Mai Hạ gãi đầu, nào phải nịnh nọt gì đâu.
Dạ Thành gõ gõ bàn, nói: "Ngày mai ngươi phải cẩn thận.
Xem sứ giả tự tin như thế, năm nay chắc chắn không đơn giản"
"Thần đã biết"
Thật ra cô biết "đề bài"
họ sẽ ra rồi.
Dạ Thành thấy dáng vẻ không để tâm của cô, không biết nói gì.
Hắn nói: "Đừng có chỉ nói suông"
Hiếm khi hắn dong dài cẩn thận nhắc nhở một người như vậy mà nàng lại chẳng để ý gì cả.
Mai Hạ thấy vẻ không yên tâm của hắn, trêu ghẹo vài câu.
Vẻ lo lắng đủ điều của hẳn rất giống Vũ Tuấn, trước khi cô bước vào kì thi nào đó cũng luôn miệng nhắc nhở cô.
Cảm giác quen thuộc làm cô thả lỏng khi ở bên cạnh hắn chứ không như những người khác cung kính lo sợ.
Sáng hôm sau, vẫn là sàn đấu cũ.
Một sứ thần đại diện phổ biến thử thách mà họ đưa ra hôm nay.
Vòng một là biểu diễn tài nghệ.
Bước lên sàn là một thiếu nữ yểu điệu thướt tha.
Nàng ta cầm đàn, khom người hành lễ rồi bắt đầu biểu diễn.
Ngón tay thon dài lướt qua dây đàn, âm thanh trong trẻo bắn ra làm mọi người giật mình cảm thán cầm kĩ cao siêu.
Một đàn bươm bướm dập dìu bay tới, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Thế nhưng trong bụng ai nấy đều tấm tắc bảo lạ, chỉ vậy đơn thuần so tài đàn thôi sao? Đáp án đương nhiên là không.
Từ chỗ nàng ta ngôi, mặt đất bắt đầu kết băng.
Lớp băng không ngừng lan rộng trên mặt đất.
Ai nấy đều có thế cảm nhận rõ ràng nhiệt độ giảm xuống.
Những con bươm bướm bay lại cũng bị đóng băng.
Chúng không rơi xuống mặt đất mà lơ lửng trong không trung.
Có hai tên lính khiêng ra một lớp sắt, chỉ thấy nàng ta cầm đàn gảy một cái, đàn bướm kết băng kia lao về lớp sắt.
Âm thanh va chạm vang lên, chẳng mấy chốc lớp sắt bị thủng lỗ chỗ như tổ ong.
Mới trận đầu đã ổn như vậy rồi.
"Bản quốc quả là nhân tài như mây! Vậy tiếp tục đến trận hai thôi!"
Sứ thân cười gượng nói.
Lời vừa dứt, năm người đứng vây quanh đài, sau đó niệm chú.
Một kết giới mạnh mẽ được lập ra, khi mọi người còn chưa hiểu thì đã thấy năm người khác tay cầm lông chim bước ra.
Loài chim trông rất nhỏ, khá giống chim sẻ.
Chúng nghiêng đầu nhìn mọi người, hót vài tiếng.
Sứ thần cười giải thích: "Trận thứ hai là ném lôi điểu.
Đây là loài chim vùng núi rất hiếm, tốc độ cực nhanh.
Lần này, mỗi bên cử một người bước lên đài, bịt mắt căm đạn có màu và thi xem ai bản rụng lôi điểu nhiều nhất"
Lông chim vừa mở, đàn chim ngay lập tức ùa ra.
Thế nhưng gần như ngay sau đó, chúng biến mất.
Những người có tu vi cao biết được chúng không phải biến mất hoặc tàng hình, mà là tốc độ bay quá nhanh.
Quả đúng là tốc độ như sét vậy.
"Lần này ai lên?"
Nhà vua hỏi.
"Để con lên"
Dạ Thành nói.
Mọi người đều kinh ngạc, bao gồm cả Mai Hạ.
Trong cốt truyện vốn là Thái tử lên cơ mà? Dạ Thành nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người, không giải thích gì thêm mà chỉ nhìn phụ hoàng của mình.
Sứ thần cười nói: "Vị điện hạ này có lẽ không nên lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT