Chớp mắt đã đến buổi tối ngày thi đấu, Giang Âm ngồi trong hậu trường chuẩn bị, dư quang khoé mắt thoáng nhìn thấy Vu Nhạc ngồi hăng hái khí phách trên ghế, mắt mang đầy vẻ đắc ý, cảm giác khẩn trương không an toàn đu bám suốt mấy kỳ trước hoàn toàn biến mất.
Giang Âm tuy rằng có chút hoang mang tại sao Vu Nhạc lại có thay đổi lớn như vậy, nhưng cũng không muốn hỏi, nhưng Vu Nhạc ngay lúc nhìn thấy cậu đã ngay trước đứng lên, đi về phía này.
Vu Nhạc đi đến gần Giang Âm, mắt đào hoa khẽ nhếch nhìn Giang Âm từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới đắc ý nói: "Lần này thi đấu tôi hát bài mới của Chu Sang viết"
Giang Âm liếc nhìn Vu Nhạc một cái, lãnh đạm nói: "À"
Vu Nhạc nhíu nhíu mi, không thấy được sự hoảng loạn hiện lên mặt Giang Âm, làm gã cảm thấy rất bất mãn, càng thêm khiêu khích nói: "Cậu vẫn tự tin vậy sao, cho rằng lần này mọi người sẽ tiếp chú ý đến cậu sao? Tôi nói cho cậu, lần này tôi mới là nhân vật chính. Bài hát này Chu Sang vốn dĩ viết cho người mà anh ta thích thầm, có thể nói là ca khúc hoàn mỹ nhất từ trước tới nay được Chu Sang chắp bút"
Lý do nghe có phần quen thuộc, làm Giang Âm không khỏi nghĩ đến cảnh Chu Sang liên lạc cậu khi vừa mới viết ra ca khúc ấy.
Nhưng mà cũng kệ chuyện Vu Nhạc hát có phải bài đó hay không, điều này như cũ không gợi được thêm mấy phần hứng thú cho Giang Âm, cậu trả lời có lệ nói: "À, lợi hại nhỉ"
Giang Âm muốn kéo một chút khoảng cách ra xa Vu Nhạc, nhưng Vu Nhạc căn bản không muốn. Có lẽ vì hiếm có cơ hội được vả mặt Giang Âm, nên hiện tại Vu Nhạc rất đắc ý, cũng có rất nhiều lời muốn nói: "Tôi thừa nhận là cậu hát hay hơn tôi, còn có thể vừa soạn nhạc vừa chơi nhiều loại nhạc cụ, rất khó làm được. Hừm, chắc là bản thân cậu nỗ lực lắm đúng không, mỗi ngày đều dâỵ sớm từ lúc trời còn tối để luyện tập? Bất quá....."
Vu Nhạc sáp lại gần, gần đến mức Giang Âm có thể nhìn rõ ràng từng mảng sáng lấp lánh nhảy lên theo sự thay đổi góc độ dưới mí mắt của gã. Hôm nay Vu Nhạc phá lệ tinh tế, so với mấy vòng thi đấu trước thì tinh tế hơn nhiều, phỏng chừng là có chuẩn bị mà đến.
Vu Nhạc híp đôi mắt đào hoa nhộn nhạo, đắc ý nói: "Cũng vô dụng thôi, cậu như cũ không thể thắng tôi. Khuôn mặt này có thể làm Chu Sang yêu thích, cũng có thể làm mọi người yêu thích. Hôm nay, để tôi cho cậu thấy cái gì là mỹ nhan thịnh thế, cái gì là dựa mặt ăn cơm"
Giang Âm nghe Vu Nhạc tuyên bố muốn dựa mặt để thắng cậu thì hơi hơi rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Thật ra các ca khúc cậu chọn không tồi, nhưng do cậu không hát tốt, nên nhiều lúc chưa phát huy được thực lực của chúng. Cậu không muốn hát bài này tốt hơn sao, đừng để cho chúng phải tiến nuối sao?"
Vu Nhạc nghe vậy khinh thường liếc nhìn Giang Âm một cái: "Đồ quê mùa, bây giờ là thời nào rồi, cậu còn nói mấy vấn đề này với tôi? Mấy ca khúc này thì tiếc nuối gì chứ, có thể được tôi hát chính là vinh hạnh của bọn nó"
Vu Nhạc nói xong, không quay đầu lại bước đi, chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn phần của mình. Giang Âm tiếp tục ngồi trong hậu trường, mắt lạnh nhìn kết quả của một thí sinh trước, nghe MC và ban giám khảo nói trong chốc lát, rốt cuộc cũng đến lượt Vu Nhạc
Máy quay tại trường quay đem hình ảnh của Vu Nhạc truyền lên màn hình lớn phía sau, mọi người tại trường quay đều có thể trông thấy gã một cách rõ ràng, dưới sân khấu lập tức có người kinh hô
"Hôm nay anh tui đẹp thế! Ùi ui, đúng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!"
"Tuy rằng là bình hoa di động, nhưng mà bộ dáng đúng là không thể phủ nhận"
Vu Nhạc nghe loáng thoáng mấy tiếng khen truyền đến từ dưới sân khấu, dương môi cười, chính thức đắt bầu lần biểu diễn này
Âm nhạc vang lên, trong nháy mắt đã bắt trọn lỗ tai mọi người
Theo giai điệu du dương và lời hát, trong đầu khán giả lập tức hiện lên khuôn mặt của một vị giai nhân tuyệt thế
Mỹ nhân trong ca khúc này rốt cuộc đẹp đến mức nào? Có lẽ người này chỉ ngay lần gặp đầu tiên là có thể khiến người bình thường lắc mình biến hoá thành một tù nhân yêu đến điên cuồng hay có lẽ chỉ cần chạm nhau một ánh mắt, là có thể làm trái tim của người qua đường từ rung động nháy mắt biến thành rung động vĩnh hằng.
Vu Nhạc hát trên sân khấu, một cái nhíu mày, một nụ cười, đều gần tựa như mỹ nhân trong bài hát. Khán giả dưới sân khấu an tĩnh nghe, biểu tình trên mặt mỗi người mỗi khác
Mà ngay tại phòng phát sóng trực tiếp lúc này, phản ứng người xem thì rõ hơn nhiều
"Bài hát này hay ghê, bất quá có phải Vu Nhạc hát có hơi không ổn đúng không, nốt cao đó hẳn phải biểu hiện sự kích động khi nhìn thấy mỹ nhân, sao cậu ta mới hát được một nửa thì hát không lên nữa vậy? Khác gì khi tui tuốt đến một nửa bị người khác làm phiền đâu chứ"
"Trước đây cảm thấy khả năng âm nhạc của Vu Nhạc chỉ tính được, may là có giọng hát cũng không tồi. Nhưng hiện tại nghe cậu ta hát bài này tôi cảm thấy vẫn không được, thanh âm của một đại mỹ nhân sao có thể giống như này được, hẳn phải càng thêm cao quý lãnh diễm không vướng bụi trần chứ? Dù sao cũng phải làm người nghe quên đi thế tục mới phải chứ."
"Mấy người chú ý thanh âm, hình như chỉ có mình tui là chú ý mặt của Vu Nhạc thôi hay sao á...Tui nghe bài này là cầm lòng không được, liên tưởng đến khuôn mặt của mỹ nhân trong bài, rồi lại quay về hiện thực ngắm nhìn khuôn mặt kia của Vu Nhạc...Cảm thấy không được, muốn héo"
"+1, chỉ bằng mắt thường tui cũng có thể cảm thấy không xứng với bài này, hơn nữa hát cũng không hay. Tuy fans của Vu Nhạc hay khen ngợi thần tượng mình là đẹp nhất, nhưng mà nói thật, đẹp nhưng không đạt đến cấp bậc kia. Nói đến cấp mỹ nhân như bài, tui ngay lập tức nghĩ đến một người....."
"Chẳng lẽ người bồ nói là...?"
"Chính là người đó! Nghĩ một hồi cũng chỉ nghĩ ra được mỗi cậu ấy"
"Úi, nói mới nhớ, nãy giờ tui không biết nên đem bài hát này liên tưởng đến ai, bồ vừa nói người đó thì...Hay thật, tui ổn lại rồi, tui lại có thể rồi!"
"Giờ tui lập tức đi chỉnh sửa một video đổi mặt hai người, mọi người chờ tui nha"
Vu Nhạc hoàn toàn không hay biết những gì phát sinh trên mạng, gã hát xong một bài, nhìn những khuôn mặt hoảng hốt chưa lấy lại tinh thần được từ khán giả dưới sân khấu, cười đắc ý.
MC lên sân khấu, để cho ban giám khảo nhận xét trận thi đấu lần này của Vu Nhạc
Vài vị thiên vương, thiên hậu nhìn nhau, đều khiêm nhường không để bản thân nhận xét đầu tiên
Vu Nhạc khinh thường nghĩ, này còn phải nhận xét sao? Chu Sang chính là nhạc sĩ vàng nhận biết bao giải thưởng lớn nhỏ, ca khúc này là tinh phẩm trong số các tác phẩm của Chu Sang, tuyệt đối không có vấn đề
Cuối cùng vẫn là một vị thiên vương có tư lịch sâu nhất đưa ra lời nhận xét, thiên vương nghĩ ngợi, uyển chuyển nói: "Bài hát rất hay, nhưng nếu thí sinh Vu Nhạc có thể nâng cao thêm thực lực bản thân, để bài hát này đạt tới trình độ cao nhất thì càng tốt"
Thiên vương vừa nói xong, các giám khảo khác cũng sôi nổi nhận xét, tuy mở đầu đều là khen ngợi, nhưng sau đó lại chuyển biến, bắt đầu nhận xét Vu Nhạc chưa ổn. Tất cả mọi lời đều nói rõ một ý: Vu Nhạc nên luyện tập thanh điệu, để hát bài này tốt hơn
Đáy lòng Vu Nhạc không vui, nghĩ thầm những người này cứ một mực nói tới chuyện thanh điệu của gã để làm gì? Chẳng lẽ chỗ trọng điểm không nên là ca từ và giai điệu phối hợp với người một cách chặt chẽ, cuối cùng là chiêu đãi cho khán giả ở đây một bữa tiệc lớn về thính giác và thị giác sao? Đúng là nhặt xương trong trứng, không có chuyện cứ thích kiếm!
Tuy rằng không phục lắm, nhưng công phu bên ngoaì Vu Nhạc vẫn sẽ làm, gã mỉm cười cảm ơn ban giám khảo, lúc này mới đi xuống sân khấu
Vừa vào hậu trường, Vu Nhạc liền thấy được Giang Âm đứng chờ ngoài sân
Vu Nhạc cười nhạo một tiếng, nhớ tới Chu Sang dặn dò gã nhất định phải đánh bại Vu Nhạc, liền cảm thấy bản thân nắm chắc phần thắng, tiến lên nói với Giang Âm: "Thế nào, có cảm thấy hổ thẹn không bằng chưa?"
Giang Âm liếc Vu Nhạc một cái, ngạc nhiên nói: "Nhiều giám khảo phê bình cậu như vậy, cậu lấy đâu ra tự tin cảm thấy tôi hổ thẹn không bằng cậu hả?"
Vu Nhạc trợn trắng mắt, khinh thường nói: "Cả một đám người đều cổ hủ, chỉ cần người xem thích không phải là được rồi à?"
Thực mau liền tới lượt Giang Âm lên sân khấu, Giang Âm cũng lười đôi co với gã, chỉ nói: "Người xem có thích hay không, cũng không phải do cậu định đoạt"
"....Mày!" Vu Nhạc còn muốn tranh luận thêm gì, nhưng Giang Âm đã không muốn phản ứng tiếp, tiến lên vài bước, chờ MC giới thiệu xong, lập tức đi lên sân khấu
Giữa sân khấu đặt sẵn cây dương cầm lát nữa cậu dùng, Giang Âm ngồi lên ghế, cười cười với khán giả đang có chút kích động dưới sân khấu, nói với microphone: "Bài mới lần này không có liên quan đến tình yêu, chỉ nói về mồ hôi và sự nỗ lực, hy vọng mọi người thích"
Ánh đèn tối dần, không có ánh đèn mỹ lệ và bạn nhảy đồng hành, mọi người dần đem lực chú ý đặt hết lên chiếc dương cầm trên sân khấu
Mở đầu là một đoạn nhạc dương cầm, nhạc từ đơn giản dần dần trở nên phức tạp, nhưng không có vẻ buồn tẻ, ngược lại càng làm người nghe nhiệt huyết sôi trào, phảng phất trước mắt xuất hiện một nhóc con không ngừng lặp đi lặp lại luyện tập, từng chút từng chút tăng lên trình độ của bản thân
Thanh âm của một nhạc cụ khác gia nhập, tạo thành một đoạn nhạc nền rộng rãi đại khí, Giang Âm rốt cuộc chính thức bắt đầu phần biểu diễn của cậu
Mọi người dưới sân khấu lắng nghe, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc
Các bài hát trước của Giang Âm vừa êm tai vừa dễ thuộc, tuy mọi người hát không được thấm vào lòng người như cậu, nhưng muốn hát cũng không khó
Nhưng bài này không giống
Bài hát lần này của Giang Âm không dễ đến mức mọi người đều có thể hát được, trái ngược lại, bài hát này rất khó hát, phần điệp khúc rất nhiều nốt cao, phần chủ đạo trầm thấp thì lại quá trầm, rất không thân thiện
Ca khúc đúng như lời Giang Âm nói, không đề cập đến tình yêu, mà thay vào đó là chuyện xưa về sự nỗ lực
Tông giọng trầm thấp là thành quả của sự nỗ lực ngày đêm, là không biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đã chảy xuống, tất cả chúng một giọt cũng không uổng phí, toàn bộ đều biến thành dòng nước chảy về phía hòn đá tảng
Ca dần dần dâng lên, tác động lên cảm xúc của mọi người nghe, cuối cùng đạt tới cao trào
Ngay âm cao trong trẻo không chút run rẩy, bài hát dần đến hồi kết
Ngay những lời cuối cùng, con người bằng vào sự nỗ lực giao tranh hái được trái cây thắng lợi, hoạ nên dấu chấm câu viên mãn
Có người đã bắt đầu lau nước mắt, lúc Giang Âm kết thúc bài hát vẫn còn một bộ phận chưa kịp lấy lại tinh thần, cho đến lúc Giang Âm từ ghế đứng lên, mọi người mới bắt đầu điên cuồng vỗ tay
Tiếng vỗ tay như sấm bao lấy Giang Âm, cậu cuối đầu, nhìn về phía ban giám khảo
Ban giám khảo mỉm cười từ ái, khích lệ Giang Âm liên hồi, lúc sau mới để cậu rời đi
Giang Âm quay về hậu trường, liền nhìn thấy Vu Nhạc âm trầm nhìn cậu, làn sóng vênh váo tự đắc biến mất vô tung
Vu Nhạc nhìn khắp xung quanh, thấy bên người không có ai khác, đè thấp giọng nói với Giang Âm: "Mày đừng đắc ý quá, khán giả bọn họ thích loại hình như tao hơn, giám khảo dù có thích mày cũng đừng tưởng bở, lần thi đấu này, vẫn so nhân khí là chủ yếu!"
Vu Nhạc đi theo đến, gã tựa hồ rất bất an, lấy di động mở weibo ra, hư trương thanh thế nói: "Mày không tin sao? Để tao cho mày nhìn mọi người trên mạng cho tao đánh giá thế nào!"
Vu Nhạc click mở phần biểu diễn của gã, mở video, đứng một bên đắc ý nói với Giang Âm: "Mày nhìn, đây chính là sự lựa chọn của công chúng!"
Video bắt đầu truyền phát, Vu Nhạc một bên hả hê quan sát biểu tình trên mặt Giang Âm, một bên không chút để ý nhìn lướt qua video
...Chờ đã, hình như có chỗ nào không thích hợp!
Mặt của gã trên video, tự lúc nào đã thay đổi thành mặt của cậu streamer PK với gã ngày đó!
Vu Nhạc nghe thấy Giang Âm nhỏ giọng cười một tiếng, quả thật làm gã tức giận đến mức thất khiếu bốc khói
Quá đáng, thật sự quá đáng, nhất định dưới bình luận mọi người sẽ lấy lại công đạo cho gã, nhất định là vậy
Vu Nhạc kéo điện thoại trượt xuống dưới, thấy bình luận
"A a a lúc này mới đúng! Mặt Vu Nhạc sao xứng với bài này chứ, chỉ có cậu ấy mới có thể là quốc sắc thiên hương!"
"Đồng ý đồng ý, lúc xem trực tiếp là tui đã nhịn không được nghĩ đến cậu ấy rồi, giờ mà nhìn lại Vu Nhạc thì cứ thấy cả người khó chịu, đúng là thay đổi cái mặt thôi mà cả người tui đều thoải mái hết nè"
"Nói thiệt nha, tui cảm thấy thanh âm của Vu Nhạc cũng không xứng với bài này...Haiz, nếu Giang Âm hát bài này thì tốt rồi, ước gì có ai kéo Giang Âm qua hát nhỉ, giọng cậu ấy thích hợp, so với Vu Nhạc thì dễ nghe hơn nhiều!"
Vu Nhạc nhìn đến bình luận này, tức giận đến muốn ngất, thừa dịp hiện tại không có người khác cũng không có camera, lập tức chửi ầm lên: "Cả đám đều bệnh tâm thần, người như vậy làm gì có thật! Cứ lấy một người ảo ra so với tao rồi nói tao không tốt, có bản lĩnh thì gặp mặt trực tiếp đi, nói không chừng hát so với tao còn khó nghe hơn một trăm lần! Rõ ràng tao càng ưu tú hơn, cậu ta có đẹp hơn tao thì sao, thực lực cũng không bằng!"
"Tôi thì không nghĩ vậy đâu" Giang Âm nhàn nhạt nói
"Mày thì biết cái đe—" Vu Nhạc phẫn nộ nghiêng đầu muốn phát tiết lửa giận với Giang Âm, lại thấy Giang Âm nâng tay áo, tháo mắt kính xuống
Cái người vốn dĩ không có thật, chỉ có thể là sản phẩm đồ hoạ bây giờ lại sống sờ sờ trước mặt gã, dùng ngữ khí lãnh đạm nói: "Cậu chắc chứ, so thực lực cậu có phần thắng được tôi sao?"
Chân Vu Nhạc mềm nhũng, phịch một tiếng ngồi xuống đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT