"Tỷ tỷ nói đùa." Đức phi nháy mắt cứng đờ, lại trưng ra nụ cười hoàn mỹ không chỗ nào chỉ trích được, buông chung trà, đứng dậy đón Nghi phi.
Nàng vô cùng chân thành khích lệ nói: "...... Đồ trang sức này chỉ có tỷ tỷ mới có thể mang đến hợp như vậy, nhan sắc và xiêm y cũng rất xứng đôi......"
Thanh âm rất là ôn hòa, dường như không hề có thù ghét, cứ như hai người vốn rất thân thiết với nhau.
Nhẹ đảo mắt qua Đức phi, Vân Tú cười, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.
Tối hôm qua Hoàng Thượng phất tay áo rời khỏi Vĩnh Hòa Cung, như vả cho Đức phi một bạt tai thật lớn, cả hậu cung đều đang ngóng trông trò cười của nàng ta.
Bây giờ nhìn lại, nàng ta lại giống như không có chuyện gì, nhìn không ra cảm xúc khác thường nào.
Bị ghẹo chọc vụ xiêm y mà thần sắc cũng chỉ khẽ biến, vẫn còn tỉnh táo gọi tỷ tỷ thật thân thiết.
Nàng ta nhưng thật sự có thể nhẫn nhịn, phần tâm tính này đúng là không phải ai cũng có được!
Trong lòng nàng ta sợ là hận chết nàng đi?
Vân Tú cũng mặc kệ trong hồ lô của Đức phi chứa cái gì, để xem nàng ta sẽ nhẫn nại được đến đâu.
Người ta thường nói không ai đánh khuôn mặt tươi, thái độ Ô Nhã thị hiền lành, nàng đương nhiên sẽ đáp lại bằng sự tử tế, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn để bị bắt thóp.
So về diễn kịch, thì chưa chắc ai hơn ai đúng không?
"Lễ vật đều đặt ở thiên điện, nhiều đến hoa cả mắt, rất khó chọn lựa. Bổn cung đã cho người chuẩn bị xong danh mục quà tặng, sẽ đọc theo từng loại đồ, như vậy sẽ tiện rất nhiều, ngươi thấy vậy được không?" Vân Tú thu liễm lại cảm xúc lạnh nhạt, thương lượng chậm rãi nói.
Đây mới là con người của Quách Lạc La thị nàng.
Dù cả người kiêu căng phách lối cực kỳ chướng mắt, nhưng vẫn biết trái biết phải!
Đức phi khẽ buông lỏng, giọng nói êm ái: "Tỷ tỷ cứ làm chủ, muội muội bất quá chỉ xử lý cùng thôi."
Vân Tú cười như không cười liếc nàng một cái.
Giọng điệu này, là tới cầu hoà hay đang thể hiện sự yếu thế?
Co được dãn được, đúng là lại nhìn thấy được bóng dáng của Ô Nhã quý nhân trước kia.
Đến thiên điện, cung nhân đưa đến hai cái ghế thêu, Vân Tú bảo tiểu thái giám đọc một hàng dài danh mục quà tặng.
"Thừa Càn Cung chỗ của hoàng quý phi, đưa tới một bức Tiếng thông reo của danh hoạ Ngô Đạo Tử...... Vĩnh Thọ Cung chỗ của quý phi, đưa đến một khối nghiên mực Đoan Khê...... Duyên Hi Cung chỗ của Huệ phi, là một bài thơ do Đại a ca sáng tác......"
Đều là đồ vật quý trọng hoặc đồ tinh xảo.
Vân Tú lười biếng cắn miếng bánh.
Huệ phi thật sáng tạo hơn người, dùng bài thơ của Đại a ca để khiến Hoàng Thượng vui, nói không chừng hạng nhất bị nàng đoạt được rồi.
Đức phi dịu dàng cười, nghe đến ba chữ Đại a ca thì sắc mặt khẽ biến.
Huệ phi lại lấy nhi tử ra, đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào!
"Vĩnh Hòa Cung chỗ của Đức phi, đưa qua một cặp lưu ly phấn sứ......"
Đọc nửa ngày, trừ bên Huệ phi, chỉ có Trữ Tú Cung của Hách Xá Lí trắc phi tặng lễ vật rất xuất sắc. Một tấm gỗ quý treo bức bình phong, bức bình phong đó có hình ảnh ngàn dặm giang sơn do nàng ấy tự thêu lên.
Vân Tú sai người nâng bức bình phong lên, xem xét hồi lâu, tán thưởng nói: "Thêu đẹp lắm, châm pháp rất tốt. Nàng ấy đúng là có tâm."
Đức phi cười nhạt, đâu chỉ là có tâm?
Hách Xá Lí thị vào cung một năm, không được sủng ái lắm, tuy được hưởng địa vị tần phi, nhưng chỉ là trắc phi. Uổng cho có danh nghĩa là dì thái tử, bất quá thái tử cũng không có thân thiết với nàng, không phải nàng ta rất lo lắng sao?
Người nào có dã tâm tranh sủng, Đức phi đại khái đều biết được.
Nghe đọc danh mục quà tặng xong, nàng nghiêng đầu cười: "Không biết tỷ tỷ chuẩn bị lễ vật gì? Đem ra cho ta mở rộng tầm mắt."
Đức phi chắc chắn Vân Tú chuẩn bị thứ rất rốt, đem cất giấu, chỉ chờ đến tiệc mừng thọ là đoạt hết ánh nhìn, lập tức giấu đi một chút không vui, cố gắng không trề khoé miệng xuống.
Vốn chỉ thử khích Vân Tú, ai ngờ Vân Tú cười như được mùa, thoải mái hào phóng nói: "Gì mà mở rộng tầm mắt? Bổn cung bất quá chỉ viết tay mấy cuốn kinh Phật thôi. Ngươi lạ lẫm với mấy thứ đó lắm soa?"
Vân Tú dứt lời, kinh ngạc nhìn Đức phi.
Trong đôi mắt đào hoa óng ánh nghi hoặc, làm Đức phi nghẹn một bụng, âm thầm tức giận, sau một lúc lâu cũng không nói nên câu nào.
Kinh Phật, quá mức tầm thường!
Quy quy củ củ, không chút nào xuất sắc, quá khác so với nàng tưởng tượng.
"Là bổn cung nghĩ lầm rồi......" Đức phi rũ mi mắt, nhẹ nhàng nói.
Văn Uyên cùng Thụy Châu cúi đầu, đứng một bên vừa nghẹn cười, vừa bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
Nương nương làm gì tự mình chép kinh?
Nói đúng hơn thì nương nương chép đại vài đoạn, sau đó để cung nữ tâm phúc các nàng bắt chước chữ viết, lại nói các nàng phải xong trong vòng ba ngày, vô cùng qua loa không có tâm ý với lễ vật.
Dù được ban thưởng rất nhiều đồ và nhiều tiền tiêu vặt, nhưng các nàng vẫn cứ không khỏi thấp thỏm đề phòng.
Lỡ Hoàng Thượng mà biết, thì sao đây?
Đó là bất kính với Thánh Thượng, phạm vào tội khi quân...... nội tâm Văn Uyên thê thê thảm thảm rên rỉ.
Đổng ma ma thì gấp đến dậm chân, nhưng cũng không khuyên được nương nương. Chỉ biết đứng một bên bi ai!
——
Trừ Đức phi bị ngợp ra thì không khí trong Dực Khôn Cung vẫn rất hoà thuận vui vẻ.
Hoàng quý phi sai người nhìn chằm chằm Vĩnh Hòa Cung, Đức phi chỉ vừa đi, bên Thừa Càn Cung liền nhận được tin tức.
Đã đến Dực Khôn Cung rồi à...... Ánh mắt hoàng quý phi sáng ngời, thần sắc phấn khởi.
Chân ma ma trong lòng sầu lo, lại không cách nào ngăn cản được.
Trạng thái của nương nương rõ ràng không đúng!
Nương nương hận Đức phi cực kỳ, lại còn đang rất mất bình tĩnh, chỉ hận không thể khiến Ô Nhã thị lập tức rớt đài.
Nương nương còn muốn Nghi phi và Đức phi tranh chấp lẫn nhau, nhưng lại không nghĩ tới không gì là có thể chắc chắn 10 phần. Vạn nhất mọi chuyện không phát triển theo ý nương nương...... Vậy phải làm sao đây?
Chỉ trong một nhoáng mà Chân ma ma lo đến rối đầu.
Vốn nghĩ rằng Nghi phi vat Đức phi ở chung với nhau sẽ có chuyện, ai ngờ lại thuận lợi vô cùng, việc tuyển chọn lễ vật cũng làm xong triệt để.
Dực Khôn Cung sai người đưa danh sách tới, nói là thỉnh hoàng quý phi nương nương xem qua; Chân ma ma nhìn nhìn, phát hiện trong đội ngũ có cả tiểu thái giám của Vĩnh Hòa Cung!
Hoàng quý phi hoàn toàn thất vọng, bồn chồn trong lòng, lập tức ném đổ chung trà, nhìn đám người của Nghi phi lại nhớ tới việc ban thưởng san hô đỏ hôm trước, trong lòng ghen ghét muốn đâm Vân Tú một đao/
"Nghi phi! Đồ vô dụng." Hoàng quý phi bấu chặt ghế dựa, trong mắt hiện ra âm hàn, suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói: "Đi, gọi Viên thường tới, bổn cung có việc tìm nàng......"
——
Lễ vật cuối cùng cũng chọn xong, nhiều vô số, tốn hơn hai canh giờ.
Tuy làm việc thời gian dài, nhưng Vân Tú lại không cảm thấy mệt mỏi.
Thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước tuyết lê, câu được câu không cùng Đức phi trò chuyện, nhanh chóng giải quyết xong nhiệm vụ hoàng quý phi đưa cho.
Tuy rằng người bên cạnh không thú vị lắm, nhưng nhìn chung chơi cũng vui đúng không?
Mắt thấy đã hoàn thành xong việc ' cùng nhau xử lý ', thầm biết Nghi phi sẽ không mời mình ở lại dùng bữa, Đức phi liền đỡ eo chậm rãi đứng dậy, lộ ra tươi cười phải từ biệt: "Cũng gần trưa rồi, canh giờ không còn sớm..."
Còn chưa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng thông báo, Lương Cửu công công ôm phất trần, vội vã vào thiên điện.
"Nô tài bái kiến Nghi phi nương nương......" Cười tủm tỉm, thái độ rất là tha thiết, nhìn kỹ còn thấy một tia nịnh nọt.
Vân Tú sờ sờ bụng, không biết có chuyện gì, có dự cảm chẳng lành.
Hoàng Thượng lại muốn làm chuyện xấu gì hả?
Thấy Đức phi cũng ở chỗ này, Lương Cửu công công sửng sốt, nhanh chóng thu lại thần sắc, khôi phục lại bộ dáng của đại tổng quản lạnh lùng uy phong, "...... Bái kiến Đức phi nương nương."
Hành lễ xong, Lương Cửu công công hơi có chút ảo não.
Sau khi hạ triều, Hoàng Thượng gọi đại thần vào Càn Thanh cung nghị sự, bàn bạc chuyện trọnh yếu, ai cầu kiến cũng không cho, cho nên việc Đức phi tới Dực Khôn Cung, hắn cũng không biết.
Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn này, là hắn thất trách!
May mà ta phản ứng mau lẹ......
Đức phi làm sao không nhìn ra giọng điệu của Lương Cửu công công thay đổi?
Hay cho một tên đại tổng quản gió chiều nào theo chiều ấy.
Nhớ tới đêm qua Khang Hi phất tay áo bỏ đi, lòng nàng như bị chọc vô số lỗ thủng, mỗi chỗ bị gió ào ạt lùa vào khiến cho cả người lạnh lẽo.
Hoàng Thượng...... Lại muốn ban thưởng cho Quách Lạc La thị?
Đức phi vẫn cười như cũ, đứng bất động tại chỗ, chỉ có ánh mắt tối đi rất nhiều: "Miễn lễ. Lương tổng quản đây là?"
Vân Tú nhướng mày, lộ ra thần sắc xem kịch vui, tâm tình chợt thoải mái hẳn.
Thôi, chuyện xấu tới thì cứ tới đi.
......
Lương Cửu công công nhìn Đức phi, do dự chớp mắt một cái, theo lý thuyết, Đức chủ tử phải nên tránh đi chứ.
Thế nhưng Đức phi không có nửa điểm muốn rời đi, hắn chỉ là một nô tài, làm sao dám đắc tội a?
...... Đức phi mà nghe tới Hoàng Thượng triệu Nghi phi nương nương vào hầu bạn, thì sao còn cao hứng nổi?
Lúc đó người bị giận chó đánh mèo, còn không phải Lương Cửu công công hăn sao!
Đức phi trước đó cũng hiểu chuyện lắm mà, sao giờ cứ đứng đực ra đấy thế.
Lương Cửu công công ngoài cười nhưng trong không cười mà nhếch miệng, kệ vậy, nếu Đức phi nương nương muốn nghe, hắn sẽ nói cho mà nghe.
"Hoàng Thượng mời Nghi chủ tử đến hầu bạn, còn nói, nếu nương nương chưa dùng cơm, thì cứ đến Càn Thanh cung dùng......" Lương Cửu công công cong người, lần nữa lộ ra thần sắc vui vẻ cười tủm tỉm, "Hoàng Thượng đang chờ nương nương đó."
Khỏi nói tới nội tâm Đức phi đang sóng cuộn biển gầm như thế nào, vừa ghét vừa đố kị, nhìn sang Vân Tú, hơi hơi trợn trừng đôi mắt, âm thầm đem Khang Hi mắng đến máu chó đầy đầu.
Càn Thanh cung hầu bạn! Nàng trăm vạn cũng không muốn cái vinh hạnh này đâu.
Hoàng Thượng dạo này bị làm sao hả?
Nàng ở Dực Khôn Cung an an phận phận mà dưỡng thai, chưa bao giờ muốn được sủng, chỉ hận không thể tránh hắn đi, kết quả là?
Không thể hiểu được, lúc thì ban thưởng lúc thì hầu bạn, nếu thêm vài lần nữa, oán khí cùng thù hận trong cung này chắc chắn bị nàng hút hết như thỏi nam châm.
Nghi phi nương nương hít sâu, từ trong cổ họng nhảy ra mấy chữ: "Tạ...... Hoàng Thượng long ân."
——
Khang Hi thấy Vân Tú, liền buông tấu chương, khẽ cười.
Nếp uốn giữa mày giãn ra, làm tan đi cảm giác uy nghiêm; Lại thấy được trang sức ngọc bích của nàng, kinh diễm qua đi, trong trái tim nổi lên nhàn nhạt vui sướng cùng thỏa mãn.
Sáng sớm hôm nay, tâm tình Khang Hi không thể dùng từ tốt để hình dung được.
Lúc nghị sự, mặt hắn lạnh lùng thâm trầm như nhát ma, doạ đám thần tử phía dưới nơm nớp lo sợ, kém chút nữa ba đầu sáu tay quỳ lạy xin tha.
Nhưng bây giờ, lại hoàn toàn khác hẳn.
Ánh mắt hắn nóng rực trong suốt như đá quý, áo bào viền tơ vàng lấp lánh...... Không khí âm trầm trong phòng dường như biến đi mất, cả điện chỉ còn lại sự ấm áp cùng hình bóng của hai người.
Khang Hi vươn tay hướng về phía nàng, sự tức giận không vui đang có cũng bay đi mất.
Tú Tú vì gặp trẫm, mà bõ công sức ăn diện lộng lẫy, nhìn đồ này đi, nhìn trang sức này đi, đều là đồ mà trẫm ban thưởng đó.
"Ngày thường, Tú Tú đã đủ đẹp rồi." Khang Hi cong cong khóe môi, khen một câu, rồi sau đó dịu dàng nói, "Chỉ đến gặp trẫm thôi mà, đừng tự làm mình mệt quá. Có biết chưa?"
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Khang Hi: Trẫm đúng là có sức hút quá mà.
Vân Tú:???
——————
Editor có lời muốn nói:
Ehhh ummm... dạ vâng bệ hạ nói rất đúng ạ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT