Sở Tùy Chi, là nam chủ huyền huyễn văn.

Từ nhỏ vì không làm việc đàng hoàng nên bị mọi người ghét bỏ, sau khi lớn lên bị diệt môn toàn tộc, từ phóng đãng không kềm chế được tàn ẩn vô tình tàn nhẫn, đối mặt với ba ngàn người đuổi giết, mặt vẫn không đổi sắc.

Vừa mới nói “Không có gì có thể khiến cho cảm xúc dao động”, nam nhân này giờ này khắc này...

Bị dọa choáng váng.

Ngay cả lão nhân nằm trong thiết bài cũng nhịn không được ngồi bật dậy, hô to một câu:

- Mụ nội nó!

Sở Tùy Chi cảm thấy có chút choáng váng, giống như vừa nãy uống rượu dâng hết lên đầu, biến thành từng đạo thiên lôi rung chuyển trời đất hung hăng đánh vào đầu hắn.

Huyền khí đình trệ bắt đầu đấu đá lung tung, đấm cho hắn mắt đầy sao xẹt.

Nhưng hắn biết, hắn là người vạn ly không ngã, lúc này tuyệt đối không phải uống say, hắn cũng không có tẩu hỏa nhập ma.

Cho nên ai có thể nói cho hắn biết, rốt cuộc vì sao nữ nhân này, cái gọi là tiền vị hôn thê của Ninh Trục lớn lên giống tiền vị hôn thê của hắn...

Một mô, một dạng?

Bất luận là mặt mày phi dương, hay là môi mỏng hồng nhuận, thậm chí khóe miệng mỉm cười mang ý trào phúng, cùng với khuôn mặt vào đêm mưa trong trí nhớ của hắn, từ trên cao nhìn xuống, không hề sai biệt, không sai chút nào!

Trên thế giới chẳng lẽ thật sự có hai người tương tự? Hay là nói vì vào thế giới khác, cho nên chỉ là trùng hợp?

Gương mặt này có ấn tượng rất sâu với Sở Tùy Chi, cho nên hắn thấy nàng trái tim thắt chặt, phẫn hận, chua xót, không cam lòng như lắng đọng độc tố trong máu, đột nhiên bộc phát ra.

Hắn vừa kinh vừa giận, theo bản năng muốn chộp lấy nàng, Từ lão quái thấy thế rống một tiếng:

Sở tiểu tử! Không cần xúc động! Có lẽ hết thảy đều là trùng hợp, nàng chỉ là lớn lên giống ác độc lão nương của ngươi mà thôi, ngươi nhìn kỹ hẵng nói!”

Sở Tùy Chi ngừng tay, vừa vặn lúc này, sư tỷ bên cạnh đi lên giơ tay hù nàng:

- Lệ Diên! Ngươi còn giảo biện, có tin ta đánh ngươi?

Lệ Diên…Lệ Diên?

Sở Tùy Chi khóe mắt tẫn nứt.

Trùng hợp?

Trùng hợp cái rắm!

Tiền vị hôn thê của hắn cũng kêu là Lệ Diên!

Mặt giống nhau như đúc, danh cũng giống nhau như đúc, nếu nàng không phải là ác độc lão nương của hắn, hắn sẽ chặt đầu xuống đất!

Từ lão quái:

"…"

Này tạo nghiệt?

Trong nháy mắt, trong đầu Sở Tùy Chi xoay chuyển vô số ý niệm.

Tỷ như vì sao nàng xuất hiện ở chỗ này, tỷ như vì sao nàng khởi tử hồi sinh, càng quan trọng là, vì sao nàng trở thành vị hôn thê của người khác?

Đặc biệt là câu cuối cùng, cẩn thận phân biệt, Sở Tùy Chi càng giận sôi máu, nọc độc tràn ngập giết chóc đã sớm bị kinh ngạc cùng ghen ghét chua xót cọ rửa, trong lòng như đánh đổ một thùng dấm, ăn mòn lục phũ ngũ tạng của hắn, như sông cuộn biển gầm.

Hắn còn nhớ rõ, trước khi chết nàng nói với hắn những câu hối hận, hắn còn nhớ rõ nàng ủy khuất chảy nước mắt, hắn còn nhớ rõ ngày nàng tự vận mưa gió lạnh băng.

Hắn nghĩ hắn đã buông, nhưng không ngờ nàng lại xoay người lau nước mắt, ở một thế giới khác dưỡng tiểu bạch kiểm!

Nhớ vừa rồi hắn còn nói với Ninh Trục những lời thành thật, cái gì mà thưởng thức lẫn nhau, cái gì mà đồng bệnh tương liên, lúc này Sở Tùy Chi thiếu chút nữa đã nôn ra một búng máu!

Sở tiểu tử, ngươi phải bình tĩnh!”

“Ta bình tĩnh không được!”

Sở Tùy Chi cười lạnh một tiếng, trước giờ hắn không biết có người đã chết còn có thể trồng cây trên đầu hắn, cái này mà muốn hắn bình tĩnh, bình tĩnh cái rắm!

Hắn vừa định bắt lấy Lệ Diên, lại không ngờ vì cảm xúc dao động, huyền khí tiết ra ngoài. Thiên giai cường giả năng lượng dao động không phải người bình thường có thể so sánh, những người xung quanh còn cảm thụ một trận uy áp, huống chi là người trực diện với huyền khí?

Vì thế thân là địa giai tam cấp tép riu, Lệ Diên sợ hãi kêu một tiếng, sau đó…A a a a mà rớt xuống vực.

Tô Uyển sư tỷ:

- … A! Lệ Diên a!

Cốc Phi Tuyết nước mắt vẫn còn treo trên mặt:

- … Nàng, sao nàng lại nhảy xuống?

Tiểu sư đệ gào lên:

- Sư tỷ ngươi đừng tuẫn tình a!

Sở Tùy Chi:

- …

Tính sai.

___________________________

Lệ Diên mặt xám mày tro mà ngồi dậy.

Từ lúc nhận nhiệm vụ tới nay, bất kể là khi nào, nàng vẫn không quên chức vụ pháo hôi, chưa từng muốn đoạt đất diễn.

Cho nên ai có thể nói cho nàng biết, nàng đang ở trên kia, sẽ lấy thân phận pháo hôi, khiến nữ chủ rơi xuống vực này, cùng nam chủ triền miên ái muội?

Có lẽ vì sợ phá hư cốt truyện, nàng theo bản năng xin hệ thống giúp đỡ:

Hệ thống, rốt cuộc chuyện là như thế nào?”

[ Tít…Tít…]

" …Ngươi có thể nói không?"

Lệ Diên vô ngữ, nhưng nghĩ lại, tuy hệ thống này tín hiệu không tốt, nhưng có phản ứng chứ không có biến mất, cũng có thể khiến nàng yên tâm một chút.

Nàng thở dài, vỗ vỗ bụi đất trên người rồi đứng lên, ngửa đầu vừa thấy, đỉnh đầu không phải đại động, có lẽ hầm ngầm cơ quan phức tạp, không biết đã ném nàng tới nơi nào.

Nghĩ thoát ra sẽ không có khả năng, bọn họ muốn cứu nàng, một chốc một lát cũng tìm không thấy, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Nàng thử đi về phía trước, bốn phía rét lạnh tối tăm, hình như có mùi máu tươi, cũng không biết cái gì bò sàn sạt khiến nàng không rét mà run.

Theo bản năng đặt tay lên bên hông tìm xà cốt tiên, lại phát hiện sờ soạng không có.

Lúc này mới nhớ ra roi kia đã bị cự xà đốt thành cặn bã, nàng khẽ chép miệng.

Roi kia không chỉ là vũ khí, còn là thứ mà nàng dựa vào, không có nó cảm giác thật vắng vẻ. Huống chi nơi này là nơi nam chủ cùng Cốc Phi Tuyết cửu tử nhất sinh, hai cao thủ kia còn chật vật, huống chi là nàng.

Nàng chà xát cánh tay, cũng không biết là ảo giác hay thế nào, càng đi về phía trước càng cảm thấy chóp mũi lượn lờ một cổ tanh hôi, như hương vị thi thể hư thối nhiều ngày.

Ngay lúc nàng muốn quay người, phía sau đột nhiên đánh úp lại một cổ dày đặc huyết tinh, lạnh lẽo đánh tới.

Nàng hoảng sợ, vừa định kêu ra tiếng, bị một bàn tay lạnh lẽo che miệng:

- Câm miệng!

Lệ Diên:

- …

Nàng thử hỏi:

- Ninh Trục?

- Là ta.

Ninh Trục đứng sau lưng nàng, thanh âm hỗn loạn:

- Ngươi không cần lên tiếng, đi theo ta.

Lệ Diên ngửi tay hắn có mùi máu tươi, liền ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn vươn tay kéo nàng, nhưng đầu ngón tay đụng vào ngón tay của nàng lại ngập ngừng, rồi lôi kéo tay áo của nàng chạy vào bên trong.

Đợi hai người đi đến một nơi có ánh sáng nhạt, lúc này Lệ Diên mới thấy rõ toàn thân Ninh Trục đều là máu, thân thể bị thương vài chổ.

Trừ ba năm trước nàng quất hắn một roi ra, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn chật vật như thế.

Nàng theo bản năng duỗi tay vào vạc áo, là theo thói quen tính châm một điếu thuốc, khẽ thở dài, hỏi:

- Sao ngươi lại ở đây?

- Sao ngươi lại ở đây?

Hai người trăm miệng một lời.

Ngẩn người, Lệ Diên nói:

- Ta nghe bọn hắn nói ngươi rớt vào cơ quan, vì thế liền đi xem, không ngờ một trận tà phong lại đẩy ta rơi xuống đây.

Ninh Trục nói:

- Ta nhấn nhầm cơ quan, không cẩn thận rớt xuống nơi này. Nơi này có một cự xà thiên giai nhất phẩm, ta đánh gãy nó một cái răng, hiện giờ nó ẩn trong đất đuổi giết ta.

Lệ Diên thấy hắn không nhắc tới chuyện bị Phùng Tử Kiệt hãm hại, nghĩ thầm có lẽ là đối phương sợ mất thể diện, nên nàng không hỏi nhiều.

Nàng không chú ý, Ninh Trục nhìn nàng thật sâu.

Lệ Diên nói:

- Ngươi lợi hại như vậy, sao ngay cả một con mãng xà cũng đánh không lại?

Lời này không phải trào phúng hắn, mà là vì nàng biết thực lực của Ninh Trục không ngừng tại đây, ít nhất là ở thiên giai, sao có thể đánh không lại một thiên thú thiên giai nhất phẩm?

Nguyên tác cốt truyện nàng đã quên hết, hệ thống không ở bên người, hiện tại chỉ có thể hỏi hắn.

Ninh Trục nói:

- Ta còn nghĩ nó chỉ là thiên giai nhất phẩm, nhưng không ngờ sau khi bị ta đánh gãy một chiếc răng, liền lột da, biến thành thiên giai nhị phẩm. Hơn nữa vảy nó màu đen, giỏi ẩn độn, lại quen thuộc địa hình, ta tạm thời không có biện pháp bắt được nó.

Nói đến chỗ này, Ninh Trục có chút bất đắc dĩ.

Lệ Diên buồn cười, nhịn không được nói:

- Ai bảo ngươi sợ xà làm chi.

Ninh Trục ngẩn người:

- Sao ngươi biết ta sợ xà?

Hắn sợ xà, chỉ sợ có mình hắn biết.

Đó là lúc nhỏ bị thương lang ngậm đi, hắn vì sống sót phải đi theo thương lang giống như dã thú ăn sống huyết nhục, đêm ngủ trong núi rừng.

Dù hắn có thể chịu đựng được khổ, nhưng dạ dày nhịn không nổi, không đến ba ngày liền bắt đầu thượng thổ hậu tả. Bất đắc dĩ học cách dùng lửa nấu chín đồ ăn, cũng học được cách leo cây hái trái.

Sau núi Phong Lăng thành, thương thú thành đàn, loài xà có rất nhiều. Hắn bị cắn một ngụm, hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, từ đó về sau nhìn thấy xà cả người đổ mồ hôi lạnh, cho dù cường đại rồi có thể khống chế chính mình, sắc mặt vẫn trắng bệch.

Hiện giờ đối mặt với cự xà dài mấy chục trượng, có thể mặt không đổi sắc đã là một hán tử.

Lệ Diên trầm mặc trong chớp mắt:

- Ngươi quên lúc còn nhỏ ta ném xà lên người ngươi, ngươi bị dọa đến nổi động cũng không dám động?

Nhắc tới chuyện trước kia, sắc mặt Ninh Trục khẽ biến, nhấp thẳng môi.

Lệ Diên biết, hai người bọn họ không thể nhắc tới trước kia, nhắc tới trước kia liền sẽ nhớ tới chuyện không vui giữa hai người.

Chỉ là lúc còn nhỏ nàng thấy hắn trầm mặt, nên tiện tay khi dễ hắn một hai lần.

Nàng hỏi:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta thấy bọn họ tạm thời sẽ không tìm thấy chúng ta, chẳng lẽ ngồi ở đây chờ chết sao?

Ninh Trục xoay người:

- Đi theo ta.

Bóng dáng hắn vừa lãnh lại vừa quật.

Lệ Diên bất đắc dĩ nhíu mày đuổi theo hắn.

Hai người mới đi hai bước, Lệ Diên cảm giác lạnh cả người, giống như bị thứ gì đó theo dõi.

Nàng muốn gọi Ninh Trục, nhưng nhớ người này còn đang giận dỗi với nàng, nên đành nhịn xuống không mở miệng.

Chỉ là nàng càng không để ý lại cảm giác bên tai có gì đó bò bò, phát ra thanh âm rào rạt, khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Nàng thật sự nhịn không nổi, vừa định giữ chặt Ninh Trục, đột nhiên hắn duỗi tay đem kéo nàng ra phía sau:

- Tới!

- Tới? Ai tới?

Lệ Diên da đầu căng ra.

Chỉ nghe một trận vù vù trầm thấp, đá từ đỉnh đầu rơi xuống, rớt đầy đầu nàng, nàng phun ra một miệng bụi đất, mới vừa nâng mắt, liền thấy một đôi mắt to lớn lạnh như băng đang nhìn nàng.

- …

Đây là loại gì a!

- Đây là cự xà mà ta đã nói với ngươi, nó sắp hóa thành giao cự mãng.

Ninh Trục rút Mặc Lân thương, không nhanh không chậm mà nói.

Lệ Diên nâng mắt vừa thấy, cự xà thân hình giống như núi nhỏ, hai mắt trừng to như đèn đỏ, miệng rộng tanh hôi muốn nghẹt mũi, nhìn kỹ thấy trên đầu nó mọc hai sừng, cũng đã sắp thành giao cự mãng?

Lệ Diên thầm nghĩ đừng nói là giao, ngay cả chân long nàng cũng đã gặp qua, một nửa giao tính là cái gì.

Chỉ là mùi hôi tanh từ miệng cự xà trào ra, khiến nàng thiếu chút nữa nôn hết cơm canh ra ngoài, nàng ai oán, nàng chỉ là pháo hôi thúc đẩy cốt truyện sao phải chịu loại tội này.

Nếu nàng không đi xem náo nhiệt, không quản nhiều chuyện thì tốt rồi, nếu không hiện tại nàng đã có thể ngồi trên nóc nhà Nam Cảnh, uống rượu trêu chọc tiểu sư đệ trắng nõn.

Hiện thực không cho nàng oán giận, cự xà mở to mồm hướng về phía hai người.

Ninh Trục vung trường thương, vù vù một tiếng thương khí phun ra bạch quang, cự mãng thấy nó, như nhớ vừa rồi bị băng phi mất một cái răng, thế công bị khựng lại.

Ninh Trục nhân cơ hội này đánh nó bảy tấc, cự mãng điên cuồng hét lên một tiếng, càng thêm tức giận, không quan tâm mà xông tới.

Ninh Trục ngăn cản một đợt, bị cự xà dùng đuôi quét trúng người, hắn ho ra một búng máu, giật mạnh tay nàng:

- Đi mau!

Lệ Diên bị hắn kéo đi như bay, hai người vừa đánh vừa chạy, mắt thấy đường cùng, Lệ Diên híp mắt, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh có một hàn đàm:

- Nơi đó có một hàn đàm!

Ninh Trục quay đầu lại, thu hồi trường thương:

- Nhảy vào.

- Nhảy?

Ninh Trục quay đầu nhìn nàng:

- Tin ta.

Lệ Diên gật đầu:

- Được, ta nhảy!

“Bùm” một tiếng, hai người nhảy vào hàn đàm.

Hàn đàm này không biết chảy bao nhiêu năm, cọ rửa bao nhiêu tử thi, Lệ Diên nuốt một mồm nước, tư vị lạnh băng lại tanh hôi khiến nàng ai oán, nàng đã tạo nghiệt gì, đáng lẽ đang ở Nam Cảnh vui vẻ uống rượu, sao phải chịu tội này?

Hơn nữa hàn đàm này như bỏ thêm núi băng, sắp đông chết nàng, dù dùng nội lực đuổi hàn khí cũng vô dụng.

Đang lúc giãy giụa, một bàn tay xương khớp rõ ràng kéo nàng lên, nàng bị lôi ra khỏi mặt nước, ngửa đầu hút khí, phát hiện nơi này là một sơn động khác.

Ninh Trục bước ra khỏi mặt nước, dùng nội lực làm khô nước trên người, hắn cẩn thận đề phòng đánh giá chung quanh.

Lệ Diên miễn cưỡng bò dậy:

- Nơi này là nơi nào?

Ninh Trục quay đầu lại:

- Ta cũng không biết, chỉ là nơi này có bàn ghế đá, còn có chút vật dụng, có người từng sống ở đây...

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên quay đầu đi, vành tai ở trong bóng tối vẫn nhìn thấy đỏ lên.

Lệ Diên:

- ?

Nàng cúi đầu, liền thấy y phục bị ướt đẫm dán vào da thịt, thân thể mảy may ẩn hiện:

- …

A...

Hắn thẹn thùng…

Nàng sờ sờ chóp mũi, nàng là tài xế già không cảm thấy cái gì, còn Ninh Trục hiện tại chỉ là tấm chiếu mới, đương nhiên sẽ thẹn thùng.

Nàng khụ một tiếng, dùng nội lực hong khô y phục, nhìn hắn đỏ vành tai, bóng dáng cứng đờ, nàng cảm thấy trong động lạnh băng lại có chút oi bức.

Nàng suy nghĩ một hồi, liền nhớ ra, chẳng lẽ đây chính là thứ hệ thống đã nói:“Hai người ái muội mà lãng mạn suốt một đêm?"

Bậy, sao suất diễn này lại diễn ra với nàng?

Trời xanh chứng giám, nàng chưa làm gì, muốn “Ái muội” cũng chỉ có hắn “Ái muội”! Muốn “Lãng mạn” cũng chỉ có hắn “Lãng mạn”! Vừa rồi ở dưới nước nàng thấy cơ bụng sáu múi của hắn còn chưa nổi sắc tâm!

Nàng bất đắc dĩ xoa trán, muốn đánh vỡ trầm mặc, chỉ là hàn khí như tàn lưu trên người, mới vừa mở miệng liền hắt xì.

Cũng không biết là nàng ảo giác hay thế nào, nàng cảm giác trong sơn động này còn có người khác.

Nàng nhìn quanh một vòng, lại không thấy gì.

Nàng đương nhiên nhìn không thấy.

Thiên giai tam phẩm dùng tử y ẩn tung, dù là Ninh Trục cũng không nhìn ra khác thường.

Lúc này Sở Tùy Chi mặt lạnh đứng trước mặt Lệ Diên, vừa rồi hắn ở ngoài động bị Từ lão quái khuyên nhủ.

Từ lão quái nói vì hai thế giới khác nhau, cho dù trùng danh trùng họ đồng dạng dung mạo, cũng có khả năng không phải cùng một người.

Lui một vạn bước mà nói, dù Lệ Diên này thật sự là tiền vị hôn thê của hắn, nàng tính tình điêu ngoa quật cường, hắn có hỏi cũng không hỏi được gì, chi bằng bình tĩnh lại, cẩn thận điều tra.

Bọn họ đang ở một thế giới khác không phải thế giới quen thuộc, vạn sự phải cẩn thận.

Sau khi Sở Tùy Chi bình tĩnh lại, cũng chấp nhận.

Hắn tạm thời đem hoài nghi ấn xuống đáy lòng, định ẩn nấp bình tĩnh nhìn xem.

Chỉ là vừa mới tiến vào sơn động, liền thấy hai người ướt thân, một người ra vẻ thuần khiết hồng vành tai, một người ra vẻ cự tuyệt còn liếc mắt đưa tình.

Sở Tùy Chi:

- …

Thế này mà còn nhịn được nữa thì không có gì không nhịn được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play