Động tác của Tô Du Du rất nhanh, không lâu sau đã dọn dẹp xong đồ đạc của mình, sau đó là đưa bài thi của mình cho Yến Trì.
Tầm mắt Yến Trì dừng trên bài thi, lần theo ngón tay trắng nõn của cô gái nhỏ, mà nhìn về phía khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, sau đó nhướng mày.
Tô Du Du chú ý đến việc lớp học đang cực kì im ắng, vì thế, cẩn thận mà thò lại gần, nhỏ giọng giải thích: "Chấm chéo." Lại nhìn mặt bàn trơn bong bóng của Yến Trì, mặt đầy nghi vấn: "Này, bài thi của cậu đâu rồi?"
Bởi vì cô gái nhỏ đang sáp lại gần, nên Yến Trì có thể nhìn thấy rõ ràng đến từng cọng lông mi cong vút và cái miệng nhỏ đỏ bừng lúc đóng lúc mở của cô.
Sau khi nghe được câu hỏi của cô, Yến Trì liền cứng người. Mấy cái thể loại bài thi này, từ trước đến nay anh toàn lười viết, có khi là chưa nhận cũng nên.
Nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang ngây ngốc nhìn anh, Yến Trì không nói gì, trực tiếp lấy bài thi từ trong tay cô gái nhỏ, thuận miệng nói:
- Không có.
Anh cầm lấy bài thi của Tô Du Du, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chữ viết đẹp đẽ ngay hàng thẳng lối của cô, nhìn lướt qua bài thi một lát, không khỏi có chút kinh ngạc.
Đáp án rất hoàn hảo. Khi chuẩn bị lấy bút chấm chữa, anh sờ soạng mãi mà chẳng thấy cái gì...
- Cho tớ mượn cái bút.
Yến Trì không ngẩng đầu lên mà nói một câu với Tô Du Du đang mòn mắt trông mong nhìn mình. Tô Du Du vội vàng lấy một cái bút đỏ từ trong túi bút của mình ra.
Bút của cô đều là do dì Tôn cố ý lựa chọn, kiểu dáng và màu sắc cực kì có tâm hồn thiếu nữ. Yến Trì ghét bỏ mà nhìn thoáng qua cái bút Tô Du Du đưa, nhưng vẫn miễn cưỡng dùng tạm.
Sau đó, Tô Du Du liền nhìn thấy Yến Trì chỉ tô tô vẽ vẽ vài cái trên bài thi của cô là đã xong rồi, hơn nữa còn đẩy bài thi lại cho cô.
Thời điểm Lưu Xuân Mai vội vàng đi vào lớp học, thì cán bộ môn toán vẫn còn đang chép nốt đáp án bài cuối cùng trên bảng. Theo thói quen, cô nhìn lớp học một vòng, tầm mắt dừng lại ở hàng cuối cùng. Tô Du Du đang nghiêm túc vùi đầu nhìn bài thi.
Nhưng mà, người ngồi cùng bàn với cô, sao lại trở thành Yến Trì rồi?
Đầu cô Lưu đầy dấu chấm hỏi nhưng bây giờ lại không thể hỏi được. Đúng lúc là cán bộ toán học đã chép xong đáp án, Lưu Xuân Mai đành phải kiếm chế nghi vấn trong lòng lại, mở miệng:
- Được rồi, các em chú ý lắng nghe cô chữa bài thi.
Tô Du Du ngồi ngay ngắn, nghiêm túc mở bài thi ra, bộ dáng chuẩn bị nghiêm túc nghe giảng.
Nhưng mà, Yến Trì bên cạnh cô có vẻ ít tập trung hơn nhiều. Tô Du Du nghiêng đầu liếc anh một cái, sau khi nhận ra cái gì đó, liền cực kì hào phóng mà dịch một nửa bài thi của mình qua, nhìn anh nhoẻn miệng cười:
- Chúng ta cùng nhau xem đi!
Yến Trì lười nhác quét mắt nhìn cô một cái, nhưng cũng không hề từ chối. Ánh mắt Lưu Xuân Mai trên bục giảng hơi dừng lại. Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Xuân Mai, Yến Trì vẫn nghiêm túc nghe hết một tiết chữa bài kiểm tra toán học.
Lúc tan học, cán bộ môn đi từng chỗ để thống kê điểm số. Tô Du Du là người gần cuối.
Nhưng bên cạnh cô lại có đại ca, cán bộ môn tim đập chân run mà bước đến.
Nhưng mà, khi nhìn thấy Tô Du Du nhìn mình cười nhẹ, cán bộ môn lập tức ưỡn ngực đầu ngẩng cao. Một cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt như Tô Du Du mà còn không sợ, thì một nam tử hán đại trượng phu đầu đội thùng chân đạp thúng như cậu sao có thể sợ hãi!??
Vừa mới chuẩn bị khí thể bừng bừng chuẩn bị đi đến, lại không ngờ là lại đối diện với đôi mắt hẹp dài của Yến Trì, tức khắc liền rùng mình một cái.
Cậu ta nhìn về phía Tô Du Du, lắp bắp nói: "Bạn, bạn học Tô Du Du, tớ, tớ tới thống kê điểm số...
Tô Du Du lộ ra một nụ cười, khẽ gật đầu, nhìn cuốn sổ trong tay cậu ta, nhỏ nhẹ nói:
- Đưa cho tớ đi.
Cán bộ môn run run rẩy rầy mà đưa cuốn sổ qua, nhưng nửa đường lại xuất hiện một bàn tay khác, cầm lấy cuốn sổ trước Tô Du Du.
Cậu sững người, ngơ ngác tại chỗ.
Yến Trì cầm lấy bút, sau khi viết vài chữ rồng bay phượng múa trên cuốn sổ, thì khép sổ lại, ném cho cậu ta.
Cán bộ ngơ ngác bắt lấy, theo bản năng mà mở trang thống kê điểm ra, phát hiện đã viết tên Tô Du Du và điểm số. Kinh ngạc nhìn hai người trước mắt một cái, cậu ta ngậm chặt miệng, không dám hỏi gì.
Khi đang chuẩn bị rời khỏi khu vực đầy thị phi này, thì âm thanh dễ nghe của Tô Du Du lại vang lên:
- A đúng rồi! Yến Trì không thấy bài thi của cậu ấy, nếu cậu rảnh thì tìm hộ cậu ấy được không?
Cán bộ môn ngơ ngác lên tiếng: "Được."
Sau khi phục hồi tinh thần lại, được cái gì mà được chứ! Căn bản là Yến Trì không nhận bài thi, không nộp cũng không làm, cậu ta phải đi tìm ở đâu chứ?!
Nội tâm cậu lặng lẽ phun tào, nhưng cậu ta còn cách nào đâu, đành phải khóc không ra nước mắt mà thống kê nốt điểm của Tần Phán, sau đó thì chuồn ngay!
Tần Phán yên lặng cầm cuốn sổ của cán bộ lớp, nhìn thấy điểm của Tô Du Du ở hàng cuối cùng, trong ánh mắt hiện lên một tia mỉa mai châm biếm.
Sau khi thống kê điểm của mọi người xong, cán bộ môn lại nhanh chóng chạy tới văn phòng giáo viên.
Lưu Xuân Mai chỉ nhìn lướt qua, rồi đặt cuốn sổ lên bàn. Cô nhìn về phía cán bộ môn, giả vờ lơ đãng hỏi: "
- Sao Tô Du Du lại đổi chỗ ngồi thế?
Cán bộ môn không nhịn được mà giật giật khóe miệng, nhưng vẫn thành thật trả lời:
- Là bạn học Yến Trì chủ động chuyển chỗ hộ cậu ấy ạ.
Lưu Xuân Mai không nhịn được mà nhướng mày.
- Vậy hai người họ có gì mâu thuẫn không?
Môi cán bộ run rẩy, hiện tại cậu ta cảm thấy, Tô Du Du là người duy nhất trong lớp có thể chung sống hòa bình với đại ca đấy!
Sau khi điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình xong, cán bộ lại thành thật lắc lắc đầu.
Nhận được đáp án, Lưu Xuân Mai phất phất tay, để cán bộ lớp trở về. Căn bản thì việc đổi chỗ không phải là chuyện gì lớn, hơn nữa, biểu hiện của hai đứa nhóc cũng không có gì không đúng cả.
Lưu Xuân Mai lắc lắc đầu, thôi thì cứ quyết định như thế đi.
***
Dì Tôn khi nào cũng lo lắng Tô Du Du ở trường học ăn không ngon, cho nên, bà luôn trang bị đủ loại đồ ăn vặt trong cặp sách của cô.
Mà Tô Du Du lại là một cô gái nhỏ hào phóng, vì thế, mỗi khi Yến Trì đến lớp học, đều sẽ phát hiện có một đống đồ ăn đang để trên bàn mình.
Hôm nay, trốn học, dưới sự mong chờ tha thiết của Trình Hoành Vũ, cuối cùng, Yến Trì cũng chịu đi đến chỗ mấy người hay tụ tập. Yến Trì tiện tay ném cặp sách lên sofa, rồi đi đến bàn bi-a bên kia.
Trình Hoành Vũ bị anh làm cho tan nát cõi lòng, bất mãn nói: "Em nói này, dạo này anh bị sao thế? Đổi tính à? Ngày nào cũng ở trường mà không thấy chán sao?"
Yến Trì không hề phản ứng lại cậu ta. Trình Hoành Vũ hầm hừ, nhưng vẫn tiếp tục nói với anh: "Đợi đi, em muốn chơi một ván với anh!"
Sau đó, Trình Hoành Vũ tiện tay sờ mó cặp sách Yến Trì đang vứt sang một bên, nhưng ngón tay lại không cẩn thận mà đụng vào khóa kéo, ngay lập tức, đồ đạc trong cặp sách liền bị đổ hết ra.
Trình Hoành Vũ chột dạ mà liếc mắt nhìn Yến Trì một cái, sau đó nhanh chóng nhặt đồ rơi trên đất lên. Đột nhiên, thấy một chiếc kẹo vị quýt được đóng gói đáng yêu, Trình Hoành Vũ dùng hai ngón tay nhặt lên, cười haha:
- Yến Trì, sao cặp sách anh lại có kẹo thế này!
Không đợi cậu ta cười xong, thì keo trong tay đã bị cướp đi rồi.
Yến Trì mặt không cảm xúc mà liếc nhìn cậu ta một cái, thuận tay nhặt nốt đồ đạc khác lên, khóa cặp sách lại.
Trình Hoành Vũ mong chờ mà nhìn kẹo trong tay anh:
- Kẹo của anh ở đâu vậy? Cho em ăn với, đúng lúc em đang bị tụt huyết áp.
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của Trình Hoành Vũ, Yến Trì bóc vỏ kẹo ra, ngay trước mặt cậu ta, nhét kẹo vào miệng.
Vị quýt tràn ngập trong miệng, chua chua ngọt ngọt, không làm người ta phát ngấy. Trình Hoành Vũ kinh ngạc mà trợn mắt, kêu khóc thảm thiết:
- Yến Trì, sao anh có thể làm như vậy chứ? Cũng quá keo kiệt rồi! Không phải chỉ là một cái kẹo thôi sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT