Editor: Đào Tử
____________________________
Huynh đệ Địch Hoan đang lo lắng vì quẻ tượng, kẻ cầm đầu đã đi đủ xa. Ông lão đưa tay nâng vành nón mũ rộng vành, hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn về phía đội ngũ thuế ngân sau lưng sớm đã biến mất, trên mặt già nua tiều tụy hiển hiện mấy phần sức sống thanh xuân không tương xứng với tuổi, ông nói: "Không ngờ Tiếu Phương cũng ở đây."
Nếu như lúc này Địch Nhạc còn ở đây cũng sẽ thấy kinh dị.
Cậu ta du lịch đến thành Hiếu, người giao tình tốt đến có thể gọi tên chữ không nhiều, ông lão chỉ gặp mặt một lần này làm thế nào biết cậu?
Ngón tay đứa trẻ xoay chuyển sáo trúc đơn sơ thô ráp.
Giọng điệu chững chạc: "Thật không ngờ, sẽ gây trở ngại."
Ông lão cười hỏi: "Xuất hiện ngoài dự tính là Tiếu Phương và Địch Hoan, kế hoạch còn chấp hành như đã định không?"
Đứa trẻ hỏi lại: "Không thì sao? A, một Địch Tiếu Phương, một Địch Duyệt Văn, còn non. Thẩm tiểu lang quân, không đủ gây sợ đâu."
Ông lão thấy đứa trẻ tự tin như vậy, nhún vai.
"Có một chuyện, ta không rõ."
Tiếng đứa trẻ lành lạnh non nớt: "Cậu hỏi đi."
Ông lão nghi hoặc nhíu mày nói: "Rõ ràng huynh cũng mới hai bốn hai lăm, Địch Hoan cũng đã nhược quán, coi như nhỏ hơn huynh, tạm thời coi như hắn hai mốt hai hai đi, vì sao cách nói của huynh hệt ông cụ non thế. Tựa như lớn hơn Địch Hoan hai ba giáp?"
"Thế vì sao Thẩm tiểu lang quân thích trèo lên đầu của Địch Tiếu Phương? Vị 'Tại thế yêu rượu, một lần có thể uống ba vò lớn' trong miệng cậu là ai? Cậu vì cái gì thì ta vì cái đó."
Câu hỏi ngược của đứa trẻ nhất thời làm khó ông lão.
Có thể vì cái gì?
Đương nhiên là vì làm ba ba người ta rất phê rồi, đàn ông hay phụ nữ đều như nhau, đều có một trái tim làm ba ba.
Ông lão đang cười, vẻ mặt phút chốc trì trệ.
Chớp mắt lại khôi phục thành trạng thái ông lão hòa ái hiền hòa, đứa trẻ không cần ám chỉ liền hiểu được, giơ sáo trúc mân mê trong tay rồi thổi. Do chất liệu nhạc cụ, tiếng sáo không hay lắm, nhưng từ đó cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh người thổi.
Một ông một cháu cùng một trâu, nhàn nhã trở về thôn.
Đây là một thôn xóm bỏ hoang nằm trong núi.
Những nhà khác đã lâu không người ở, không bị sâu kiến gặm nuốt mục nát đổ sụp thì bị hủy bởi lở đất, toàn bộ thôn xóm lạnh tanh, không thấy bóng người. Chỉ có căn nhà đầu thôn coi như hoàn chỉnh, sau phòng trồng hai gốc quýt không ai chăm sóc sinh trưởng tùy ý.
Ông lão dắt râu già đẩy cửa cũ kỹ kêu ken két ra.
Trinh sát theo đuôi nhìn chằm chằm một hồi, thấy cửa sổ nhà cũ rách nát sáng lên một chút xíu ánh sáng nhạt, nửa khắc sau ống khói ngút khói xanh lượn lờ, rốt cuộc yên tâm quay người rời đi. Trong phòng, ông lão đứng gần cửa sổ quan sát bên ngoài nhẹ gật đầu với đứa trẻ.
Đứa trẻ nói: "Hẳn là Địch Hoan."
Địch Nhạc căn bản không nhìn thấu ngụy trang của anh ta. Dương Đô úy thì trời sinh tính chần chờ, tài năng bình thường, thực chất bên trong còn mang theo kiêu ngạo cao cao tại thượng, miệt thị người bình thường, căn bản sẽ không đặt nặng tâm tư vào hai ông cháu trông không có tính uy hϊếp này, chứ đừng nói đến nói phái trinh sát theo dõi.
Khả năng duy nhất chính là Địch Hoan sinh nghi.
"Địch Hoan? Hắn đã sinh nghi, vì sao lúc ấy không ngăn?"
Ông lão sinh ra ba phần may mắn.
Hai ngày nay bọn họ ở chỗ này thật, đúng là sau nhà có hai gốc quýt. Trước kia thôn xóm có hơn ba mươi hộ, nhân khẩu cũng khá. Chỉ là thế đạo gian nan, thanh niên trai tráng không bị buộc thành binh sĩ thì sinh hoạt khốn khó, bất đắc dĩ ra ngoài kiếm kế mưu sinh.
Còn lại người già trẻ nhỏ, chịu đựng chờ chết, nhiều lần trằn trọc cuối cùng dần dần biến thành một thôn không người phổ biến.
"Dĩ nhiên bởi vì địch nhân thả lỏng mới dễ lộ ra sơ hở. Thay vì đánh cỏ động rắn, chẳng bằng yên lặng theo dõi diễn biến." Mục đồng lại suy nghĩ thấu đáo hành vi của Địch Hoan, bình thản nói, "Hắn không nhìn thấu ngụy trang của ta, đắn đo không rõ thân phận hai ta, là người qua đường vô tội, do thám của kẻ địch hay là kẻ địch chân chính..."
Hai người dùng củi cũ nhóm lửa nấu nước, đơn giản dùng chút lương khô.
Nhìn không ra chút cấp bách.
Ngoại trừ mưa to ngoài phòng không nằm trong kế hoạch, chi tiết khác không thoát khỏi kế hoạch của đứa trẻ và Chử Diệu, bao quát trận núi lở kia.
Trông đứa trẻ tỉnh táo, kì thực nội tâm cũng mướt mồ hôi.
Nếu Dương Đô úy lựa chọn dọn dẹp bùn đất đá vụn, tỷ lệ thuế ngân giả tăng cao, bọn họ chỉ có thể cố tới gần thăm dò thật giả.
Thật, vũ lực cường công. Qua đoạn đường cái này muốn chặn đường liền không dễ, còn dễ bị đội ngũ thuế ngân phối hợp tác chiến làm sủi cảo; Giả, toi công bận rộn một trận, dẹp đường hồi phủ tắm một cái rồi ngủ.
Nếu lựa chọn đường vòng, vậy gãi đúng chỗ ngứa.
Đoạn đường đất mấp mô không chỉ trơn ướt khó đi, còn vô cùng chật hẹp, nếu muốn thông qua, đội ngũ thuế ngân chỉ có thể kéo dãn đội hình, một khi phát sinh địch tập kích, đầu đuôi không thể lo lót. Mặc dù võ giả có thực lực cường đại tọa trấn cũng rất khó triển khai trận thế.
Ưu thế không còn sót lại chút gì.
Trọng yếu nhất, còn có thể tiêu hao thể lực binh sĩ cực lớn.
Hắc hắc, trước hừng đông đừng nghĩ rời đi.
Đúng lúc gặp mưa to, độ khó lại tăng lên một bậc.
Nghĩ đến việc Chử Vô Hối cùng Cộng Thúc Võ làm, đứa trẻ vô cùng chờ mong Dương Đô úy tốn sức trăm cay nghìn đắng đi một nửa, kết quả phát hiện đường núi lại có một trận núi lở nữa sẽ có biểu lộ thế nào.
Đó nhất định là một gương mặt táo bạo dữ tợn.
Mmmm...
Anh ta đoán không sai tí nào.
Sắc trời đã tối, mưa rơi chưa dứt, Dương Đô úy thu được tình báo trinh sát phía trước truyền về, sắc mặt giống như ngựa hoang thoát cương ngựa phi nước đại đến đen ngòm, xanh xám đã không đủ để hình dung mặt chữ quốc của ông lúc này.
Trùng hợp, một tên trinh sát khác cũng cưỡi ngựa gấp trở về.
Hồi bẩm tình huống hai ông cháu chăn trâu ấy.
Cái này như đụng vào họng súng.
Lòng Dương Đô úy kìm nén cỗ lửa không chỗ vung, lúc này nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đặc biệt là Địch Hoan mù kế sách, học chút bản lĩnh đã ra khoe khoang. Người qua đường tùy tiện đi ngang qua cũng phải hoài nghi, anh ta là hồ ly chuyển thế à, sao đa nghi vậy?
Điều may mắn là lở không nghiêm trọng có thể dọn dẹp.
Dương Đô úy nhìn thủ hạ hỏi thăm có muốn dọn dẹp hay không, ông kéo cuống họng gào thét: "Không thanh lý chẳng lẽ đi đường vòng?"
Vòng đi đâu?
Tốn sức quay đầu?
Quan bộ hạ bị rầy la khựng lại, vẻ mặt ấm ức.
Dù dọn dẹp đất lở không tốn bao lâu, nhưng đội ngũ thuế ngân lại bị ép dừng lại. Binh sĩ mới đầu còn may mắn có thể nghỉ một lát thở một ngụm, nhưng bọn hắn nhanh chóng phát hiện quá ngây thơ. Nước mưa lạnh lẽo xối vào da thịt binh sĩ, tưới lạnh hơi nóng vận động nhiều mang lại. Gió lạnh thổi tới, da thịt run rẩy đến nổi da gà, tay chân lạnh buốt cứng ngắc.
Đoạn đường đất này ban ngày còn không dễ đi, huống chi vào đêm.
Dương Đô úy bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm địa phương tương đối khoáng đạt bằng phẳng mệnh lệnh toàn quân chỉnh đốn tại chỗ.
Các binh sĩ nhao nhao chui vào xe thuế ngân hạ tránh mưa.
Có võ đảm huy động võ đảm, dùng võ khí chống cự khí lạnh thấu xương. Không có võ đảm chỉ có thể cố chịu, dựa vào phát run, tụ tập lại sưởi ấm. Hơn nửa ngày này so với mấy ngày trước còn mệt mỏi hơn, không bao lâu liền nghe vài tiếng ngáy liên tiếp như sấm.
Lòng Địch Hoan càng cảm thấy không lành.
Cho dù đôi ông cháu không có hiềm nghi, nhưng đạo văn sĩ gieo quẻ xuất hiện "Quẻ truân" lại là quẻ hạ hạ, phiền phức lớn rồi.
_________________
Ta đi mua vài quả quýt, con đứng ở đây đừng đi đâu -- trích Bóng lưng (Ba ba nói với con trai)
Ta chỉ ăn hai quả, còn dư lại đều cho con -- Trích Lạc đà tường tử (Ông nói với cháu trai)
Vỏ quýt nấu nước cũng ổn -- Trích Tứ thế đồng đường (Ông cố nói với cháu chắt)
Đường muội chiếm hết tiện nghi của Địch Nhạc, ha ha.
|ω)
1. Lúc này mới phát hiện vẫn chưa có lấy chữ cho anh chàng Địch Hoan, thuận tiện thành lập vai trò.
Bổ sung một chút, Địch Hoan, chữ Duyệt Văn, văn tâm Tam phẩm thượng hạ.
(Ngay từ đầu chưa phải là chữ này, bởi vì dựa theo quy tắc lấy tên, định thêm vào tên chữ một chữ "Hỉ", dù sao "Hoan hỉ" đi đôi mà, nhưng lại cảm thấy "Hỉ" nghe hơi tục, thế là lại sửa lại, kết quả... mmmm đọc một hồi thấy là lạ. )
Đào: Lạy hồn vì bả đã sửa chữ cho Địch Hoan, chứ không khóc mất.