, "Sao? Muốn đổi ý?"
Lục Tâm Du không khỏi trợn trắng mắt với anh, "Tôi nói hối hận khi nào?"
Lâm Thâm cười rất thiếu đòn, nói: "Không có là tốt nhất, đương nhiên, hối
hận cũng vô dụng, dù sao chị cũng là của tôi, cả đời đều chạy không
thoát."
Tuy rất ngang ngược, nhưng lúc Lâm Thâm nói hai chữ "cả đời", đáy lòng Lục Tâm Du cảm thấy rất an tâm.
. . .
Khi Lục Tâm Du cùng Lâm Thâm đến nhà ăn, vừa đúng giờ ăn trưa, trong nhà ăn là biển người tấp nập, đâu đâu cũng phải xếp hàng.
Lâm Thâm nhìn xung quanh vài lần, rốt cuộc cũng tìm được một bàn trống bên
cửa sổ, anh lập tức kéo Lục Tâm Du qua, "Ngoan ngoãn ở đây chờ, tôi đi
lấy cơm."
Lục Tâm Du gật đầu, dặn dò anh: "Lấy ít cơm, rau thì lấy nhiều. Thịt cũng lấy một ít, chỉ một ít thôi."
"Biết rồi, đây là nuôi vợ hay nuôi thỏ?" Lâm Thâm vừa cười vừa lầm bầm đến chỗ lấy cơm.
Lâm Thâm học đại học ba năm, số lần đến nhà ăn có thể đếm trên đầu ngón
tay. Thế nên lúc này anh đột nhiên xuất hiện ở nhà ăn, lập tức hấp dẫn
vô số ánh mắt.
Những nữ sinh bình thường hiếm khi nhìn thấy Lâm Thâm ở trường kích động, châu đầu ghé tai, bàn tán sôi nổi.
"Mình không nhìn lầm chứ, Lâm Thâm tới nhà ăn."
"Mình còn tưởng anh ấy không còn ở trường học nữa, lâu rồi chưa thấy anh ấy."
"Nhưng hình như là đến cùng nữ sinh kia, bạn gái à?"
Trong chốc lát, vô số ánh mắt của nữ sinh hướng đến chỗ Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du ngồi tiếp thu đủ loại ánh mắt đánh giá xa lạ, đột nhiên cảm thấy mình giống như khỉ bị nhìn ngắm chỉ trỏ ở vườn bách thú, có phần không
biết làm thế nào.
Cô dứt khoát cúi đầu, nhàm chán lướt điện thoại.
"Bác sĩ Lục?" Đột nhiên, một giọng nữ vang lên trên đỉnh đầu cô.
Lục Tâm Du sửng sốt, ngẩng đầu, thấy vài nữ sinh trang điểm thời thượng đứng trước mặt cô.
Nữ sinh đi đầu có phần quen mắt, nhưng Lục Tâm Du không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu, "Cô là?"
Khóe môi Trình Hi Di nhếch lên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Bác sĩ Lục quên rồi à? Đêm qua, ở club."
Cô ta nói như vậy, Lục Tâm Du mới đột nhiên nhớ tới. Không phải nữ sinh
ngồi bên cạnh Lâm Thâm đêm qua, không chịu nhường chỗ cho cô sao?
Tuy Lục Tâm Du chưa từng yêu đương, nhưng trực giác của phụ nữ luôn rất
chuẩn. Nữ sinh trước mặt, rõ ràng là có địch ý với cô, mà nguyên nhân
của địch ý, sợ là chỉ có Lâm Thâm.
Tối qua sau khi Lâm Thâm kéo Lục Tâm Du đi rồi, Trình Hi Di lôi kéo bọn Từ
Minh, Dương Hạo dò hỏi. Hỏi rồi mới biết được, thì ra cô gái này là bác
sĩ ở bệnh viện Nhân Dân, hơn Lâm Thâm mấy tuổi.
Trình Hi Di mỉm cười ngồi xuống đối diện Lục Tâm Du, nói: "Chị gái à, tôi tự
giới thiệu trước, tôi tên Trình Hi Di, là thanh mai trúc mã của Lâm
Thâm, nhà tôi và nhà anh ấy có quan hệ nhiều đời."
"Cho nên?" Lục Tâm Du nhìn cô ta, sắc mặt không có chút gợn sóng.
Trình Hi Di không ngờ Lục Tâm Du sẽ bình tĩnh đáp lại như vậy. Cả người cô
tản ra sức ép, tuyệt đối không phải người dễ bị bắt nạt.
Trình Hi Di âm thầm nhíu mày, vài giây sau, cô ta lại bật cười, nói: "Không
có gì, chỉ nói vài câu thôi, bác sĩ Lục đang quen Lâm Thâm à?"
Lục Tâm Du 'ừ' một tiếng.
Cô vừa đáp lời, đối phương đột nhiên bật cười, mang vài phần trào phúng.
Lục Tâm Du nhíu mày, nhìn cô ta.
Trình Hi Di bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chắc là bác sĩ Lục không biết gì về gia
cảnh của Lâm Thâm rồi, nhà họ là gia tộc lớn, bố mẹ là người rất truyền
thống, chắc chắn sẽ không đồng ý để Lâm Thâm tìm một người bạn gái lớn
tuổi hơn mình."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT