Hàng xóm làm chuyện như vậy quả thực lại quá hợp lý, hoàn toàn phù hợp với tính cách thiết lập.

Ngôn Mặc gật gật đầu: "đây đều là tất cả kim ngân con người trên dương thế cố gắng hối lộ cho tôi, không có cách nào trả về lại không muốn nhận lấy, nên đều chuyển đổi thành tiền trên dương gian mang đi làm từ thiện."

Không nghĩ tới hiến cho cô nhi viện lại là nơi có Quỳnh Nhân lớn lên ở đó.

"Oa ——" Quỳnh Nhân nhẫn nhịn không được cảm thán, sau đó liền cười rộ lên, "Đây chẳng phải là nói, tôi từ nhỏ đến lớn đã dùng qua tiền ở cô nhi viện, đều có quyên góp một phần của anh sao sao?"

( ed: đây người ta gọi là nuôi vợ từ bé này)

Cái sự kiện trùng hợp nho nhỏ này làm cho hai người đều trở nên cao hứng, nguyên lai ở thời điểm lúc bọn họ hoàn toàn không quen biết lẫn nhau, cũng vô tình đã sinh ra một loại nào đó bí ẩn liên quan.

Quỳnh Nhân cười nói: "Chúng ta thật sự rất hữu duyên."

Ngôn Mặc trầm tĩnh trong con ngươi đều là khuôn mặt mỉm cười của Quỳnh Nhân, cũng cùng cười khẽ: "Ừm."

______________

Người đại diện soi gương thắt caravat cho bản thân, viện trưởng hơi nhướng mày: "Ngươi mặc đồ long trọng như vậy làm gì?"

Người đại diện: "Quỳnh Nhân lần đầu tiên dẫn người lại đây, ý nghĩa trọng đại, đương nhiên phải ăn mặc ra dáng."

Viện trưởng: "người tên Ngôn Mặc hôm nay là tới chơi, cũng không phải đến nói chuyện làm ăn, ngươi mặc đồ như vậy gây áp lực cho hắn sẽ rất lớn."

Chờ khi nhìn thấy Ngôn Mặc, viện trưởng nhất thời phát hiện, hắn đúng là tuỳ tiện.

Ngôn Mặc mặc đồ tây thẳng tắp đầy gọn gàng, tay áo nút buộc cài ngực đồ kẹp Cà- vạt đầy đủ, rất giống là tới kết hôn. ngay cả Quỳnh Nhân mỗi ngày đều mặc quần áo thể thao ngày hôm nay cũng mặc cùng kiểu âu phục giống của Ngôn Mặc, lẽ nào bọn họ ngày hôm nay muốn tuyên bố chút tin tức trọng yếu gì sao?

Viện trưởng tâm nhảy vụt mấy lần, hai đứa bé này làm sao không cho người ta một chút chuẩn bị tâm lý a, là muốn đính hôn hay là đã chuẩn bị kỹ càng muốn kết hôn rồi?

Hắn áp lực trong lòng thật lớn.

Quỳnh Nhân giới thiệu: "Đây là viện trưởng lý gia hạc của chúng tôi, tôi chính là một tay ngài ấy nuôi nấng. Viện trưởng, đây là Ngôn Mặc, bạn cùng phòng của tôi."

Cư nhiên không nói Ngôn Mặc là bạn trai cậu ấy, lẽ nào Quỳnh Nhân cảm thấy được đây chưa phải là thời điểm ổn định để yêu. Nhưng cậu ấy cũng đã thu phòng ở của người khác, còn ở chung, làm sao có thể không cho Ngôn Mặc một cái danh phận chứ?

Viện trưởng nhìn thấy trong ánh mắt của Ngôn Mặc, mang tới nhàn nhạt trìu mến.

Sau khi giới thiệu hết, mọi người ngồi ở trên ghế sa lon, bầu không khí hơi hơi xấu hổ.

Quỳnh Nhân ôm thỏ bông xem nội dung quay chụp tập đầu tiên ưu kỳ đằng gửi tới, không để ý được cuộc nói chuyện. Cậu không nói chuyện, liền không ai biết đến nên nói cái gì.

May mắn, đối mặt với tình cảnh quẫn bách như vậy, trưởng bối vĩnh viễn luôn có được phương án giải quyết.

Viện trưởng nhìn Ngôn Mặc, vẻ mặt ôn hòa hỏi: "cậu có muốn xem album ảnh của Quỳnh Nhân khi còn bé không?"

Hắn nhìn thấy Ngôn Mặc mắt sáng rực lên.

Ngôn Mặc: "Có thể sao? Cảm tạ."

Viện trưởng bật cười, nhìn lạnh như băng hù người, kỳ thực rất khả ái mà.

Hắn từ trong tủ tìm ra album của Quỳnh Nhân, cười nói:

"Quỳnh Nhân từ nhỏ đã là đứa bé rất dễ nhìn, người lại thông minh, tính khí cũng tốt. Người muốn nhận nuôi rất là nhiều, nhưng nó đặc biệt có chủ ý, vẫn luôn nói không muốn rời đi cô nhi viện, nếu không phải..."

Viện trưởng vội vã đình chỉ câu chuyện, mở ra tờ thứ nhất.

Bức ảnh đầu tiên là Quỳnh Nhân đi vào cô nhi viện, cậu khi đó là một bảo bảo mập mạp đẹp đẽ, hai mắt thật to nhìn chằm chằm ống kính, đần độn mà toét miệng cười, tóc tai từ nhỏ đã là các đoạn xoăn nhỏ.

Hai má trên khuôn mặt có thịt nhìn căng mọng, khiến người hận không thể cắn một miếng vò hai cái, mà nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn khả ái như vậy của cậu, lại càng khiến người ta hận không thể đem hết thảy thứ tốt đều cho cậu.!

Ngôn Mặc che trong lòng, huyết dịch đã bị đáng yêu đến sôi trào lên, khẩn thiết mà nói: "tôi có thể in lại một tấm không?"

Viện trưởng gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Ngôn Mặc hai tay nắm lấy nhau tại trước ngực, thành tâm thành ý nói: "Cảm tạ."

Viện trưởng trong lòng vạn phần đắc ý, mới tờ thứ nhất liền như vậy, nhìn nhiều vài trương, Ngôn Mặc không phải điên rồi.

Người đại diện nghiêng đầu đối Quỳnh Nhân thấp giọng nói: " có nhìn thấy không, khoe khoang đứa nhỏ của chính mình chính là sự tình mỗi người đã có tuổi thích làm nhất."

Quỳnh Nhân cũng đem đầu quay lại thấp giọng nói: "Câu nói này tôi đã ghi âm, anh nói hắn tuổi tác lớn."

Người đại diện mặt béo run lên, đau lòng nói: "cậu quả nhiên bị làm hư, cậu trước đây không phải như thế."

Viện trưởng một bên lật các bức ảnh, vừa giảng cho hắn chuyện lý thú tuổi ấu thơ của Quỳnh Nhân, hắn kéo xuống đến một tấm ảnh Quỳnh Nhân ôm một con gấu bông, cười nói: "Tấm này là thời điểm cậu ấy mới vừa lên vườn trẻ."

Trong hình Quỳnh Nhân đã không còn là bảo bảo béo ị nữa, thân hình của cậu so với người cùng lứa tinh tế hơn một ít, mặt cũng nho nhỏ, hai má vẫn cứ đô đô thịt, mà đã có thể nhìn ra được đường viền thanh tú hàm dưới.

Cậu ôm một con thỏ bông đứng ở bên tường, ủy ủy khuất khuất mà nhìn ống kính, trong hốc mắt hiện ra nước mắt, nhìn liền làm cho người đau lòng.

Ngôn Mặc nhìn con thỏ bông, tầm mắt hơi hơi dừng lại một chút, hỏi: "cậu ấy tại sao khóc?"

Viện trưởng thấy hắn nhẹ nhàng nhíu lại lông mày, trong lòng nhất thời an tâm một ít, xem ra hắn là thật sự quan tâm đến Quỳnh Nhân, mới sẽ đau lòng Quỳnh Nhân khi còn bé gặp phải chuyện gì mà lại khóc.

"Thằng bé này ngày đầu tiên đi nhà trẻ, nghe được tiểu bằng hữu khoe khoang nói, bản thân nó có nhũ danh nghe cực kỳ tốt, gọi Cầu Cầu. Thằng bé ước ao cực kỳ, sau khi trở về liền nói, nó cũng phải có nhũ danh.

"Hơn nữa thằng bé đã tự nghĩ xong tên cho bản thân mà nó ngưỡng mộ trong lòng."

Ngôn Mặc: "Tên gì?"

Quỳnh Nhân một mặt nghĩ lại mà kinh, viện trưởng đến cùng còn muốn đem chuyện này nói bao nhiêu lần.

Viện trưởng đình chỉ cười: " thằng bé lấy nhũ danh là lão sư. Nó cảm thấy được tất cả các tiểu bằng hữu trong nhà trẻ đều rất nghe lão sư nói, nếu như nó có nhũ danh gọi là lão sư, vậy nó há không phải là quỳnh lão sư, cứ như vậy, tất cả các tiểu bằng hữu cũng đều sẽ nghe lời của nó. Tôi nói với thằng bé là không thể lấy nhũ danh gọi lão sư, nó chỉ ủy khuất khóc."

Quỳnh Nhân bụm mặt: "Mỗi người khi còn bé đều sẽ làm vài chuyện ngu xuẩn, anh có thể hay không mau chóng đem chuyện này quên mất?"

Ngôn Mặc nghiêm túc nói: "Không ngu, rất đáng yêu."

Quỳnh Nhân chậm rãi thả tay xuống: "Có đúng không? Anh là đang an ủi tôi đi?"

Người đại diện: "nếu không thì sao?"

"Không phải an ủi, thật sự đáng yêu." Ngôn Mặc nghiêm chỉnh bác bỏ tin đồn, "Sau đó thì sao? nhũ danh của cậu rốt cuộc là cái gì?"

Nói đến cái này, Quỳnh Nhân lập tức có hứng thú: "Viện trưởng cư nhiên cũng không cảm thấy ngại nói tôi, hắn mới phải là người siêu cấp vô căn cứ có được hay không. Hắn nói tôi không thể gọi lão sư, không thể gọi thì không thể gọi đi, tôi liền nhờ hắn lấy cho tôi một cái tên, anh biết hắn lấy cái tên là gì cho tôi không?"

Ngôn Mặc: "Cái gì?"

"A Nhiên."

"A Nhiên..." Ngôn Mặc đem hai chữ này ở trong lòng tới tới lui lui niệm nhiều lần, trầm giọng nói, "Rất êm tai."

"Cái gì mà nghe rất hay a" Quỳnh Nhân không nói nên lời, "Lúc đó trong ti vi đang chiếu ( con người và thiên nhiên), anh hiểu không? Nhân và Nhiên, cái từ đồng âm này cũng quá tệ đi, đúng không!"

"Tôi cảm thấy nghe rất êm tai, " Ngôn Mặc hạ thấp âm thanh gọi cậu, "A Nhiên, tôi có thể gọi cậu như vậy không?"

Quỳnh Nhân lỗ tai trong nháy mắt bạo hồng, cậu đem mặt chôn vào trên đầu thỏ bông, buồn bực nói: " làm ơn, sau này đừng có gọi tôi như vậy."

Hàng xóm âm thanh dễ nghe như vậy, cần phải lập pháp cấm chỉ hắn đọc nhũ danh của người khác, để tránh khỏi khiến người rơi vào hoảng hốt.

Lực sát thương thực sự quá lớn.

Thỏ bông nỗ lực đưa tay ngắn nhỏ, ở trên mặt cậu an ủi mà vỗ vỗ.

Viện trưởng vốn là chính đang ăn thức ăn cho chó, nhìn thấ Thỏ bông chuyển động, dùng sức nháy mắt một cái: "Quỳnh Nhân có phải là con thỏ bông kia động?"

Thỏ bông lập tức cứng ngắc giả chết.

Quỳnh Nhân ngẩng đầu lên, bên tai đỏ chót mà đầy mặt hờ hững: "Không có a, ngươi nhìn lầm rồi."

Ngôn Mặc: "Không nhúc nhích."

"Lão Dương?" Viện trưởng nhìn về phía người đại diện.

Người đại diện: "Xác thực không nhúc nhích."

"Vậy cũng tốt." Viện trưởng quan sát vài lần Thỏ bông, xem nó xác thực không có cử động, cũng không thèm để ý nữa.

______________

Màn kịch quan trọng nhất đêm trung thu là ăn bánh trung thu và ngắm trăng.

Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc với tư cách là những người lao động trẻ, đương nhiên nhận nhiệm vụ sắp xếp khu vực ngắm trăng.

Công việc cũng không nhiều, chính là dọn bàn ghế xong, đem bánh trung thu đến bày ra, cái bánh to thì mang đi cắt, còn bánh nhỏ thì mang xếp thành một cái tháp nhỏ.

Trái cây đã được cắt thành những bào gọt vỏ, lúc ăn thì có thể ăn ngay. Hai người bọn họ động tác nhanh nhẹn, lập tức làm xong.

Quỳnh Nhân nhìn ông trăng tròn to trên bầu trời, cắn một miếng bánh trung thu nhân đậu trắng, phát ra lời cảm thán không có ý nghĩa nào: "Thật tròn a."

Ngôn Mặc cũng nhìn mặt trăng trên trời: "Ừm. Thật tròn."

"Thế sự là một giấc chiêm bao. Chuẩn bị, hát!"

Xa xa truyền đến tiếng leng keng và tiếng hát.

Quỳnh Nhân: "anh có nghe thấy hay không?"

Ngôn Mặc: "Nghe thấy được."

Bên cạnh cô Nhi viện là một khu mộ liệt sĩ, sẽ không phải là bọn họ cũng Đang tổ chức tiệc trung thu đi?

"Quỳnh Nhân ——" viện trưởng đứng ở trên lầu gọi cậu, "Đem bánh trung thu cùng hoa quả đều thu thập một chút, đưa đến cách vách đi."

"Được!"

Viện trưởng nói cách vách chính là chỉ khu một liệt sĩ. Cái khu mộ liệt sĩ này được xây từ rất sớm, mộ trong nghĩa trang liệt sĩ là mộ hợp táng, tương đối ít người đến, mà vẫn như cũ một năm bốn mùa thường có hoa tươi.

Quỳnh Nhân rất quen thuộc với người quản lý khu nghĩa trang, nhìn thấy là cậu trực tiếp mở cửa: "Một quãng thời gian không gặp, thành đại minh tinh nha."

Nhìn thấy Ngôn Mặc bên cạnh cậu, đôi mắt người quản lý quỷ dị sáng lên một cái.

"Tiểu minh tinh, " Quỳnh Nhân rất muốn biến thành sự thật, "Bất quá tôi sẽ cố gắng, nhanh chóng lên làm đại minh tinh."

Cậu đem bánh trung thu cùng hoa quả đưa cho người quản lý: "Viện trưởng để tôi đưa tới, tết trung thu vui vẻ."

"Đa tạ nha, " người quản lý nghiêng người vào trong, "Chính cậu vào đi thôi, tôi đi xem tiệc trung thu một lát."

Quỳnh Nhân cùng Ngôn Mặc bưng đồ đi vào, tiếng ca càng ngày càng rõ ràng. Các quỷ hồn chính là đang hát bài hát tiêu biểu ( tây giang nguyệt) của một nữ minh tinh nổi tiếng tên là Tống Vân Vân.

Chỉ thấy trước bia mộ có năm cái linh hồn nhỏ bé đang cố gắng đem âm thanh hát đến một chỗ đi. Mà càng nỗ lực hát thì càng lạc nhịp, hiệu quả là năm người hát như năm mươi người đồng thời hát năm mươi bài hát cùng lúc.

Bọn họ nhìn thấy Quỳnh Nhân lại đây, nhất thời hưng phấn: "Quỳnh Nhân đến, còn mang Theo một người rất năng động. Có phải là bằng hữu cậu ấy mới quen không?"

"Có khi là đối tượng của cậu ấy."

"Đối tượng cũng có thể là nam nhân sao?"

"Đương nhiên có thể, không phải bộ phim truyền hình Thái Lan mà Tiểu Chung xem hằng ngày đối tượng không phải là hai người đàn ông sao."

" vậy tiêu chung cũng..."

"Không không, ta nghe thấy tiểu chung cùng người khác tán gẫu nói, hắn loại này gọi hủ nam, yêu thích vẫn là tiểu cô nương. Hắn yêu thích tiểu cô nương cũng thích xem loại nam nhân này cùng nam nhân nói chuyện yêu đương. Hai người ở trên mạng nhận thức, tình cảm khá tốt, cái tiểu cô nương kia nói năm sau liền chuyển tới Long thành bên này đây."

Quỳnh Nhân từ nhỏ đã thường đến khu mộ liệt sĩ, bất quá đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy quỷ hồn bọn họ, không nghĩ tới liền được tin tức kinh người như thế.

người quản lý tiểu chung thực sự lại có bạn gái!

Đáng ghét, tại sao tất cả mọi người đều có đối tượng, chỉ có hắn vẫn còn độc thân.

Cậu đem đồ vật đặt tại trước mộ, vỗ tay thì thầm: "Không biết các ngươi thích ăn cái nhân bánh trung thu gì, cho nên tôi đều mang theo một chút, thích ăn cái gì liền ăn cái đó, muốn xem ti vi có thể đi đến phòng nhân viên quản lý xem, hắn đúng lúc đang xem chiếc tiệc trung thu."

Quỷ hồn lải nhải: " sao đứa nhỏ này cúng tế vẫn là nói mấy việc nhà như vậy?"

"Nghe nói cậu ấy lên làm minh tinh. Ngươi mỗi đêm đi ngủ đều gào ( chiết quế lệnh) chính là cậu ấy hát đi."

"Ngươi không ngại còn nói ta, ngươi không gào sao?"

Quỳnh Nhân nghe bọn họ nhắc tới, liều mạng nhẫn cười, không nghĩ tới tính cách của bọn họ lại hoạt bát như thế.

Năm cái linh hồn nhỏ bé trò chuyện một chút, bỗng nhiên cùng nhau thở dài, nhìn về phía Quỳnh Nhân.

"Nếu mà ta còn sống, cháu trai của tôi cũng lớn như vậy."

"Có cháu trai thì có ích lợi gì, cháu trai của tôi căn bản không đến xem tôi, hắn thật là cháu trai!"

Năm quỷ hồn đã chết mấy chục năm rồi ôm đầu khóc rống.

Quỳnh Nhân: "..."

Tâm tình biến hóa thật nhanh!

Trung thu là ngày tết đoàn viên, để cho bọn họ khóc lóc, luôn cảm thấy không quá tốt.

Cậu thở dài: "Đừng khóc nha."

Năm cái quỷ hồn trong nháy mắt đình chỉ kêu khóc, lau nước mắt nhìn về phía cậu, mặt quỷ mê man: "cậu đang nói với chúng tôi sao?"

Quỳnh Nhân: "Ừm. Tiểu quỳnh sẽ thực hiện nguyện vọng của mọi người vào tết trung thu, tôi sẽ thưởng cho người đầu tiên không khóc."

Ngôn Mặc không nhịn cười được, đây không phải là thủ đoạn Quỳnh Nhân ban ngày dùng để dỗ mấy tiểu bằng hữu trong cô nhi viện sao?

Các quỷ hồn cũng rất thích kiểu này, nước mắt tức thì ngừng rơi.

Bọn họ quan tâm hỏi: "người trong cô nhi viện các cậu bình thường không thể gặp quỷ, có phải là gần nhất thời vận thấp, xui xẻo rồi?"

"Không có không có, " Quỳnh Nhân nhanh chóng giải thích, "Các ngươi coi như ta sau khi trưởng thành đột nhiên mở Thiên nhãn."

Cậu dùng ngữ khí hống tiểu bằng hữu dụ dỗ từng bước: "Nếu là người nhà không đến xem các ngươi nên cảm thấy rất cô quạnh mà nói, có thể cân nhắc sớm ngày đầu thai, sau khi đầu thai thì có người nhà mới."

Ngôn Mặc: "Liệt sĩ đầu thai có thể đi thông đạo tăng tốc, đời sau có thể nhảy vào thai tốt, gia đình tốt đẹp, sinh hoạt hạnh phúc."

"Chúng ta đây cũng biết." Quỷ hồn nói lầm bầm.

"Các ngươi biết đến..." Quỳnh Nhân bồn chồn, "Vậy tại sao còn không đi đầu thai?"

Ngôn Mặc nhìn bốn phía, dĩ nhiên rõ ràng nguyên do: "Bởi vì cô nhi viện còn ở chỗ này."

Các quỷ hồn cùng kêu lên than thở: "Cao nhân a."

Việc này cùng cô nhi viện có quan hệ gì? Quỳnh Nhân không biết rõ.

Ngôn Mặc nói: "Nơi này là chỗ chôn xương khi năm người họ còn sống, xem như là một cái chiến trường nhỏ, sát khí nặng một chút. Trong cô nhi viện đều là hài tử, hồn phách của trẻ nhỏ bất ổn, va chạm với sát khí có thể sẽ làm sinh hồn chạy thoát.

"Tro cốt của liệt sĩ, có thể trấn hồn. Các ngươi lo lắng hài tử của cô nhi viện, cho nên mới không chịu đầu thai, đúng không?"

Quỳnh Nhân nghe vậy ngẩn ra, lại là vì bảo vệ hài tử của cô nhi viện, mới có thể dừng lại ở dương thế.

Cậu đi xuống bậc thang, hướng tới trước bia mộ năm vị liệt sĩ sâu sắc bái một cái: "Cám ơn các ngài đã bảo vệ cô nhi viện chúng tôi."

Năm cái linh hồn nhỏ bé trên mặt đều lộ ra ngượng ngùng dáng dấp.

"Ai nha, kỳ thực cũng không cần thiết nói ra, nghe tiểu tử này nói, ta làm sao còn cảm thấy rất không tiện."

"Tiện tay giúp một chuyện mà thôi mà, không có gì."

" đóa hoa của tổ quốc đương nhiên phải hảo hảo bảo vệ, không cần nghiêng mình nha."

Quỳnh Nhân đứng lên: "Nếu tôi có thể tìm được địa phương để chuyển cô nhi viện đi, các ngươi có thể yên tâm đầu thai chứ."

" nếu dọn nhà, bọn trẻ đi học liền không tiện."

"Đúng vậy, hơn nữa hiện tại giá phòng mắc như vậy, muốn tìm một cái địa phương mở cô nhi viện lớn như vậy, e sợ không quá dễ dàng."

Các quỷ hồn không có vội vã đầu thai, ngược lại quan tâm hơn đến vấn đề đi học của bọn trẻ.

"Không cần dọn nhà, " Ngôn Mặc nói, "Năm vị nếu là tin ta, chỉ để ý đi đầu thai là được."

Đang khi nói chuyện, Ngôn Mặc mơ hồ phát ra Diêm La Pháp tướng.

Năm vị quỷ hồn nhất thời ý thức được, người trẻ tuổi này chính là Diêm vương gia trong truyền thuyết. Diêm vương nói chuyện, vậy dĩ nhiên là phải tin tưởng.

"Không biết lão nhân gia ngài dự định dùng phương pháp gì?"

Bọn họ vẫn là muốn chính tai nghe đến phương pháp giải quyết mới yên tâm.

Ngôn Mặc: "Chỉ cần đem đông lôi bộ sát nguyền rủa niệm một lần, sát khí nặng hơn cũng có thể gột rửa trong một lần."

______________

Quỳnh Nhân cùng Ngôn Mặc thừa dịp ánh trăng trở lại cô nhi viện, trong viện đã ngồi đầy người. Viện trưởng cùng người đại diện dựa vào nhau ngắm trăng, không biết ngươi ngươi ta ta nói cái gì.

Những người bạn nhỏ bình thường chín giờ liền buồn ngủ, chỉ có ngày hôm nay có thể ngoại lệ ngủ trễ, mỗi một người đều rất hưng phấn, ở trong sân chạy loạn không ngừng.

Nhìn thấy bộ dáng bọn họ không buồn không lo, Quỳnh Nhân nhẹ giọng nói: "Tuy rằng chúng tôi đều là cô nhi, nhưng vẫn được người nhớ, bảo vệ. Tôi cảm thấy được chính mình rất may mắn."

Cậu quay đầu nhìn Ngôn Mặc, trong mắt chứa một đoạn nguyệt quang, càng hiện ra thuần triệt: "năm vị kia liền muốn đầu thai, nếu như tôi đi cúng tế, bọn họ còn có thể thu được đồ cúng không?"

Ngôn Mặc: "Đương nhiên có thể. Chỉ là hóa hiện phương thức hơi có sự khác biệt. Tỷ như dương thế chi nhân đột nhiên có được may mắn được một khoản tiền nhỏ, e rằng chính là kiếp trước người thân đốt tiền cho họ. Nhân quả quấn quýt, rất khó phân trần từng cái, mà thành tâm có thể thông thiên mà, ít nhất nguyện vọng của cậu, thiên địa nhất định sẽ nghe."

Quỳnh Nhân nở nụ cười: "Tại sao, bởi vì bạn cùng phòng của tôi là diêm vương sao?"

Ngôn Mặc: "Bởi vì cậu là Quỳnh Nhân."

Tống Đế Vương từng nói, Quỳnh Nhân không phải thánh hiền tái thế, cũng không phải thần linh gửi hồn người sống, không có bối cảnh gì, cậu ấy chỉ là một cái người tốt bình thường.

Lời này đúng, mà cũng không đúng. Ngôn Mặc tự mình nhìn qua sổ sinh tử của Quỳnh Nhân, điều tra cả mười đời, dĩ nhiên mười đời đều là người tốt.

Muốn một đời làm thiện cũng không dễ dàng, huống hồ mười đời làm thiện.

Cậu cái này " một người tốt bình thường", nguyên bản chính là kỳ tích.

"Nghĩ muốn thưởng không?" Ngôn Mặc hỏi.

Quỳnh Nhân nuốt nước miếng: "sờ, sờ sừng rồng?"

Ngôn Mặc lắc lắc đầu: "So với cái này càng tốt hơn."

Thưởng còn có so với sờ sừng rồng càng tốt hơn??

Quỳnh Nhân khiếp sợ, lẽ nào Ngôn Mặc thật sự muốn dùng hình dạng nửa người nửa rồng mặc tạp dề buộc vào nơ con bướm nấu cơm cho cậu, sau khi ăn xong còn có thể đuôi móng vuốt sừng rồng nguyên một con rồng mặc cậu sờ.

Ngôn Mặc: "Đại khái tại mười năm trước, ta và thư ký Nam đi công tác, thời điểm đi ngang qua đường sắt linh châu, cảm giác được một tia yêu khí, ta cảm thấy được rất kỳ quái, bên cạnh đường sắt là địa phương ồn ào như thế, tại sao có thể có đồ vật sơ sinh linh trí."

Mặc dù không rõ cái này cùng phần thưởng có quan hệ gì, mà Quỳnh Nhân vẫn là nghe rất nghiêm túc: "Ân, sau đó thì sao?"

"Ta ra lệnh long xe dừng lại, nhìn thấy mở linh trí là một cái con rối. Có người cõng lấy chủ nhân của nó, đem nó từ trên xe lửa ném xuống. Nó quá muốn trở lại bên người chủ nhân, dĩ nhiên bằng chấp niệm này mở linh trí.

"Mà bất kể nói thế nào, nó cũng chỉ là một cái con rối, muốn thành công hóa yêu ít khả năng. Ngày đó cũng là Trung thu, có lẽ là mặt trăng quá tròn, nghĩ đến nó lẻ loi bị vứt tại bên cạnh đường ray, thực sự đáng thương, ta đã đưa nó một chút cơ duyên."

Ngôn Mặc bỗng dưng đưa tới thỏ bông đang cố gắng làm nhân viên hỗ trợ khách hàng, đem nó nhét vào trong tay Quỳnh Nhân.

"Dù cho bỏ ra thời gian mười năm, nó vẫn là lại trở về bên người chủ nhân."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play