Biểu cảm của Diệp Phù Dư từ lúc nghe được câu chuyện gấu trúc đã trở nên phức tạp.

Cho nên tóm lại là cô bị Lận Châu đùa giỡn.

Mặt chán chường nhìn người đàn ông không giấu được ý cười trước mặt.

Con yêu tinh này sao có thể còn xấu tính hơn hồ ly bọn cô chứ?

Lận Châu tựa hồ cũng nhìn ra được biểu tình của tiểu hồ ly nhà mình hơi khó coi, thu lại nụ cười, giọng điệu lại còn có vài phần thờ ơ, "Trên thực tế là mẹ của tôi ăn chay nên cả nhà tôi cùng ăn chay chung với bà ấy."

Nhưng ——

Ăn thịt chính là ăn thịt.

Trước đây khi một nhà ba người ở cùng một chỗ, anh thường cùng ba của mình lén lút chạy ra ngoài ăn uống.

Sau này ra ở riêng thì Lận Châu càng không kiêng nể vấn đề ăn uống.

Về phần vì cái gì lúc trước nói với tiểu hồ ly là anh ăn chay... không phải vì nó thú vị sao?


Tiểu hồ ly này trước kia không ai quản khẳng định mỗi bữa đều ăn thịt, bây giờ chay mặn phối hợp, rất tốt cho thân thể.

(Mẹ già Lận :>)

Anh càng nghĩ càng cảm thấy mình nói có lý.

Nhưng mà vừa nhìn biểu hiện của Diệp Phù Dư, thân thể dừng lại, còn rùng mình một cái.

Lận Châu là một con đại yêu thông minh, nhất là khi anh đã nhìn quen cảnh tượng ba mẹ nhà mình ở chung. Biết một khi con gái giận, tuyệt đối là núi lở đất nứt, sóng thần bão biển, cuồng phong tận thế cùng nhau tập kích.

Anh ho khan một tiếng, làm bộ lơ đãng hỏi: "Tôi có thấy Weibo của Thiên Ngu, cô... có chuyện gì có thể nói với tôi."

Ảnh đế Lận chuyển đề tài một cách vô cùng cứng ngắc, nên Diệp Phù Dư vẫn như cũ, mặt lạnh quét mắt về phía anh một cái.

Lận Châu: "..."

Nửa tiếng sau, Lận Châu ngồi trên sàn nhà dựa vào sofa, gọi cho Xa Thần.


Vào thời điểm điện thoại reo lên, anh ngước mắt nhìn lên phía cầu thang. 

Căn phòng của tiểu hồ ly ở tầng hai yên tĩnh, một cánh cửa ngăn cách tâm tư của hai người.

Lận Châu gãi gãi mũi, nghe được bên trong phòng mơ hồ truyền ra âm thanh, làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, "Nè nếu có người lừa gạt câu thì cậu có tức giận không?"

Xa Thần: "?"

Hai người đều trầm mặc vài giây, Xa Thần nuốt xuống một miếng thịt, ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp chuyển cuộc gọi thường thành cuộc gọi video.

Lận Châu thấy Xa Thần còn muốn chuyển sang gọi video, nhíu mày muốn lập tức cúp máy.

Nhưng nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng, không biểu cảm của tiểu hồ ly nào đó ở lầu hai, Lận Châu cắn răng chấp nhận một đợt trào phúng của người đại diện.

"Ai u mọi chuyện là thế nào? Là tiểu hồ ly lừa cậu hay cậu đã làm gì lừa gạt tiểu hồ ly nhà mình? Mà dựa trên sự hiểu biết của tôi về cậu, nhất định là cậu lừa gạt con người ta. Mau kể cho tôi nghe đi."


Lận Châu: "... Tôi nói với cô ấy rằng tôi ăn chay, và hôm nay tôi đã ăn một miếng thịt."

Xa Thần: "..." Cái quái gì vậy?

Ăn chay ăn mặn còn có thể gây ra nhiều chuyện như vậy?

"Lận Châu, cậu có phải có tật xấu không? Ăn thịt thì ăn thịt, ai mẹ nó dám chê cười cậu chứ, nói với người ta mình ăn chay làm gì?"

"Cậu không hiểu. Cô ấy là một con hồ ly mỗi ngày đều ăn thịt, tôi giúp cô ấy ăn thêm nhiều rau. Không chỉ tốt cho sức khỏe, nhìn bộ dạng cô ấy cưỡng bách bản thân ăn rau xanh cũng rất đáng yêu a."

Xa Thần: "... Đồ biếи ŧɦái, cậu đi chết đi!"

"Bây giờ cô ấy đang tức giận, tôi phải làm gì?"

"Cậu phải làm gì? Mổ bụng tự sát đi."

Tút ——

Điện thoại bị người ta cúp.

Lận Châu kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại, Xa Thần cúp điện thoại của anh? Vậy mà dám cúp điện thoại của anh?!
Mẹ nó!

Nhưng cũng chỉ có thể chửi một câu như vậy, Lận Châu liền ủ rũ.

Tiểu hồ ly trong nhà còn đang tức giận a.

Anh chống cằm, nhấn mở trình duyệt, tìm tòi: Làm thế nào để dỗ dành tiểu hồ ly đang tức giận.

---

Editor có lời muốn nói:

Ha hả. Đáng đời anh (¬‿¬) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play