Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.worpress.com
———
Tại thiên điện ở Dực Khôn Cung, Lặc quý nhân sờ mấy cuộn vải mượt mà, ôn nhu cười nói: "Vẫn là tỷ tỷ thương ta. Sửa sang lại đi, sau đó đưa qua bên Y Nhĩ Cáp để con bé làm mấy bộ xiêm y......"
Đại cung nữ Thanh Lan ôm một chồng vải vóc cao tít, không đồng ý nói: "Vải dệt này rất là trân quý đó, Nghi phi nương nương nói đưa cho chủ tử để làm y phục mới. Còn bên chỗ cách cách cũng không thiếu được, ngài sao phải lona?"
Thanh Trúc đi theo kế bên, phụ họa nói: "Đúng vậy. Nếu ngài không mặc, Nghi chủ tử tất nhiên sẽ không vui!"
Lặc quý nhân che miệng cười, chỉ chỉ nàng: "Cái miệng này của ngươi, thật là......"
Chủ tớ đang nói nói cười cười, bên ngoài bỗng nhiên có người tới báo, nói người của Trữ Tú Cung, là cung nữ yêu thích của Hách Xá Lí trắc phi.
"Hách Xá Lí trắc phi?" Lặc quý nhân tươi cười khựng lại, thoáng chốc hiểu rõ, "Mời nàng vào đi."
......
Sau khi tiễn người đi, Thanh Trúc vừa châm trà vừa hỏi: "Chủ tử, hôm qua Hách Xá Lí trắc phi tặng Tây Hồ Long Tỉnh, hôm nay lại mời ngài ngắm hoa...... Này là có ý gì đây?"
"Nói không chừng." Lặc quý nhân trầm ngâm trong chốc lát, như suy nghĩ gì, "Có lẽ nàng thấy tỷ tỷ được sủng ái, nên muốn giao hảo với ta."
Tiểu Hách Xá Lí thị mười ba tuổi đã tiến cung, hiện giờ đã được ba năm, vẫn ở vị trí trắc phi mà chưa tiến hành lễ sắc phong.
Tuy là thứ muội của Nhân Hiếu Hoàng Hậu, là dì của thái tử, nhưng nàng không có đủ sức mạnh để đi lại tại hậu cung. Một là không có địa vị chính thức, hai là không được Hoàng Thượng sủng ái, ba là, chỗ dựa lớn nhất của nàng —— thái tử, lại bảo trì khoảng cách với nàng, hai người không hề thân thiết.
Mặc dù có Hách Xá Lí gia duy trì giúp, nhưng có thể làm được gì?
Lặc quý nhân cười nói: "Ta thấy là do nàng ấy hơi nóng nảy. Đã lâu không thấy mặt Hoàng Thượng, lễ sắc phong cũng không biết phải chờ đến năm tháng nào? Có khi nàng ấy còn muốn nhờ Tác Ngạch Đồ ghi tên nàng vào sổ con để cầu Hoàng Thượng cho nàng chức vị tần phi ấy nhỉ?"
Vân Tú tiến vào điện, liền nghe được lời nói bỡn cợt của muội muội.
Xì một tiếng, Vân Tú cười khanh khách: "Ngươi nha, sao mấy này cũng dám nói vậy hả?"
"Thân phận của nàng không mãi ở chỗ này đâu. Là dì Thái Tử, là con gái Cát Bố Lạt, dù đang ở phân vị trắc phi, nhưng mọi thứ đều hưởng theo phân vị tần phi." Vân Tú xoa xoa cằm, "Không bao lâu, chúng ta còn phải đến chúc mừng đấy."
Trong giấc mộng, Hách Xá Lí thị từ trắc phi trực tiếp nhảy lên phi, đánh vỡ cục diện tứ phi, khi đó nàng ấy chỉ mới 17 tuổi.
Trẻ hơn rất nhiều so với tứ phi.
Có thái tử ở đó, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ cất nhắc nàng, gấp cái gì mà gấp?
Nhớ lại Hách Xá Lí thị trong mộng, nàng ấy đâu thiếu kiên nhẫn giống như bây giờ, lại còn mời Vân Thư ngắm hoa, rồi tới Dực Khôn Cung ngồi chơi xơi nước.
Nữu Cỗ Lộc Quý Phi nói cho nàng, vị trắc phi này rất thú vị, nàng ấy thường xuyên cong miệng cười, lúc ấy giống Nhân Hiếu Hoàng Hậu như đúc!
Rất có dã tâm nha.
Nữ nhân trong hậu cung vì tranh sủng, đấu hăng như gà chọi, thủ đoạn ùn ùn không dứt. Mấy ngày trước nàng đến Càn Thanh Cung hầu bạn, cũng là lúc giật trúng dây thần kinh mẫn cảm của các nàng, các nàng liên tục dò hỏi, tặng lễ, rủ rê...... muôn vàn cách thức tiếp cận.
Cạnh việc đó, chắc chắn không thể thiếu được ác ý.
Hoàng Quý Phi cùng Đức phi, sợ là hận nàng đến điên rồi, không biết sẽ dùng cái thủ đoạn gì nữa.
Tuy nói nàng không sợ lục đục với nhau, càng không sợ bị tính kế, nhưng tần suất nhiều quá, thật là rất phiền, chỉ cảm thấy nội tâm bực bội đến bốc hoả.
Nghĩ đến đây, Vân Tú cười lạnh, trong lòng mắng Khang Hi máu chó đầy đầu. .
Truyện Việt NamGần đây cứ cách mấy hôm là Hoàng Thượng tìm nàng hầu bạn, lễ vật ban thưởng như nước mà chảy vào Dực Khôn Cung. Nhìn lại, số lần Hoàng Thượng ghé hậu cung cũng giảm rất nhiều!
Không biết ăn lộn thuốc gì nữa.
May mà Hoàng Thượng còn có lương tâm, cho tăng nhân thủ trong Dực Khôn Cung, tất cả đều là tâm phúc của Càn Thanh Cung; thái y hằng ngày kiểm tra mạch tượng cũng đổi thành ngự y, khi cần là có, tiện lợi rất nhiều.
Nếu không phải có mấy chỗ tốt này, chắc chắn nàng không hề muốn diện thánh.
Thay vì ngồi nghe lời ngon tiếng ngọt tới truỵ tim, không bằng đóng cửa cung, lên giường làm giấc mộng đẹp.
Thật là...... Phiền não.
——
Ba tháng trôi qua, thực mau liền đến tết Vạn Thọ, sinh thần của đương kim hoàng thượng.
Tết Vạn Thọ đến làm khắp chốn vui mừng, trong cung tràn ngập không khí náo nhiệt. Nội Vụ Phủ sớm đã chuẩn bị, trừ buổi lễ mừng thọ, Hoàng Thượng cũng ban ra đủ loại lễ cho các quan, mà lễ nào cũng bàn bạc bảo bọn họ lo lắng đốc thúc đại sự.
Trên triều có đủ loại yến tiệc, thì hậu cung cũng có gia yến.
Gia yến được bố trí tại chính điện của Càn Thanh Cung, tuy to lớn nhưng không lạnh lẽo, đây là trường hợp duy nhất trong năm mà những phi tần không được sủng có thể nhìn thấy mặt Hoàng Thượng.
Buổi tiệc có mặt đông đủ mọi người, từ phẩm cấp nương nương đến tiểu chủ, cả các vị a ca cách cách, miêu tả vô cùng chính xác hai chữ "Đoàn viên".
Qua giữa trưa, trong Ngự Thiện Phòng liền bận rộn, Huệ phi, Vinh phi phái người nhìn chằm chằm trình tự nấu nướng, hoặc tự mình giám sát, không cho phép một chút sai lầm.
Sah khi xin chỉ thị của Khang Hi xong, chính điện của Càn Thanh Cung liền được cung nhân tới bố trí.
Chưa tới một canh giờ, mấy chục cái bàn đã bày biện xong, mọi người vây quanh nhìn ghế trên cao, đó là vị trí của Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu.
"Đã kiểm tra hết chưa?" Hoàng Quý Phi mặc xiêm y màu vàng đại cát to rộng, thêu long phượng cùng chữ cát tường, nhìn qua hệt như hoàng bào. Trên đầu đeo trâm phượng tơ vàng, được khảm một viên ngọc đông châu cực lớ, xa xa nhìn lại vô cùng tôn quý.
Chân ma ma nhẹ giọng nói: "Đã phái người trông đồ ăn và nước canh, tuyệt đối sẽ không có chuyện ' ngoài ý muốn ' xuất hiện."
Hoàng Quý Phi hơi hơi mỉm cười, lúc này mới vừa lòng.
Tiếp nhận một chén thuốc đen như mực, nhịn xuống mà uống một hơi cạn sạch, nàng nhíu mày hồi lâu mới hòa hoãn nói: "Huệ phi, Vinh phi làm rất có tâm, cũng giúp bổn cung bớt rất nhiều tâm lực, bổn cung nên trọng thưởng cho các nàng."
Chuyện tuyển chọn lễ vật Hoàng Quý Phi trực tiếp cho qua không nhắc tới, bóc lấy một viên mứt hoa quả, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói xem, thuốc này của Lưu thái y, thật sự có thể ngừng thai nghén sao?"
Đoạn thời gian này, nàng ăn nhiều, mà nôn ra cũng nhiều, vật vã đến mức gầy đi một vòng.
Nhưng ở gia yến hôm nay, trăm triệu lần không thể để xấu mặt trước mặt mọi người được, Hoàng Quý Phi hết cách, chỉ phải dò hỏi Lưu thái y về thứ thuốc như vậy.
Chân ma ma sửng sốt, trong lòng thở dài, trên mặt cười nói: "Y thuật của Lưu thái y như thế nào, nương nương đều biết mà, sao còn cần lão nô đánh giá?"
Phối trí như vậy sẽ làm trái bản tính của cây thuốc, công hiệu cũng có, nhưng chung quy sẽ hại thân.
Là thuốc nhưng có ba phần độc...... Chỉ là nương nương không nghe nàng khuyên, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể yên lặng mà lo lắng.
Hoàng Quý Phi vừa lòng cười, sửa sửa tóc mai, sau đó nghĩ tới điều gì, trong mắt loé lên tia sáng: "Viên Quý nhân bắt chước thế nào rồi?"
"Bẩm nương nương, học rất nhanh. Chỉ cần phủ thêm xiêm y đỏ rực, liền từ ba phần nâng lên giống đến năm phần......" Nói xong, Chân ma ma cười, "Chỉ nhìn sơ qua bóng dáng thôi là thấy cực kỳ giống!"
Khoé môi Hoàng Quý Phi nhẹ cong lên, nghĩ nghĩ đến tiệc tối Nghi phi sẽ phản ứng như thế nào, nghĩ mà lòng vui sướng.
Đang vui vẻ, Hoàng Quý Phi lại cảm thấy chua xót, nàng nhắm mắt, lẩm bẩm nói: "Bổn cung cuối cùng vẫn phải học Huệ phi, làm chuyện tranh sủng mà dĩ vãng khinh thường nhất."
Huệ phi tư sắc chỉ có thể tính là thanh tú, theo Đại a ca dần dần lớn, Hoàng Thượng mỗi khi đến lâm Duyên Hi Cung, nàng sẽ vô tình làm một người ngoan ngoãn đứng cạnh bên hầu hạ.
Nhớ lại mình từng cực lực chèn ép Viên Quý nhân sắp được thị tẩm, Hoàng Quý Phi lo lắng nắm chặt tay, che giấu sương mù dưới đáy mắt, "Để nàng ta được lợi một ít vậy...... Đợi sau này......"
——
Sắc trời dần tối, đèn đuốc sáng trưng, gia yến tại Càn Thanh Cung gia yến chuẩn bị bắt đầu.
Dựa theo trình tự, đầu tiên là các phi tần sẽ tiến vào điện, tiếp đến là các a ca và cách cách sẽ ngồi một góc riêng, rồi Hoàng Thượng sẽ thỉnh Lão Tổ Tông cùng Thái Hậu đến.
Mỗi khi đến ngày hội, những ai đến tham dự đều mặc cát phục long trọng.
Vân Tú nâng bụng, cùng cầm tay Nữu Cỗ Lộc Quý Phi đi đến.
Cát phục của hai người đều là màu đậm, một cái xanh đen, một cái đỏ sẫm, nhưng lại trông rất hài hòa, từ xa nhìn lại, cứ như giao hoà vào nhau.
Quý Phi liếc nhìn nàng một cái, hiếm lạ nói: "Sao hôm nay ngươi khiêm tốn thế này. Năm trước mặc hồng đào, ta còn nghĩ, năm nay có phải ngươi sẽ mặc vàng nhạt không?"
Vân Tú cười nhạt: "Có gì lạ đâu? Mang thai mà, nổi bật cũng không phải chuyện gì tốt. Ta nguyện đem vinh dự làm kinh diễm mọi người nhường cho các vị muội muội."
"......" Quý Phi cạn lời, mắng nàng một câu, "Càng ngày càng không đứng đắn. Đừng có dạy hư Tiểu Ngũ đó!"
Vân Tú khóe môi hơi dẩu ra, chớp chớp mắt, trông rất vô tội.
Xiêm y màu xanh đen như này thường ngày nàng đều rất ít khi mặc. Màu sắc tối vậy, nếu khí thế bản thân không đủ, sẽ khó có thể áp đảo; nếu là nữ tữ còn trẻ mặc, lại nhìn hơi quá đứng tuổi.
Vân Tú thì không không.
Nhan sắc kiều diễm vẫn như cũ, vẫn mười phần khiến người ta xao xuyến, thêm vài phần trang trọng; trong cái trang trọng đó, còn trộn thêm nhè nhẹ quý khí, làm nổi bật khuôn mặt diễm lệ xinh đẹp chói mắt và có vài phần ung dung.
Quý Phi trêu ghẹo xong, liền dùng ánh mắt thưởng thức ngắn nàng, "...... Những người ăn mặc rực rỡ kia còn không so được với ngươi."
Trong âm thầm, hai người cũng có chút thân thiết với nhau.
Đều là người xuất thân từ đại tộc Mãn Châu, đều có tính tình thẳng thắng nghĩ gì nói đó, tuổi cũng xấp xỉ, quan trọng nhất chính là, Quý Phi không để ý Hoàng Thượng sủng ái.
Hậu cung vốn cô đơn, lời này không phải là thêu dệt. Có rảnh thì đánh bài uống nước, bàn chuyện hậu cung, thường xuyên qua lại, Vân Tú và Quý Phi liền mau chóng trở nên quen thuộc, bớt đi một ít khách sáo, nhiều hơn một ý thân thuộc và tuỳ tiện.
Nghe vậy, Vân Tú nhấp môi cười, đang muốn nói cái gì đó, phía sau truyền đến một tiếng nói dịu dàng non mịn: "Quý Phi tỷ tỷ, Nghi phi tỷ tỷ."
Đức phi trên người mặc cát phục sắc xanh như biển trời, được cung nhân đỡ chầm chậm mà đến, hướng Quý Phi khuỵu chào, rồi nhẹ gật đầu chào hỏi với Vân Tú.
Chào hỏi xong, Đức phi hơi hơi mỉm cười, ánh mắt dừng trên cát phục của Vân Tú, như là muốn khích lệ: "Nghi phi tỷ tỷ xiêm y này......"
Nói đến một nửa, như nhớ tới hồi ức không tốt, lời đang tính nói đột nhiên im bặt.
Vân Tú trong lòng biết rõ, Đức phi đây là sợ, sợ nàng lần nữa làm khó dễ nàng ta.
Nàng nhịn cười, dí theo nói: "Xiêm y này như thế nào?"
Đức phi tươi cười hơi hơi cứng đờ, lời tính nói nuốt xuống họng, chỉ trong nháy mắt, rất nhanh liền khôi phục sự tự nhiên.
Đúng lúc vào lúc này, Hoàng Quý Phi bước đến trước cửa Càn Thanh Cung, tiếng thỉnh an vang len khắp nơi, dồn sự chú ý sang, vô tình giải vây cho Đức phi.
"Bái kiến Hoàng Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an......"
"Miễn lễ." Hoàng Quý Phi xua xua tay, ánh mắt dừng ở trên đoàn người Quý Phi đứng cách đó không xa, không rõ mà cười cười, xoay người nhàn nhạt nói: "Còn không nhanh lên?"
Viên Quý nhân tươi đẹp diễm lệ, cứ như vậy xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngoài dung mạo còn có lời nói, việc làm, cử chỉ, đều khá là giống...... Một người.
Chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh.
Quý Phi nhăn lại mày, Đức phi sửng sốt, ngay sau đó hiện lên ý cười, như có như không nhìn chằm chằm Vân Tú, nhẹ giọng nói một tiếng: "Này...... Nghi phi tỷ tỷ, nàng chính là Viên Quý nhân đúng không? Mặc như vậy, nhìn cực kỳ giống ngươi."
Vân Tú thu hồi tầm mắt, liếc nàng một cái, nhưng sắc mặt lại không giận dữ tí nào, cười như không cười nói:
"Giống hay không còn chưa biết, sao lại kích động như vậy làm gì? Nếu không phải ta đã biết nàng ấy trước, còn tưởng Viên Quý nhân là tỷ muội thất lạc nhiều năm giờ mới gặp của ngươi cơ."
Dứt lời, nàng bừng tỉnh: "Là ta nghĩ sai rồi. Một người họ Ô Nhã, một người họ Viên, tỷ muội ruột thì làm sao có tới hai cái họ được chứ. Quý Phi tỷ tỷ, ngươi nói xem có đúng hay không?"