*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Maple

Tạ Dung gần đây thật sự quá thư thái luôn.

Cậu ngày đó nghĩ ra sáng kiến, triệu tiểu mỹ nhân tới trợ giúp mình, giả vờ đắm chìm trong sắc đẹp, thể lực chống đỡ không nổi té xỉu, thành công trốn tránh buổi lâm triều hôm sau.

Sau khi Bệ hạ "Té xỉu", Lương Dung Bình sợ hãi không thôi, lập tức truyền thái y tới bắt mạch, kết quả thái y khám nửa ngày, cứ ấp úng, muốn nói lại thôi.

Lương Dung Bình mặt trầm xuống:

"Không biết bệ hạ......"

Đang nói dở, trên long sàng, tiểu hoàng đế than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh dậy.

Mái tóc dài đen như mực vương trên gối, vẻ mặt tái nhợt, môi không có chút máu. Hai tay rũ ở rìa giường khẽ giật, cả người suy yếu không có tẹo sức lực nào, vất vả lê người vào trong chăn gấm.

Tạ Dung mở to đôi mắt nhìn một cách chăm chú, tầm mắt từ mơ hồ đến dần dần rõ ràng, cậu nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía thái y, thanh âm khàn khàn:

"Thái y, trẫm làm sao vậy?"

Thái y ấp a ấp úng: "Bệ hạ......"

Hắn lúc trước nghe nói bệ hạ trong lúc lâm hạnh mỹ nhân đột nhiên hôn mê bất tỉnh, xém chút nữa là đi tong tại chỗ —— mọi người đều rõ, khám bệnh cho hoàng đế vỗn dĩ là một nghề nghiệp mất mạng như chơi, lần này còn động chạm đến tôn nghiêm của nam nhân.

Suốt đoạn đường đến tẩm cung, hắn khuôn mặt sầu khổ, thậm chí đã nghĩ tới 18 cách chết khi bản thân bị diệt khẩu.

Ai ngờ tới lúc bắt mạch, bệ hạ ngoại trừ chút bệnh dạ dày do thường ngày uống rượu quá độ ra thì chả làm sao cả. Cảm sốt không có, thận đau thận hư không có, ngay cả vết thương nhỏ trên đầu lần trước cũng đã khỏi hẳn. Tóm lại là vô cùng khỏe mạnh.

Hắn trong lòng nghi ngờ mình chẩn bệnh sai rồi, lại sờ mạch thêm vài lần......

Ừm, sau đó hắn bắt đầu nghi ngờ bệ hạ giả bộ ngất xỉu.

Nhưng mà hắn không dám nói.

Hắn chần chờ trầm mặc lâu lắm, bệ hạ hình như là không hài lòng, lạnh giọng "Hửm" một tiếng, ánh mắt trở nên sắc bén.

Thái y lập tức quỳ xuống:

"Bệ hạ long thể an khang, cũng không......"

Lời nói còn chưa nói xong, Tạ Dung đã cắt ngang:

"Trẫm té xỉu."

Y lạnh căm căm mà liếc mắt thái y:

"Trẫm hiện tại cảm thấy mơ màng buồn ngủ, cả người đau nhức, không có sức lực. Ngươi nói trẫm nghe, đây là long thể an khang hử?"

Thái y: "..."

Ngài khả năng có thể đơn giản chỉ là túng dục quá độ nên eo mệt mỏi mà thôi.

Thái y mơ hồ nhận ra được cái gì đó, nhưng hắn không kịp suy nghĩ sâu xa đã bị bệ hạ lườm đến giật mình, buột miệng thốt ra:

"Bệ hạ đây là làm lụng vất vả quá độ, tinh...... Khí huyết* thiếu hụt ạ!"

*Khí huyết: chỉ phần sinh năng, năng lượng vận hành trong cơ thể, bao gồm khí lực, sức mạnh, hơi thở, công năng vận hành của các tạng phủ. Nó giúp duy trì và bảo vệ sự sống. Ngoài ra, còn giúp phòng ngự và bảo vệ cơ thể tránh được những tác nhân tấn công từ bên ngoài.

Nói xong thái y nơm nớp lo sợ, sợ bệ hạ tức giận đem hắn tủng xẻo, kết quả trong nháy mắt, hắn cảm nhận được ánh mắt của bệ hạ trở nên ôn hòa.

Thái y chậm rãi nuốt nước bọt, bắt đầu trở nên bình tĩnh:

"......Tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, chớ nên làm lụng quá độ vất vả, nếu không chỉ sợ sẽ tổn thương long...Tóm lại không thể vận động quá sức!"

Vì thế sau khi tiễn đi thái y đi, Tạ Dung "Nghỉ bệnh" yên tâm thoải mái mà nghỉ buổi lâm triều, ở tẩm điện nhàm chán đếm số lá vàng.

Đây là cậu tự hỏi hồi lâu mới định ra chiến lược.

Thoái vị chỉ là bước đầu tiên, bắt đầu từ việc trở thành hôn quân không để ý việc triều chính.

Từng bước thực hiện.

Có điều giả bệnh có chỗ lợi cũng có chỗ hại.

Chỗ tốt là, cậu có thể quang minh chính đại không cần lên triều sớm, mà không lên triều sớm thì sẽ không gặp được Trầm Nghiên, cái cổ trên đầu cậu cũng có thể an toàn hơn phần nào.

Chỗ hại là Lương Dung Bình có vẻ thật sự tin thái y nói nhăng cuội, lúc nào cũng nhìn chằm chằm cậu nằm trên giường nghỉ ngơi. Tạ Dung muốn ra ngoài một chút, đều bị Lương Dung Bình lấy lý do "Đang là lúc hạ thu giao mùa, thời tiết dễ cảm lạnh, bệ hạ sức khỏe không tốt" khuyên can trở về.

Không chỉ có thế, Lương Dung Bình còn mỗi ngày thúc giục Ngự Thiện Phòng đổi dược thiện* bổ thân cho hắn uống.

*dược thiện: kết hợp thuốc Đông y vào các món ăn, dùng bồi bổ sức khỏe.

Tạ Dung khi còn nhỏ uống thuốc nhiều quá, bây giờ ngửi thấy mùi thuốc là khó chịu.

Nhưng mà Lương Dung Bình đối nguyên thân trung thành và tận tâm, Tạ Dung chiếm thân thể của tiểu hoàng đế, có chút chột dạ. Bản thân cậu cũng là người nhẹ dạ, Lương Dung Bình nhỏ giọng khuyên vài câu, cậu liền đem dược thiện ăn hết.

Tạ Dung gục đầu xuống, không tình nguyện nhai đồ trong miệng.

Đang ăn, cậu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thuận miệng hỏi:

"Thừa tướng mấy ngày nay làm cái gì? Hắn có tiến cung không?"

Sau hôm cậu nghỉ bệnh liền ban thánh chỉ, lệnh thừa tướng Trầm Nghiên thay cậu lâm triều.

Các đại thần có chuyện gì, trực tiếp báo cáo thừa tướng là xong, việc nhỏ để Trầm Nghiên quyết định, chuyện lớn thì tiến cung báo cáo.

Nói văn vẻ thì thế, nhưng nghĩa đen hay không đen đều điên cuồng ám chỉ Trầm Nghiên làm hết đi, chuyện lớn hắn cũng có thể tự quyết, không cần trình lên quấy rầy bệ hạ "dưỡng bệnh".

Tạ Dung chỉ thiếu điều nói "Come on babe! Đến đây đi nào, chỉ cần ngươi mở miệng, ngôi vị hoàng đế này trẫm đều cho ngươi ngồi" trước mặt Trầm Nghiên mà thôi.

Nhưng mà Trầm Nghiên lại tuân thủ lễ nghĩa quân thần, tròn trách nhiệm của một thần tử đến đáng sợ. Bất kể việc trái quyền thừa thãi gì cũng không làm, mỗi ngày sau khi bãi triều đều thành thật đem sổ con* đưa vào trong cung.

Tạ Dung_người nghỉ ốm vẫn bị bắt nhận một đống sổ con: "......"

*sổ con: aka tấu chương. Đây là quyển sổ mà các quan lại dung để báo cáo công tác rồi gửi lên pi sà. Nó không chỉ báo cáo công việc, nó còn có thể dùng để cáo trạng ai đó hoặc bày tỏ suy nghĩ của quan lại,... Nổi tiếng chắc mn nghe qua "Thất trảm sớ" của Chu Văn An á. Chuyện về tấu chương này nhệt nhỏi mà cũng hề hước lắm. Đọc thêm mấy cái bài duyệt tấu chương của Khang Hi và Ung Chính để biết rõ hơn phần nào về tấu chương (ổng duyệt cute nhắm).

Tui để sổ con nhé, tấu chương dài hơn mấy chữ tui cũng lười lắm.

Cậu sáng sớm đọc sổ con mà như lọt vào trong sương mù, xem đến đầu óc choáng váng, buổi chiều liền quả quyết rời khỏi Ngự Thư Phòng, nhắm mắt làm ngơ.

Lần này là Tạ Dung muốn hỏi Trầm Nghiên mấy ngày nay có đưa sổ con tiến cung hay không.

Và hiển nhiên Lương Dung Bình hiểu lầm ý tứ của cậu rồi.

"Thừa tướng đại nhân ngày hôm trước cùng Lễ bộ Thượng thư Trương đại nhân đi tửu lầu ăn cơm trưa, trưa ngày hôm kia đi lệ viên nghe diễn kịch, đêm hôm qua cùng Công Bộ Tống Thị lang đi Phong Nguyệt lâu, chọn hoa khôi tới hầu, đến giờ Dậu mới ra về."

"Hôm nay sau khi bãi triều, tướng gia có tiến cung......"

Sấm sét đánh đoàng đoàng, Tạ Dung hơi run:

"Hắn hôm nay tiến cung? Hắn tiến cung làm cái gì?"

Cậu vẫn giữ một tia hy vọng nhỏ bé, hy vọng Trầm Nghiên chỉ là tùy tiện đi ngang qua thôi, nhưng mà câu tiếp theo của Lương Dung Bình cứ thế vô tình đánh vỡ hy vọng của cậu.

"... Thừa tướng đưa tới sổ con chồng chất ba ngày nay ạ."

Tạ Dung: "..."

Tạ Dung trong chớp mắt ánh mắt ảm đạm não nề liền. Cậu nghĩ đến Ngự Thư Phòng có chồng tấu chương cao như núi, khóc không ra nước mắt.

Trầm Nghiên bị làm sao thế hở! Quyền lực trong tầm tay rồi cũng từ bỏ là sao? Còn có làm vai chính nữa không, rõ ràng ở trong truyện gốc quả quyết lắm cơ mà, ngày thứ ba sau khi tiểu bạo quân chết liền đăng cơ làm hoàng đế......

......Ấy khoan, từ từ, nếu nói như vậy, chẳng lẽ vẫn phải làm đúng cốt truyện diệt trừ tiểu bạo quân thì cốt truyện của Trầm Nghiên mới có thể tiếp tục à?

Tạ Dung trong lòng trầm xuống.

Cậu còn đang ngây người ngơ ngẩn, Lương Dung Bình lặng lẽ ngẩng đầu, đem biểu tình mất mát đó đều thu vào trong mắt, chân mày khẽ nhúc nhích, bàn tay giấu trong tay áo màu lam thẫm đột nhiên siết chặt.

Bệ hạ vẫn nhớ thương thừa tướng như trước đây.

Đại tổng quản thân cận nhất của hoàng thượng nghĩ vậy.

......

Thời gian qua mau, chớp mắt đã hơn qua hơn nửa tháng.

Ngày nay lâm triều qua đi.

Chúng thần đếm đầu ngón tay, phát hiện bệ hạ đã 20 ngày không xuất hiện.

Nếu nói bọn họ vừa lúc mới đầu còn rất bình tĩnh, mười ngày sau hơi nghi ngờ, đến giờ thì bắt đầu cảm thấy bất an.

Mặc dù tiểu hoàng đế tính tình cổ quái, có đôi lúc tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận rằng, y xử lý triều chính vẫn có năng lực nhất định, ít nhất, y đăng cơ mấy năm nay chưa từng làm ra quyết định sai lầm nào lớn cả.

Thậm chí vận mệnh quốc gia còn từ từ hưng thịnh.

Triều thần quyền quý nhàn nhã càng ngày càng nhiều.

Con người mà, ai cũng như vậy, chỉ cần lợi ích của mình không bị tổn hại thì đối với khuyết điểm của người khác kiên nhẫn vô cùng.

Tiểu thái giám hô to một tiếng "Bãi triều ——", quần thần sôi nổi đều nhẹ nhàng thở ra, tốp năm tốp ba đi ra ngoài.

Duy chỉ có Trầm Nghiên vẫn đứng như cũ đứng ở trên điện, cúi đầu xem trong tay hốt bản*, ánh mắt sâu kín, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

*hốt bản: Thẻ bằng ngà, bằng xương, quan lại xưa cầm khi chầu vua.

Có đồng liêu* tương đối thân quen hắn thò qua hỏi hắn:

*đồng liêu: Bạn cùng làm quan với nhau thời xưa.

"Tướng gia sao vẫn chưa đi? Hôm nay tửu lầu ra đồ ăn mới, không bằng tướng gia......"

"Không đi."

Trầm Nghiên thuận miệng ngắt lời, tiện tay đem hốt bản bỏ vào tay áo.

"Ta còn có việc."

Đồng liêu "à" một cái.

Lúc trước bệ hạ ban thánh chỉ cho Trầm tướng cũng không che dấu, nội dung cụ thể cùng tin Tướng gia bị tức đến ngất đều truyền ra ngoài.

Chúng thần đều kinh sợ rồi.

Bệ hạ yêu mỹ sắc, phàm là xuất cung đều sẽ mang mấy mỹ nhân trở về, việc này mọi người đều biết.

Nhưng mà mọi người không nghĩ tới, bệ hạ đến thừa tướng cũng dám xuống tay!

Trầm tướng ở triều làm quan nhiều năm, hành sự đoan chính, thi hành rất nhiều chính sách có lợi cho dân và đất nước, bất kể là ở trong triều đình hay là ở dân gian, danh tiếng đều không tệ.

Đột nhiên nhận được đạo thánh chỉ có ý làm nhục như vậy, mọi người đều lo lắng Trầm tướng luẩn quẩn trong lòng muốn cùng bệ hạ cá chết lưới rách.

Đặc biệt là nghe nói Trầm Nghiên sau khi bị hôn mê do tức giận tỉnh lại, không kịp nghỉ liền lập tức vào cung.

Ngày đó, ban đêm có vô số người trong lòng run sợ.

Sợ trong cung đột nhiên truyền ra tin Thừa tướng đầu rơi xuống đất hoặc là tin Hoàng đế đổi người.

Cũng may chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.

Bệ hạ vẫn còn là hoàng đế, thừa tướng cũng đứng ở triều đình bình thường.

Chuyện nạp phi cứ vậy tan thành mây khói.

Đồng liêu đối với việc tối hôm đó trong cung đã xảy ra cái gì rất tò mò, nhưng tò mò cũng chẳng ai dám trắng trợn hỏi Trầm Nghiên cả. Đồng liêu cũng chỉ có thể hỏi bâng quơ thăm dò thử:

"Cũng không biết bệ hạ hiện giờ ra sao......"

Trầm Nghiên ý vị không rõ liếc đồng liêu một cái.

Hắn sao mà lại không nghe ra ý trong lời nói cơ chứ, nếu là nguyên thân, đại khái sẽ tùy tiện nói qua loa hai câu cho xong chuyện, sau đó về tướng phủ tiếp tục hờn dỗi vụ thánh chỉ.

Bất quá là hắn......

Trầm Nghiên nhẹ nhàng cười: "Ta cũng không biết."

Trầm Nghiên từ trước đến nay lười dùng "Bản quan" "Bổn tướng" hay các từ tự xưng thể hiện địa, dù ở kiếp trước hắn làm Nhiếp Chính Vương cũng thế.

Có điều hắn thân làm kẻ bề trên, khí thế tự thành, cho dù chỉ là chữ "Ta" vô cùng đơn giản, cũng có thể ép người khác không dám ho he gì.

"Các vị có vẻ đều rất quan tâm việc bệ hạ ban thánh chỉ cho ta nhỉ?"

Đồng liêu bị hỏi đến cứng người.

Hắn ta cũng không nghĩ tới Trầm Nghiên chẳng thèm để ý gì cả, cứ thế trực tiếp hỏi toạc, vội vàng thêm lời:

"Chỉ là lo lắng tướng gia......"

Lời còn chưa nói xong, đã bị Trầm Nghiên thong dong trầm ổn ngắt lời:

"Việc kia không cần các ngài lo."

Trầm Nghiên thản nhiên, tròng mắt khẽ đảo, chậm rì rì mà nói nốt nửa câu sau:

"Đạo thánh chỉ kia rất tốt, ta còn muốn tiếp chỉ đấy."

Đồng liêu trợn mắt há hốc mồm, hắn thì tiêu sái xoay người rời đi —— hử, không phải hướng cửa cung?

Phía sau truyền đến tiếng đồng liêu ngơ ngác cực điểm dò hỏi:

"Hả?? Cái gì cơ?? Tướng gia ngài định đi chỗ nào vậy?"

Hắn cũng không quay đầu lại, từ từ nói:

"Tiến cung, đi gặp bệ hạ."

......

Tạ Dung căn bản không biết có người vừa hết triều liền tới tìm cậu.

Cậu sáng nay đang ngủ tự nhiên tỉnh, sau đó liền cố gắng lê "thân thể bệnh tật ốm yếu", không màng Lương Dung Bình khuyên can, lảo đảo đi đình Ngự Hoa Viên ngồi hóng gió.

Lại sau đó lại sai người triệu tất các mỹ nhân trong hậu cung lại đây.

Tiểu bạo quân chắc đến chín phần là zai cong, hậu cung mỹ nhân, mặc kệ là bị ép đưa về, hay là cấp dưới dâng lên, đều là nam.

Tạ Dung xem nhẹ số lượng mỹ nhân bị tiểu bạo quân bắt được, cậu vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ hai mươi người thôi, ai ngờ lệnh một tiếng, lập tức một đống người cuồn cuộn đến đây.

Có người là thiếu niên tha thiết được sủng ái giống Tiểu Uyển Nhi, cũng có người lòng tràn đầy phẫn hận bị cấm vệ quân mạnh mẽ kéo đến...... Loại này hơn phân nửa là tiểu bạo quân cưỡng ép vào cung.

Một mảnh người đông nghịt, tụ ở Ngự Hoa Viên.

Tạ Dung trợn mắt há hốc mồm, lập tức ngăn lại:

"Được rồi được rồi."

Lúc này mới ngăn được Ngự Hoa Viên bị dẫm đạp đến phẳng luôn.

Tạ Dung đếm qua một số, vậy mà có tới ba bốn mươi người chưa kể những phần chưa đến hết. Này đông quá ấy chứ!

Người bị ép vào cung căm tức mà nhìn chằm chằm cậu, người muốn lấy lòng cậu cũng chờ đợi mà nhìn chằm chằm Tạ Dung.

Tạ Dung chỉ cảm thấy bản thân bị các loại tầm mắt đâm thành cái sàng mất rồi.

Cậu rốt cuộc không có tâm lý của một tiểu bạo quân hung ác thủ đoạn chịu được ngần đấy ánh mắt nhìn mình, vẫn phải phất tay cho lui một ít, chỉ để lại hơn mười thiếu niên tươi cười tha thiết.

Nguyên thân yêu thích mỹ nhân, khẩu vị lại dễ dãi, các thiếu niên phong thái khác nhau: tao nhã, quyến rũ, đáng yêu...... Cần gì có đó.

Ngày đó Tạ Dung từ chỗ Tiểu Uyển Nhi thăm dò mấy câu, biết được nguyên thân tuy rằng thích các mỹ nhân, lại không để người khác chạm vào y, chính y cũng chưa từng lâm hạnh thiếu niên nào cả.

Tình huống này cũng rất kỳ lạ, nếu không phải Tạ Dung hiện tại chiếm thân thể, cậu còn cho rằng nguyên thân không "lên" được.

Bên ngoài đình, các thiếu niên hết người này đến kẻ kia dùng thủ đoạn hòng cậu chú ý.

Trong đình Tạ Dung tư thái lười nhác mà chống tay dựa nghiêng trên nệm, duỗi tay bưng chén trà ở tiểu án kỉ nhâm nhi.

Sợ Lương Dung Bình ở bên cạnh cậu lải nhải, cậu còn cố ý bịa lý do đuổi người đi.

Nếu phải làm hôn quân, vậy phải làm nhất quyết, quán triệt.

Quần thần khẳng định là không chấp nhận một hôn quân không để ý tới triều chính trầm mê sắc đẹp, cậu chỉ cần diễn giống, giống đến mức có thể khiến quần thần phẫn hận, ngôi vị hoàng đế này còn ngồi được chắc.

Tạ Dung nhấp trà, vui vẻ nghĩ.

Trẫm đúng là một đứa trẻ lanh lợi mà.

Tác giả có lời muốn nói: Đứa trẻ lanh lợi, Tu La tràng* của ngươi tới kìa. [ ăn dưa jpg]



*Tu La Tràng (修罗场): là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, hay còn được dùng để chỉ mỗi quan hệ có nguy cơ rạn nứt.

- -----

Tui làm thế rồi mà vẫn bị truyenwiki1 cop lậu. Tức đến chả muốn edit nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play