Lúc này Lăng Tử Nhật cảm thấy nếu không phải mắt mình có vấn đề thì chính là tai nạn xe làm đầu óc cậu thủng một lỗ.

Nếu không tại sao cậu có thể nhìn thấy Lận Châu xuất hiện ở chỗ này?

Đại khái là biểu cảm của Lăng Tử Nhật thật sự quá hoảng sợ, Diệp Phù Dư bên cạnh không nhịn được, phì cười một tiếng.

Lăng Tử Nhật giống như vớ được cứu tinh, vọt tới bên cạnh Diệp Phù Dư, túm lấy cánh tay cô rồi nói: "Tiểu tỷ tỷ, người này không phải là Lận Châu đúng không? Anh ta là một nhan cẩu* phẫu thuật thẩm mỹ, phải không??!!"

nhan cẩu*: nguyên văn là "颜狗" [yán gǒu], dùng để chỉ những người vô cùng để ý vẻ bề ngoài, nhan sắc của người khác

Diệp Phù Dư: "..."

Lận Châu khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Lăng Nhật Tử một lời khó nói. 


Một giây sau, ánh mắt nhàn nhạt xẹt qua tay cậu ta đang nắm lấy cánh tay tiểu cô nương, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, "Cậu mới là cẩu."

"Tiểu tỷ tỷ chị thấy không, anh ta không chỉ cos Lận Châu, anh ta còn chửi tôi!"

Diệp Phù Dư nhịn không được vỗ trán, rút cánh tay mình từ trong tay Lăng Tử Nhật ra, biểu tình nặng nề vỗ bả vai đối phương, an ủi: "Đừng nghĩ quá nhiều, anh ta chính là Lận Châu."

Trên trán Lăng Tử Nhật nhất thời có thêm một đống dấu chấm hỏi.

Không phải cos Lận Châu? Mà là Lận Châu? Lận Châu tới chỗ này làm quái gì!!!!

Lận Châu mặt không đổi sắc, ngũ quan tinh xảo giờ phút này mang theo một nét lãnh đạm và ghét bỏ, anh đi tới một bên, kéo Diệp Phù Dư ra phía sau mình, mắt hướng về phía thanh niên, "Nói, cuối cùng cậu gặp chuyện gì?"

Lăng Tử Nhật meo meo, lặng lẽ nhìn thoáng qua Diệp Phù Dư, thấy hồ ly tiểu tỷ tỷ cũng gật đầu, lúc này mới vẫy tay với bọn họ, "Vậy hai người ngồi đi, tôi đi pha trà đãi hai người."


Dứt lời cũng không đợi bọn họ cự tuyệt, tung ta tung tăng chạy đến trước tủ lấy lá trà.

Lá trà này là cậu mua tạm ở siêu thị phía dưới bệnh viện.

Ngâm nước trà, hơi nóng lượn lờ trong không khí. Lăng Tử Nhật uống một ngụm trà, "Có phải tôi còn chưa giới thiệu bản thân không? Tên thật của tôi không khác tên trên mạng lắm, là Lăng Tử Việt."

Lận Châu liếc mắt nhìn cậu ta, "Không cần thiết."

Ai muốn biết cậu tên là gì.

Lăng Tử Việt: "Ảnh đế Lận, mặc dù tôi không chú ý tới chuyện trong giới showbiz nhưng miệng lưỡi anh thật sự thâm độc á, không thua gì mấy lời chửi bới trên mạng."

Ảnh đế Lận hơi mỉm cười, "Quá khen."

Diệp Phù Dư: "..."

Nói thêm vài câu chọc cười một chút, Lăng Tử Việt không tiếp tục lãng phí thời gian.

"Lúc đó xe của tôi dừng phía sau xe chở gỗ kia, sau khi xe phía trước bị tuột dây, một khúc gỗ trượt thẳng xuống, đập nát kính xe của tôi. Khi đó tôi nghĩ rằng tôi sắp thăng thiên luôn rồi, ai ngờ sau động tĩnh đó, khúc gỗ kia an an tĩnh tĩnh kề sát mặt tôi. Cũng là vào lúc đó, tôi nhìn thấy ——"


Lăng Tử Việt bỗng dưng trầm mặc, giương mắt nhìn Lận Châu và Diệp Phù Dư, "Thấy một con chồn nhảy xuống từ trên xe chở gỗ kia."

"Đương nhiên, thấy chồn cũng không phải chuyện lạ nhưng tôi thấy con chồn đó nhảy xuống xe xong thì làm mặt quỷ với cái xe!"

"Thật sự chính là mặt quỷ!" Lăng Tử Nhật đập bàn, "Hai người nhất định phải tin tưởng tôi đó, tôi thề những gì tôi nói tuyệt đối là sự thật, nếu không cả đời này tôi cũng không theo đuổi được Diệp Phù Dư!"

Diệp Phù Dư: "?"

Lận Châu ngoáy ngoáy lỗ tai, gương mặt tuấn tú kia hiếm khi hiện lên chút không thể tưởng tượng, "Cậu nói cái gì?"

"Hả?"

Lăng Tử Nhật hiển nhiên không kịp phản ứng, Lận Châu cũng không nóng nảy, lặp lại câu hỏi, "Cậu là fans của Diệp Phù Dư?"

"Chính xác, ảnh đế Lận, anh quen cô ấy không, trên mạng còn có siêu thoại CP của anh và tiểu Phù Dư. Dù sao tôi tuyệt đối không thừa nhận điều đó."
---

Editor có lời muốn nói:

Oaaaaa~ hai ngày cuối tuần bận tới nỗi chân không kịp chạm đất. Lâu rồi tui mới đi đi về về liên tục như vậy aaaa. Đã vậy còn bị delay ở bến xe gần 2 tiếng đồng hồ, lúc chui về ổ chuột của mình cũng là 1 2 giờ sáng rồi (T﹏T) Giờ chỉ cảm thấy tuổi già ập tới, cột sống mỏi mệt thôi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play