Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Đức phi lúc nào cũng đặt Dận Tộ dưới mắt mà trông chừng, thời gian hai mẹ con ở chung mỗi ngày không ít, cứ việc như thế, Lưu thị đối với hắn cũng là một người vô cùng thân cận và tín nhiệm.

Trong cung, bất luận là a ca hay là cách cách, sau khi được sinh ra liền giao cho ma ma, chính tay các nàng sẽ nuôi nấng, hầu hạ, các nương nương nhiều nhất chỉ hỏi thăm một câu, không cho hài tử tự mình bú sữa.

Vả lại, đến khi các vị a ca lên 6 tuổi thì phải rời khỏi nương, dọn đến A Ca Sở để vào Thượng Thư Phòng đọc sách, đây chính là quy củ. Vậy nên thời gian mà bọn họ sống cùng với ma ma, có khi còn nhiều hơn hẳn thời gian bọn họ sống cùng nương!

Theo a ca dần dần trưởng thành, tuổi của ma ma cũng sẽ dần lớn lên, liền sẽ được ra cung tịnh dưỡng, ngày sau an hưởng lúc tuổi già. Giống như lão phu nhân của Tào gia, bà là nhũ mẫu Tôn thị của đương kim hoàng thượng, bà không chỉ có danh vị cáo mệnh trong người, mà còn được Hoàng Thượng thường xuyên nhớ tới, mỗi lúc đến các dịp lễ tết, Khang Hi đều ban thưởng rất phong phú, cũng phá lệ ban nhiều ân điển cho Tào gia.

Lưu thị là ma ma do dòng họ Ô Nhã tự mình sàng chọn, sau khi được Đức phi gật đầu, nàng mới thông qua Nội Vụ Phủ, được phái tới hầu hạ Lục a ca. Bởi vì nàng nói chuyện ôn nhu, chiếu cố tận tâm tận lực, nên Lục a ca rất có hảo cảm với nàng.

Hiện nay, nàng mặc một bộ xiêm y mà Dận Tộ quen mắt nhất, kích động mà hành lễ, hốc mắt đỏ hồng: "Lục a ca mạnh khoẻ. Nô tỳ được nương nương cho về quê thăm người thân, đã dặn dò việc lại cho người trong cung rồi, nhưng chính là không bỏ xuống được Lục a ca, muốn trộm tới nhìn người một cái......"

Lúc nàng nói đến hai chữ "Nương nương", Dận Tộ không có nhận ra trong mắt Lưu thị chứa đầy oán giận cùng hận ý.

Bối cảnh của Lưu thị rất trong sạch, chỉ trừ có một đệ đệ không nên thân, cách vài bữa lại liên lạc nàng nói muốn bạc. Mấy ngày trước, nhà mẹ đẻ vừa đồng ý một cọc hôn sự, đang muốn mua sính lễ cho nhi tử nhưng không có đủ ngân lượng.

Lưu thị đau lòng đệ đệ, chỉ phải khẽ cắn môi, âm thầm lấy gương, lược được phía trên ban thưởng, khoác áo bào, lẻn ra cung một chuyến, sau đó đem mấy thứ đó đến tiệm cầm đồ.

Chuyện này cũng đã có cung nhân làm qua, kết quả bình an vô sự, căn bản quản sự ma ma cũng mở một con mắt nhắm một con mắt. Nhưng ai kêu nàng xui xẻo, vừa lúc đụng phải Đức phi muốn xả giận đây?

Tại lễ Vạn Thọ, Đức phi bị ăn một vố đau, sau đó bị cấm túc một tháng, do đó nàng nhận định bên người Dận Tộ có người của Hoàng Quý Phi, nàng liền hung hăn lên, đem bà vú, cung nhân hầu hạ lôi ra, tất cả đều bị kiểm tra một lần.

Không phát hiện ra gì bất thường, chỉ mỗi Lưu thị có chút vấn đề!

Đức phi vốn nghĩ "Thà rằng giết nhầm" nên đã tức giận mà đem nàng bắt giữ, đưa qua Thận Hình Tư, bị nghiêm hình tra tấn mấy phen, đau đớn đến mức khiến Lưu thị như bị lột một lớp da.

Sau đó Lục a ca hỏi tới nàng, Đức phi ôn hoà nói đã cho Lưu ma ma về nhà thăm người thân. Lưu ma ma cũng có người nhà, không phải nàng cũng sẽ nhớ nhà sao?

Dận Tộ bĩu bĩu môi, rốt cuộc không hỏi nữa.

......

Phải chịu đại nạn như thế, Lưu thị sao có thể không oán, sao có thể không hận?

Thật vất vả mới được Đồng gia cứu ra, nhưng còn đệ đệ sắp thành hôn của nàng thì bị ngã xuống sông, chỉ còn lại khố thi thể lạnh ngắt.

Còn có con trai của nàng, nó chỉ mới 6 tuổi, lúc lên phố chơi, suýt chút nữa bị bọn buôn người bắt cóc. Nếu không phải nhờ cha hắn phát hiện, thì hậu quả...... Nàng không dám tưởng tượng......

Chính là Đức phi đã ra tay!

Lưu thị ngày ngày đêm đêm đều ngủ không nổi, hận đến đôi mắt đỏ lên, hận đến trong lòng rớm máu. Sau đó nàng đáp ứng điều kiện của Đồng gia, được sắp xếp ở trong tiểu viện; qua mấy ngày sau, Tác Ngạch Đồ liền tới tìm nàng.

......

Phục hồi tinh thần lại, Lưu thị nhìn Lục a ca ngây ngô trước mặt, thu cảm giác xúc động, tâm địa bén nhọn lên, không có nửa điểm thương hại đứa trẻ trước mắt.

Dận Tộ vừa hào hứng xong, hốc mắt lại đỏ, kéo lấy tay áo ma ma, thút tha thút thít khóc ròng nói: "Ma ma ta sợ...... Ta không cần đệ đệ muội muội...... Ta muốn nương thôi......"

Trên mặt Lưu thị hiện ra thần sắc sầu lo, ngồi xổm xuống an ủi Dận Tộ: "Được rồi, nô tỳ biết mà! Nương nương chắc chắn sẽ sinh rất thuận lợi, sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn."

Nói xong, nàng móc ra một cái túi thơm từ vạt áo, đường may tinh xảo, ở trên có thêu hoa sen, ngửi ngửi nghe thấy mùi Phật hương.

"Lục a ca nhìn xem, đây là bùa bình an nô tỳ thành tâm thỉnh từ trong miếu đó, nó sẽ phù hộ nương nương mẫu tử bình an." Nàng nhẹ giọng mà nói, ngữ điệu thành kính, "Bùa bình an này rất kỳ diệu, vô cùng linh nghiệp, được cao tăng tự mình thỉnh xuống. Bây giờ nô tỳ sẽ chôn ở trong hoa viên, vì nương nương cầu phúc, vì tiểu a ca cầu phúc, có được không?"

Nàng càng nói, Dận Tộ đôi mắt càng mở to.

"Ma ma, chôn ở trong hoa viên để làm gì?" Dận Tộ nhanh chóng lắc đầu, rồi sau đó đoạt lấy túi thơm, xem như bảo bối mà nhét vào trong vạt áo, lau lau nước mắt, vội vàng nói: "Không bằng đem nó cho ta đi. Ta muốn thời thời khắc khắc đều mang ở trên người để cầu phúc cho nương......"

Lưu thị lộ ra thần sắc không tán đồng, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu liền chịu thua dưới ánh mắt mong dợi của Dận Tộ.

Nàng ôn nhu, vạn phần thương tiếc nói: "Nếu a ca muốn, nô tỳ chắc chắn sẽ đồng ý rồi. Chỉ là ——"

Dận Tộ vuốt túi thơm, đáy mắt ập lên vui mừng, sau đó nghe được hai chữ "Chỉ là" tức khắc trở nên hoảng loạn m.

"Chỉ là cái gì?"

"Lục a ca, không phải nô tỳ luyến tiếc." Lưu thị chần chờ nói, "Chỉ là cao tăng nói, âm thầm mới linh, nếu bùa bình an bị người khác nhìn thấy, thì công hiệu cầu phúc sẽ hoàn toàn biến mất! Vật này tự nhiên xuất hiện như vậy, nếu bị điều tra, nô tỳ bị phạt không quan trọng, chỉ sợ ngài bị trách phạt thôi......"

Dận Tộ bừng tỉnh đại ngộ, cảm động mà mím môi, quyết đánh gãy lời nàng, ngẩng lên đầu nói: "Ma ma không cần sợ, ta sẽ không nói với ai cả!"

Hắn sẽ giấu túi thơm này thật tốt, cũng sẽ không nói cho nương. Nếu nói ra, chẳng những mất công hiệu, mà nương còn sẽ trách cứ Lưu ma ma, hắn là người tệ như vậy sao?

Lưu thị buông lỏng, vui mừng mà nở nụ cười, "Lục a ca thật thông tuệ, vậy nô tỳ yên tâm rồi."

Đức phi vừa có dị động bất quá chỉ mới có ba mươi phút, các cung liền biết được tin ngay.

Không lâu trước đây, lúc Hoàng Quý Phi ở tiệc bánh chưng tết Đoan Ngọ chảy máu, rồi lại khó sinh, các phi tần nín thở ngưng thần, không dám đến Thừa Càn Cung, chỉ ở tẩm cung của mình chờ tin tức.

Còn lúc Nghi phi sinh sản, Khang Hi hạ lệnh không cho các nàng đến, các nàng vừa ghen vừa ghét, nhưng không dám cãi lại ý chỉ của Hoàng Thượng, nhờ vậy Vân Tú mới được thanh tịnh.

Lúc này đến phiên Đức phi, Hoàng Thượng không có hạ mệnh lệnh "Không được quấy rầy", cho nên phi tần khắp cung như là có giao kèo trước, trừ Quý Phi sắp đến ngày sinh cùng Vân Tú đang ở cữ, các nương nương chủ vị đều ào ào kéo tới đông đủ.

Huệ phi dẫn đầu, Vinh phi theo sau, theo sát là Đoan tần, Kính tần, An tần, Hi tần, còn có cả Thành tần cùng Bình tần chưa được làm lễ sắc phong nên đứng ở chót, trên mặt ai cũng không hiện lên chút nào lo lắng.

Trong lòng mỗi người nghĩ như thế nào, chỉ có chính mình biết.

Nghe trong phòng sinh là tiếng rên rỉ mỏng manh, Huệ phi thong thả ung dung ngồi ở ghế chủ vị, ngay sau đó gọi cung nữ bưng thau đồng đang vội vàng vàng lại, "Đến Càn Thanh Cung thông tri Hoàng Thượng đi?!"

Cùng lúc đó, trong phòng sinh, Đức phi hô hấp khó khăn, sắc mặt trắng bệch.

Đã hai canh giờ rồi, mà hài tử còn chưa có dấu hiệu thò đầu ra, sức lực của nàng đều đã dùng hết.

Khó sinh, sao lại khó sinh?

Đúng rồi, chắc chắn là Đồng Giai thị tính kế nàng!

"Mau đem canh sâm tới......" Trong mơ hồ, Đức phi nghe thấy được một thanh âm nôn nóng, "Nương nương cố lên, sẽ nhanh chóng xong thôi!"

Tay nàng gắt gao nắm chặt chăn, mu bàn tay nổi gân xanh dữ tợn: "Hoàng Thượng...... Đến chưa......"

Ngô ma ma sầu lo canh giữ bên mép giường, cùng đại cung nữ nhìn nhau một cái, suy sụp hơi hơi há mồm, không biết phải trả lời như thế nào.

Tiểu thái giám quay về nói, Hoàng Thượng đang triệu tập trọng thần nghị sự nên ai cũng không được gặp. Nhưng may mà có Lương tổng quản ra hỏi, biết được nương nương sắp sinh, vội vàng chen vào báo cho Hoàng Thượng, kết quả Hoàng Thượng răn dạy Lương tổng quản, chỉ hờ hững nói "Trẫm đã biết", sau đó, không có sau đó nữa.

Phản ứng của Hoàng Thượng như vậy...... Sao nói cho nương nương đây?!

Thoáng nhìn Ngô ma ma đầy khó xử, trong lòng Đức phi trầm xuống, nhắm mắt, cắn môi đến xuyên vào thịt mà chảy máu.

Hoàng Thượng, hắn sẽ không giá lâm Vĩnh Hòa Cung!

Trong lòng đầy tự giễu cũng không cam lòng, oán khí ồ ạt xô tới, Đức phi lẩm bẩm hai chữ "Hoàng Thượng", sau đó sinh ra khí lực xưa nay chưa từng có, trong giây lát, cảm giác đau đớn quét qua toàn thân, nàng khống chế không được mà gào to một tiếng.

Bà mụ kinh hỉ cực điểm hô: "Thò đầu ra, thò đầu ra rồi!"

......

Tiếng gào của Đức phi có chút thê lương, khiến Bình tần Hách Xá Lí thị chờ ở ngoài nghe mà cả người run lên, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Thành tần trông thấy một màn này, chậm rãi thu hồi sắc mặt lo lắng, quay đầu ôn hòa hỏi nàng: "Sợ sao? Muội muội còn nhỏ, chưa mang thai bao giờ, nên hoảng sợ cũng phải, mau uống ít trà nóng bình tĩnh lại đi."

Thoáng chốc, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Bình tần.

Hoàng Thượng không có tới, tươi cười của các nàng cũng yếu đi vài phần, để tâm tư chú ý chuyện khác. Huệ phi che miệng lại, nhìn không ra có ý tứ gì mà đánh giá Bình tần, thầm nghĩ, Thành tần đúng là cũng không như vẻ ngoài! Câu câu chữ chữ, đều chọc đau Hách Xá Lí thị.

Đới Giai thị này khi trước như cái hũ nút, sau khi lên tần vị lại vô cùng khác xưa.

Bình tần miễn cưỡng cười, rũ mi mắt: "Không sao đâu, đa tạ tỷ tỷ quan tâm......"

Nàng ngoài mặt cười cười, trong tâm lại giăng đầy mây đen.

Hoàng Quý Phi thân thể có bệnh nhẹ, cho nên miễn thỉnh an, đến khi lễ tắm ba ngày của Cửu a ca qua đi, Thành tần cơ hồ cứ cách một ngày là đến Dực Khôn Cung.

Lần đầu là tạ ơn, nhưng mấy lần sau thì sao? Thế nhưng lại mang theo Thất a ca đến Từ Ninh Cung cầu kiến.

Từ Ninh Cung là chỗ ở của Tứ a ca và Ngũ a ca, Đới Giai thị vì nịnh bợ Nghi phi mà không cần mặt mũi, tận dụng hết thủ đoạn.

Hôm nay cũng thế, Thành tần còn học diễn xuất theo tiện nhân Quách Lạc La thị kia, mồm cười nhưng lời nói đầy dao khiến nàng ngột ngạt......

Nàng ta không được sủng nhiều năm, lại sinh ra một a ca tàn phế, Đới Giai thị lấy đâu ra tự tin đó vậy? Thật là nực cười!

Nghe Bình tần đáp lại, Thành tần lại ôn hòa cười, nói câu "Chuyện nên làm thôi", ngay sau đó không hề mở miệng nữa.

Tại Càn Thanh Cung.

Sau khi cho chúng thần lui ra, Khang Hi xoay chuyển nhẫn ban chỉ, không mang theo một tia cảm tình mà hỏi: "Đức phi sao rồi?"

Lương Cửu công công tiến lên một bước, nhẹ giọng đáp: "Đức phi nương nương thuận lợi sinh tiểu cách cách, chỉ là hơi yếu một chút, thái y nói...... Cần phải dưỡng tỉ mỉ."

"Dưỡng tỉ mỉ." Khang Hi lặp lại một câu, bỗng nhiên ném bút, tức giận mà cười, "Nếu nàng ta an an phận phận mà sống, thì làm gì có chuyện đó!"

Nửa tháng trước, Lương Cửu công công toàn lực đều tra thêu phường, phòng ăn, còn có đủ mọi nơi mà Nội Vụ Phủ quản, sau đó phát hiện ra một thế lực ngầm rất khó đối phó đã ăn sâu vào trong cung, được giấu giếm rất kỹ —— Bao y* thế gia từ Nội Vụ Phủ.

*Bao y: là quần thể những người phục vụ cho hoàng thất, những người sinh ra đã là cung nữ nô tài, từ thế hệ ông cha cho đến con cháu sau này, không có năng lực tham gia tuyển tú

Trong thế lực đó, thế gia của Ô Nhã thị là lớn mạnh nhất, bên phòng ăn kia vẫn còn rất nhiều dấu vết chưa bị xoá sổ.

Thế lực Bao y quá khổng lồ, Lương Cửu công công càng tra ra càng kinh hãi.

Đặc biệt là Ô Nhã thị, nhiều thế hệ đã cắm rễ phòng ăn, chắc chắn là cho Đức phi không ít tiện lợi đi?

Mấy năm nay, một khi hỏi tới Vĩnh Hòa Cung, thì những lời được truyền đến tai Hoàng Thượng phần lớn đều là nói tốt cho Lục a ca và Đức phi, còn những thứ khác thì không đề cập đến.

Hoàng Thượng vốn muốn đem Lục a ca đưa đi làm con nuôi*, dần dần luyến tiếc, nên vẫn luôn kéo dài tới hiện tại.

*mình nghĩ ý chỗ này là Hoàng Thượng muốn đáp ứng tiên đế như Tác Ngạch Đồ phỏng đoán ở chương 31

Tin tức truyền bá còn như thế, vậy còn thức ăn thì sao?

Nơi làm thức ăn cho Hoàng Thượng chính là Ngự Thiện Phòng, trừ chỗ này ra, còn có nhiều phòng ăn được thiết lập để tiện cung cấp đồ ăn cho nhóm nương nương và tiểu chủ.

Nếu Hoàng Quý Phi không có phòng bếp nhỏ, Nghi phi nương nương cũng không có phòng bếp nhỏ......

Chỉ mới tưởng tượng như vậy, Lương Cửu công công liền quỳ gối trên mặt đất, nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh tuôn như thác nước, thật lâu không nói nên lời.

Các sự kiện lấy Tứ a ca ra làm con cờ để gây chuyện, dần đã được xâu chuỗi lại.

Mọi chuyện là do Đức phi khơi mào trước, giả vờ thân cận với Tứ a ca để khiến Hoàng Quý Phi đang mang thai nhọc tâm suy nghĩ, sau đó sẽ thừa lúc mà ra tay. Tuy hai người vẫn thường tranh đấu, thế nhưng không ngờ lại đến mức như thế này.

Lương Cửu công công thất thanh hồi lâu, không biết nên hình dung như thế nào.

Đức phi, nàng chính là người đã sinh ra Tứ a ca a!

......

Tối hôm qua, Lương Cửu công công đã điều tra ra được tất cả những chuyện cũ, kinh hồn táng đảm mà bẩm báo cho Khang Hi, nháy mắt liền tự mình hứng chịu cơn giận lôi đình của đế vương.

Nếu không phải Đức phi sinh hai vị a ca, lại sắp lâm bồn, chắc chắn hắn sẽ thẳng tay tước phi vị, giáng xuống nghiêm trị.

Trong lòng Đại tổng lộp bộp một tiếng, Vạn Tuế Gia, ngài bớt giận, tổn thương thân thể a.

Ngay sau đó, âm thanh Tiểu Lý Tử bẩm báo giống như âm thanh của thần tiên, cứu vớt Lương Cửu Công, thành công trừ khử lửa giận của Hoàng Đế: "Vạn Tuế Gia, Nghi phi nương nương cho người đưa canh hạt sen bách hợp tới!"

Tác giả có lời muốn nói:

【 vở kịch nhỏ 】

Vân Tú: Hoàng Thượng, ngài trăm triệu không thể để bản thân tức điên nha, thái tử tuổi còn nhỏ, để hắn kế vị sớm sẽ khổ cho hắn! Nào, uống chén canh hạt sen bách hợp cho bớt nóng.

Khang Hi:......

ps. Đừng hoảng hốt! Đây là sảng văn! Ta không ngược đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play