Mai Hạ bứt ra khỏi dòng hồi tưởng, cô lắc đầu, chuyện qua rồi còn nghĩ gì nữa, cô cần chú tâm tới người trước mắt của hiện tại.

Quang Huy nhìn cô ngồi ở đây cũng nhàm chán, vì thế cho cô trở về.

Cô không hiểu sao hắn lại thay đổi ý định nhanh như vậy, thế nhưng cũng không thắc mắc mà vui vẻ đứng dậy rời đi.

Khi mở cửa phòng, cô nhìn thấy quản gia không biết đứng ở bên ngoài từ bao giờ.

Mai Hạ cười, không hiểu sao nhìn ánh mắt của quản gia Kha có gì đó rất lạ.

Cô chào một câu rồi vội vã chạy đi.

Lần này ông không gọi lại nhắc nhở cô phải "đi chậm, nói khẽ, cười duyên" nữa.

Quang Huy cũng thấy ông, cười nói: "Có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái thôi"

Ông Kha nói.

Ông là người hầu trung thành trong nhà, thời trẻ đã theo hầu cha của Quang Huy.

Điều này đồng nghĩa với việc ông chăm sóc cho Quang Huy từ nhỏ tới lớn.

Hắn cũng không hoàn toàn coi ông là người hầu và ngược lại. Truyện Đam Mỹ

Hiện tại cuối cùng cũng thấy đứa trẻ mà mình chăm sóc năm nào đã tới lúc yêu đương, quả thật có chút xúc động.

"Từ bao giờ mà ông lại dung túng cho cô ấy vậy?"

Hắn cười khẽ.

Quản gia Kha cực kỳ nghiêm khắc, nhất là với người hầu.

Theo lời ông thì mỗi người trong căn biệt thự này đều phải cẩn thận để giữ gìn mặt mũi của chủ nhân.

Không phải có câu "chủ nào tớ nấy" hay sao? Nếu là trước kia hoặc người khác, ông đã gọi lại răn dạy cả tiếng đồng hồ.

"Là nữ chủ nhân thì dù có lật mái nhà tôi cũng không có ý kiến."

Ông Kha hiếm khi hài hước đùa giỡn.

Ngón tay Quang Huy gõ từng tiếng trên mặt bàn, không phản bác.

Ông Kha nhướng mày, hiểu rõ cười cười.

Nhớ tới cái gì, ông cười nói: "Phải rồi, tôi có vẻ nói hơi sớm.

Dù sao cô Mai Hạ có làm nữ chủ nhân ở đây hay không cũng không phải hoàn toàn do ông chủ quyết định"

"Có ý gì?"

Hắn nhíu mày.

“Ý rằng phải có sự đồng ý của cô Mai Hạ.Nếu trong lòng cô ấy có người khác thì việc sao thành được."

"Ai?"

Ông Kha không thể vô cớ tới đây nói những lời này.

Nhất định là có "đối tượng khả nghi" rồi nên ông mới làm vậy.

Ông Kha đi vào, trong tay là một cái máy tính bảng.

Dùng vân tay mở, bên trong rõ ràng là một video.

Âm thanh khá ồn, rõ ràng là một sự kiện gì đó.

Nếu Mai Hạ và Khánh Phong xem được nhất định sẽ nhận ra đây là video trình diễn của team Khánh Phong hôm trước.

Quả nhiên, khi thấy cô cầm hoa tặng một người con trai khác, mày của hắn cau lại càng chặt.

Hắn cười lạnh một tiếng, có chút khó chịu kéo cổ áo.

Đương nhiên chẳng có tác dụng gì, hản không nóng bên ngoài mà nóng trong lòng.

Quang Huy nhắm mắt, thâm nghĩ bản thân phải bình tĩnh.

Bạn bè tặng hoa nhau là chuyện hết sức bình thường đúng không? Đúng không? Chết tiệt! Tại sao cô lại tặng hoa hồng? Lần đầu tiên hắn cảm thấy sắc đỏ ấy chói mắt vậy đấy.

Hắn có phải nên khen cô nàng nào đó thật giỏi không? Mặc váy hắn mua đi gặp người đàn ông khác? Mai Hạ đang chuẩn bị kể chuyện cho Ngọc Thư, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Cô bé nhìn thấy người tới là ai, vui vẻ cười: "Anh!"

Cô cũng quay đầu, vừa nói chuyện với nhau xong, chẳng lẽ quên cái gì? "Còn chưa ngủ?"

Hắn nhíu mày.

"Ngọc Thư, em cũng lớn rồi đấy. Không cần có người dỗ ngủ mỗi đêm nữa"

"Hả?"

Ngọc Thư ngơ ngác, không hiểu tại sao lại có sự thay đổi đột ngột này.

"Em phải tự lập thôi.Nếu không em định để Mai Hạ dỗ ngủ tới bao giờ? Sau này có hoạt động dài nào của trường học, em sẽ làm sao đây?"

"Đúng là thế...Cơ mà.."

"Không thương lượng.Giờ em mau ngủ đi, để anh nói chuyện với Mai Hạ"

Ngọc Thư gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm im trên giường.

Cô thấy vậy cũng cầm quyển truyện đứng lên cùng hắn ra khỏi phòng.

Mai Hạ nghĩ rằng hắn nói có chuyện muốn nói với mình chỉ là cái cớ để cô có thể ra ngoài.

Không ngờ cổ tay lại bị nắm lấy, kéo đi.

"Anh dẫn em đi đâu thế?"

Mai Hạ ngơ ngác hỏi.

Bước đi của hẳn hơi nhanh, cô có chút không theo kịp.

Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, cô phanh không kịp, lao thẳng vào lòng hắn.

Mai Hạ không ngờ lại có tình huống máu chó thế này, vội vàng lùi lại phía sau một bước nhỏ.

Thế nhưng kích thích vẫn còn ở phía trước chờ cô.

Quang Huy đưa tay nắm lấy vai cô, trịnh trọng nói: "Anh đồng ý!"

"Hả?"

Đồng ý cái gì? Mai Hạ còn chưa kịp hỏi, hắn đã giải thích cho cô: "Hôm nọ say em quên hết những gì đã nói rồi ư? Em đã ôm tôi, còn đòi tôi hôn nữa.Em đã nói muốn làm bạn gái của tôi đấy.Bây giờ tôi trả lời em: Tôi đồng ý!"

Cái quần què gì vậy? Cả Mai Hạ và hệ thống đều hết hồn.

Mai Hạ điên cuồng hỏi hệ thống: "Tôi làm chuyện mất mặt đó hả? Rõ ràng hôm đó tôi tỉnh táo lắm mà?"

Tuy lúc hắn đón cô đã hơi mệt nhưng không đến nỗi quên sự kiện quan trọng như vậy chứ? "Ờ...Chủ nhân không tỏ tình với nam chính đâu"

Hệ thống 689 nói.

Ngay khi Mai Hạ thở phào nhẹ nhõm, hệ thống liền nói nốt câu sau: "Nhưng đòi hôn là thật nha"

"..."

Đúng là "giấc mơ" kia là thật chứ không phải mơ.

"Từ từ, chưa tới ngày cá tháng tư mà anh đùa vui thế.Không có chuyện đó đâu!"

"Sao lại không? Em đừng ngại, thời buổi nào rồi, con gái mở lời trước đâu phải chuyện xấu hổ gì!"

Quang Huy nhíu mày nói.

Diễn xuất phải gọi là đạt tới trình độ có thể nhận giải Oscar.

"..."

Không có hệ thống thì cô đúng là tin thật.

"Này...Không phải là em có bạn trai rồi chứ? Thế nhưng có men vào là đi trêu chọc người khác?"

Hắn nheo mắt lại hỏi.

"Bạn trai đâu ra"

Mai Hạ cười nói.

"Em vẫn đang tìm đây này."

Quang Huy thâm thở phào, cuối cùng thần kinh cũng thả lỏng một chút.

Thế nhưng mặt hắn vẫn mang vẻ nghiêm trọng, bộ dạng nhất định phải để cô chịu trách nhiệm.

"Được rồi, coi như em không tỏ tình cũng được.Nhưng mà hôm đó chúng ta còn hôn nhau."

Nhắc đến cái này, Mai Hạ chỉ muốn quay về quá khứ mà đánh mình mấy cái.

Uống cho lắm vào rồi bây giờ phải chịu tình cảnh khó xử này đới.

Cô cười khan nói: "Anh sẽ không để ý chứ?"

"Rất để ý.Tôi không phải loại đàn ông dễ dãi"

Hắn gật đầu nói.

Đúng là vậy.

Dù là hắn hay bản thân hắn trong cốt truyện, Quang Huy giữ mình như giữ vàng.

Không nhiều lời với những cô gái không phải nữ chính chứ đừng nói ôm hôn.

"Nhưng chỉ do chuyện nhỏ như vậy không đến nỗi phải làm người yêu của nhau chứ?"

Mai Hạ dở khóc dở cười nói.

Cũng đâu phải cổ đại đâu.

"Đương nhiên không phải vì chỉ vì thế rồi.Anh muốn em làm người yêu của anh vì anh thích em.Muốn em ở trong căn nhà này với tư cách là nữ chủ nhân, là vợ tương lai của anh"

Quang Huy cười nói.

"Xin em hãy bỏ qua sự vội vàng này.Vốn anh muốn chờ một thời gian nữa, sẽ tỏ tình trong biển hoa và bóng, thế nhưng.."

"Anh sợ chậm thêm chút nữa, sẽ bị người khác giành trước."

Mai Hạ nhướng mày, hiển nhiên nhận ra hành động bộc phát này của hẳn là có gì đó kích thích tới.

Cô nói: "Anh hiểu em bao nhiêu mà nói thích em, muốn em làm vợ anh? Anh nói đúng, việc hôm nay rất vội vàng.Chúng ta cần thời gian để suy nghĩ.Biết đâu...Có điều gì ở em làm anh không chấp nhận được mà anh chưa biết đấy"

Anh còn chưa biết.

Em là người cá, anh là con người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play