Tô Ma Lạt Cô dừng một chút, thầm nghĩ Vạn Tuế Gia ơi, Ngũ a ca mới có vài tuổi, ngày thường lại ngoan ngoãn, sao lại học thói cáo trạng đây? Ngài có thể hiểu lầm gì khác được không a.
Khang Hi nhìn lên, thoáng chốc hiểu ra, việc Lão Tổ Tông tìm hắn không có liên quan đến Dận Kỳ.
Sự không được tự nhiên lại lần nữa ập lên trong lòng, hắn lấy tay để lên môi ho nhẹ một tiếng, "Là trẫm nghĩ sai rồi. Lương Cửu công công, bãi giá!"
Đến Từ Ninh Cung, thấy Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu ngồi phía trên. Thái Hậu cười tủm tỉm, mặt vui tươi hớn hở mà nhìn hắn, có chút gấp không chờ nổi, đi thẳng vào vấn đề: "Ai gia và Lão Tổ Tông gọi ngươi tới, là muốn thương lượng phân vị của Nghi phi. Nàng nuôi ba hài tử, ai gia thấy để nàng ở phi vị cũng coi như ủy khuất nàng...... Hoàng Đế thấy như thế nào, trong lòng có tính toán gì chưa?"
Khang Hi không hề dự đoán được chuyện hai vị thái hậu muốn nói với hắn, lại là chuyện thăng vị của Nghi phi!
Cho Vân Tú một cái địa vị cao, ý niệm này đã tồn tại trong đầu Hoàng Đế rất lâu rồi. Sau khi Cửu a ca Dận Đường sau sinh ra, ý nghĩ này càng thêm rõ ràng, hắn cũng đã sớm có tính toán.
Lúc trước Đồng Giai thị chiếm ghế Hoàng Quý Phi, chỗ Quý Phi thì còn trống 1; Nhưng bốn phi lại đang đầy đủ, nên hắn phải kiềm chế, không được tùy tiện phá vỡ cân bằng.
Khi đó, dưới trướng Huệ phi có hai vị a ca, Bảo Thanh còn là Hoàng trưởng tử của hắn, so về tư lịch, so về con nối dõi, Tú Tú lại hơi kém hơn một chút. Hơn nữa, Minh Châu làm lớn trong triều đình, nếu tấn phong Nghi phi thành Quý Phi, nếu chỉ bằng có công sinh hài tử, thì sợ rằng không thể khiến mọi người tin phục!
Hắn là vua của một nước, không thể thích gì thì làm nấy được, phải trấn an Huệ phi như thế nào, trấn an Nạp Lạt thị như thế nào, đó là vấn đề khiến Khang Hi rất đau đầu.
Trừ cái này ra, thì bên phía Lão Tổ Tông sợ cũng sẽ không đồng ý......
Khang Hi biết rõ việc Thái Hoàng Thái Hậu biết hắn thiên vị Nghi phi. Hắn không đoán được thái độ bên Từ Ninh Cung, nên Hoàng Đế cũng như mấy hài tử đầu vừa mọc tóc, hơi hơi thấp thỏm, trong lòng không yên tâm.
Chẳng qua, các đời Hoàng Đế gia tộc Ái Tân Giác La đều có tính tình nếu thương thì sẽ dốc sức mà tính toán, vậy nên Khang Hi cũng sẽ không cho phép có người cản đường hắn.
Quách Lạc La thị được lòng hắn, Tam Quan Bảo lại là tâm phúc nhất trong tâm phúc của hắn, là tai mắt hắn đặt tại Thịnh Kinh. Vậy nên để có thể đề bạt huynh trưởng và người trong tộc của Nghi phi, hoặc là triệu hồi về kinh, hắn đều suy nghĩ đủ tất cả các biện pháp.
Hắn cũng suy nghĩ tốt bố cục tương lai của hậu cung—— Trước khi Dận Đường sinh ra, sáu tần vẫn còn chỗ, Bình tần chỉ là một trắc phi nhàn tản, nhưng vì tính cho thái tử, nên hắn cũng muốn phong cho tiểu Hách Xá Lí thị làm phi, lúc đó cục diện bốn phi thành năm phi, bị đầy, Tú Tú sẽ thuận nước mà lên, sau đó hắn sẽ từ từ thương lượng ý chỉ tấn phong với Lão Tổ Tông.
Hắn tính, khi Dận Đường một tuổi sẽ thực hiện......
Nhưng kế hoạch lại có biến hóa, hiện giờ thời thế đổi thay, mấy mưu tính sâu xa này không dùng được nữa!
Mỗi khi nhớ lại, sắc mặt Hoàng Đế liền trở nên đen kịt, cảm giác hai mắt của mình đúng là có vấn đề. Huệ phi sao có thể so được với Vân Tú, Bình tần ngu xuẩn kia dám tới Ngự Hoa Viên tìm sủng sao xứng được lên phi?
Sau đó hắn vốn đợi dịp đầu năm này, đề cập với Thái Hoàng Thái Hậu việc tấn chức cho Tú Tú, nhưng mấy ngày Tết lại chẳng được yên bình.
Sau khi Vinh phi tố cáo Đồng Giai thị và Lưu Khâm cấu kết, Khang Hi liền bận túi bụi, chuyện nào chuyện nấy chất chồng mụ mị cả đầu; Thật vất vả mới xử lý xong, thì ngày Tết cũng đã qua, bánh xe triều chính lại bắt đầu xoay, mấy chính vụ phiền phức lại chồng chất trong Ngự Thư Phòng...... hắn đúng là không có cơ hội mở miệng.
Rồi hắn lại nghĩ, như vậy cũng tốt.
Cát phục của Quý Phi nếu làm nhanh thì 2-3 ngày là có thể xong, lễ sắc phong cũng không vội; Sau lễ Vạn Thọ thì hắn sẽ vi hành, sau đó nhân tiện hầu hạ Lão Tổ Tông và Hoàng Mẫu phi đến Giang Nam, đợi lúc tâm tình hai vị thái hậu vui vẻ thì hắn sẽ mở lời, chắc chắn việc đồng ý sẽ như nước chảy thành sông.
Ai mà ngờ, hắn còn chưa có đề cập, thì Hoàng Mẫu phi đã cho hắn một kinh hỉ!
Là thử, hay là thiệt tình đây?
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Thần sắc Khang Hi dại ra, mắt nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở trên, suy nghĩ ngắn ngủn tức khắc bay tán loạn, rồi sau đó không tỏ vẻ gì cười nói: "Không biết Hoàng Mẫu phi có ý gì không? Trẫm đều nghe ngài hết."
Trong lời nói để lộ ra sự tôn kính khiến người ta rất là hưởng thụ, Thái Hậu nghe vậy, quả nhiên rất cao hứng, "Ai gia cảm thấy, Nghi nha đầu hợp với Quý Phi đó."
Quý Phi......
Kinh ngạc xong, Khang Hi liền kiềm chế trái tim tràn đầy vui sướng, tiếp tục giả vờ bình tĩnh mà hỏi: "Sao đột nhiên Hoàng Mẫu phi lại đề nghị chuyện này?"
Vẻ mặt kia có thể lừa gạt Thái Hậu, nhưng không lừa được người đã sống qua 3 triều, tự mình nuôi nấng Hoàng Đế, là Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu liếc nhìn hắn một cái, nhớ tới lời vừa nãy Tô Ma Lạt Cô bẩm báo, nàng vê Phật châu thờ ơ nói: "Hoàng Mẫu phi của ngươi còn không phải là vì Dận Kỳ sao! Nếu tiểu Ngũ có nương là Quý Phi, thì a mã hắn cũng có thể đau lòng hắn nhiều hơn chút, cũng sẽ không bắt hắn úp mặt vào tường hay hiểu lầm hắn đi cáo trạng."
Khang Hi: "......"
Cung nhân hầu hạ trong Từ Ninh Cung đồng loạt cúi đầu xuống, bả vai Lương Cửu công công nhấp nhô, cực kỳ cố gắng nghẹn lại ý cười bất kính, sợ bị Vạn Tuế Gia phát hiện ra manh mối.
"Hoàng Mã Ma chớ có trêu ghẹo tôn nhi." Khang Hi nghe xong, làm bộ ho khan một tiếng, cười làm lành nói, "Ban đầu tôn nhi cũng có ý muốn tấn phong Nghi phi lên Quý Phi. Chỉ là bận rộn chính vụ, nên vẫn không có cơ hội đề cập, tính đợi tuần tra phía Nam kết thúc lại thương lượng với......"
Thấy cuối cùng Hoàng Đế cũng nói thật, lúc này Thái Hoàng Thái Hậu mới nở nụ cười, từ bi hỉ xả mà buông tha cho hắn.
Trước giờ Thái Hậu không giỏi nhìn mặt đoán ý, cũng không thèm để ý Khang Hi "giả đò mặt lạnh lùng", chỉ cao hứng phấn chấn mà tính toán: "Nếu đã như thế, thì ngươi cho người chuẩn bị ý chỉ đi, cũng phân phó Nội Vụ Phủ chế tạo cát phục gấp, đợi tuần tra phía Nam về thì làm lễ sắc phong......"
Tiền ma ma hầu hạ Thái Hậu có chút bất đắc dĩ, Thái Hậu nương nương ơi, biết là ngài quan tâm rồi, nhưng bộ dáng hào hứng tính toán cho Nghi chủ tử của ngài cũng hơi quá mức rồi a.
Người biết thì không sao, ai không biết còn tưởng rằng nàng đang chuẩn bị gả nữ nhi, giờ lành ngày tốt cũng đã lựa xong, chỉ chờ cô gia tới cửa!
Khang Hi lại không cảm thấy có cái gì không đúng, hứng thú bừng bừng cùng Thái Hậu ngươi một câu ta một câu bàn bạc, hai mẫu tử hoà thuận vui vẻ, khiến Thái Hoàng Thái Hậu cười lắc đầu, khuôn mặt cũng mềm xuống.
Suy cho cùng, Nghi phi khác hẳn Ô Nhã thị. Hoàng Đế do nàng nhìn từ nhỏ mà lớn lên, trong lòng hắn có chừng mực, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chắc chắn sẽ không dẫm vào vết xe đổ như Thuận Trị với Đổng Ngạc thị, sẽ không khiến nàng có thêm một vết sẹo nữa.
Tấn phong Nghi phi lên Quý Phi, chính là thuận theo thời thế, ví dụ mà đổi thành Lương quý nhân, tất nhiên nàng sẽ không đồng ý......
Đáy mắt Thái Hoàng Thái Hậu ánh lên sự hiền hoà, nếu Huyền Diệp thích, thì Hoàng tổ mẫu nàng sao có thể ngăn cản hắn đây?
Ngay lúc Vân Tú không biết gì, thì quỹ đạo tương lai đã thay đổi long trời lở đất, việc trở thành Quý Phi của nàng coi như ván đã đóng thuyền.
Nghi phi nương nương hiện tại đang bận rộn. Sau khi giải cứu đại nhi tử khỏi Càn Thanh Cung, vừa bước ra cửa cung, lập tức thay đổi sắc mặt, véo lỗ tai Dận Kỳ giáo huấn một hồi, đến mức Dận Kỳ nước mắt lưng tròng, rốt cuộc phải nói thật nguyên nhân khiến hắn lăn ra ngủ.
Một bên là Phúc Lộc, một bên là Phú Khánh, ép hắn quá gắt gao, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao hắn có thể trổ hết tài năng ở Thượng Thư Phòng, sao hắn có thể đạt hạng nhất?
"......" Vân Tú trầm mặc, đau đầu mà xoa xoa mi tâm, không thể tin được đứa nhỏ này là do nàng sinh.
Dở khóc dở cười hồi lâu, sau một hồi sắp xếp lại từ ngữ, nàng trầm giọng nói: "Chưa chiến mà đã khiếp, ngươi có thấy ngươi đã phụ công sức dạy bảo của Hoàng A Mã không, lại còn làm Hoàng Mã Ma thất vọng, làm nương thất vọng...... mấy lời Tứ tỷ tỷ nói, ngươi đã quên hết rồi sao?"
Dận Kỳ bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật ngu ngốc.
Hắn hổ thẹn mà rũ đầu xuống, lắp bắp nói: "Nương, ta sai rồi."
"Biết sai là tốt." Thấy hắn nhanh chóng nhận sai, sắc mặt Vân Tú hòa hoãn, nhướng mày kêu một tiếng Tiểu Hỉ Tử, sau đó liền thấy Tiểu Hỉ Tử tung tăng mà ôm chiếc túi đi học vào trong phòng.
Tiểu Hỉ Tử đúng là tiểu thái giám hầu hạ Dận Kỳ, là người cơ trí do Thái Hậu cẩn thận chọn lựa.
"Hôm nay phải học xong, đừng nghĩ muốn lười biếng, lấy 《 Tam Tự Kinh 》 ra, bổn cung sẽ tự mình giám sát ngươi học thuộc." Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Dận Kỳ, Vân Tú tiếp tục phân phó nói, "Thụy Châu, mời Phúc Lộc và Phú Khánh đến Dực Khôn Cung. Ba người hành tất có ta sư*, phải cùng đốc thúc chỉ bảo nhau, như vậy mới có hiệu suất......"
* Ba người hành, tất có ta sư: Trong ba người đồng hành, ắt sẽ có thầy của ta
Nghe chủ tử phân phó, trên dưới Dực Khôn Cung liền trở nên bận rộn, ngay cả Dận Đường ở noãn các cũng bị kinh động.
Cửu a ca a a kêu vài tiếng, múa may cánh tay mũm mĩm như ngó sen, dùng sức bám lấy mép giường ngó ra bên ngoài, có chuyện gì vậy?
Rất nhanh, hắn liền nghe thấy âm thanh non nớt ủy khuất của Phúc Lộc vang lên: "Cô cô, a mã nói, ta không phải người có thiên phú học tập, nói ta nhân lúc còn sớm thì từ chức thư đồng, về nhà làm ruộng đi!"
Vân Tú nhăn mày, than một tiếng, ẩn chứa tức giận nói: "A mã ngươi thật là kỳ cục. Không cần sợ, có cô cô che chở ngươi...... trước mắt học thuộc thơ đi đã, nhé?"
- ----
Đôi lời editor:
Thương Phúc Lộc =))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT