Mai Hạ không hiếu ra làm sao, thế nhưng cũng không hỏi.
Sau khi lựa lê phục xong, cả hai trở về nhà.
Hắn cũng biết nhảy rồi nên cô cũng không cần phải dạy.
Trong tộc của hắn không thiếu những bữa tiệc tùng xa hoa và lộng lẫy, hắn không còn xa lạ gì với chúng nữa.
Hắn chỉ tò mò buổi tiệc của phù thủy sẽ diễn ra như thế nào thôi.
Đức Mạnh nhàm chán ngồi trên mặt đất, bên cạnh là một cuộn len.
Sau lần bị cô mắng, cuộn len đã ngoan ngoãn hơn và chịu chơi cùng hắn.
Mai Hạ ngôi ghi chép lại những nghi thức cổ xưa.
Chúng đều được viết bởi ngôn ngữ cổ nên hiếm ai có thể đọc hiểu nó.
Đức Mạnh nhàm chán, ném cuộn len vào góc tường.
Cuộn len ngay lập tức lủi thủi lăn tới chân của cô mách tội, Mai Hạ ngay lập tức quay ra, dùng sách gõ vào đầu hắn quát: "Đã dặn bao nhiêu lần rồi! Không được vứt đồ lung tung!"
Đức Mạnh đột nhiên bị ăn đập, tức giận lườm cuộn len, trong lòng ấm ức.
Không hiểu sao lúc chiến đấu hắn có thể tránh được những chiêu trí mạng của địch, thế nhưng trước mặt nữ phù thủy này thì chỉ có thể ngồi một chỗ chịu trận.
Ma thuật! Nhất định là ma thuật! Mai Hạ nhướng mày, sau đó đứng dậy.
Cô sai Đức Mạnh bê cái vạc ra giữa phòng cho cô.
Hắn đương nhiên không từ chối, chiếc vạc bằng đồng tuy có thể nhìn ra đã được sử dụng từ rất lâu rồi nhưng vẫn còn mới.
Hắn gõ gõ, nói: "Đồ cổ đấy.
Cô mà bán có khi khối tiền "
"Hừ, bán rồi thì tôi lấy cái gì nấu thuốc?"
Cô nhướng mày hỏi lại.
"Nấu thuốc? Cô bị bệnh à?"
Đức Mạnh nghiêng đầu nhìn cô.
Trông cô rõ ràng còn khỏe mạnh nhưng hắn vẫn lấy tay áp vào trán của cô.
Mai Hạ hất tay hắn ra, nói: "Không phải cho tôi uống, là cho anh uống"
"Tôi?"
Hắn nghỉ ngờ chỉ chính mình.
"Thuốc gì thế?"
"Tôi cũng không biết nữa"
Mai Hạ nhún vai đáp, sau đó lật giở một quyển sách cũ.
".."
Đức Mạnh mỉm cười.
Tốc độ nhanh tới nỗi hắn còn không kịp cảm nhận chỗ thuốc ấy có vị thế nào.
Mai Hạ lúc này mới hài lòng gật đầu, cười nói: "Tốt"
Đức Mạnh tủi thân ngồi xổm xuống, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Cô nhướng mày xoa cằm, thuốc của cô đâu đến nỗi thế.
Dáng vẻ như uống thuốc độc này là sao? "Ê, làm bát nữa không?"
Cô mỉm cười gõ gõ lưng hắn hỏi.
"Không!!!"
Đức Mạnh đau khổ chạy ra khỏi phòng.
Mai Hạ cười phá lên, thế rồi cho thuốc thừa vào những cái hũ.
Hệ thống lăn ra cười nói: "Chủ nhân, chủ nhân có vẻ rất vui nhỉ?"
"Ừ...
Thế giới này không phải đóng vai tiểu thư, không phải giữ hình tượng nữa rồi.
Tôi có thể thoải mái làm mọi thứ"
Mai Hạ ngã xuống giường nói.
Chợt, Mai Hạ nghe thấy tiếng động ở dưới nhà, thầm nghĩ hình như thuốc đã phát huy tác dụng rồi.
Cô câm lấy một cây gậy gỗ, đập xuống sàn nhà.
Ngay lập tức, căn nhà được bao phủ bởi một kết giới vô hình.
Lúc này cô mới thong thả đi ra khỏi phòng.
Đứng trên cầu thang, cô thấy Đức Mạnh nằm trên mặt đất.