Diệp Phù Dư bị mấy ông chồng do Cục hôn nhân phát làm cho thiếu chút nữa choáng váng hết đầu óc.

Hai tai còn có chút đỏ, may mắn là trong bóng đêm nên dù đèn có sáng đến đâu cũng không bị ai phát hiện.

Vu Lam thấy Hồ Ngọc Thiến nắm tay Diệp Phù Dư, miệng không ngừng ồn ào, suy nghĩ một chút cũng nắm lấy tay kia của Diệp Phù Dư, nghiêm trang nói: "Em có dự cảm chị nhất định sẽ nổi tiếng. Dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, ảnh đế Lận cũng không phải loại yêu tinh khoanh tay làm ngơ, đợi tới khi chị đỏ rồi nhất định phải tăng lương cho em nha, em muốn mua một căn nhà bằng cà rốt!

Diệp Phù Dư nghe vậy, nhíu mày, "Ba ngày là em có thể gặm hết cái phòng đó rồi, em còn mua làm gì?"

Vu Lam: "Cũng đúng ha..."

"Con thỏ ngốc." Diệp Phù Dư giọng điệu khinh thường, giật giật cánh tay để hai tên yêu tinh này nhanh chóng thả tay cô ra. 


Vu Lam và Hồ Ngọc Thiến lập tức buông tay, ngoan ngoãn nhìn Diệp Phù Dư.

Ba con tiểu yêu tinh cũng không nán lại quán thịt nướng quá lâu, mặc dù Diệp Phù Dư không nổi tiếng là mấy nhưng vừa rồi náo loạn có chút ồn ào, ba người liền nhân cơ hội chuồn mất. 

Vốn dĩ Diệp Phù Dư định tự mình ngồi xe trở về, một tiểu hồ ly như cô hoàn toàn không có gì lo ngại về sự an toàn khi một mình đi đêm. Nhưng Hồ Ngọc Thiến sống chết không đồng ý, nhất định phải tự mình đưa người về đến nhà.

Chủ yếu vẫn là vì bây giờ trước cái tên Diệp Phù Dư còn mang theo mấy chữ: vợ của Lận Châu.

"Chờ một chút, chị chợt nhớ, nếu em với anh Lận đã là vợ chồng... vậy khoảng thời gian trước anh Lận đăng weibo chế nhạo Ngô Quan Quân và Bối Ni có phải cũng là cố ý?"

Diệp Phù Dư và Vu Lam quay đầu nhìn nhau.


Diệp Phù Dư sờ cằm, nhìn trời mà phủ nhận, "Fans các người không phải đều biết anh ta và Ngô Quan Quân kia có ân oán riêng sao?"

"Trong khoảng thời gian dài đối đầu, Ngô Quan Quân cũng làm cho Lận Châu nhiều lần mất mặt, không phải sao?"

"Người khác có thể không tính toán nhưng loại tính tình xấu như Lận Châu nhất định sẽ ghi thù đến ngày chết, bởi vì Ngô Quan Quân đã làm anh ta ghê tởm chết rồi." 

Diệp Phù Dư mặt không chút thay đổi tiếp tục nói, "Chị dám lấy thân phận fan não tàn cấp 10 của chị ra mà thề là em nói sai không?"

Hồ Ngọc Thiến trong nháy mắt trầm mặc.

Tiểu hồ ly này nói... không bắt bẻ được.

Cô chống má, thở dài một hơi nhưng trước sau vẫn chưa từ bỏ ý định, "Nhưng trước kia chuyện Ngô Quan Quân lộn xộn cũng từng lên hot search mà, chị đây chưa từng thấy anh Lận đăng bài, anh Lận đối với em có chút tâm tư gì đó rồi đi."


Diệp Phù Dư lạnh mặt, "Không có."

"Có", Vu Lam từ phía sau Diệp Phù Dư thò cái đầu ra, "Ngày đó lão đại Lận Châu còn đặc biệt tới đoàn làm phim một chuyến, hơn nữa chuyện Ngô Quan Quân và Bối Ni bị phong sát, anh ấy cũng có hỗ trợ."

Móa nó!

Đây là hai chữ đầu tiên xuất hiện trong đầu Hồ Ngọc Thiến.

Ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Phù Dư lập tức tràn ngập kính nể, lại mang theo chút cảm khái cùng hy vọng, "Ai nha, chị biết mị lực* của tiểu hồ ly nhà chúng ta lớn mà, quả nhiên."

mị lực*: nguyên văn là "魅力", nghĩa là sức hấp dẫn của một cô gái (hoặc chàng trai) đẹp làm người khác tâm thần mê muội, chỉ mong được chiếm hữu người đó (Nguồn: www.noron.vn)

Móng vuốt của Diệp Phù Dư muốn ngo ngoe rục rịch, thầm nghĩ khi ai đó mới biết cô và Lận Châu kết hôn cũng không phải bộ dạng như này.
Làm thế nào mà một con hổ tinh có thể biến đổi sắc mặt nhanh hơn cả tắc kè hoa vậy?

Diệp Phù Dư nghiến răng.

Lúc đưa Diệp Phù Dư vào cửa biệt thự, chuông điện thoại chợt vang lên, Diệp Phù Dư có chút nghi hoặc mà lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình sáng chói hai chữ to: Lận Châu.

Vu Lam và Hồ Ngọc Thiến liếc nhau, bốn mắt trong nháy mắt sáng bừng lên.

Tiểu hồ ly giật giật khóe miệng, nhấn từ chối, mặt không chút thay đổi, một tay cầm tay nắm cửa, một tay hướng ra bên ngoài vẫy vẫy, "Thời gian không còn sớm, ngày mai gặp ở công ty."

"Ai nha, đừng mà, anh Lận ca gọi cho em mà sao lỡ cúp máy như vậy chứ!"

"Bang --"

Cửa đóng lại.

---

Editor có lời muốn nói:

Chương mới đây, chương mới đâyyy~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play