Editor: Đào Tử
_____________________________
"Ta thấy hai ta không cần thiết ngụy trang."
Dựa vào tài ngụy trang linh hoạt của Kỳ bất thiện, thủ đoạn thiết yếu khi gϊếŧ người cướp của, Thẩm Đường và anh ta từ "Ông cháu" biến thành hai thổ phỉ vạm vỡ cao lớn thô kệch, dáng người tướng mạo thô bạo, trông không phải hạng người tốt lành, cô cảm thấy ái ngại như bịt tai trộm chuông*.
_Hàm ý chỉ người tưởng đã lừa dối được người khác nhưng thực ra chỉ tự lừa dối chính mình.
Kỳ Thiện hỏi cô: "Vì sao không cần thiết?"
Thẩm Đường sờ sờ râu quai nón rậm rạp trên mặt, mặt thẹo lóe lên vẻ buồn rầu rồi biến mất, than thở nói: "Không phải ngụy trang của huynh không tốt, chỉ là chuôi kiếm của ta vừa mới hiện ra, trừ phi Tiếu Phương mù lòa, bằng không chẳng lý nào không nhận ra."
Ai có thể ngờ quận thủ sẽ mời bọn họ đâu?
Kỳ Thiện nói: "Cậu lo lắng hai huynh đệ họ sẽ để lộ bí mật?"
Thẩm Đường lắc đầu: "Không phải lo lắng cái này. Trên đời này mối quan hệ không thể tách rời nhất cần 'Lợi ích' làm đầu mối then chốt. Huynh đệ Địch Hoan không phải là thuộc hạ quận thủ, lại không cần nghe lệnh của hắn, báo cáo mấy người chúng ta lên có thể đổi bao nhiêu chỗ tốt? Ta chỉ sầu, ta vốn thiếu Tiếu Phương một khoản tiền, lại thiếu một phần ân tình thì quả thực nợ nần chất đống..."
Kỳ Thiện nhắm mắt lại, câu tiếp theo hiển thị rõ bản chất hung ác: "Thẩm tiểu lang quân sầu cái này? Việc này không khó giải quyết, gϊếŧ sạch."
Thẩm Đường: "..."
Gϊếŧ huynh đệ Địch Hoan, phiếu nợ viết cho Địch Nhạc không cần trả, cũng sẽ không nợ ân tình, Logic của Kỳ bất thiện thế đấy à?
Địch Nhạc chết không nhắm mắt đó.
Cô giật nhẹ khóe miệng: "Không đến mức đó."
Nếu đồng bọn nhỏ Địch Nhạc biết mình bởi vì loại lý do này gϊếŧ cậu ta, về sau cô đừng nghĩ kết bạn bè gì sất.
Kỳ bất thiện luôn nảy ra chủ ý xấu.
Thẩm Đường chần chờ một chút, nói: "Được rồi, bên Tiếu Phương giao cho Bán Bộ đi... Ta đối phó Đô úy..."
Kỳ Thiện nói: "Thập đẳng tả thứ trưởng, cậu được không?"
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tình huống sơ lược của quận Tứ Bảo anh ta đã thăm dò khá tường tận, Dương Đô úy là võ giả đẳng cấp võ đảm cao nhất trong trú quân quận Tứ Bảo ——
Thập đẳng tả thứ trưởng.
Đúng vậy, không nghe lầm, Thập đẳng tả thứ trưởng.
So với Cộng Thúc Võ Cửu đẳng ngũ đại phu còn cao hơn một bậc.
Kinh nghiệm người này cũng coi như phong phú, lúc tuổi còn trẻ từng theo quân chinh chiến tứ phương, có tình đồng đội cùng đánh trận với tọa chủ quận thủ đương nhiệm. Chỉ là làm việc không quả quyết, tính tình táo bạo, năng lực không nổi bật, hết lần này tới lần khác tự cao tự đại, đắc tội không ít đồng đội.
Sau bởi vì trễ chiến cơ bị vị tọa chủ ấy trừng trị, phạt quân côn, gặp bài xích, lại thêm đắc tội nhiều người liền bị điều đến quận Tứ Bảo thống lĩnh trú quân. Từ khi bị điều đến quận Tứ Bảo, ông cũng âu sầu thất bại, tu luyện thư thả lại không có thiên phú quá tốt, còn mất đi cơ hội lập công ở chiến trường, tốc độ tích lũy võ vận thế nào có thể mường tượng.
Ở độ tuổi lập nghiệp ông tấn thăng Cửu đẳng ngũ đại phu, mười lăm năm qua mới là Thập đẳng tả thứ trường... Có thể nói là gần như không tiến thêm.
Xem chừng người Dương Đô úy chán ghét nhất trong lòng, vị tọa chủ ấy chễm chệ đứng đầu bảng, tiếp theo là kẻ thù chính trị năm đó chèn ép ông.
Tuy nói như thế ——
Nhưng dù sao Thập đẳng tả thứ trưởng cũng là Thập đẳng tả thứ trưởng.
Lão tướng bảo đao chưa già đâu.
Phe mình chỉ có ngần ấy người.
Vẫn cảm thấy hơi đơn chiếc.
Mày Thẩm Đường nhảy gấp: "Huynh nói ta không được? ? ?"
Đang muốn phát tác, Kỳ Thiện lấy túi rượu sớm chuẩn bị ra ngoài, tuyệt đối là rượu mạnh, còn là rượu thuốc ngâm các loại thuốc bổ dưỡng, với tửu lượng liếm đũa còn say của Thẩm tiểu lang quân, cam đoan túi rượu mạnh này vào trong bụng, say nguyên đêm quên lối về.
Thẩm Đường: "..."
Kỳ bất thiện mẹ nó thật là kẻ hung hãn.
Thẩm Đường tiếp nhận túi rượu. Trước kia cô và Chử Diệu một tổ, nhưng bị Kỳ bất thiện dùng cớ "Vô Hối không đủ hung ác không nỡ cho Thẩm tiểu lang quân uống rượu", đột ngột đổi tổ. Ha ha, Chử Vô Hối có bỏ được hay không cô không biết, nhưng Kỳ bất thiện bỏ được thật!
Hai mắt nhắm lại, quyết định chắc chắn, ngửa đầu ừng ực ừng ực.
Dịch rượu nồng đậm lướt qua yết hầu tanh cay kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơi nóng trong nháy mắt ập đến hai má cô, bịch một tiếng trán Thẩm Đường đụng mạnh vào cây. Giây sau tỉnh lại, bên tai nghe được tiếng Kỳ Thiện nói: "Thẩm tiểu lang quân còn nhớ đám kẻ xấu trộm bảo vật?"
Đôi mắt ẩm ướt của Thẩm Đường híp híp.
Nguy hiểm nói: "Nhớ chứ, ở nơi nào?"
Kỳ Thiện chỉ về bóng đoàn người đen sì phía xa: "Ở phía trước, theo tin tức ta tra ra, đám cướp đó mưu đồ làm loạn, muốn ở đây dàn quân, chặn gϊếŧ Cộng Thúc Võ mang 'Trân bảo' trong mình. Tại hạ liều chết mật báo với Thẩm lang, Thẩm lang định thế nào?"
Anh ta nói một câu, sắc mặt Thẩm Đường liền đen một phần.
Cô cắn chặt hàm răng, quai hàm bởi vì phẫn nộ kéo căng: "Lưu manh vô sỉ như thế, gϊếŧ sạch cũng không đủ!"
Kỳ Thiện nói: "Không cần đến thế."
Thẩm Đường lạnh lùng nhìn anh ta: "Chỉ giáo cho?"
Kỳ Thiện bình tĩnh lung lạc Thẩm - con ma men - Đường: "Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc bắt vua trước. Bắt tên cầm đầu Thập đẳng tả thứ trưởng đền tội, còn lại tàn binh bại tướng không đủ gây sợ, sẽ tan tác như chim muông. Thiện nguyện vì Thẩm lang ra sức trâu ngựa, dùng chút sức mọn trợ giúp."
Thẩm Đường ra vẻ suy nghĩ: "Cho phép ngươi cùng ta gϊếŧ địch!"
Mặt ngoài Kỳ Thiện rất hùa theo, nội tâm đã buồn cười.
Anh ta không biết sau khi Thẩm tiểu lang quân say lại có mấy phần phong thái kiêu hùng mãnh tướng trong thoại bản phường thị. Nếu như anh ta biết có từ gọi "Chuunibyou", chắc giờ đã hiểu.
Đêm đen gió rét, đêm gϊếŧ người.
Địch Nhạc ngồi thẳng vận chuyển võ đảm điều chỉnh trạng thái, nhìn như nhắm mắt nghỉ ngơi, kì thực âm thầm cảm giác với linh khí, Địch Hoan bên cạnh cũng thế. Gần như cùng thời khắc, hai người đồng thời mở hai mắt ra. Địch Hoan nhảy lên về phía sau, tay phải vung lên, văn khí đen trắng cao mấy trượng xoay tròn, biên giới tạm thời ngoi lên bao trùm doanh địa.
Tay trái Địch Nhạc hóa cung, tay phải hóa tên, dây cung trong nháy mắt kéo căng, hướng phía bầu trời bắn ra một mũi tên đặc thù, thời điểm lên không phát ra tiếng cực kỳ chói tai, truyền khắp toàn bộ doanh địa. Mũi tên làm bằng võ khí lao đến điểm cao nhất, tứ tán nổ tung.
Ánh sáng trắng chói mắt thoáng xuất hiện lại chợt biến mất.
Đây là tên từ trạm canh gác!
Dương Đô úy bỗng nhiên mở hai mắt ra, ông đang nghi hoặc nơi phát ra tên báo động, va chạm mãnh liệt từ biên giới doanh địa truyền đến, dẫn tới mặt đất lay động, gió cuốn tứ tung, binh sĩ vừa bị đánh thức còn chưa tới kịp dứt buồn ngủ liền bị thổi ngã trái ngã phải.
Chỉ vừa đối mặt, sắc mặt Địch Hoan đột biến —— Anh ta biết kẻ đến không có ý tốt, nhưng không ngờ kẻ đó có thể bất thiện đến loại trình độ này!
Vị văn sĩ văn tâm kia, nội tình tuyệt đối không kém anh ta.
Hai mặt tường thành văn khí va chạm, bên anh ta đã nứt trước.
Nhưng một chiêu thăm dò cũng đủ câu giờ.
Đầy đủ để Địch Nhạc bắn tên cảnh báo toàn doanh. Thật tình không biết, một tên này không chỉ cảnh báo toàn doanh, còn báo cho một tổ địch nhân khác.
Tinh thần Cộng Thúc Võ chấn động.
Khá lắm ——
Kéo thêm một hồi hắn đã ngủ rồi!
Run gân cốt toàn thân, vận chuyển võ đảm,
Võ khí màu đen từ dưới chân lan tràn lên phía trên, bao trùm toàn thân.
Mũ chiến đấu đầu hổ màu đen, đính chùm tua đỏ trên đỉnh đầu, áo giáp đều dùng từng mảnh cứng cáp xâu chuỗi thành, lực phòng ngự kinh người.
Khoác miếng hộ vai, hai cổ tay mang bao cổ tay hình đầu hổ, giáp ngực bao trùm cả thân, váy giáp dài đến bắp chân, bên hông chính diện mang đầu hổ uy phong lẫm liệt, chân đi giày màu đen.
Cầm trong tay một thanh đao Yển Nguyệt còn cao hơn hắn nửa cái đầu!
Lòng hắn tràn đầy vui vẻ chờ đợi ngôn linh văn tâm của cộng sự.
Kết quả ——
Chử Diệu: "Trầm thủy nhập lửa, tự chịu diệt vong!"
Cộng Thúc Võ: "..."
__________________________
Nấm: (_ _)ノ|
Chử Diệu là phiên bản nâng cấp của Kỳ bất thiện nha...
Cộng Thúc Võ: ...