*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Tại Càn Thanh Cung, bên trong Ngự Thư Phòng.

Trên vách tường bên trong được treo kinh Phật tinh mỹ, nhìn kỹ lại, xấp kinh Phật đó đúng là có nét giống với hạ lễ mà Nghi Quý Phi dâng lên vào tết Vạn Thọ năm 22, nhưng nhìn một hồi lại thấy không giống lắm.

Mà chỗ nào không giống, thì mấy cung nhân hầu hạ ở ngự tiền cũng chỉ ngờ ngợ mà không tìm ra được điểm nào, bọn họ chỉ biết có một hôm Nghi Quý Phi đòi lại xấp kinh cũ, nói muốn viết cái khác cho đẹp hơn, Hoàng Thượng nghe xong cũng để nàng lấy lại.

Chỉ có mỗi huynh trưởng ruột của Quý Phi nương nương là Quách Lạc La đại nhân thầm thở ra một hơi, hắn không còn phải nơm nớp lo sợ khi đến ngự tiền bàn bạc nữa, ngay cả bước chân cũng trở nên khoan khoái hơn, vụ này năm đó, cũng khiến bọn quan viên xì xào một hồi.

"Tứ a ca bị Cửu a ca chọc cho cho tức, cũng là chuyện hiếm gặp." Lương Cửu công công đầy ý cười, hơi hơi khom người, miêu tả hết sức kỹ càng tỉ mỉ trò khôi hài ở Thượng Thư Phòng kia "...... Rồi sau khi tan học, bọn họ nháo đến chỗ hai vị Quý Phi, nói là muốn phân xử."

Khang Hi nghe vậy, lông mày cũng không có động dù chỉ một chút, nhẹ nhàng đặt bút son xuống, nhận lấy trà Bích Loa Xuân bên phòng pha trà đưa qua.

Uống một ngụm trà, hắn bất động như núi hỏi: "Dận Đường lại làm ra chuyện gì thế?"

Lương Cửu công công liền cảm thán, không hổ là Vạn Tuế Gia, đúng là tâm linh tương thông với Nghi chủ tử, cái chữ "lại" này cũng dùng y hệt a.

Thầm nghĩ như vậy, Đại tổng quản hạ giọng nói: "Hắn trêu sủng vật của Tứ a ca, lấy mực đen đổ lên lông chó......"

Ai nấy trong cung đều biết Tứ a ca thích nhất chính là chú chó tuyết trắng kia, hắn còn tự mình thiết kế áo cho chó, vòng đeo các kiểu; Mỗi khi tan học, Tứ a ca đều ôm nó lên đùi mà cưng nựng một hồi, đãi ngộ còn hơn cả đệ đệ ruột.

Có thái giám chuyên môn từ phòng chó mèo săn sóc, lại được Tứ a ca quan tâm hết mực, nên người Bạch Tuyết luôn sạch sẽ, thơm tho ngào ngạt, đã bao giờ lấm lem nhem nhuốc đến vậy đâu?

Chưa nói tới việc đổ mực lên người chó rồi còn chà loạn lông nó, Cửu a ca còn làm vãi mực ra đầy nhà chính, khiến mặt Tứ a ca tái mét liên hồi.

Lương Cửu công công không biết có một bệnh gọi là "thích sạch sẽ", nhưng hắn lại cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chỉ nghĩ đến con chó đen ngòm như rớt xuống mương, cả người hắn cũng thấy hơi khó chịu.

Đại tổng quản biết được tin sau khi Tứ a ca trở về từ viện của Cửu a ca, còn chưa biết gì thì nhìn thấy cục bông trắng đen lẫn lộn.

Tứ a ca trầm mặc hồi lâu, đau lòng cạo hết lông nó, Bạch Tuyết ngay lập tức trở nên trụi lủi.

Lương Cửu công công vừa kể vừa miêu tả sinh động như thật, Khang Hi nghe xong mi tâm liền nhíu lại: "Khổ cho hắn rồi."

Mà cách nhờ Tú Tú phân xử này cũng rất hay, chứ nếu cáo trạng với mấy sư phó bên Thượng Thư Phòng, thì sao bọn hắn có thể dám thẳng tay xét xử?

Mấy a ca trước hắn, ai cũng ôm quyết tâm chăm chỉ học hành! Ngay cả Dận Kỳ vốn không thích đọc sách cũng ngày càng chăm học hơn. Nhưng hai tên Dận Đường, Dận Ngã này thì nói cỡ nào cũng không được, dạy cỡ nào cũng không vô, bọn hắn không sợ ăn đánh cũng không sợ bị mắng, dần dà, hắn cũng bó tay, nghĩ thôi bọn hắn còn nhỏ, là tuổi ham chơi, đợi lớn chút sẽ biết suy nghĩ.

Theo Hoàng Đế, Dận Ngã hư huongr đều là tại Dận Đường dạy cho.

Hừ hừ, hắn cũng rất muốn trừng trị hắn......

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Nhưng hắn lại lo chỗ Nghi Quý Phi, bất quá lời này không thể nói ra.

Khang Hi nén giận, một lần nữa mở tấu chương ra: "Hắn vẫn đang chạy nhảy khắp nơi à?"

Thấy trong mắt Vạn Tuế Gia tích tụ lửa giận, Lương Cửu công công thở hổn hển một hơi, sau đó nói hoàn chỉnh tin tức: "Sao có thể! Nghi chủ tử phạt Cửu a ca viết kín một trăm trang chữ, giao cho Tứ a ca quản, không cho phép bất kỳ ai cầu tình, nói giấu cả ngài lẫn Thái Tử gia."

Nghe xong, lửa giận biến mất không thấy, Khang Hi thật sự kinh ngạc.

Hoàng Đế là người đứng đầu thiên hạ, cho nên nếu có gió thổi cỏ lay gì trong cung thì có thể giấu được Dục Khánh Cung, nhưng sẽ không giấu được Càn Thanh Cung. Hắn thoáng chốc liền hiểu, Tú Tú đây là đang nói cho hắn nghe, nói hắn không được xót cho tiểu Cửu.

Chỉ là, hài tử có 6 tuổi, mà bắt viết chữ kín mít hết một trăm trang, lại còn để cho Tứ Nhi tử quản......

"Ngươi lén đến A Ca Sở một chuyến, nói Dận Chân nhẹ tay chút." Hắn do dự mãi, sau đó nói câu "Tiện thể xem Dận Đường như thế nào rồi giúp trẫm?"

Trong đầu Lương Cửu công công thổi qua bốn chữ, quả nhiên là vậy.

Hắn ngừng chửi thầm, cười làm lành nói: "Bẩm Vạn Tuế Gia, Nghi chủ tử đã cho người vây kín kẽ sân viện, chặt chẽ như thùng sắt, nô tài cũng không có cách dò la sự tình."

Hắn mới nghe được tin tức, có một đống người ào sang chỗ của Tứ a ca, tất cả đều là mấy ma ma cao lớn vạm vỡ, còn có mấy thái giám làm việc nặng.

Nhìn cảnh này, Lương Cửu công công run lập cập, hắn không dám đi a, nếu mà sang đó thăm dò hộ Hoàng Thượng, thì không phải là đối nghịch với Nghi chủ tử sao?

"......" Sau khi Khang Hi trầm mặc thật lâu liền mở miệng nói, "Thôi, đúng là nên giáo huấn Dận Đường một phen." Ngay sau đó xua xua tay, cho Lương Cửu công công lăn xa chút, không quấy rầy hắn xử lý chính sự.

Lương Cửu công công nhanh nhẹn lăn ra, nhưng thời gian còn chưa đến một nén nhang, hắn liền quay lại ngự tiền.

Đuôi mắt hắn gục xuống, trên mặt không có tươi cười, nhìn rất là trầm trọng, động tác nào động tác nấy vô cùng cẩn thận.

Không đợi Khang Hi hỏi, hắn đã nhẹ giọng nói: "Vạn Tuế Gia, Đồng phi đi rồi."

Tay Khang Hi run lên, rũ mắt nhìn chữ "Duyệt" trên tấu chương, nét bút cuối bị kéo một vết dài.

Trong hậu cung chỉ có một Đồng phi, là vị ở thiên điện trong Thừa Càn Cung, tính một chút, từ sau khi Hoàng Quý Phi phong quang vô hạn bị trừng phạt, rồi nằm ì trên giường bệnh, cũng đã được năm, sáu năm.

Bị rớt xuống hoàn cảnh thê lương như thế, ai cũng cho rằng nàng cao lắm chỉ sống thêm được ba năm, mà sau cùng lại đúng như phán đoán của thái y, chống đỡ được đến hiện tại.

Dận Chân...... cũng vừa mới mười hai.

Đôi mắt Khang Hi nhắm lại, nói: "Kêu Nội Vụ Phủ suy nghĩ phong hào, nhập liệm theo hình thức của phi vị, cho vào lăng tẩm của phi. Trong cung cấm vui chơi ba ngày, cấm đồ ăn mặn, cũng không cần người trông coi linh đường...... nếu rảnh, trẫm sẽ đến thắp cho nàng nén hương."

Lương Cửu công công nhỏ giọng đáp vâng.

Theo lý thuyết, Đồng phi vẫn là đang là người có tội, nhưng lễ nghi cỡ này, coi như là để lại chút thể diện cuối cùng cho Đồng Giai thị.

Sau đó như nghĩ tới cái gì, Lương Cửu công công ấp a ấp úng: "Vạn Tuế Gia, còn người nâng bài vị thì sao......" Mấy năm nay, Tứ a ca cũng có vài lần muốn đến Thừa Càn Cung, tuy bị Vạn Tuế Gia ngăn chặn, nhưng có lẽ tình cảm của hắn vẫn không thay đổi.

Khang Hi xoay ngọc ban chỉ, chậm rãi nói: "Để Long Khoa Đa làm."

Việc Đồng Giai thị xuống tay với tiểu Lục, đúng là thật sự đem đứa nhỏ này nướng trên chảo lửa. Nay người cũng đã chết, ân oán dĩ vãng cũng nên xóa bỏ, nhưng Dận Chân và Thành phi lại đang thân thiết hơn, sao lại phải làm hắn đau khổ thêm nữa.

Khang Hi nghĩ xong, dừng một chút rồi than nhẹ một tiếng, lại nói: "Còn nếu hắn muốn đến linh đường, thì không cần cản."

Lương Cửu công công cẩn thận nhận lệnh, không khí trong Ngự Thư Phòng chợt trầm đi.

Hắn và Đồng Giai thị là biểu huynh muội ruột thịt, là thứ tình cảm không thể vứt bỏ được. Nhưng thứ tình cảm như vậy lại bị những chuyện kia làm bay biến không còn một mống, đã nhiều năm rồi, hắn cũng không còn nhớ rõ bộ dạng của nàng nữa.

Sự thương cảm này bất quá cũng chỉ ngắn ngủn trong một cái chớp mắt.

Nhớ năm đó khi Tứ a ca nhiễm phong hàn, vốn đã trở nên tốt đẹp, thì đêm đó lại lần nữa nhiễm lạnh, nóng hừng hực như bị thiêu. Vị thái y xem bệnh cho hắn cả hai lần đều là cùng một người, hắn nhìn ra có điểm không thích hợp, theo lý thuyết, bệnh Tứ a ca rất nhẹ, chỉ cần uống chén thuốc của hắn thì bệnh sẽ không còn tăm hơi, ra ngoài đón gió cũng không có chuyện. Nhưng bị cảm do "gió" và bị cảm do "nước", cũng như là tự nhiên và do người làm, hai nguyên nhân gây bệnh này khác nhau rất lớn.

Nếu là do người làm, thì còn ai vào đây được nữa? Bên giường chỉ có Hoàng Quý Phi và ma ma bên người nàng trông giữ!

Hồ thái y bị Hoàng Quý Phi nhìn chằm chằm, nên chuyện xấu xa này mà lộ ra thì không chỉ có hắn, mà cả nhà hắn đều sẽ mất mạng. Hắn giấu sự kinh hãi dưới đáy lòng, ai ngờ không bao lâu, Hoàng Thượng xử lý Đồng Giai thị, đồng nghiệp nói với hắn, vị nương nương này cả đời sẽ không thể xoay người.

Rốt cuộc cũng do lương tâm Hồ thái y không được an, hắn cắn răng một cái, lặng lẽ bẩm báo cho Hoàng Thượng.

Lương Cửu công công nhớ mang máng, sau khi Hồ thái y bẩm báo xong, sắc mặt Hoàng Thượng cực kỳ khủng bố......

Từ đó, địa vị của Đồng phi trong lòng Khang Hi thậm chí còn không bằng Ô Nhã quý nhân ở Cảnh Kỳ Các.

Sự cảm khái chỉ trong chốc lát, sau đó vô tình nhớ tới Dận Đường gây chuyện, Hoàng Đế mỉm cười: "Hắn gây chuyện cũng đúng lúc, sẽ làm lão Tứ phân tâm đi nhiều, muốn thương cảm cũng không có sức."

Sau đó, hắn hiếm khi trầm ngâm mà nói: "Ngươi...... đến A Ca Sở. Làm theo cách của Nghi chủ tử ngươi, tăng số người gác ngoài viện của Dận Đường lên!"

Tin tức Đồng phi vì bệnh mà qua đời, cũng không hề bắn lên một tí bọt nước.

Phi tần trong hậu cung nhiều lắm cũng chỉ thổn thức vài câu, việc Hoàng Quý Phi cao cao tại thượng khi xưa giờ trở về cát bụi khiến cho một người khoái ý vì thù được báo, thắp mấy nén hương trước tượng Phật, cảm ơn ông trời có mắt......

Chỉ có Đồng gia là một mảng ảm đạm.

Phu nhân của Đồng Quốc Duy là Hách Xá Lí thị khóc đến hôn mê bất tỉnh, được con dâu kiêm chất nữ bên nhà mẹ đẻ của nàng đã gả cho Long Khoa Đa là tiểu Hách Xá Lí thị vội vàng nâng lên.

"Như Nguyệt bị đến Ngũ Đài Sơn, nhiều năm không gặp mặt, hiện tại thì tốt rồi, cả Như Anh cũng đi! Này có khác gì đang đào ruột gan của ta đâu?!" Sau khi Đồng phu nhân tỉnh lại, thanh âm nghẹn ngào như ruột gan đứt từng khúc, "Hoàng Thượng thật sự quá nhẫn tâm, hắn thậm chí không làm lễ theo nghi thức của Quý Phi chi vị, linh cữu cũng không được ai trông, đã vậy còn không cho hoàng tử nâng bài vị, ông trời ơi, nàng chính là biểu muội ruột của hắn đó!"

Nàng chỉ tay vào Đồng Quốc Duy, cắn răng nói: "Ngươi làm a mã, vì sao không dâng tấu phản đối hả?"

Ngay sau đó liền chuyển sang Long Khoa Đa: "Còn ngươi! Sau khi Như Anh tiến cung, nó chưa từng quên ngươi. Ngươi vốn không có đường làm quan, cả đời chỉ có thể nhàn tản, nhưng nhờ tỷ tỷ cong lưng kiếm tài nguyên cho ngươi, thuyết phục gia tộc, cố gắng nhét ngươi vào chức vị thị vệ, thế nên hôm nay Hoàng Thượng mới coi trọng ngươi! Vậy mà, ngươi suốt ngày hầu hạ ở ngự tiền, nhưng đã bao giờ cầu tình cho tỷ tỷ chưa?!"

Hai bên tóc mai Đồng Quốc Duy lấm tấm bạc phơ, giống như già đi mấy chục tuổi, nghe vậy liền nghiêng đầu, hơi hơi nhắm mắt lại.

Hốc mắt Long Khoa Đa đỏ bừng, nắm chặt nắm tay không thốt nên lời.

Tỷ tỷ đối tốt với hắn, sao hắn có thể quên!

Chờ Đồng phu nhân khóc mắng xong, huyệt Thái Dương giật giật nhói đau, cuối cùng cũng nói không ra lời, hôn mê ngã vào gối. Long Khoa Đa xoa xoa đôi mắt, dặn tiểu Hách Xá Lí thị chăm sóc cẩn thận, sau đó bước chân nặng nề tiến vào thư phòng với Đồng Quốc Duy.

"Nhi tử phụng hoàng mệnh, ngày mai sẽ tiễn đưa tỷ tỷ......" Giọng nói hắn ngấn lệ, nắm tay thả ra, như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Đồng Quốc Duy không lên tiếng mà gật gật đầu, nhìn nhi tử một cái, sau đó mỏi mệt nói: "Đừng lo, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Hoàng Thượng vẫn còn coi trọng ngươi, cũng còn coi trọng a mã."

Thư phòng lại là một trận trầm mặc.

"Sáng nay lúc đến linh đường, nhi tử gặp Tứ a ca đến dâng hương." Long Khoa Đa dần trở nên bình tĩnh, hai mắt sắc bén như ưng, hít sâu một hơi nói, "A mã, chúng ta không thể ngồi chờ chết. Tỷ tỷ đi, chắc chắn Hoàng Thượng cực kỳ đau lòng......"

Tình cảm biểu huynh muội nhiều năm vẫn còn đây, nên chỉ cần Hoàng Thượng có nửa phần thương cảm, thì đó cũng là cơ hội của gia tộc Đồng Giai.

Thanh âm hắn nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, sắc mặt Đồng Quốc Duy biến ảo một hồi, sau đó vẫn hỏi hắn: "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Tỷ tỷ rất cố chấp với Tứ a ca, nên người được chọn làm Tứ phúc tấn......"

Lời còn chưa dứt thì Đồng Quốc Duy đã đánh gãy hắn, hơi cười lạnh: "Nương ngươi nói hắn chính là ' bạch nhãn lang ', nếu hắn mà biết chúng ta động tay đến vị trí phúc tấn đó, còn không tìm chúng ta liều mạng sao. Huống chi Như Anh hại đệ đệ ruột thịt của hắn, vậy thì hắn sẽ còn bao nhiêu cảm tình với Đồng gia? Tỷ tỷ ngươi đã chấp nhất thì thôi đi, sao ngươi cũng phải vậy?"

Việc nâng đỡ Tứ a ca, chắc chắn Thành phi Đới Giai thị cũng được lợi, đầu úng nước mới làm việc đó!

"A mã." Long Khoa Đa há miệng thở dốc, vô cùng bực bội, "Vậy hiện tại còn biện pháp gì tốt sao?"

"Ta đã thương lượng với mấy thúc thúc trong tộc của ngươi, chúng ta sẽ chọn ra một thứ nữ nhan sắc hàng đầu trong dòng chính, mục đích chính là vị trí trắc phúc tấn của thái tử." Đồng Quốc Duy nhàn nhạt nói, "Còn chuyện ngày sau, chờ các a ca trưởng thành...... chúng ta sẽ tính tiếp. Ngươi nên dẹp cái tâm của ngươi đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play