Editor: Đào Tử

_______________________________

"Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đây là việc bọn ta nên làm, hiệp sĩ khách khí." Lời Thẩm Đường rất có hào khí giang hồ. Nếu xem nhẹ bánh nướng đang giơ trên tay cô, thật có mấy phần dáng vẻ du hiệp hành tẩu giang hồ.

Cho dù độc miệng như Kỳ Thiện, lúc này cũng lười bới lông tìm vết trong lời Thẩm tiểu lang quân —— Tiểu lang quân "Cứu một mạng người", nhưng bị một kiếm đứt cổ có mấy mạng? Bản thân cái con ma men này không nhớ rõ. Còn "Gặp chuyện bất bình" càng thú vị, rõ ràng là tiểu lang quân mượn rượu làm càn, lao đến người ta "Rút đao tương trợ".

Kỳ Thiện cảm thấy điểm phỉ nhổ nhiều, "Kẻ trộm" lại không cảm thấy như vậy.

Hắn thấy lời Thẩm Đường nói khẳng khái tự nhiên, căng thẳng trong lòng giảm bớt một chút, mày giãn ra, cả bả vai thả lỏng lại. Ôm quyền hứa hẹn: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Ngày sau nếu ân nhân có chỗ cần tại hạ hỗ trợ, tất ra sức trâu ngựa!"

Thẩm Đường cười nói: "Không dám không dám."

Nói rồi chia bánh bột ngô nướng xong.

Không biết là do bữa tối ăn ít, hay là sau khi uống say vận động tiêu tốn năng lượng lớn, lúc này cô đói rã rời, có loại cảm giác trống rỗng khó chịu không nói ra được. Vừa chia xong, mặc kệ bánh bột ngô còn nóng, cắn một cái vào, lưu lại dấu răng lưỡi liềm đều đặn.

"Đa tạ Thẩm huynh." Địch Nhạc thay đổi tư thế ngồi, lễ phép nhận lấy bánh nướng Thẩm Đường đưa tới, mặt bánh nướng vàng xốp giòn, cảm giác hơi chát chát có chút vị ngọt, cậu ta ôm bánh thở dài, "Tình cảnh này, nếu có rượu ngon phối cùng, há không đẹp quá thảy?"

Rượu ngon? ? ?

Vừa nghe chữ "Rượu", thần kinh nhạy cảm của Kỳ Thiện bị kích động.

Anh ta chịu đựng cơn đau nhói huyệt thái dương, nụ cười chứa đao: "Tiểu hữu, hiện tại tại hạ không nghe lọt chữ 'Rượu' này."

Nhắc đến rượu liền nhớ tới cảnh Thẩm tiểu lang quân rút kiếm mượn rượu làm càn, mình đuổi theo sau lưng, đây tuyệt đối là ác mộng hiếm có!

Người cao tuổi, đi đứng không chịu nổi kiểu này.

Địch Nhạc nhìn thấy nụ cười của anh ta, bị dọa rụt cổ một xíu.

Thẩm Đường cũng chột dạ âm thầm đổ mồ hôi.

Vì đánh vỡ không khí khẩn trương gần như đóng băng này, Thẩm Đường chủ động nói sang chuyện khác, quay đầu hỏi thăm "Kẻ trộm" ngồi dưỡng thương.

"Còn chưa biết hiệp sĩ tên họ là gì?"

Vấn đề này vừa ra, nét mặt "Kẻ trộm" hơi cứng lại, chớp mắt lại khôi phục bình thường, nếu không cẩn thận quan sát còn tưởng rằng ảo giác.

"Tại hạ họ kép Cộng Thúc, tên Võ, chữ Bán Bộ."

Cộng Thúc Võ?

Cộng Thúc Bán Bộ?

Tên này thật kì quái quá đi.

Chưa nói đến cái họ kép Cộng Thúc này cực kì hiếm thấy, chỉ tên và chữ đã rất kỳ quái. Thời cổ sáu tấc là bộ, bán bộ là võ.

Người nhà lấy tên không thể nói không dụng tâm, nhưng lối dụng tâm hơi đặc biệt, Thẩm Đường cũng không mở miệng hỏi. Dù sao rừng lớn lắm chim. Cô còn biết có người họ "Vương", tên "Giả Vinh Diệu", hoặc họ "Cổ", tên "Đức Miêu Ninh" .

Địch Nhạc gặm bánh bột ngô, hỏi: "Vậy huynh có biết vì sao bọn hắn muốn truy sát mình không? Còn không tiếc phái ra một bát đẳng công thừa?"

Tuy rằng võ đảm tu luyện đơn giản hơn văn tâm, ngưỡng cửa cũng thấp, nhưng không có nghĩa bát đẳng công thừa đại trà, trên thực tế đây đã là trần nhà cả đời bảy phần võ giả có thể chạm tới. Hướng lên thêm cần thiên phú nhất định, ngày qua ngày khổ tu và vận may.

Cộng Thúc Võ lắc đầu: "Không biết."

Địch Nhạc nghi hoặc: "Không biết?"

Cộng Thúc Võ cười khổ một tiếng, không muốn nhiều lời.

Nội tâm Kỳ Thiện phút chốc cười khẩy một tiếng —— Không biết vì sao mình bị đuổi gϊếŧ, loại lí do thoái thác qua loa này trẻ ba tuổi mới tin.

Cái gọi là Cộng Thúc Võ, căn bản chính là tên giả.

Căn cứ thiên thạch ghi chép, từng có người tên Thái Thúc Đoạn bị đánh bại chạy về đất Cộng, rồi tự xưng là "Cộng Thúc Đoạn". Con cháu đời sau dòng họ dần dần diễn hóa xuất Đoàn thị, Cộng thúc thị, Chung thị, trong đó "Chung thị" lại hóa thành "Cung thị" .

Nghĩ như thế là đã rõ.

Cộng Thúc thị và Cung thị.

Võ và Văn.

Bán bộ là võ, lễ nên nghĩa lý lễ thành văn.

Bởi vậy, Cộng Thúc Võ trước mặt rõ ràng chính là cửu đẳng ngũ đại phu Cung thị trốn thoát bên ngoài —— Cung Văn, Cung Nghĩa Lý!

Sắc mặt Kỳ Thiện không hề bận tâm, tựa như không chú ý tới sự dị thường của Cộng Thúc Võ. Anh ta cứ như bản thân không biết thân phận Cộng Thúc Võ, chỉ là quan tâm nói một câu: "Tặc nhân sợ là tặc tâm chưa tắt, sớm muộn sẽ ngóc đầu trở lại, Cộng Thúc lang quân có nghĩ kỹ đối sách?"

Cộng Thúc Võ lắc đầu.

Tiều tụy trên mặt hiện chút đỏ ửng không khỏe mạnh.

Dù là thân thể cửu đẳng ngũ đại phu tốt, nhưng toàn thân hắn đều là vết thương, sau khi bị truy ra tung tích luôn mệt mỏi chạy trốn, căn bản không có thời gian tu dưỡng. Có ít vết thương tự kết vảy khép lại, chỉ còn một vết đỏ thật dài, có số khép lại rồi bị nứt ra, hoặc là tổn thương càng thêm tổn thương, không ít vết thương nhiễm trùng đỏ lên nát rữa. Vấn đề của Kỳ Thiện là nỗi lo lắng nhất giờ phút này của hắn, nhưng vẫn chưa có biện pháp.

Một lúc lâu hắn khẽ thở dài: "Nếu thực sự không còn cách nào, cũng chỉ có thể chạy đến nước láng giềng tị nạn, có lẽ có thể tranh thủ một chút hi vọng sống."

Kỳ Thiện cụp mắt hơi nghĩ, học Cộng Thúc Võ "Đối xử chân thành": "Thực không dám giấu giếm, trước đó không lâu tại hạ mới học thành từ nước khác trở về, nước láng giềng cũng không yên ổn, nền chính trị hà khắc nặng thuế, chiến tranh dồn dập, đất cằn nghìn dặm. So sánh ra, Canh Quốc ngược lại tốt hơn rất nhiều."

Bởi vì Canh Quốc và Tân Quốc đã đánh xong.

Quốc gia khác không phải đang đánh thì là chuẩn bị đánh.

Cộng Thúc Võ nghe lời này an tĩnh lại, biểu lộ tĩnh mịch, sinh ra một loại bi thương trời đất rộng lớn lại không có đất cho hắn cắm dùi.

Kỳ Thiện có thể hiểu phần nào tâm tình của hắn.

Ở đây ngoại trừ Địch Nhạc xuất thân đại lục Đông Nam, ba người còn lại đều là người dân Tân Quốc, nhưng Tân Quốc đã vong quốc còn bị đổi tên "Trọng Đài" . Tuy rằng thời đại này dựng nước, mất nước, hộ tịch thay đổi là điều vô cùng quen thuộc, chí sĩ hữu thức cũng không câu nệ cái gọi là "Quốc tịch", nhưng vẫn có loại cô đơn "Quê quán bị diệt không nhà để về".

Sầu bi như chó nhà có tang.

Rất thích hợp hình dung tình trạng sức cùng lực tận của Cộng Thúc Võ ngay lúc này.

Địch Nhạc toàn tâm toàn ý ăn bánh.

Thẩm Đường không giống, vừa ăn bánh vừa chú ý hai người Kỳ Thiện —— Cô có linh cảm trong bụng tên này lại nuôi ý nghĩ xấu!

Cái tên núp lùm này ít chó lắm!

Thời điểm đánh nhau 【 Người khôn giữ mình 】 cho chính anh ta, ở biên giới trận chiến vẩy nước, chỉ cần đồng đội bất tử anh ta liền mặc kệ.

Người như thế sao lại chủ động quan tâm sức khỏe tâm tình người khác, xoa dịu tâm hồn, còn "Thành thật với nhau"?

Vô sự hiến ân cần, không trộm thì cướp.

Thẩm Đường khẽ đảo tròng mắt, ăn ý quỷ dị online.

"Cộng Thúc hiệp sĩ có từng nghe 'Dưới đĩa đèn thì tối'?"

"Dưới đĩa đèn thì tối? Dĩ nhiên từng nghe."

"Vậy cũng nên từng nghe 'Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất' . Người truy sát huynh biết huynh chạy trốn tới Hiếu thành, tất nhiên sẽ suy đoán huynh chạy trốn sang nước khác. Có lẽ sẽ còn bố trí mai phục trên đường, đợi huynh tự chui đầu vào lưới, chẳng bằng đừng làm gì hết."

"Đừng làm gì hết?"

Thẩm Đường nói: "Giấu diếm thân phận đi."

Lần trợ công này làm Kỳ Thiện cảm thấy hài lòng, anh ta tiếp lời nói: "Gần đây có một lời đồn đại 'Tử Vi ra Tây Bắc, bảo đảm thiên hạ nhất thống', quận Tứ Bảo cũng có thêm rất nhiều khuôn mặt ngoại lai. Lẫn vào trong đó, nguy cơ bị phát hiện ngược lại nhỏ."

Cộng Thúc Võ cảm thấy vô cùng dao động.

Dưới đĩa đèn thì tối...

Ở lại nơi nguy hiểm nhất Hiếu thành...

Nội tâm giãy dụa, rốt cuộc vẫn không chống cự nổi dụ hoặc.

Gật đầu đáp: "Ừ."

_______________________

Đào: Người Cung thị mang trân bảo thì mn biết trân bảo đó là gì rồi hé, u mê Kỳ Thiện ghê

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play