Tuần thứ ba trôi qua kể từ ngày Tô Nhiên gặp tai nạn.

Cô vân năm yên trên chiếc giường bệnh trắng toát.

Những ngày gần đây, hầu như Ngạn Thần ở cạnh cô và lâu lâu lại trò chuyện với Tô Nhiên.

Hẳn thật sự nhớ cô rất nhiều.

Nhớ một Tô Nhiên ngây ngốc luôn gọi hẳn, nhớ Tô Nhiên ngồi gói hoa trong tiệm một cách chăm chú.

Tô Lăng đã hồi phục hẳn dưới sự chăm sóc tận tình của Diêm La Thất Sát.

Y ngày nào cũng xuất hiện đúng lúc nàng tỉnh dậy, mua đồ ăn sáng, lấy thuốc đợi Tô Lăng uống xong rồi dẫn nàng đi dạo một vòng.

Thời gian cứ thế trôi đi trong nháy mắt.

Hôm nay là ngày nàng có thể xuất viện, thế nhưng Diêm La Thất Sát muốn nàng ở lại thêm một tuần nữa.

Bác sĩ theo lời dặn của Diêm La Thất Sát, anh ta đến khám qua cho nàng một lượt rồi nói.

"Cô đã khoẻ lại rất nhiều, thế nhưng chúng tôi vẫn chưa thể để cô xuất viện"

"Ừ"

Tô Lăng cũng không quan tâm đến mấy vấn đề này, nàng trả lời qua loa một câu rồi tiếp tục xem điện thoại.

Bác sĩ gật đầu với Diêm La Thất Sát, sau đó rời khỏi phòng bệnh.

Mọi kế hoạch dường như vô cùng ổn thỏa, hắn tiến đến nói với nàng.

"Tôi có chút chuyện, tôi sẽ quay lại với em sớm nhất"

"Ừm"

Tô Lăng vừa ngẩng đầu nhìn hắn vừa gật gật nhẹ đầu.

Diêm La Thất Sát đặt lên trán nàng một nụ hôn rôi mới rời đi "Ngoan, tôi đi một lúc rồi quay lại với em"

"Anh mau đi đi"

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn bỏ đi khuất sau cánh cửa.

Tô Lăng đưa di động, nhắn tin gọi Trương Du Mãn tới bệnh viện với mình.

Diêm La Thất Sát tới gặp Ngạn Thần, ngay tại phòng bệnh của Tô Nhiên...

Y bước vào trong phòng, Ngạn Thần và Ngạn Phong cùng Tuý phu nhân có mặt đầy đủ.

Mọi người ngồi xung quanh người Tô Nhiên.

Hắn liếc mắt qua người Tuý Linh, đầu gật nhẹ cho nàng sớm yên tâm một phen.

Rất nhanh sau khi rời đi, Diêm La Thất Sát quay trở lại phòng bệnh của Tô Lăng.

Lúc hẳn bước vào, phát hiện nàng đang nói chuyện vui vẻ với Trương Du Mẫn, cổ tới thăm từ lúc nào thế? Diêm La Thất Sát mở cửa tiến vào, Trương Du Mãn thấy hẳn lập tức chào một tiếng "A chào sếp!"

"Tôi đâu phải sếp của cô"

Nét mặt Diêm La Thất Sát lạnh lùng trả lời lại.

Hắn tiến đến ngồi cạnh Tô Lăng, lập tức bị nàng nhéo cho một phát rõ đau.

Thế nhưng, hắn chỉ cười chứ không lấy đến một tia nhăn mày nhăn mặt.

Trương Du Mẫn đã gọt xong hoa quả, cổ đặt trên chiếc bàn ăn dành cho Tô Nhiên và cười nói.

"Mau ăn hoa quả thôi!"

Tô Lăng quay đầu ái ngại nhìn Trương Du Mẫn.

Nàng cầm lấy một miếng táo đưa cho Diêm La Thất Sát.

"Anh cũng ăn đi, sau đó gỡ cái mặt nạ kiêu ngạo của anh xuống hộ tôi"

"Tôi có kiêu ngạo?"

"Không phải kiêu ngạo, là chảnh chó mới đúng"

Nếu như nói đến kiêu ngạo, Diêm La Thất Sát bất quá chỉ đứng sau Ngạn Thần.

Hai người này hình như có quan hệ huyết thống cho nên cái bản mặt lúc nào cũng lạnh lùng tựa như một tảng băng vậy.

Tô Lăng nhét miếng táo vào miệng hẳn, kết quả Diêm La Thất Sát nhai đến vui vẻ còn nở một nụ cười lưu manh nữa.

"Em nói cái gì cũng đúng"

Con mẹ nó, tên này chỉ mắc bệnh chảnh chó với người ngoài, còn đối với Tô Lăng, hẳn là một tên biến thái có văn hoá! Trương Du Mẫn cười thầm, tiếp tục gọt thêm mấy quả cam.

Haizzz, chỉ trách cổ không dẫn theo bạn trai tới, bây giờ phải ăn một mớ cẩu lương to đùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play