*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Tử

____________________________

Liên quan tới chuyện cưỡi lợn, Thẩm Đường có thể giảo biện hai câu.

Lần trước ăn cơm từng đề cập chăn lợn, chất thịt lợn thiến thơm ngon và một chút hạng mục cần chú ý khi nuôi heo, cô nghĩ việc này sẽ không thành —— Có lẽ ngày nào đó tâm huyết dâng trào sẽ đi bắt mấy con lợn về nuôi —— Ai ngờ ngày hôm sau, mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xiên vào phòng, cô mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, cô nhóc Lâm Phong vừa lúc bưng nước dùng rửa mặt tới, trên gương mặt khó nén vui mừng.

"Hôm nay có chuyện tốt gì?" Cô súc miệng lau mặt xong, trêu chọc nói, "Khóe miệng cong sắp chạm tới tai luôn rồi kìa."

Lâm Phong rõ ràng đã vui mừng tít mắt lại ra vẻ nghiêm túc, còn cố gắng hạ tông để cho mình trông thành thục: "Chử tiên sinh không cho nói, nói là muốn lang quân tự mình xem mới bất ngờ."


Thẩm Đường không hiểu ra sao, nhưng vẫn dỗ được Lâm Phong ra ngoài, sửa sang vạt áo trong xong, thay đổi quần áo sạch sẽ. Lấy tay chải tóc thành một chùm, dùng lược gỗ chỉnh tóc mai chảy suông, miệng ngậm dây thừng, vừa cột vừa đi ra khỏi phòng.

Lâm Phong sớm đã đợi không kịp.

"Lang quân mau mau." Cô nhóc nhỏ giọng thúc giục.

"Đừng hối mà, chẳng phải ta đang đi sao?" Hiếm khi nhìn thấy Lâm Phong đang để tang lộ ra tính trẻ con tuổi tác nên có, Thẩm Đường cũng sinh mấy phần hào hứng, vung tay, "Đi đi đi, chúng ta đi xem bất ngờ Vô Hối chuẩn bị đến cùng bất ngờ nhường nào."

Sau đó ——

Nhìn hai mươi con lợn con bị vây bởi hàng rào, cô trầm mặc, mùi hôi xông vào mũi tra tấn cái mũi của cô, tiếng ồn ào é é chà đạp lỗ tai cô.

Khác với sự trầm mặc im lặng của cô, có lẽ đây là lần đầu Lâm Phong nhìn thấy lợn thật, mắt sáng ngời, tràn ngập hiếu kì.


Nếu không do sợ hãi, đã muốn đưa tay sờ thử.

Những con lợn con này được tắm sạch sẽ, trên thân không có nước bùn hay vết bẩn. Phần lớn đều là lưng đen móng hồng, nhìn xa xa giống như là khoác trên người tấm thảm đen, màu đen từ phần lưng kéo dài đến mặt, cái mũi, phần miệng, có thể xưng lợn mặt đen, còn lại toàn thân cũng đen nốt.

Thẩm Đường nuốt một ngụm nước bọt.

Không phải thèm, cô bị Chử Diệu hù.

Động tác nhanh thế? ? ?

"Bắt trên núi?"

Chử Diệu nói: "Không phải, mua từ nông hộ."

Thẩm Đường hiếu kỳ: "Bây giờ còn có người nuôi nổi lợn?"

Chẳng phải nói người còn ăn không đủ no sao?

Vẻ mặt Chử Diệu kỳ quái hỏi lại: "Tại sao không có? Trên đời này luôn có người giàu đến chảy mỡ, cũng có người nghèo đến áo rách quần manh, cho dù là an khang thịnh thế, cũng có nghèo đến bán con cái cho người ta, hai cái khác nhau chỉ ở nhiều ít mà không phải có hay không."


Thẩm Đường chưa từ bỏ ý định: "Không phải từ ổ lợn rừng trên núi thật?"

Chử Diệu buồn cười: "Không có phần sức lực ấy."

Có thể dùng tiền đi mua cần gì lên núi tìm vận may bắt?

Lợn rừng không dễ chọc, hiện tại trong trại thổ phỉ này, ngoại trừ Cộng Thúc Võ và Ngũ lang, có ai có thể chính diện đánh nhau với lợn rừng?

Đừng đề cập đến tên Kỳ bất thiện kia, tên kia còn chưa trở lại đâu!

Thẩm Đường nhìn một đám lợn con, thèm thuồng nói: "Đêm nay làm thịt con nào ăn? Ta nghe nói lợn địa phương chậm lớn, thịt nạc ít, mỡ nhiều, không biết lợn sữa quay thế nào... Nhất định phải nướng chín, cũng không biết trên người mấy con lợn này có ấu trùng sán không..."

Ai ngờ Chử Diệu ý vị sâu xa hỏi lại.

"Ai nói bọn chúng có thể ăn?"

Thẩm Đường giật mình: "... Không ăn, nuôi sao?"
"Đúng, nuôi."

Thẩm Đường rủ lông mày, mất mác cong môi xuống, nhưng rất nhanh lại giữ vững tinh thần, vỗ bả vai Lâm Phong: "Nuôi cũng tốt, hiện tại làm thịt, muội sẽ không ăn được. Đợi muội để tang xong, vừa vặn lợn cũng lớn, chúng ta làm thịt vài con bày tiệc!"

Lâm Phong chần chờ một lát, gật đầu.

Chử Diệu: "Ngũ lang, cậu nuôi."

Biểu lộ Thẩm Đường trong nháy mắt cứng đơ, ngơ ngác: "Gì?"

Ai nuôi? ? ?

"Quý nhân không chịu ăn, người nghèo không hiểu nấu, tiếc thay! Diệu ngày đêm nhớ lời hôm qua của Ngũ lang, từng câu có lý, Diệu nghĩ có thể thử một lần. Nếu thật có thể dùng biện pháp thiến để bách tính ăn được thịt gia súc 'Giá rẻ như bùn', công lưu thiên thu." Nói rồi trên mặt Chử Diệu hiển hiện ý cười khó nhịn được, giọng điệu khoan khoái, "Có lẽ Ngũ lang còn có thể nhận được nhã xưng 'Ô Kim cư sĩ'."
Thẩm Đường: "..."

Cô cảm giác sắc mặt mình lúc này hao hao lợn đen, "Ô Kim cư sĩ" cái quỷ gì trời (╯‵□′)╯︵┻━┻

Hừ, rõ ràng là khi dễ cô còn nhỏ.

Cảm thấy cô dễ bị lừa, dụ cô chăn lợn!

Thẩm Đường rất muốn cự tuyệt, nhưng nhìn lợn con sau rào chắn, suy nghĩ lại thịt của bọn nó, nghĩ đến sườn kho, thịt kho tàu, sườn chua ngọt, thịt kho mơ... Cô đáng xấu hổ nuốt nước miếng, thì thầm: "Tự lực cánh sinh, tự lực cánh sinh..."

Càng nghĩ càng tham ăn.

Thẩm Đường dưới mỹ thực dụ hoặc ưỡn ngực ngẩng đầu: "Hừ, nuôi thì nuôi, người ta nuôi nổi, chẳng lẽ ta nuôi không sống vài con lợn sao?"

Có số việc cô phải thừa nhận.

Cô thèm thân thể lợn con.

Chử Diệu cười hiền lành, phút chốc nghĩ đến một việc.

"Ngũ lang có thể hóa ra lưỡi đao không?"

"Có thể chứ."

Hỏi cái này làm gì?
Chử Diệu khẽ vuốt râu, hài lòng nói: "Thế thì thật tốt, rất tốt. Vậy sẽ không cần đặc biệt chế tạo đao cụ."

"Cái gì rất tốt? Có thể hóa ra lưỡi đao thì sao?"

"Lợn con cần thiến mà? Thiến lợn, dĩ nhiên cần lưỡi đao, đao kiếm bình thường phải dùng sắt thường bách luyện rèn đúc mới thành, khó tránh khỏi dính ô uế, nhưng binh khí ngôn linh hóa ra do linh khí trời đất ngưng tụ thành, sạch sẽ, càng thích hợp hơn hẳn."

Thẩm Đường: "... Ờ cái này. . ."

Kiếm Từ mẫu: "..."

"Diệu gần đây học được cách nấu ăn mới." Chử Diệu cười vô cùng hòa ái dễ gần, "Nếu lợn con sau khi thiến không sống nổi, vừa hay nấu cho Ngũ lang bổ thân. Thế nhân đều cho rằng 'Phàm là thịt có bổ, chỉ thịt lợn vô bổ', Diệu lại không đồng ý, thịt lợn cũng có thể bổ thân."

Thẩm Đường: "..."
Nghĩ một lát, cô cảm thấy có thể.

Đương nhiên, cô không chuẩn bị dùng kiếm Từ mẫu đi thiến lợn con thật, thân kiếm quá dài, không dễ khống chế thao tác.

Cô tìm Cộng Thúc Võ hỗ trợ.

Võ giả võ đảm, mười tám loại vũ khí đều có thể hóa ra.

Bao quát đao nhỏ...

Lúc này Cộng Thúc Võ trố mắt: "... Hiện, hiện tại?"

"Dĩ nhiên không phải hiện tại, những lợn con này vừa đến hoàn cảnh mới không nên trực tiếp động đao, ảnh hưởng xác suất thành công! Theo ta nên chờ bọn nó quen thuộc hoàn cảnh mới, rèn luyện thân thể thêm, qua vài ngày hẵng động đao. Đúng rồi, còn phải nghiên cứu cấu tạo thân thể những con lợn này, không thì xuống đao sai chỗ không tốt lắm..."

Cộng Thúc Võ: "..."

Nhìn Thẩm tiểu lang quân nói liên miên lải nhải, vì thịt heo chăm chú phấn đấu, hắn thật lo lắng Kỳ Thiện tiên sinh trở về sẽ bóp chết Chử Diệu tiên sinh. Thẩm Đường là người rất nghiêm túc, rất để tâm đến lợn con.
Vừa đổ thức ăn băm nhỏ trộn với nước vào máng bằng đá, vừa suy nghĩ làm thế nào giải phẫu cho lợn.

Làm giải phẫu, chắc lợn cũng gần giống người nhỉ? ? ?

Người làm giải phẫu cần chuẩn bị những gì? ? ?

"Trước khi thiến nhất định không có thể ăn cơm... Lâm Phong, muội nhớ phải để heo đói hai bữa, không, ba bữa!" Thẩm Đường vừa nghĩ vừa để Lâm Phong ghi chép, rồi từ từ chỉnh lý lại, "... Còn nữa, còn phải cạo lông, còn phải tắm rửa?"

Lâm Phong không hiểu: "Còn phải làm thế sao?"

"Thiến sạch lợn đấy, cắt một miếng thịt trên người nó, nếu không xử lý sạch sẽ, vật bẩn thuận theo vết thương chui vào thân thể, người còn bệnh chết, chớ nói chi là một con lợn. Muội ghi lại... Còn nữa, phải chọn thời điểm sáng sớm hoặc chạng vạng tối mặt trời lặn..."

Lâm Phong mê mang: "Để làm gì vậy?"
"Mát mẻ, không nóng, không đổ mồ hôi, ta ghét mồ hôi bẩn."

Lâm Phong: "..."

Vậy cái này có quan hệ gì đến lợn? ? ?

"Nếu ngã bệnh cũng không được."

Lâm Phong: "Bệnh nhẹ cũng không được?"

"Không được, phải khỏe mạnh, tốt nhất là nhảy nhót tưng bừng."

Chử Diệu: "... ? ? ?"

Ông hoài nghi có phải Ngũ lang từng làm việc ở lò gϊếŧ mổ không...

__________

Đào: Chiếc thương hiệu nu9 độc quyền[Edit] Lui ra, để Trẫm đến! - Chương 112: Nuôi lợn làm giàu (Trung)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play