Thực ra, lần đánh đoàn này không chỉ có công lao của một mình Chu Du, còn có công đẩy của Hoa Mộc Lan, đòn trói của Lão Phu Tử, kéo đoàn của Qủy Cốc Tử, sự thay đổi vị trí của Lý Nguyên Phương, tất cả tạo thành điều kiện cho ngũ sát của Chu Du. Nhưng không khỏi không nói, Lục Thanh Vũ khả năng nắm bắt cơ hội thực rất lợi hại, trình độ trong trận địa chiến giỏi nhất, lợi dụng địa hình khu dã, lấy đại hỏa trải đầy trên đất, trực tiếp đem toàn bộ năm người bị tàn máu thiêu chết.
Đối phương cả đội diệt vong, bọn họ liền chúa tể đều lười gϊếŧ, bèn dọc theo đường giữa mang binh đánh tới cao điểm, cường đẩy thẳng thạch anh.
---- Thắng lợi!
Trên màn hình xuất hiện hàng chữ này, tất cả người xem đều không dám tin tưởng.
GT mùa giải trước thành tích thấp, cư nhiên có thể khiến truyền thống hào môn đội mạnh Thiên Hoàn đánh vỡ? Hơn nữa trận đấu chỉ mới có 10 phút?
Phù Âm ôm điện thoại có chút phát ngốc, cô đặt toàn bộ 50000 cho Thiên Hoàn thắng, là bởi vì cô đối với Thời Việt hoàn toàn tin tưởng, cảm thấy nếu có Thời Việt thì trận này chắc chắn thắng.
Không ngờ Thời Việt hôm nay không ra trận, cũng không ngờ rằng không có Thời Việt Thiên Hoàn lại trở thành cái dạng này.
Không lẽ trong đội xuất hiện vấn đề?
Phù Âm trong tim có đột nhiên nhảy lên vài tia kì quái bất an.
Cái cảm giác bất an này duy trì đến khi trận đấu kết thúc.
Sau trận đầu thắng lợi, giai đoạn BP của trận thứ hai huấn luyện viên của Thiên Hoàn như cũ ban rớt Quan Vũ và Khương Tử Nha đối với hệ thống xạ thủ có ảnh hưởng lớn, lần này bọn họ là đội đỏ, sau khi chọn xong tướng, Gia Cát Lường không thể thả, nếu không Lục Thanh Vũ khẳng định sẽ bắt lấy được bản mệnh, vì vậy Gia Cát Lượng cũng bị ban vị.
Mà GT ngược lại rất thông minh ban rớt Trương Phi—bởi vì bọn họ đã nhìn ra Thiên Hoàn muốn dùng hệ thống xạ thủ, Trương Phi là phụ trợ bảo vệ xạ thủ tốt nhất.
Vì muốn bổ sung thương hại, tăng thêm năng lực quét binh tuyến của đoàn chiến, Thiên Hoàn bên này đổi trung đơn pháp sư thành Biên Trừng sở trường của Lâm Lạc Nhiên. Mà sau đó, Lục Thanh Vũ ngay phút cuối lựa ra Doanh Chính.
Tần Thủy Doanh Chính, chính là pháp sư có khả năng công kích xa nhất trong game, tay của hắn thực sự quá dài rồi, đứng tại nơi xa phóng ra đại chiêu cuồng phong bắn phá, không thể phát hiện hắn ở đâu, đã bị phi tiêu của hắn đánh cho tàn huyết.
Lục Thanh Vũ là xạ thủ có trình độ thao tác mạnh nhất liên minh, vì Doanh Chính do hắn khống chế, ở bất kỳ nơi nào, cũng có thể quét đại chiêu tới, đơn giản mà nói là không ai có thể trốn tránh được.
Bạn cho rắng Doanh Chính của hắn chỉ đi đường giữa quét binh hộ tháp?
Lục Thanh Vũ quét xong binh tuyến, còn sẽ cùng đánh dã đi bắt người.
Doanh Chính sát thương cao, tay daifm từ nơi xa phóng ra một chiêu đánh ngươi, ai cũng không chịu được.
Chiến đội Thiên Hoàn bị trung dã Doanh Chính va Triệu Vân liên thủ đánh đến dở sống dở chết,
Khai trận chưa đến sáu phút, ngoài tháp đường giữa đều bị cường triệt.
8 phút, khu dã phát sinh trận tao ngộ, Triệu Vân và Tào Tháo đứng tại phía trước, Doanh Chính Du tẩu đi tới, trực tiếp đánh ra một trận 0 đổi 2.
Sau đó là một dọc hiệu ứng của quả cầu tuyết, Triệu Vân và Doanh Chính lại lần nữa xâm lược dã khu cướp đoạt tài nguyên của chiến đội Thiên Hoàn, Tào Tháo và Hoa Mộc Lan đơn độc đi đường trên dưới gây áp lực lên tuyến binh của đối thú, đánh dã của chiến đội Thiên Hoàn căn bản phát triển không được, trang bị liền 4 kiện cũng làm không tới, liền bị đối phương tiến vào căn cứ.
---- Thất bại!
Nhìn màn hình lại xuất hiện hàng chữ này, Trần Tinh Hải cảm thấy bản thân giống như đang mơ thấy ác mộng.
Đây là lần đầu xuất đạo ưu tú của cậu ta, cậu ta vốn còn cảm thấy vui mừng vì đối thủ là đội yếu kém GT, đầy sự tự tin bản thân có thể thắng trận này.
Kết quả thì sao?
0:2 trực tiếp bị người ta vả mặt.
Trần Tinh Hải cũng không dám nhìn cái khuôn mặt đen như đáy nồi của huấn luyện viên Triệu.
Vài đội viên trong Thiên Hoàn có chút uể oải, dù sao ai mà không biết GT mùa giải trước chỉ là một đội chơi kém, cư nhiên đánh lại nhận lấy kết quả 0:2.
Chỉ có Lâm Lạc Nhiên thần sắc vẫn bình thản, sau khi trận đấu kết thúc bèn cùng đồng đội đứng giữa sân khấu bắt tay đối thủ.
Cậu luôn yên tĩnh, lúc bắt tay cũng không nói lời nào.
Đến khi Lục Thanh Vũ tới nhỏ giọng nói: "Thời Việt có chuyện sao? Hôm qua không phải trạng thái rất tốt sao, hôm nay lại không ra trận?"
Lâm Lạc Nhiên trực tiếp đáp: "Anh vẫn là hỏi anh ấy đi."
Hai người dù sao cũng là người quen, cùng ở vị trí trung đơn, anh gϊếŧ tôi, tôi gϊếŧ anh không đếm rõ số lần, đối diện với việc thắng thua cũng không quá kích động. Chỉ là, Lục Thanh Vũ vãn không hiểu Thiên Hoàn đang nghĩ cái gì, hôm nay đánh giống như mộng du, lúc anh lấy ngũ sát của đối phương cũng có chút không dám tin tưởng, còn tưởng bản thân xuyên không vào trong game đánh trận kim cương chứ.
Lúc có Thời Việt ở, đánh dã của Thiên Hoàn chưa bị áp tới thảm như vậy, đều là người khác quỳ xuống gọi anh ta một tiếng baba.
Kết quả đổi thành Trần Tinh Hải, chính là biến thành tôn tử.
Ánh mắt quét đến thiếu niên đứng sau Lâm Lạc Nhiên--- Trần Tinh Hải, thay thế vị trí đánh dã của Thời Việt.
Phải nói là mây núi cách biệt.
Lục Thanh Vũ cười híp mắt nói: "Tiểu Trần phải không? Lần đầu xuất đạo, đánh không tệ nha!"
Trần Tinh Hải: "............"
Cậu ta cùng Lục Thanh Vũ không quen, chỉ nghe nói vị tuyển thủ này thích cười lại độc miệng, lời nói đặc biệt chọc tức người. Chỉ một câu ngắn ngủn vừa nãy, lực sát thương vẫn là rất mạnh, đơn giản giống như truyền từ lỗ tai lên trên mặt, Trần Tinh Hải cả khuôn mặt nháy mắt biến đỏ, tay cũng không bắt trực tiếp xoay người nhanh chóng theo đồng đội xuống đài.
Lục Thanh Vũ trong lòng cười nhạo--- nghĩ muốn thay thế vị trí của Thời Việt trong liên minh chuyên nghiệp, bạn nhỏ, cậu vẫn còn quá non.
***
MVP của trận đấu này, không cần hỏi cũng biết là của đội trưởng Lục Thanh Vũ của chiến đội GT.
Giai đoạn phỏng vấn sau trận, ban tổ chức tự nhiên cũng mời hắn lại phòng phỏng vấn.
Cô ký giả xinh đẹp vừa cười vừa nói: "Đầu tiên, chúc mừng GT giành được thắng lợi ngày hôm nay, Vũ thần hôm nay phát huy thật làm mọi người sáng mắt, có điều gì muốn chia sẻ cùng mọi người không?"
Trong hình là người con trai mặc đồng phục của chiến đội GT, ngũ quan thập phần tuấn mỹ, khóe miệng nhẹ cong, mang theo vài phần ý cười ôn hòa.
Hắn tiếp lấy mic, rất khiêm tốn nói: "Hôm nay có thể thắng được thực ra là nhờ may mắn, có thể là bởi vì chiến đội vừa thay hai người mới, trong đội chưa đủ phối hợp, mới bị chúng tôi lấy được tiện nghi. Nhưng tôi tin tưởng, từ thanh huấn doanh của Thiên Hoàn đi ra nhất định là ưu tú không kém, trải qua thêm một đoạn thời gian luyện tập, bọn họ khẳng định sẽ trưởng thành."
Lời này của hắn đủ giữ lại mắt mũi, cũng hiện rõ phong độ---- đây cũng là chiến đội GT tuy rằng thành tích thấp, nhưng cũng là lý do khiến Lục Thanh Vũ ở trong liên minh của nhân khí luôn cao không giảm.
Phù Âm nghe đến đây không khỏi ngớ ra--- giọng nói này, hình như có chút giống với giọng của sư phụ Nhan Nhan đi?
Mà Thời Nhan đang ở hiện trường trận đấu đã hoàn toàn hoảng rồi, cô cả người kích động từ ghế nhảy lên, em gái bên cạnh không nhịn được nói: "Bạn đạp trúng chân tôi."
Thời Nhan liền quay đầu xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi!"
Em gái đó cũng rất phong độ, cười nói: "Không sao cả, nhìn thấy Vũ thần nên kích động đi? Thực ra tôi cũng là fan của anh ấy."
Thời Nhan nghĩ trong lòng, lý do tôi kích động khẳng định bạn đoán không ra—bởi vì người đang nói trong đoạn phỏng vấn, sáng hôm nay vừa ở trên weixin nói chuyện với cô!
Cô bởi vì mắc chứng thanh khống giai đoạn cuối cực kỳ nghiêm trọng, đối với giọng nói của mọi người tự nhiên có mẫn cảm.
Giọng của Lục Thanh Vũ trầm thấp dịu dàng, âm sắc rất ấm áp, âm điệu khi nói không nhanh không chậm, khi nghe anh nói chuyện, chính là cảm thấy người này chắc chắn rất thích cười nhẹ, càng khó hơn là, hắn nằm trong số người cực kỳ ít mà Thời Nhan thấy qua có ngoại hình và giọng nói tương đồng.
Trước đay cô có thích một vị CV kịch truyền thanh, thanh âm cực dễ nghe, nhưng tấm hình người thật vừa bị tung ra, toàn mặc đều là mụn chết, nháy mắt vỡ mộng.
Mà hiện tại, hình dáng và thanh âm của Lục Thanh Vũ, cư nhiên có thể đạt đến độ tương hợp hoàn mỹ.
Ngũ quan của Lục Thanh Vũ không giống anh trai Thời Việt nhà mình anh tuấn cường tráng, mà là có loại cảm giác của một quý công tử phong độ phơi phới, khóe miệng của hắn lúc nào cũng treo nụ cười nhẹ, giống như không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp tới thi đấu, mà là khách quý đến hiện trường xem diễn, có loại cảm giác bình tĩnh và ung dung, nhưng không người nào cũng có thể toát ra được.
Thời Nhan kích động ngồi lại, tiếp tục xem tiết mục phỏng vấn.
Vừa rồi còn bởi vì Thiên Hoàn thua trận mà tâm tình ủ dột, hiện tại lại vì phát hiện ra Lục Thanh Vũ là sư phụ mà vui vẻ.
Em gái kế bên nói liên tục: "Bạn là khi nào thích Vũ thần vậy? Tôi từ khi anh ấy xuất đạo đã chú ý đến anh ấy rồi! Anh ấy chơi trung đơn đặc biệt lưu loát, tôi thích anh ấy ở điểm này. Chính là không biết trận đấu có bao nhiêu gió ngược, anh ấy đều có thực lực lật ngược bàn. Mùa giải trước, bảy lần thắng Long Tộc, đều nằm trên tay anh ấy, Nghị ca còn ở trên weibo tán thưởng anh ấy, noiis anh ấy là đối thủ đáng coi trọng."
Thời Nhan hoàn toàn không nghe được em gái bên cạnh đang nói gì, mắt cô đã bị khuôn mặt soái khí trên màn hình thu hút.
Ký giả tiếp tục hỏi: "Vũ thần hôm nay trong trận đầu tiên lấy ra Chu Du, tướng sĩ này dùng trong liên đấu chuyên nghiệp, có thể nói là vô cùng ít gặp, số lần lên sàn chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh tại sao lại có dũng khí lấy ra thi đấu?"
Lục Thanh Vũ cười đáp: "Vốn dĩ tôi cũng không tính chọn Chu Du, nhưng Gia Cát Lượng bản mệnh bị ban rồi, những trung đơn khác tôi lại không hứng chơi, vừa hay đoạn thời gian này chơi Chu Du có chút nhiều, cảm giác không tệ, trong đội cũng từng thử qua đội hình có Chu Du, hôm nay liền lấy ra thử chút. Dù sao cũng là trận đầu tiên, mọi người đều đang tim trạng thái, thắng thua cũng không quan trọng."
Ký giả nói: "Nhưng không ngờ anh có thể trực tiếp lấy được ngũ sát! Trong KPL liên đấu, ngũ sát có thể là vô cùng khó gặp. Anh lúc đó có cảm giác kích động không?"
Theo như điều kiện tạo thành ngũ sát là trong một thời gian có thể liên tục gϊếŧ cả năm người, trong đoàn chiến một mình quét ngang toàn trường, gϊếŧ sạch cả năm người đối diện.
Có thể làm được như vậy, cần phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa một cái cũng không thể thiếu.
Chu Du hôm nay lấy được ngũ sát, là bởi vì đông đội trước dùng rất nhiều kỹ năng làm cho phía đối phương bị tàn máu, lửa của Chu Du vừa lúc phát ra thiêu nhưng người bị tàn máu chết.
Lục Thanh Vũ như cũ bảo trì nụ cười nhẹ, đáp: "Lúc đó cũng không hẳn là rất kích động, ngược lại là có chút ngoài ý muốn, tôi không ngờ lửa của Chu Du có thể thiêu được của một đội chết, ngũ sát lấy được cũng là phải cảm ơn các đồng đội đã phối hợp, đánh cho đối phương tàn máu, cuối cùng nhường đầu người cho tôi."
Ký giả nói: "Mục tiêu mùa giải này của GT là gì?"
Lục Thanh Vũ đáp: "Mùa giải này tận lực đánh tốt từng trận, có thể tiến bộ một chút là tốt rồi."
Thực ra, hắn cũng rất muốn nói mục tiêu của mình là lấy được quán quân, nhưng thực lực của GT, nói ra lời này, chính là biến thành chuyện cười.
Ký giả tán thưởng: "Tâm thái của Vũ thần thật tốt, đây cũng là lần đầu tiên Vũ thần lấy được MVP, hi vọng chiến đội GT thành tích càng ngày càng tốt, cố lên!"
Lục Thanh Vũ đáp: "Cảm ơn, tôi sẽ nỗ lực."
Phân đoạn phỏng vấn kết thúc, tiếp theo là phân đoạn sau trận, có chuyên gia đứng ra phân tích tỉ mỉ trận đấu trước đó.
Thời Nhan ngồi một lúc, rất lâu vẫn không thể an tĩnh.
Đoạn phân tích nói cái gì, cô hoàn toàn nghe không vào, trong não của cô, chỉ có dáng vẻ tươi cười của nam nhân vừa rồi.
-----Phong độ phơi phới, ôn tồn lễ độ.
---- Lục Thanh Vũ người này, chính xác là dùng tám chữ trên diễn tả.
Lớn lên đẹp trai không nói, giọng lại còn rất hay, tính cách lại ôn hòa như vậy, đây chính là hình tượng lý tưởng của cô.
Thời Nhan kích động không chịu được, lấy điện thoại ra gửi tin cho bạn tốt Phù Âm: "Tiểu Âm, đoạn phỏng vấn cậu có xem không? Lục Thanh Vũ, Vũ thần của chiến đội GT, có giọng nói giống như đúc với sư phụ tớ, tớ hiện tại muốn nhào đến chào hỏi anh ấy!"
Phù Âm bị tin nhắn dọa nhảy dựng, nhanh chóng trả lời: "Cậu đừng đi, hiện tại có bảo an, cậu mà lỗ mãng xông vào sẽ bị cho là fan cuồng cản lại, hơn nữa, câu vẫn chưa hỏi qua anh ta, nếu trực tiếp đến hậu đài, ấn tượng của anh ta đối với cậu có thể nói là cực kỳ hỏng bét."
Không giống cô như vậy xúc động, Phù Âm ở bất kỳ tình huống nào cũng bình tĩnh, Thời Nhan kỹ càng đọc tin của cô, cảm thấy có đạo lý, bèn đánh vỡ cái ý nghĩ đi hậu đài tìm Lục Thanh Vũ, hít sâu một hơi bình ổn nhịp tim, nhắn: "Cậu có cảm thấy anh ấy rất đẹp trai không? [bụm miệng cười]"
Phù Âm tán đồng: "Ừ, giá trị nhan sắc thật sự cao."
Thời Nhan bổ sung: "Giọng nói cũng rất hay [bụm miệng cười]"
Phù Âm càng xem càng thấy không đúng, không khỏi hỏi: "Đừng nói với tớ, cậu nhìn trúng anh ta?"
Thời Nhan hắc hắc cười: "Sau khi nhìn được người thật, chính xác có chút hảo cảm."
Phù Âm hỏi: "Mấy phần?"
Thời Nhan đáp: "99,99 phần."
Phù Âm: "......................."
Vậy không bằng cậu nói là nhất kiến chung tình đi!
Thời Nhan chính xác là một người thô, nhìn mặt, nghe giọng, cũng không biết tính cách Lục Thanh Vũ ra sao, chính là đối với anh ta có hảo cảm.
Nhưng mà, Phù Âm cũng cảm thấy cái kiểu phát triển này rất phù hợp với tính cách Thời Nhan, dù sao con bé này từ nhỏ đến lớn đều xúc động thẳng thừng, hôm nay thích vẽ, lập tức đi mua cọ với màu vẽ, ngay mai thích thư pháp, lại đi mua bút lông cùng nghiên mực. Phù Âm không biết Thời Nhan lần này đối với Lục Thanh Vũ có hảo cảm bao lâu, bởi vậy cũng không nghĩ khuyên, nói không chừng con bé này nhìn thấy người so với Lục Thanh Vũ còn đẹp trai hơn, lại quẳng anh ta ra sau đầu.
Tính cách của Thời Nhan không giống cô, trong lòng cất giữ một người, cũng đã cất giữ rất nhiều năm, ngoan cố giống như một con trâu.
Nhưng cô vui vẻ.
Bởi vì đó là người cô tự mình nhận định.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Các bạn cảm thấy Thời Nhan sẽ câu được Lục Thanh Vũ chứ?