Sân thượng của nhà hàng...

Tô Nhiên đứng vịn tay lên lan can, làn gió thanh lương thổi qua tóc, cô hơi ngẩng đầu hít lấy không khí trời.

"Ngạn Thần, mát không?"

"ừ"

Ngạn Thần đứng cạnh cô, hẳn đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xa xăm kia.

Nhất thời, đầu óc hắn trống rỗng vô thần.

Tô Nhiên chợt đưa tay hướng về phía khoảng trời trước mắt, đầu cô hơi nghiêng nghiêng, trên môi thấp thoáng một nụ cười.

"Bầu trời hôm nay nhiều ngôi sao quá"

Ngạn Thần nhíu mày nhìn cô, thật không hiểu ý tứ và suy nghĩ của Tô Nhiên hiện tại.

Chợt, cô quay đầu nhìn Ngạn Thần nói "Tôi thấy có một ngôi sao rất sáng"

"Đâu?"

"Ngôi sao đấy đang đứng cạnh tôi"

Cô cười rộ lên một tiếng.

Hiện tại thì, ý tứ của Tô Nhiên hắn đã hiểu.

Chỉ là, Ngạn Thần chọn cách im lặng để đáp lại lời cô.

Tô Nhiên gõ đầu mình một cái, cô thật ngốc, sao lại nói ra những lời này với hắn chứ? "Tôi vẫn luôn cho rằng, anh chính là vị cứu tinh của mình"

Vài lần gặp nguy hiểm, cô còn cho rằng mình sẽ chết đi, là Ngạn Thần luôn xuất hiện đúng lúc, kịp thời cứu vớt sinh mệnh mỏng mong của Tô Nhiên.

Tô Nhiên còn muốn hỏi hắn rất nhiều điều, nhưng mỗi lần muốn chạm đến tâm tư của hắn, liên có một cỗ cảm xúc rất khó tả chạy qua tâm trí.

Cô tiếp lời "Tôi biết, anh tiếp cận tôi là có mục đích"

Hắn nâng cánh môi tính nói vài lời, nhưng là Tô Nhiên đã nhanh chóng chặn lời nói của hẳn lại "Tôi không cần biết mục đích của anh là gì, chỉ cần biết đến anh có lòng tốt bảo vệ tôi là đủ"

Gió ngoài nhẹ nhàng thổi, khuôn mặt nam nhân trông phá lệ thâm trầm, trên người hắn lúc này lộ ra khí phách tôn quý bất đồng với người thường.

Rõ ràng Tô Nhiên biết, thân phận của hẳn khác với mình, nhưng cô không muốn giữ khoảng cách với hắn.

"Tôi luôn có một chuyện muốn hỏi cô"?"

Giọng người đàn ông vang lên trầm thấp bên tai.

Hắn ngoái đầu nhìn Tô Nhiên, dường như cô so với người hắn muốn tìm kiếm có chút xa lạ.

Quan Phùng tiến lên trước thông báo "Các vị, xin xem xét lại việc lập Phi"

"Bãi triều"

Ngạn Phong tâm trạng không tốt trở lại đại điện.

Hắn trực tiếp nhốt mình cùng nàng trong phòng.

Bàn tay hắn mơn trớn gò má bóng nhẫn xinh đẹp của Tuý Linh "Ma Hậu, bao giờ nàng mới chịu tỉnh lại tha lỗi cho bổn tôn?"

Hẳn nhìn ngắm thật kĩ từng đường nét trên gương mặt nàng, chợt, hản mỉm cười "Ta rất nhớ nụ cười của nàng!!"

Được trở lại với nàng, hắn dường như xua tan mọi áp lực của triều chính.

Phe phái Tinh Khâm Sứ đã bắt đầu có mục đích, bọn chúng chỉ đợi hắn có sơ hở sẽ chớp lấy cơ hội đục nước béo cò.

Hắn không thể mất tập trung được, buông lỏng một hơi sẽ đánh mất rất nhiều thứ.

"Bốn tôn dạo gần đây không thế ở cạnh nàng nhiều hơn, thực có lỗi với nàng"

Ngạn Phong ngồi vào bàn trà, Quan Phùng ngồi phía đối diện, cả hai người đã nói chuyện với nhau được một lúc.

"Bên phía Tinh Khâm Sức vẫn chưa có manh mối sao?"

"Vâng thưa chủ nhân"

Quan Phùng nhẹ gật đầu.

"Mẹ kiếp, lão ta dám chèn ép bổn tôn việc lập Phi"

Ly trà trong tay Ngạn Phong tựa như muốn vỡ tung.

Quan Phùng phát hiện một luồng khí tức được bao quanh chén trà trên tay hản, lão im bặt không nói gì.

"Sợ rằng trên dưới Ma giới đứng về phía lão đòi lập Phi lại lớn chuyện"

"Bổn tôn không thể để nữ nhân khác thay thế Ma Hậu"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play