Editor: Đào Tử

_____________________________

 Luận cãi nhau, chung quy Chử Diệu vẫn cao hơn một bậc.

Kết quả cuối cùng là việc Thẩm Đường cưỡi lợn không ai quản nữa.

Thẩm Đường: "... ? ? ?"

Nguyên nhân thực sự là Kỳ Thiện muốn quản cũng không còn thừa lực dạy Thẩm Đường, chỉ chuyện thuế ngân đã lửa sém lông mày. Tuy cục diện hiện tại có khoản thuế ngân đó hay không cũng được, nhưng có người nào mà chê tiền? Nếu có thể nắm tới tay, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

Trời cho không lấy, đáng trách.

Thời đến không nghênh, đáng chịu vạ.

Trời cao cũng nguyện ý tác thành cho bọn họ, an bài nhóm thuế ngân ngay lúc này, ngu gì không lấy? Trong lòng Kỳ Thiện đã sớm xem đám thuế ngân ấy như một trong vốn liếng của Thẩm Đường.

Sau này chiêu binh mãi mã cũng mau hơn.

Có thể đi đường tắt tại sao phải khổ cực dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng?


Nếu chuẩn bị đi làm thì phải chuẩn bị vẹn toàn.

Thẩm Đường liền bị buộc nhàn rỗi, vô công rỗi nghề hai ngày.

Vì sao chỉ có hai ngày?

Bởi vì ngày thứ ba sau khi cưỡi lợn chăn lợn, cô có bạn chơi.

Tuy trại thổ phỉ đã gỡ bảng "Kinh doanh phi pháp", nhưng bên ngoài vẫn chưa biết, vì phòng ngừa nguy hiểm tiềm ẩn, mỗi ngày đều phái ra sáu người đi đường núi tuần tra canh gác. Chặn đường Địch Nhạc đang định lên núi: "Dừng lại, không được tiến về phía trước!"

Bọn họ biết gương mặt của Địch Nhạc, biết thiếu niên mặc áo đen này là sói hung, hạng người gϊếŧ người không chớp mắt, dĩ nhiên cũng không dám tiến lên ra tay, chỉ dám núp ở bụi cỏ phía xa, cao giọng nhắc nhở.

Địch Nhạc nhanh chóng chú ý tới hai người này.

Ôm quyền cất cao giọng nói: "Tại hạ Địch Nhạc, đến tìm bằng hữu."


Hai người tuần tra nhỏ giọng trò chuyện, nói ra: "Vậy ngài chờ trước."

Bởi vì Thẩm Đường đang chăn lợn bên dòng suối cách đó không xa, Địch Nhạc không đợi bao lâu đã chờ được Thẩm huynh mặt tươi cười cưỡi lợn.

Cưỡi lợn... Thẩm huynh? ? ?

Địch Nhạc thấy cảnh này, bị dọa môi mỏng hơi mở ra, ngay cả cặp mắt đào hoa cũng đầy vẻ luống cuống. Hồi lâu, cậu ta mới xác nhận hết thảy mình chứng kiến không phải ảo giác, ngón tay run rẩy chỉ vào con lợn mặt đen Thẩm Đường cưỡi dưới hông: "Thẩm huynh, đây là thứ gì?"

Thẩm Đường tỏ vẻ đương nhiên nói: "Lợn rừng đó."

Một con lợn rừng được tắm rất sạch sẽ, trên lưng có một cái yên bằng da hơi hếch về trước, bên hông đeo một hầu bao màu trắng, cổ phủ dây cương. Địch Nhạc chớp mắt mấy lần, lần nữa xác nhận đây là lợn đen mà không phải ngựa ô.


Địch Nhạc thấy Thẩm Đường thừa nhận dứt khoát, nhất thời nghẹn lời.

"Vậy, vậy tại sao cậu lại phủ thêm yên ngựa cho lợn rừng?"

Thẩm Đường nói: "Ta cũng không biết, tỉnh lại cứ như vậy."

Ngày hôm sau cô đi chuồng lợn dắt lợn, trên lưng con lợn đen này đã phủ yên ngựa, dây cương, hầu bao, đầy đủ mọi thứ.

Có thể làm được chuyện này, không phải Chử Diệu thì là Kỳ Thiện.

Thẩm Đường phất tay với hai người tuần tra, ra hiệu bọn họ tiếp tục làm việc của mình là được, Địch Nhạc để cô phụ trách chiêu đãi.

"Nhưng ta nghe nói lợn rừng tính nết táo bạo, rất khó thuần phục, cậu làm sao bắt nó lại được? Còn có thể cưỡi nữa chứ?" Nhìn con lợn rừng chắc nịch uy vũ, Địch Nhạc bỗng cực kỳ hâm mộ.

Thẩm Đường nói: "Đánh một trận đã thuần phục."

Địch Nhạc đưa tay sờ sờ đầu lợn, nói: "Ta cũng muốn."
Thẩm Đường bèn nói: "Cậu muốn ta dẫn cậu đi bắt, hôm qua lúc thả lợn, ta nhìn thấy có nhiều chỗ dấu chân động vật."

Địch Nhạc không biết "Thả lợn" là ý gì, còn tưởng rằng là bản thân Thẩm huynh cưỡi lợn rừng tản bộ khắp nơi, phần lớn lực chú ý đều ở trên việc bắt lợn. Nghe còn có lợn rừng, vội vàng thúc giục Thẩm Đường mang mình đi bắt một con. Cậu ta cũng muốn thử cảm giác cưỡi lợn.

Tất nhiên Thẩm Đường sẽ không cự tuyệt.

Nhưng cô càng hiếu kỳ sao Địch Nhạc đặc biệt tìm đến mình.

Chỉ vì cưỡi lợn? ? ?

Hay là ——

"Cậu lại hết rượu uống rồi?"

"Ta giống loại chạy lên núi chỉ vì rượu lắm?"

Thẩm Đường chăm chú dò xét khuôn mặt tuấn tú này, gật đầu: "Rất giống!"

Địch Nhạc: "..."

Cậu ta giống như khí cầu bị đâm thủng, khí thế mất sạch sẽ, phờ phạc rũ bả vai: "Được rồi, Thẩm huynh đoán đúng một phần. Nhưng hết rượu chỉ là một trong số đó, nguyên nhân lớn nhất vẫn là ta nhớ Thẩm huynh. Ban ngày ở khách điếm chán quá..."
Thẩm Đường hỏi: "Đường huynh của cậu đâu?"

"A huynh có chuyện bận rộn."

Thẩm Đường biết chừng mực, không tiếp tục hỏi Địch Hoan bận việc gì ngay cả đường đệ cũng không không để ý tới, chẳng phải Kỳ Thiện và Chử Diệu cũng loay hoay không đoái hoài gì tới cô sao? Theo một ý nghĩa nào đó, cô và Địch Nhạc đều tính là "Thiếu niên bị bỏ rơi", là loại rảnh đến nhàm chán ấy.

Nhàm chán đến bèn bắt lợn chơi.

Trời không phụ người có lòng, bọn họ ngồi xổm ở nơi lợn rừng từng sống hơn nửa canh giờ, rốt cuộc đợi được con lợn rừng thứ hai, lại là một phen đại chiến khó phân, hai người đại hoạch toàn thắng, Địch Nhạc cũng được như ý nguyện trải nghiệm cảm giác cưỡi lợn một lần.

Cuối cùng còn miễn cưỡng cho năm sao khen ngợi.

"Ngoại trừ tầm mắt quá thấp, cũng khá giống cưỡi ngựa đấy chớ." Địch Nhạc cưỡi lợn, chạy chậm vòng quanh Thẩm Đường hai vòng, phút chốc nói, "Lần trước mời Thẩm huynh đua ngựa, Thẩm huynh không đáp ứng, giờ hai ta đều là cưỡi lợn, hay là thi đấu một lần? Người thua mời khách uống rượu?"
Thẩm Đường nhìn thoáng qua mặt trời, nhếch miệng.

"Cái này có gì hay để so? Nhìn thế nào cũng là ta chịu thiệt. Coi như ta thắng, ta cũng không dám uống rượu..." Hai lần say rượu suýt chọc huyết áp NPC Kỳ Thiện vọt khỏi đầu.

Địch Nhạc lấy một hạt đậu vàng nhỏ từ túi tiền ra, ở quơ quơ trước mắt cô: "Thẩm huynh có thể nhìn ta uống."

Thẩm Đường nhìn hạt đậu vàng trầm mặc một lát.

Hổ thẹn cô động lòng rồi.

Phút chốc, giơ tay chỉ lên trời, kinh ngạc hô to với Địch Nhạc.

"Tiếu Phương Tiếu Phương, cậu xem có lợn bay trên trời kìa!"

Địch Nhạc làm sao biết này là chiêu trò, vô thức ngẩng đầu nhìn lên trời thật, nhìn trái ngó phải cũng không thấy lợn bay trên trời đâu, mà Thẩm huynh bên người "Đạt được âm mưu", giơ roi quất lợn rừng một cái. Lợn rừng dưới hông bị đau kêu thảm, nhấc chân phi nước đại.
Giờ mới phát hiện mình bị lừa - Địch Nhạc: "..."

Cậu ta xấu hổ hô lớn: "Thẩm huynh, cậu giở trò lừa bịp!"

"Tôn Tử đã nói binh bất yếm trá mà!"

Địch Nhạc lại khẽ giật mình, theo sát thúc ngựa... Không, thúc lợn đuổi kịp, hô lớn: "Tôn Tử? 'Giữa trận chiến, binh bất trá ngụy' chẳng phải là của Hàn Phi Tử viết sao? Thẩm huynh, cậu chờ ta một chút!"

Con lợn rừng này của cậu ta vô cùng táo bạo hung hãn, tứ chi ngắn cấp tốc co lại, nhanh chóng nảy mình rút ngắn khoảng cách với Thẩm Đường. Thẩm Đường tùy ý xoay người, giữa lúc phi nước đại nhặt một chạc cây. Thình lình ra chiêu về phía sau, chạc cây thoáng chĩa vào mặt Địch Nhạc.

Địch Nhạc cũng không phải ăn chay.

Dù sao cũng là võ giả võ đảm chính thống, từ nhỏ dùng võ khí rèn luyện thân thể, tập võ kiện thể, phản ứng cực nhanh. Cậu ta không lùi mà tiến tới, ra tay nhanh như chớp, giống như chuẩn bị một tay bắt chạc cây trong tay Thẩm Đường. Thẩm Đường giữa chừng biến chiêu, nói: "Ăn một thương của ta này!"
Địch Nhạc thấy đoạt không được, cũng nhặt một chạc cây lên.

Cậu ta cũng học Thẩm Đường hô to: "Ăn một giáo của ta này!"

Thẩm Đường liền nhấc chân đạp vào mặt con lợn rừng của Địch Nhạc.

Địch Nhạc kinh hãi, ổn định lợn rừng kêu loạn lui về sau, kẹp chặt bụng lợn, kéo dây gai một cái: "... Nào có người như cậu?"

Thẩm Đường cười hì hì nói: "Không phục cậu đến đánh ta đi?"

Địch Nhạc khẽ nghiến răng, thừa cơ truy kích.

Nhìn hai người cưỡi lợn đánh bất phân thắng bại, Kỳ Thiện cảm giác huyết áp của mình lại lần nữa bùng nổ.

"Thẩm! Ấu! Lê!"

Thẩm Đường và Địch Nhạc đồng thời dừng tay, biểu lộ người sau cứng ngắc xấu hổ, ý thức được mình đã làm gì, hoả tốc ném chạc cây cầm trong tay ra ngoài. Thẩm Đường thì khác, cô còn vẫy tay với Kỳ Thiện: "Nguyên Lương, ta ở đây này!"
_________________

Đào: Nhắm mắt cũng biết ai phủ yên ngựa rùi ha :33

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play