Sau khi hoàn thành quay chụp ở tiểu địa ngục chờ đợi đau khổ, tổ làm phim liền hướng tới tiểu địa ngục chiên đồ.

Bọn họ ngồi trên xe tốc hành dành cho cai ngục, không đến nửa giờ, liền đi tới địa ngục chiên đồ.

Tô Hoài Chương lúc xuống xe không khỏi cảm thán: "Ngay cả địa ngục đều ngồi trên tàu tốc hành. Khoảng cách xa như vậy chỉ cần nửa giờ liền có thể đến, nếu có thể đưa cái kỹ thuật vận dụng ở trên tàu cao tốc nhân gian, vậy thì năng lực vận tải của quốc gia chúng ta chẳng phải là có thể nâng cao một bước."

Tân Lộc nói: " khoa học kĩ thuật của địa phủ chúng tôi không thể so sánh với sự phát đạt của con người trên dương gian, đường hầm cùng đoàn tàu này là Tống Đế Vương tự tay dùng địa ngục hắc nham kiến tạo, lực ma sát nhỏ không hề tầm thường. Toàn bộ đường hầm xuyên qua đáy biển, Đường đi chính là một đường thẳng như trên toán học, cho nên mới có thể nắm giữ tốc độ nhanh như vậy."

"Hóa ra là như vậy." Tô Hoài Chương có hơi thất vọng, "Ai, là tôi có suy nghĩ kỳ lạ."

Quỳnh Nhân thầm nói, nói chung, đây là dùng vật liệu không khoa học, dùng thủ đoạn không khoa học, kiến tạo lên tốc hành không khoa học. Cậu có chút không tưởng tượng ra được bộ dáng Tống Đế Vương làm xây dựng, phát tin nhắn hỏi một chút.

Tống Đế Vương lập tức nhắn tới cho cậu hơn mười bức ảnh tin tức từ nhiều góc độ khác nhau, cũng biểu đạt hi vọng cậu có thể đem bức ảnh của hắn làm ảnh bảo vệ màn hình và hình nền.

Quỳnh Nhân tự động quên đi yêu cầu của Tống Đế Vương, cũng ở trong mỗi góc của các bức ảnh đều có thể nhìn thấy bóng dáng của thư ký Kim.

Quỳnh Nhân mỉm cười, hai người kết hôn đi.

Bên ngoài trạm xe chính là khu vực chính của địa ngục chiên đồ, ô tô du lịch đã được sắp xếp đợi họ.

Quỳnh Nhân ngồi trên ô tô du lịch, nhìn thấy trên vùng bình nguyên một đám lợn rừng răng nanh dài một thước Lao nhanh đuổi theo tội nhân, con quạ cùng kền kền bay đầy toàn bộ bầu trời, thỉnh thoảng liền bổ nhào hướng phía dưới mạnh mẽ mổ rất nhiều tội nhân trốn thoát.

Ngay cả khi cậu không có chứng sợ hãi loài chim, cũng không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.

Mặc dù đã trước đó làm qua bài tập, nhưng thông tin lại khác xa với những gì tận mắt chứng kiến, cảnh hàng vạn con heo lao nhanh đuổi theo vạn con chim mổ tội nhân, đem tổ làm phim tất cả mọi người chấn động đến tập thể thất thanh.

Tại địa ngục chiên đồ, người săn bắn là ác điểu ác heo và cai ngục, người bị săn lại là tội nhân.

Quỳnh Nhân âm thầm lo lắng, thời điểm phim tài liệu này được phát sóng trên dương gian, sẽ không phải toàn bộ bình màn hình đều là gạch men, khán giả có thể xem chỉ còn dư lại mặt của cậu đi...

Chu Mật đã bị doạ thành một con chim cút nhỏ, trong mắt chứa lệ nóng run lẩy bẩy.

Mấy ngày nay nhận thức quỷ hồn mỗi người cống hiến hết mình cho sự nghiệp, thành tín thân mật, làm cho hắn đối với sự đáng sợ của địa ngục sinh ra nhận thức sai lầm.

Cũng may thân phận lưu trú do visa lao động của âm phủ cấp chỉ có hiệu quả ở âm phủ, tại dương gian hắn vẫn là người không nhìn thấy quỷ hồn, thôi điểm làm visa cảm thấy được chính mình không có phúc khí, hiện tại lại cảm nhận được vui mừng.

Không phải mỗi người đều là Quỳnh Nhân, phúc khí này hắn không chịu nổi.

Hắn cảm thấy chóng mặt, dùng chút sức lực cuối cùng nói: "Ta có thể hay không không xuống xe?"

"Đương nhiên có thể, anh liền ở trên xe nghỉ ngơi đi." Quỳnh Nhân nhìn hắn, không khỏi nghĩ tới bản thân mình lúc trước, đầy cõi lòng đồng tình hỏi: "Có cần hay không tôi đem anh đánh ngất, tin tưởng tôi, ngất đi là sẽ vượt qua hơn nhiều."

Chu Mật: "Không cần, tôi còn muốn..."

Hắn khó khăn nói ra hai chữ cuối cùng: "Lấy tài liệu..."

Quỳnh Nhân còn chưa kịp động thủ, Chu Mật liền hai mắt liếc một phen, hôn mê bất tỉnh.

Không hổ là người làm phim cậu xem trọng a, Quỳnh Nhân trong lòng âm thầm than thở, có tinh thần chuyên nghiệp giống như cậu, trước khi bị dọa ngất vẫn đang băn khoăn lấy tài liệu.

Tô Hoài Chương lắc đầu: "Tiểu Chu vẫn là tuổi trẻ, tâm trí tương đối yếu đuối."

"Anh ấy đã rất kiên cường, " Quỳnh Nhân đem Chu Mật để trên xe cẩn thận, "nếu phải thay thế thành tôi của trước đây, tôi e rằng phải ngất từ mấy tiếng trước."

Lão đầu nhi ngoài miệng ghét bỏ, trong lòng vẫn là rất đau học sinh của chính mình, đem áo khoác cởi ra làm thành cái gối, để Chu Mật đệm cái cổ.

Ô tô du lịch loạng choà loạng choạng, một đường chạy như bay, giữa bầu trời không có mặt trời, nhưng đầy trời có rất nhiều đám mây đỏ.

Quỳnh Nhân đối ống kính nói:

" Địa ngục chiên đồ, là một trong mười sáu địa ngục nhỏ thuộc Hắc Thằng đại địa ngục."

"Các vị khán giả có phải rất tò mò, hạng người gì sẽ tiến vào địa ngục chiên đồ và chịu phạt ở đây như thế nào? Nếu có người bị bệnh liệt giường, kẻ ác cố ý cướp đi giường và dược phẩm dùng để chữa trị của người đó, nếu có người chính bị cảm, kẻ ác lại lấy đi quần áo ấm và đồ ăn của người đó, sau đó còn giấu được việc làm ác của bản thân, không có bị trừng phạt. Như vậy kẻ ác đó chết rồi sẽ tiến vào địa ngục chiên đồ.

"Ở đây kẻ ác bị phạt liền bị ác điểu, ác heo mổ rơi nhãn cầu, bọn họ còn sẽ phải gánh chịu giận dữ đánh đập của cai ngục, mỗi thời điểm mỗi phần đều thống khổ không thôi."

Quỳnh Nhân vừa dứt lời, liền nhìn thấy một cai ngục giơ một cái rìu rất lớn đuổi theo tên tội nhân chạy tới, phía sau hắn đuổi theo còn có một đám đại bàng, liên tục mổ vào sau đầu tội nhân.

Cai ngục một bên vừa đuổi vừa mắng, đuổi kịp liền chặt một búa, ngôn ngữ ác độc thần sắc khủng bố, nhìn hắn ta còn giống tội phạm hơn là tội nhân bị tra tấn.

Quỳnh Nhân: "..."

Cậu vội ho một tiếng, "Như các vị khán giả nhìn thấy, cai ngục nơi này thoạt nhìn tựa hồ có chút táo bạo, chúng ta tùy tiện tìm một vị phỏng vấn một chút."

Quỳnh Nhân xuống xe, đi tới bên một cai ngục đang chuyên tâm dùng chày sắt đánh tội nhân bên cạnh: "Xin chào, chúng tôi đang quay một video tuyên truyền văn hóa của Hắc Thằng đại địa ngục, phim tài liệu có tên là ( nhật ký hành trình đến địa ngục), bạn có nguyện ý trả lời phỏng vấn sao của tôi chứ?"

Cai ngục nhìn thấy cậu, lập tức đem chày sắt vứt đi, xoa xoa máu trên tay, hưng phấn nhanh ngất đi thôi: "tôi đã tham gia hội ký tặng của cậu, cậu còn nhớ tôi không?"

Quỳnh Nhân đột nhiên nghĩ tới: "A, bạn chính là fan hâm mộ đã đưa cho tôi một bao đất đen kia."

"Khà khà, không nghĩ tới cậu còn nhớ tôi." Cai ngục gãi đầu một cái, "cậu muốn phỏng vấn cái gì? Tôi bảo đảm biết gì nói nấy."

Có thể cùng fan hâm mộ đã tham gia hội ký tặng gặp lại, Quỳnh Nhân cũng thật cao hứng, cậu cười híp mắt hỏi: "Tôi cảm thấy được cai ngục ở địa ngục chiên đồ tựa hồ đặc biệt có cá tính, đây là thời điểm nhận việc cố ý sàng lọc đi ra, hay là vì một phần yêu cầu của công việc?"

Cai ngục nghe vậy, thật sâu thở dài một hơi, trên mặt hiện ra chút sầu khổ dáng dấp.

"Đương nhiên là yêu cầu của công việc. Mọi người đều là người tốt a."

Hắn liền than thật dài thật dài một hơi.

Cai ngục phàn nàn rằng địa ngục chiên đồ yêu cầu cai ngục mang theo tâm tình giận dữ, không ngừng dằn vặt tội nhân, làm tội nhân cảm nhận được loại bất lực thống khổ kia.

Bọn họ nhất định phải cầm rìu to búa lớn đuổi theo tội nhân đập chúng, gánh nặng vật lý lớn vô cùng không nói, trong lòng thống khổ kỳ thực càng khiến người ta khó chịu đựng.

Cai ngục ánh mắt bi thương: "Ta thiên tính ôn nhu thiện lương, khi còn sống, ta ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, chờ ta chết, lại muốn mỗi ngày gánh cái rìu đuổi theo người bổ tới chém lui, còn phải lộ ra giận dữ căm hận ác cùng, đây rốt cuộc là ta dằn vặt tội nhân, hay là tội nhân dằn vặt ta?"

Quỳnh Nhân: "..."

Nếu nói như vậy, xác thực rất đáng giá đồng tình.

Đúng lúc này, một tội nhân quần áo lam lũ lén lén lút lút từ phía sau cai ngục lại đây, nhặt lên chày sắt mà hắn vừa ném xuống đất, liền muốn hướng trên đầu hắn đánh tới.

Cai ngục một cái xoay người ôm lấy, đầu của tội nhân đập xuống đất, hắn rút ra chày sắt bị tội nhân nắm, một phát liền đem tội nhân quất bay, sau đó xoay người, tiếp tục bi thương vạn phần nói: "Tất cả tội nhân tựa hồ mãi mãi cũng sẽ không hối cải, một khi có cơ hội liền sẽ tiếp tục hại người. Công việc này đối với một người nhu nhược thiện lương như tôi mà nói, thực sự quá gian nan."

"Đúng vậy a" một người cai ngục gầy yếu trắng nõn đi tới tiếp lời, nàng cầm một con dao bầu thật to đứng tại chỗ cối xay gió lớn, đem tội nhân trong chu vi vòng tròn chém bay, sau đó chống dao bầu nói: "tất cả các cai ngục ở địa ngục chiên đồ đều nhu nhược không thể tự chăm sóc bản thân, lại bị bắt trừng phạt tội nhân, ta mỗi ngày đều thật đau lòng, thật là khổ sở, thật là thống khổ."

Quỳnh Nhân: "..."

Cô đến cùng nơi nào nhu nhược... Thương tâm cũng không cần cười a...

Hai cai ngục cho biết trong cuộc phỏng vấn rằng, họ hy vọng rằng địa phủ sẽ giới thiệu công nghệ tra tấn bằng robot tự động càng sớm càng tốt, các kế hoạch trừng phạt tùy chỉnh thông minh trên dữ liệu lớn, sẽ cho phép những người cai ngục tội nghiệp như họ rơi khỏi nơi khủng khiếp này và đến vị trí làm việc mới.

Cai ngục nơi này có hay không nhu nhược, Quỳnh Nhân cảm thấy rất khó đánh giá, nhưng bọn họ xác thực cần thiết tiến hành cố vấn tâm lý thường xuyên, cảm giác hỉ nộ vô thường như thế xác thực rất dễ dàng hỏng mất.

Cậu chợt nhớ tới, Tần Quảng Vương có nói qua, từ khi ở Quỷ Phán Điện chỉ định bài hát của cậu làm nhạc lên để phát nghe, tâm tình của mọi người so với trước đây vững vàng hơn nhiều.

"Đây chỉ là một gợi ý" Quỳnh Nhân nói, "thời điểm trong lúc mọi người công tác có thể thử phát bài hát của tôi nên xem, có lẽ đối với tâm tình của mọi người có trợ giúp nhất định."

Một cai ngục mảnh mai vô lực dựa vào búa lớn trong tay nàng nói: "Cũng có người đã cho chúng ta kiến nghị tương tự, nhưng bên trong này đều là tội nhân, nếu như chúng ta cất cao giọng hát, bọn họ cũng có thể nghe đến. Cậu hát nếu có thể làm tâm tình của chúng tôi chuyển biến tốt, chẳng phải là cũng sẽ làm cho bọn họ tâm tình chuyển biến tốt, vậy chúng tôi không phải là làm việc vô ích rồi."

Nàng mày liễu dựng thẳng, lộ ra âm lãnh cười, gằn từng chữ: "Những người này làm sao xứng vui vẻ được?"

Những cai ngục khác cùng kêu lên ngâm xướng: "Bọn họ không xứng."

Sau đó đồng thời cao giọng âm hiểm cười, công hiệu quả tương tự với 10 cái tiểu tiên hắc ma tụ hội một đường.

Tân Lộc một mặt lúng túng, cố gắng xua tay giải thích: "Các vị khán giả xin tin tưởng tôi, cai ngục Hắc Thằng đại địa ngục chúng tôi đều là cần lao dũng cảm không sợ khiêu chiến công nhân ưu tú, xin đừng nên bởi vì bọn họ nhất thời hỏng mất liền... Đây rốt cuộc nên giải thích thế nào!"

Những người này khi đứng cùng một chỗ thì có loại cảm giác tội phạm biến thái mở đại hội tập thể, nàng giải thích không được!

Cai ngục tiếng cười càng ngày càng sắc nhọn, khiến người nghe cũng rất không thoải mái, Quỳnh Nhân đứng lên trước, cao giọng nói: "Mọi người có thể dùng tai nghe để nghe hát."

Những cai ngục đang cười nhất thời dừng lại, hai mặt nhìn nhau: "quỷ hồn ở địa phủ đều yêu thích dùng loa nghe âm nhạc, tai nghe nhưng là rất khó mua."

"Đúng vậy, loa tương đối dễ làm đi, gần như không có ai đốt cho người mất tai nghe."

"Tôi cũng muốn tai nghe, nhưng là người nhà của tôi cũng đã đầu thai, coi như báo mộng cũng không có ai đáp lại đây, muốn khóc."

Tân Lộc nhìn thấy bầu không khí trong nháy mắt chuyển biến, không khỏi lộ ra ánh mắt sùng bái. Quỳnh tiên sinh lời nói nhìn như bình thường, nhưng có thể tinh chuẩn bắn trúng mấu chốt, thật là một người sống cao thâm khó dò a.

Quỳnh Nhân thì lại tại lặng lẽ nghĩ, có thể hay không làm tai nghe bằng giấy đốt bán cho cai ngục không?

_____________

Mặc dù là quay chụp video tuyên truyền văn hóa ở Hắc Thằng đại địa ngục, nhưng cũng không thể đem mười sáu tiểu địa ngục toàn bộ quay một lần, nói như vậy nội dung quá hỗn tạp, chỉ là tuyển lựa tới quay bên trong ba cái tiểu địa ngục có tính chất tiêu biểu.

Sau khi kết thúc quay chụp các tiểu địa ngục, những cai ngục có lời mời tổ làm phim đi thưởng thức mỹ thực trong cuộc sống của bọn họ.

Như người ta vẫn thường nói, nếu một bộ phim tuyên truyền địa phương không có mối liên kết ẩm thực đặc biệt, thì bộ phim đó được làm tròn số, chẳng khác nào bộ phim đó không được quay.

Tuy rằng tục ngữ nói như vậy, nhưng Quỳnh Nhân nhìn trước mắt trứng trần nước nóng, sữa trứng dầu đỏ, trứng nước tương, trứng luộc nước trà, trứng da hổ, trứng muối, cùng với bánh hai đầu ở giữa bàn, vẫn là không nhịn được lộ ra một chút đồng tình.

Một Hắc Thằng đại địa ngục lớn như vậy, mỹ thực đặc sắc cư nhiên chỉ có đa dạng các loại món ăn từ trứng sao?

Tân Lộc đầy mặt khẩn thiết: "Xin giúp Hắc Thằng đại địa ngục chúng tôi tuyên truyền một chút đặc đặc sắc mỹ thực từ trứng chim đi! Trứng chim ở nơi này của chúng tôi ăn cực kỳ ngon, nhưng chính là không được quảng bá, miễn phí đưa đều không ai muốn. Đồ ăn ngon như thế nhưng không ai hiểu rõ, thật sự là khiến lòng người đau."

Tất cả cai ngục đều mong đợi nhìn cậu.

Quỳnh Nhân: "..."

Cảm giác đột nhiên biến thành loại hình giúp đỡ người nghèo hay cảnh trợ giúp nông trường như "Trứng chim ế hàng, thỉnh giúp cai ngục trong địa ngục một chút đi"

Tô Hoài Chương nhẹ nhàng múc một muỗng sữa trứng dầu đỏ, nhắm mắt nuốt xuống, đợi đến thời điểm mở mắt, trong con ngươi tinh quang nổi lên, reo hò khen hay nói: "Hảo! Lúc nuốt vào trơn tru tinh tế, không hề có mùi tanh của trứng, tư vị xa xưa, mùi vị tương tự với tinh chất của hoa trong món lẩu tứ xuyên, nhưng hương vị thuần tuý đầm đà hơn cả tinh chất của hoa, không hổ là mỹ thực tiêu biểu của Hắc Thằng đại địa ngục!"

Quỳnh Nhân làm người sống, không thể ăn đồ trong địa ngục, nhìn thấy Tô Hoài Chương ăn được thơm như vậy, cậu cũng rất thèm, nhưng chỉ có thể yên lặng nuốt nước miếng.

Những cai ngục khác nhìn thấy Tô Hoài Chương bắt đầu ăn, bọn họ cũng đồng thời bắt đầu ăn, trong lúc nhất thời mùi thơm phân tán, Quỳnh Nhân vốn là cảm thấy đều là những món trứng rất đơn giản, có thể tất cả mọi người ăn được một mặt thỏa mãn, nhắm mắt lại rung đùi đắc ý...

Đáng ghét! Tại sao chỉ có cậu là người sống, cậu cũng muốn ăn. Chu Mật hảo may mắn a, hắn vẫn còn đang hôn mê, không cần đối mặt với Quỳnh Nhân đồng dạng dằn vặt.

Hu hu hu ~

Quỳnh Nhân yên lặng lau lau khoé miệng bởi vì bi thương mà chảy xuống nước mắt.

"Tô lão nói trong món trứng này không có mùi tanh của trứng, xin hỏi là làm sao làm được như vậy?"

Cậu coi như là một người dẫn chương trình mỹ thực hợp lệ đi.

Tân Lộc nghiêm túc giới thiệu: "chim của chúng tôi đều được thả rông ở địa ngục chiên đồ, công nhân không sử dụng thức ăn gia súc."

Quỳnh Nhân gật đầu: " gà được thả rông trên núi đẻ trứng ăn ngon hơn trứng bình thường."

Hả?

Chờ chút!

Quỳnh Nhân bỗng nhiên kịp phản ứng: "chim đẻ trứng, nên không phải là... Chúng ta ở địa ngục chiên đồ nhìn thấy đó... A?"

Tân Lộc lộ ra nụ cười vui mừng: "cậu đoán đúng rồi, chính là ác điểu đó."

Tô Hoài Chương đũa nhất thời ngừng, trong miệng hắn còn đang ngậm lấy một khối thơm ngọt xốp, vừa vào miệng liền tan ra bánh ngọt, cũng không biết là phun hay là nuốt.

Mà lão nghệ thuật gia không hổ là lão nghệ thuật gia, hắn rất nhanh đã nghĩ thông suốt, ngược lại đã ăn thật nhiều, tái ăn nhiều một chút cũng không liên quan, liền tiếp tục bỏ qua đưa đũa gắp dầu ăn.

Quỳnh Nhân nhìn thấy những quả trứng này, liền nghĩ đến bộ dáng ác điểu mổ nhãn cầu, cậu đề cao tính chuyên nghiệp của người dẫn chương trình mỹ thực và mỉm cười: "Chúng nó có chỗ đặc biệt gì?"

Tân Lộc trung thực mà lắc đầu: "Không có. Ăn ngon cũng là bởi vì chim ăn khoẻ, hơn nữa chim ở địa ngục chiên đồ có lượng hoạt động kinh người, có lúc một ngày bay hơn một nghìn km, phạm vi kiếm ăn rất rộng, cho nên trứng có phong vị cũng rất nồng nặc."

Nàng bị tổn thương tâm: " trứng chim ở Hắc Thằng đại địa ngục của chúng tôi thật sự là ăn rất ngt, tại sao tất cả mọi người đều không muốn mua chứ?"

Quỳnh Nhân yên lặng nghĩ, bằng hữu a, cái trứng này bán không được cũng là bởi vì đồ ăn của bọn chim đẻ ra chúng cũng quá tốt rồi. Bò ăn cỏ sinh ra sữa, nghe tới khiến người cảm động.

Còn chim ở đây ăn chính là quỷ hồn sinh ra trứng, nghe tới như bản tóm tắt một câu chuyện kinh dị rồi.

Hàng ế cũng coi như là chuyện thường tình đi.

Tất cả cai ngục đều dùng mắt cẩu cẩu nhìn cậu, mong đợi cậu có thể nghĩ ra một cái phương án quảng bá.

Tô Hoài Chương đã lại ăn hai cái trứng da hổ, thở dài nói: " trứng chim của bọn họ thật sự ăn rất ngon, nếu chỉ có người ở Hắc Thằng đại địa ngục biết nó là mỹ thực mà nói, là có điểm tiếc nuối."

Quỳnh Nhân không chịu được người khác như vậy cõi lòng đầy mong đợi nhìn cậu, liền nói: "Tìm một quả trứng khá là đẹp đẽ cho tôi."

Tân Lộc nghiêm túc chọn lựa một quả trứng chim có vỏ ngoài bóng loáng màu xanh lam đưa cho cậu.

Cậu đem điện thoại di động đưa cho Tô lão, nhờ Tô lão đến giúp cậu quay video.

Quỳnh Nhân giơ trứng chim, trước tiên nhắm mắt lại, yên lặng nâng lên một chút trạng thái, sau đó mở hai mắt ra, điều động nụ cười cực kỳ ngọt cực kỳ chân thành trăm phần trăm động lòng người.

"Thời điểm tôi nhìn thấy quả trứng chim này, nhìn thấy không chỉ là nguyên liệu nấu ăn, còn có nhìn thấy sự hy sinh và cống hiến của những con chim ở địa ngục chiên đồ. Chúng nó phải ăn linh hồn tội ác của tội nhân bị hắt hủi, sản xuất ra trứng chim nhưng là mỹ vị, loại tinh thần này làm tôi hết sức cảm động.

"Nếu như bạn có dũng khí thử nghiệm trứng chim ở địa ngục chiên đồ, chắc chắn hoàn toàn thu được trải nghiệm hương vị mới. Quỷ sinh lạc thú, không phải là như thế sao?."

Cậu thả trứng chim xuống, cầm lại điện thoại di động, đem video đăng lên weibo, còn @ tài khoản mua trứng chim ở Hắc Thằng đại địa ngục.

"Tôi đã cố hết sức, nhìn có được hay không đi."

Thiếu nữ Tân Lộc nâng lên tâm tình: "Khán giả nhất định sẽ bị lời của ngài đánh động."

Nàng vừa dứt lời, thông báo có thư gửi tới vang lên liên tục, cũng không có thiếu người gọi điện thoại lại đây.

Tân Lộc cao hứng mặt đều cười, kính phục nói: "Nhất định là ngài mới vừa nói đến mức quá tốt rồi, mới có thể đánh vỡ nhiều người như vậy phiến diện."

Tô Hoài Chương xoa xoa dầu đỏ dính tại trên râu mép.

Tiểu cô nương vẫn là quá tuổi trẻ a, lời nói của Quỳnh Nhân có thể hay không đánh động người khó nói, nhưng mặt của cậu ấy nhất định có thể đánh động người.

______________

( nhật ký hành trình đến địa ngục) quay chụp ở Hắc Thằng đại địa ngục kết thúc, trước mắt đang tiến hành chế tác hậu kỳ đầy căng thẳng. Phối nhạc từ Ngải Ẩn Duyệt hoàn thành, ca khúc chủ đề đã sớm xác định tốt ( ngươi không có kết quả tốt).

Quay phim tài liệu này đặc biệt mệt, Quỳnh Nhân sau khi trải nghiệm công việc của cai ngục, ngày hôm nay toàn thân đau nhức, chỉ có thể co quắp ở trên ghế sa lon xem người đại diện phát tới sắp xếp hành trình cùng một ít lựa chọn công tác sau này.

Gần nhất phòng làm việc của cậu ở dương gian cũng mời thêm mấy người nhân viên, hai người là Trần Duệ Trạch giới thiệu tới, những người khác là fan hâm mộ của Quỳnh Nhân, tự mình tìm tới cửa.

Trần Duệ Trạch mỗi ngày quay đóng phim sống không bằng chết, còn băn khoăn phòng làm việc của cậu ít người, trợ lý không đủ dùng. Bằng hữu tri kỷ như thế, làm Quỳnh Nhân tâm lý ấm áp.

Bên trong lịch trình có mấy cái hẹn quảng cáo, thời gian quay chụp đều tập trung ở nửa tháng sau. trong công việc có một hạng là tuyển tú tống nghệ, mời cậu đi làm cố vấn.

Trái tim của Quỳnh Nhân lập tức hướng nâng lên 3 cm, đừng phải là ( thần quái 101).

Mở ra nội dung cụ thể vừa nhìn, trái tim liền trở xuống 3 cm.

Đây là chương trình tuyển tú hiếm thấy năm nay đạt được điểm S+, tên gọi ( sáng tạo thanh xuân 303), tên gọi tắt ( sáng tạo thanh xuân 3), xem giới thiệu chương trình, đây là một chương trình tạp kỹ thử giọng thuần tuý không có bất kỳ tạp chất nào.

Quỳnh Nhân nhìn ra cảm xúc dâng trào.

Cậu rốt cục nhận được một chương trình tạp kỹ liên quan đến nhảy và ca hát, đồng thời cùng chương trình tạp kỹ của Lý Quỳ không quan hệ, ngẫm lại liền muốn chảy nước mắt.

Quỳnh Nhân liền gọi điện thoại cho người đại diện, nghiêm túc dò hỏi cụ thể chi tiết nhỏ: "Bên trong sẽ không xuất hiện cái gì bắn tên, bắt quỷ, linh dị thôi lý, gọi linh phù, loại hình yếu tố không hiểu ra sao của Lý Quỳ đi?"

Người đại diện: "cậu nghĩ cái gì đấy, Ưu Kỳ Đăng là đối thủ của Ái Khốc Tấn, từ đâu tới Lý Quỳ, trừ hắn ra, người nào chỉnh cho ra loại chương trình cõi âm này."

Quỳnh Nhân: " âm phủ nhục nhã, chúng ta ở địa phủ không có loại này chương trình."

Người đại diện đồng ý ừ hai tiếng, trên mặt béo mắt phượng lạnh lùng nhắm lại: " địa phủ các cậu?"

Quỳnh Nhân: "Đương nhiên là địa phủ chúng ta, phải làm sao nói, dù sao tôi cũng là thái tử duy nhất của điện thứ ba mà, hơn nữa, sự nghiệp của chúng ta ở địa phủ nhiều náo nhiệt, nên phải có bản lĩnh làm chủ."

Người đại diện lập tức ho khan hai tiếng, ôn nhu nhỏ nhắn khí: "cậu muốn tiếp cái chương trình tạp kỹ này đúng không."

Quỳnh Nhân: "Ừm. Tôi muốn tiếp một chương trình tạp kỹ bình thường mà một thần tượng bình thường sẽ tham gia."

Mặc dù sức hút lớn nhất của loại chương trình tạp kỹ này chẳng hề nằm trên người hướng dẫn, nhưng nếu người hướng dẫn thực hiện tốt, cậu có thể tạo cho mình một làn sóng uy tín lớn.

Hơn nữa, loại này chương trình này trăm phần trăm đều phải biểu diễn đạo sư hát, vậy cậu còn có thể thuận tiện hát, chỗ tốt rất nhiều.

Cả hai thống nhất với nhau về chương trình tạp kỹ này, cụ thể lương bổng đương nhiên là người đại diện sẽ đi đàm luận.

"Ngày mai cậu có trở về không?" người đại diện hỏi.

Quỳnh Nhân: "Trung thu a, khẳng định trở về. À, thời điểm đó tôi sẽ mang Ngôn Mặc cùng trở về. Trước tiên không nói nữa, bye bye."

Người đại diện chỉ có thể cảm thán đại bất trung lưu.

Ngôn Mặc cầm theo một cái máy giãn cơ đi vào.

"Nghe nói cơ thể đau nhức dùng cái này rất hữu hiệu, tôi đấm bóp cho cậu thử xem."

Quỳnh Nhân gật đầu. Cùng hàng xóm ở cùng một chỗ thật sự rất tuyệt, hàng xóm rất biết chăm sóc người, có nhiều lúc Quỳnh Nhân được chăm sóc thật không tiện, cảm thấy được chính mình không có gì cống hiến với hàng xóm.

Ngôn Mặc phủ thêm cho cậu một cái khăn tắm, không đợi Quỳnh Nhân đặt câu hỏi, liền giải thích nói: "tôi sợ cậu đau, cách khăn tắm ấn đi."

Hu hu hu, Quỳnh Nhân đang nằm úp sấp tốt cảm động không thôi, hàng xóm thật sự thật là ôn nhu.

Ngôn Mặc mở ra công tắc nguồn điện, hắn ấn từ mức kém nhất bắt đầu.

Quỳnh Nhân: "Ngao ngao ngao ~ "

Ngôn Mặc hơi sốt sắng: "Đau?"

Quỳnh Nhân: "Không phải, thoải mái lắm, anh đừng có ngừng. Nhẹ chút, không không không, vẫn là mạnh một chút ~ "

Ngôn Mặc: "..."

Cái gọi là ngọt ngào dằn vặt chính là như vậy sao? Hắn yên lặng đem thính giác đóng lại.

Quỳnh Nhân bị đè xuống một lát, cảm thấy được xác thực thả lỏng hơn không ít, cậu từ trên ghế sa lông bò lên, vuốt ve cổ mình, lôi kéo cổ áo để Ngôn Mặc xem: "Cảm giác da dẻ hơi rát, có phải là lúc mở mức lớn hơn, có phải bị rách da?"

Ngôn Mặc liếc mắt nhìn, trên làn da màu mật ong có một mảng da đỏ, như là bị người mạnh mẽ xoa nắn qua, hắn hít một hơi thật sâu, đem thị giác cũng tắt đi, thấp giọng nói: "Có chút hồng, tôi giúp cậu chữa khỏi."

Hắn bằng ký ức đem ngón tay đặt ở trên da Quỳnh Nhân, nhẹ nhàng lướt qua.

Quỳnh Nhân cảm thấy được có chút ngứa, thân thể nhúc nhích một chút: "Được rồi, cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng, không cần trị."

Không nhìn thấy cũng không nghe thấy, luôn cảm thấy mùi hương trên người Quỳnh Nhân kia dễ ngửi hơn cùng ngón tay sờ trên làn da mềm mại nhẵn nhụi xúc cảm liền rõ ràng hơn.

Ngôn Mặc kiên trì trị cho cậu xong, chặt chẽ nắm ra tay chỉ, thấp giọng nói: "Buổi trưa muốn ăn cái gì?."

Quỳnh Nhân: "Canh trứng gà, lỗ trứng gà, trứng muối tiêu, còn muốn ăn bánh ngọt."

Ngôn Mặc khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra là bị trứng chim ở địa ngục chiên đồ làm thèm.

_____________

Quỳnh Nhân nghĩ đến tai nghe cho cai ngục ở chiên đồ, ở trên internet tìm tòi người làm tốt các vật dụng bằng giấy. Cai ngục ở địa ngục chiên đồ nhiều như vậy, cậu căn bản làm không được, tốt nhất là tìm một người đáng tin cây đặt đơn.

Thông qua tìm tòi cùng sàng lọc, cậu phát hiện có vài bức ảnh làm đồ giấy rất tinh mỹ và đều bắt nguồn từ một cái trang web gọi là diễn đàn thần quái Long thành.

Trong những đồ đạc bằng giấy này, được làm nhiều nhất là đồ gia dụng trong nhà hay nhà ở có cổng chào, mà là chó Samoyed cùng mèo Ragdoll, làm được giống y như thật, càng nhìn càng giống như cốc trà cùng bánh gạo nếp.

Ái Khốc Tấn đã từng đưa cho trang web bay cao của Quỳnh Nhân một bộ phim tài liệu về một nhóm manh sủng, trong số phim mà cư dân địa phủ yêu thích chính là một con chó samoyed tên là cốc trà, cùng với một con mèo Ragdoll gọi là bánh gạo nếp.

Quỳnh Nhân càng xem càng cảm thấy được chúng giống nhau như đúc, suy nghĩ thêm tên của cái diễn đàn này.

Đây sẽ không phải là người thân mà cư dân dưới địa phủ báo mộng đi...

Cái diễn đàn này nhất định phải đăng ký mới có thể nhìn thấy toàn bộ nội dung, Quỳnh Nhân thực sự hiếu kỳ, liền đăng ký một cái tài khoản, lấy tên cho mình là người yêu thích đồ giấy.

Sau khi đăng ký xong diễn đàn đã mở quyền hạn để xem.

"Thật là bọn họ được báo mộng..."

Trong bài viết có một số người đều đang chia sẻ giao lưu tâm đắc của mình lúc làm giấy, còn có một số người ở đó đặt hàng từ người làm chuyên nghiệp.

Phải nói đến, cư dân địa phủ không phải muốn báo mộng là lại có thể báo mộng, nếu ai cũng có thể muốn cái gì là tuỳ ý báo mộng với người trong nhà để họ biết mình muốn gì, còn không phải rất lộn xộn.

Nói chung, mỗi người hàng năm chỉ có cơ hội ba lần báo mộng. Nếu như là nguyện vọng của người này đặc biệt khẩn cấp, hoặc là người này có cái gì oan khuất cần nói, sẽ không bị quy củ này hạn chế.

Báo mộng cũng sẽ bị rất nhiều nhân tố ảnh hưởng, ví dụ như người báo mộng và người được báo mộng phải có quan hệ, thời gian báo mộng, vị trí của người được báo mộng.

Vào những ngày đặc biệt như ngày giỗ của bản thân, thanh minh, trung nguyên, báo mộng là tương đối dễ dàng, có thể đem mộng cảnh chế tạo đến tương đối tinh chuẩn, có thể biểu đạt càng rõ ràng nhu cầu của bản thân.

Quỳnh Nhân đối cái diễn đàn này nổi lên hứng thú, cậu liền thoát khỏi trang hiện tại, đi xem lướt qua các bài viết khác, cậu đột nhiên nhìn thấy, lại có một cái trang phụ tên là Quỳnh Nhân.

Tại sao một diễn đàn thần quái lại có một trang phụ lấy tên của cậu a.

Quỳnh Nhân có loại linh cảm không lành, cậu nhấn vào xem.

Chỉ thấy bên trong có bài viết được ghim trên đầu là ( gần đây có phải bé con của tôi đang làm bướm đêm không?)

Mở topic ra gia gia của người đăng báo mộng cho nàng muốn hai con mèo, nàng hoài nghi là Quỳnh Nhân đã làm chuyện gì, nên mới sẽ như vậy.

Quỳnh Nhân: "Tuy rằng quả thật đúng là tôi làm, nhưng mọi người tại sao có thể chính xác hoài nghi đến tôi..."

Cậu tiếp tục lướt xuống, một ít bình luận đáng sợ không hề có điềm báo trước xông vào tầm nhìn.

Quỳnh Nhân biểu tình dần dần dại ra, cậu hai mắt vô thần đọc comment:

"Mấy ngày trước Quỳnh Nhân ở bên trong tàu điện ngầm bắt được hai con quỷ."

"Cậu ấy cho là mình che giấu đã rất kỹ rồi, kỳ thực cậu ấy đóng vai thành xác ướp ta cũng có thể nhận ra."

"Bé con đối không khí vung quyền bộ dáng thật đáng yêu."

" tiểu tỷ tỷ có mắt âm dương sẽ phát sóng trực tiếp nói lại toàn bộ quá trình bé con bắt quỷ..."

"Chúng tôi chỉ là muốn lẳng lặng nhìn cậu ấy biểu diễn..."

Cậu bỗng nhiên nhớ tới trước đây không lâu Ngôn Mặc có một màn sống không còn gì để nói rồi.

Đây chính là cười người hôm trước, hôm sau người cười sao?

Cậu tự cho là fan hâm mộ căn bản không có phát hiện cậu có thể có thấy ma, những năm tháng yên bình trên weibo chỉ là fan hâm mộ bi thương dành cho, chân tướng của sự thật càng là tàn nhẫn như vậy.

Quỳnh Nhân sau đó lại tiếp tục nhìn thấy bình luận ở phía dưới.

( cậu ấy cho là mình giả bộ rất tốt, kỳ thực chúng ta giả bộ càng tốt hơn)

( bé con dễ thương sợ ma đã lao ra khỏi trái đất bay vào vũ trụ bao la)

( cậu ấy ở trong phòng xem quỷ, tôi trước máy vi tính nhìn cậu ấy)

( bé con và Tô lão thân thiết hội ngộ, nghi là sẽ đem lĩnh vực truyền hình mới mở ra)

( bé con, Tô lão và Chu Mật tụ hội một chỗ, công chiếu phim ma thật ngay trong tầm tay)

Quỳnh Nhân hiểu, nếu để cho các nàng đi tìm nam nhân mặt sẹo, so với sở đặc vụ và các huyền môn thế gia càng nhanh kết án hơn đi, thành hoàng tìm lộn người rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play