*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----Trong gian phòng pha trà tại Càn Thanh Cung.
"Mấy việc vặt này cứ để cho nô tài, sao lại cần Phó tổng quản ngài lao lực?" Tiểu Lý Tử khom lưng, tay mắt lanh lẹ mà đun ấm trà, khuôn mặt trẻ trung cười tủm tỉm, rồi sau đó kính cẩn nói, "Sư phó đã phân phó tiểu nhân nhanh chút, Vạn Tuế Gia đang khát nước, không được chậm trễ. Tiểu nhân xin cáo lui......"
Lưu Khâm trơ mắt mà nhìn Tiểu Lý Tử vội vàng đi đến nội điện, bàn tay dừng ở giữa không trung thu về, sắc mặt đột nhiên u ám, khiến tiểu thái giám phía sau nơm nớp lo sợ, không dám nói một câu, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn.
Lần trước Bình tần đến Ngự Hoa Viên tìm sủng, Hoàng Thượng tức giận, ra lệnh cho Lương tổng quản nghiêm trị nô tài đã dám to gan lớn mật thu hối lộ của Bình tần, tiết lộ hành trình của thánh giá. Tin này lan ra khiến mọi người đều bất an, mấy cung nữ thái giám làm việc ở Càn Thanh Cung đều bị Lương tổng quản tra xét kỹ càng không sót một kẽ hở.
Đã có kết quả điều tra, nô tài to gan lớn mật tên là Tam Viên, đồ đệ của Lưu Khâm.
Sư phó đã từng dạy dỗ quy củ cho Tam Viên, đề bạt hắn từ thái giám vẩy nước quét nhà lên làm việc ở phòng pha trà. Không rõ quan hệ hai người như thế nào, nhưng gọi là thầy trò cũng không quá!
Kết quả là cả hai ngã lăn quay.
Chẳng những Tam Viên bị ăn 30 bản tử, mất nửa cái mạng, sư phó hắn cũng bị dính theo.
Sư phó bị phạt nửa năm bổng lộc, biếm ra khỏi Ngự Thư Phòng, không được hầu hạ bên người Vạn Tuế Gia...... những việc trừng phạt liên tiếp này quá mức trầm trọng, khiến sư phó mất thánh tâm, thế lực giảm đi, rốt cuộc không thể đối đầu với Lương tổng quản được nữa.
Đúng là nằm không cũng trúng đạn......
Chẳng những sư phó tức giận, hắn làm đồ đệ cũng rất nghẹn khuất. Sư phó thâm trầm không vui, thường ngày đã u ám nay lại càng u ám hơn, động một chút là mắng chửi bọn họ, nhưng biết làm sao bây giờ?
Bọn họ chỉ phải thật cẩn thận, lo sợ mà hầu hạ.
Tiểu thái giám rất sầu, đành phải cầu nguyện cho sư phó lại có được thánh tâm, nhưng hiện tại, hắn càng sầu hơn.
Hôm nay vất vả lắm mới cơ hội chuyển mình, Vạn Tuế Gia muốn uống Bích Loa Xuân, ngay lúc sư phó canh gác phòng pha trà. Mắt thấy sẽ được gặp mặt Thánh Thượng, nên sắc mặt sư phó hòa hoãn rất nhiều, cũng không thèm để ý mà hạ mình, chuẩn bị pha trà rồi đem dâng.
Tay chân lanh lẹ châm xong trà, đang muốn đưa vào thư phòng, ai ngờ gặp đồ đệ thân truyền của Lương tổng quản là Tiểu Lý Tử bước vào đem đi!
......
Hắn thấy Lưu Khâm tức giận đến mức bốc khói, cứ gằn giọng mà nhắc mấy chữ "Lương Cửu công công", tiểu thái giám thầm kêu khổ. Hắn rón rén theo Lưu Khâm ra khỏi phòng pha trà, thở cũng không dám thở mạnh.
Lưu Khâm tuy không còn quyền lực hầu hạ bên người, nhưng vẫn là Phó tổng quản của Càn Thanh Cung, hắn vẫn ngủ tại chỗ cũ, mọi thứ vẫn như cũ.
Trở lại chỗ ở, Lưu Khâm đập mạnh lên bàn, sắc mặt vô cùng khó coi. Hắn cắn răng nói: "...... Cho rằng làm chó săn cho Dực Khôn Cung là có thể kê cao gối mà ngủ sao? Rồi cũng sẽ có lúc ngươi gặp nạn mà thôi!"
Tiểu thái giám thầm nhận thấy được sư phó và Lương tổng quản có bí mật, trừ việc tranh chấp giành lấy thánh tâm hằng ngày, thì còn có dính díu đến phân tranh trong hậu cung.
Lương tổng quản âm thầm nói tốt cho Nghi phi nương nương, sư phó thì đứng về phía Huệ phi nương nương, âm thầm truyền đi rất nhiều tin tức. Lúc trước hắn đã từng suy đoán, có thể sư phó nhận chỗ tốt của Duyên Hi Cung, hoặc có khi là người của Nạp Lạt thị......
Suy đoán thì suy đoán, nhưng hắn tuyệt đối không dám đi chứng thực.
Mau chóng phục hồi tinh thần, hắn há miệng thở dốc, thật cẩn thận mà phụ họa theo, chỉ nghe Lưu Khâm hỏi: "Chuyện của Phúc Lộc thiếu gia ngươi có làm theo ta nói chưa, Huệ phi nương nương có dặn dò gì không?"
Nói tới việc này, tinh thần tiểu thái giám liền run lên, rút đi chút khủng hoảng: "Tiểu nhân đều đã nói như sư phó dặn, một chữ cũng không sót, còn bên Duyên Hi Cung kia...... vẫn chưa có căn dặn gì."
Lưu Khâm chậm rãi thở ra một hơi, nhẹ giọng nói tốt, híp híp mắt, ánh mắt u ám hiện lên tia sáng lập loè.
Tiểu thái giám gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng khó hiểu mà nhỏ giọng hỏi: "Sư phó, rõ ràng Phúc Lộc thiếu gia đâu có nói gì mà tài giỏi hơn Đại a ca, vì sao ngài phải làm như vậy?"
Hắn nghĩ nát óc mà cũng không ra, lời bịa đặt này, ngoài việc khiến Huệ phi và Nghi phi tranh đấu, Đại a ca chướng mắt Ngũ a ca, thì còn có chỗ tốt gì nha.
Cho dù Huệ phi nương nương có mạnh cỡ nào, nhưng Nghi phi nương nương có thánh quyến, Huệ phi chắc chắn cũng sẽ ăn mệt nhiều, đâu có ai có thể chiếm được chỗ tốt?
Chẳng lẽ, sư phó vì Đại tổng quản mà ghi hận lên Nghi phi nương nương?
...... Vậy thì quá kỳ lạ đi.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ngươi bớt tò mò đi, không thì mạng cũng không còn đâu." Lưu Khâm khựng lại, nghiêm khắc mà liếc hắn một cái, xoa xoa tay, thở ra một ngụm khí, sau đó không kiên nhẫn nói, "Ta đều có dụng ý riêng của ta! Đi đi đi, mau nấu nước, hầu hạ rửa chân cho ta...... Nước mà lạnh thì cho ngươi ăn dây mây."
Bình tần một chút cũng không biết Phó tổng quản của Càn Thanh Cung bị nàng liên lụy, cũng không biết thái giám Tam Viên ăn hối lộ bị đánh 30 đại bản, lúc này, sắc mặt nàng còn khó coi hơn Lưu Khâm vài phần.
Đại cung nữ Chu Thoa run run, nhỏ giọng nói: "Mẹ ruột nô tỳ còn ở trong phủ, vốn tưởng nàng sinh bệnh nặng, ai ngờ là lão gia muốn gặp nô tỳ...... Hắn nói, hắn nói, lúc này nương nương phải nghe theo Dực Khôn Cung như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, giúp truyền lại tin tức, giúp Hách Xá Lí thị thoát khỏi khó khăn, không được phát sinh ý niệm khác."
Nàng trợn mắt đứng dậy, quăng cho Chu Thoa một bạt tay thật mạnh, vô cùng sửng sốt, thần sắc dữ tợn, như là nghe được chuyện rất buồn cười: "Liên thủ với Nghi phi, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó sao? Thúc phụ dám vì việc này mà cảnh cáo bổn cung ư? Ngươi có ngon thì lặp lại lần nữa xem?!"
Chu Thoa "bùm" một cái rồi quỳ trên mặt đất, không dám che mặt, chỉ đỏ mắt mà dập đầu, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận, nô tỳ tuyệt đối không dám lừa gạt nương nương!"
Nàng đâu ngờ về phủ thăm người thân mà lại nhận được một tin tức như vậy......
Bình tần ngã ngồi ở trên giường, sau một lúc lâu vẫn không thể phục hồi tinh thần lại, trong lòng vô cùng chán ghét, cảm thấy ghê tởm hệt như ăn phải ruồi bọ.
Chẳng lẽ thúc phụ hồ đồ?
Hách Xá Lí gia gặp khó khăn, khi nào lại cần tiện nhân Quách Lạc La thị kia tương trợ chứ?! Chỉ cần tộc nhân cố gắng, thúc phụ sử dụng chút sức lực, có Thái Tử gia ở đó, chắc chắn có thể xoay chuyển cái nhìn của Hoàng Thượng, việc lật người không phải là dễ như trở bàn tay sao!
Nàng và Nghi phi cũng đã kết thù, đâu có đơn giản mà hoá giải.
Bởi vì Nghi phi mà phi vị ban đầu nàng nắm chắc lại biến thành tần vị, sau đó bị phạt chép kinh Phật, đi tìm sủng thì bị Hoàng Thượng hiểu lầm và chán ghét, khiến các phi tần trào phúng, cơ hồ biến thành trò cười cho hậu cung.
Mỗi khi nhớ tới mấy việc này, Bình tần hận đến hai mắt đỏ bừng, hận đến trong lòng rỉ máu.
Hoàng Thượng không hề liếc nhìn nàng một cái, vậy mà ba lần bảy lượt chống lưng cho tiện nhân kia.
Nàng là quý nữ của Hách Xá Lí thị, muội muội Nguyên Hậu, muốn nàng đứng dưới trướng Dực Khôn Cung như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, còn không bằng giết nàng cho rồi!
Cảm xúc kịch liệt phập phồng, mặt Bình tần vặn vẹo, bẻ gãy móng tay, nhịn không được mà lẩm bẩm nói: "Nằm mơ đi......"
"Như Thiên Lôi sai đâu đánh đó? Ha hả, tuyệt đối không." Nàng ác độc nhìn về phía Chu Thoa, chậm rãi nói, "Dực Khôn Cung muốn truyền tin tức thì ta sẽ cản lại. Còn bên chỗ thúc phụ ——"
Nói xong, Bình tần nhắm mắt lại, lộ nụ cười châm chọc, gằn giọng nói: "Thúc phụ thật hồ đồ. Hắn không xem trọng tình cảm, ta cần gì phải bận tâm? Đáp ứng thì đáp ứng, nhưng sau này muốn truyền tin tức gì thì phải xem tâm tình của bổn cung đã. Đi xuống đi! Bổn cung muốn yên tĩnh."
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]Tại Dực Khôn Cung.
"Thì ra nương nương đã đoán được phản ứng bên Trữ Tú Cung rồi sao?" Trong điện lập lờ hương khói, Thụy Châu đưa sang một ly trà ngọt nóng hổi, thấp giọng nói, "...... Dạo này cửa cung bên đó đóng chặt, đúng là tự làm sai rồi tự hoảng sợ, chúng ta muốn truyền lời nhưng cũng không có cách nào."
Làn khí nóng thổi nhẹ lên khuôn mặt tuyệt diễm đến cực điểm, Vân Tú bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhẹ nhàng nói: "Hách Xá Lí thị cực kỳ hận bổn cung, sao có thể làm theo đường mà Tác Ngạch Đồ an bài chứ? Bằng mặt không bằng lòng mới đúng với bản tính của nàng."
Dưới sự nóng nảy cực đoan, chui rúc vào sừng trâu cũng là bình thường, vả lại từ lúc Bình tần vào cung tới nay, bị suy sụp hết lần này tới lần khác, tâm cảnh đã không còn bình thản được nữa rồi.
Nàng mà có thể nhẫn nhục vì chuyện lớn, Vân Tú liền muốn lau mắt mà nhìn.
"Không phải vội, bổn cung giúp cũng đã giúp, tin tức cũng đã truyền, rất là quan tâm. Còn tin tức có đến được hay không thì......" Nàng nhẹ nhàng cười, bình tĩnh nói, "Oan có đầu nợ có chủ, chắc chắn tộc Hách Xá Lí sẽ không trách được chúng ta."
Liên thủ sao?
Tiểu Hách Xá Lí chán ghét, chẳng lẽ nàng lại không chê?
Bình tần tính kế Dận Kỳ rơi xuống nước, chuyện này Vân Tú vẫn ghi trong lòng, thời thời khắc khắc, không chút nào quên.
Lời nói dang dở liền tiêu tán ở trong không trung: "Nàng đã nhảy nhót vui mừng vậy, thì cứ để nàng tiếp tục nhảy nhót đi. Thụy Châu, nói phòng bếp nhỏ làm mấy mâm thức ăn, rồi đem mấy quyển sổ sách mà Vĩnh Thọ Cung vứt cho ta tới đây......"
Vân Tú cười: "Quý Phi đã gửi gắm, ta cũng không thể lười biếng."
Thấy nương nương có hứng thú, Thụy Châu cũng nở nụ cười, vội vàng đáp vâng, rồi xoay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Đổng ma ma xốc mành tiến vào, hành lễ, sắc mặt hơi hơi ngưng trọng: "Nương nương, Huệ phi triệu tập vài vị thiếu gia của Nạp Lạt thị, nói là muốn cho Đại a ca thể hiện tài cưỡi ngựa bắn cung, Đại a ca thỉnh cầu với Hoàng Thượng, sau đó Hoàng Thượng liền đồng ý."
Thở hổn hển một hơi, nàng tiếp tục nói: "Cũng không biết Huệ phi có ý đồ gì, một lát sau liền đến chỗ Thái Hoàng Thái Hậu, nói là hiện giờ trong cung nhiều khách quý, đều là thiếu niên anh dũng; Rồi nhân cơ hội đó đưa ra chủ ý, để Đại a ca dẫn mấy biểu đệ bên nhà mẹ đẻ biểu diễn trước mặt hai vị thái hậu, vừa là trợ hứng, cũng vừa tăng thêm không khí vui mừng ngày tết...... Thái Hoàng Thái Hậu tuổi cao, thích náo nhiệt, cũng thích hài tử, lập tức đồng ý đề nghị của Huệ phi."
Thiếu gia của Nạp Lạt thị, là chất nhi của Huệ phi.
Vân Tú im lặng một lát, xoa xoa huyệt Thái Dương, lên tiếng hỏi: "Gióng trống khua chiêng như vậy, có quan hệ với Phúc Lộc đúng không?"
"Nương nương nói rất chuẩn." Đổng ma ma thở dài, đáy mắt hiện lên một chút tức giận, "Cũng không biết từ đâu dâng lên lời đồn đãi, nói Phúc Lộc thiếu gia mà lớn hơn mấy tuổi, chắc chắn sẽ anh dũng hơn cả Đại a ca. Huệ phi ở Từ Ninh Cung dặm mắm thêm muối, nói từ nhỏ Phúc Lộc thiếu gia đã tập võ, chất nhi nàng nghe được liền muốn thử, nói muốn tỷ thí với Phúc Lộc thiếu gia một phen!"
"Hay cho một cái tập võ từ nhỏ, anh dũng hơn Đại a ca." Vân Tú trầm mặt, quả thực bị chọc cho cười, "Chất nhi nàng mấy tuổi, Phúc Lộc mấy tuổi, không thấy hổ thẹn sao? Vậy mà Thái Hoàng Thái Hậu cũng đồng ý ư?"
"Một người mười tuổi, một người tám tuổi, nhỏ nhất là 6 tuổi......" Đổng ma ma nhẹ giọng đáp, "Thái Hoàng Thái Hậu không có đáp ứng, chỉ nói bỏ việc tỷ thí, nàng còn nói chưa gặp được thư đồng của Ngũ a ca."
Bị Huệ phi xúi giục, khiến cho Thái Hoàng Thái Hậu rất muốn gặp, nói vậy sẽ nhanh chóng có người bên Từ Ninh Cung đến đây.
Vân Cầm nhăn chặt mi.
Sau một lúc lâu, nàng nói: "Cho người báo với tẩu tẩu, lập tức đưa Phúc Lộc tiến cung một chuyến."
Phúc Lộc lần đầu tiến Từ Ninh Cung, vẫn là bộ dáng không sợ trời không sợ đất, nắm chặy tay Vân Tú, nhìn trái nhìn phải, một chút cũng không sợ hãi.
Sức sống của hài tử bắn ra bốn phía, khiến Thái Hoàng Thái Hậu vừa thấy hắn liền thích.
"Phúc Lộc, Phúc Lộc, đúng là một hài tử ngoan có phúc khí." Thái Hậu ngồi kế bên vui cười hớn hở, vẫy vẫy tay với hắn, cười tủm tỉm hỏi, "Có người nói Phúc Lộc mà lớn hơn vài tuổi, thì sẽ còn anh dũng hơn so với Dận Thì! Đây là thật sao?"
Đại a ca ngầm bĩu môi, Huệ phi khẽ mỉm cười, đang muốn tiếp lời thì đột nhiên đầu nhỏ của Phúc Lộc ngẩng lên.
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đương nhiên là thật nha!"