- Phí Tề Á! Ngươi khách khí quá. - A Lịch cười nói:

- Ngươi làm thế sẽ rất tốn kém. Chỉ có những kẻ ngốc mới tới đó.

- Đúng thế! Đúng thế. - Phí Tề Á mỉm cười nói:

- Vậy không cần phải nói nhiều. Tôi đi trước.

- Để ta tiễn ngươi. - A Lịch đi theo.

- Không cần! Không cần. - Phí Tề Á khoát tay:

- La Mông! Ngươi đi theo pháp sư A Lịch phải chăm chỉ học tập.

- Đại ca Phí Tề Á! Đệ biết rồi. - La Mông cúi đầu với y.

Chờ Phí Tề Á đi khỏi, A Lịch từ cửa xưởng quay vào.

- La Mông! - Y chỉ vào một cái phòng có vài tên thiếu niên mà nói:

- Đây đều là bạn của ngươi. Hiện giờ họ còn đang làm viêc nên ta chưa giới thiệu cho ngươi. Dù sao thì sau này ngươi cũng sẽ biết họ. Để ta đưa ngươi đi tới phòng của mình.

La Mông trầm mặc một lúc rồi gật đầu. Sau đó, A Lịch liền dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ nhưng có chăn đệm rất là sạch sẽ. Thậm chí còn có một cái bàn và một ngọn đèn là vật phẩm ma pháp được bổ sung một ít thuật ánh sáng.

- Thứ này ngươi đã dùng chưa? - A Lịch chỉ cây đèn ma pháp mà hỏi.

- Biết. - La Mông trả lời. Khi ở trấn Lý Tạp, La Mông từng thấy trong thần điện. Đối với người thi pháp mà nói thì nó chỉ là một vật nhỏ, chỉ cần chút ma lực là có thể sử dụng nó trong một khoảng thời gian.

- Về phần cơm trưa thì sẽ đưa tới từ chỗ lão Duy Luân. - A Lịch nhìn La Mông cười cười nói:

- Y Vi Đặc là một cô nương tốt, chỉ có điều tính tình hơi đặc biệt một chút.

La Mông cúi đầu.

Nhưng A Lịch thấy vậy lại nghĩ rằng hắn đang ngại liền cười ha hả.

Cuối cùng, A Lịch dẫn hắn tới một căn phòng không ở trong xưởng:

- Đây là chỗ mà ngươi làm việc. Có cần ngay bây giờ, ta biểu diễn một lần điều phối dược phẩm hay không?

- Tốt! Làm phiền ngươi. - La Mông hít một hơi cố gắng làm cho bản thân tập trung.

- Ngươi chờ một chút. - Nói xong, A Lịch rời đi rồi chỉ sau chốc lát, y lại cầm một cái bình thủy tinh nhỏ và một cái hộp tới.

A Lịch ngồi vào bàn thí nghiệm:

- Ngươi nhìn xem này La Mông! Bởi vì sau khi hòa tan thành công, thời gian giữ được hoạt tính không lâu cho nên quá trình hòa tan được lão sư của ta chia thành hai phần. - Y vừa nói với La Mông vừa mở cái hộp nhỏ, bên trong có một viên thuốc:

- Thời điểm sử dụng rất đơn giản, cho viên thuốc này vào chất lỏng trong bình thủy tinh, rồi chờ viên thuốc hoàn toàn hòa tan, đó chính là thời điểm có hoạt tính cao nhất của quá trình hòa tan. Ngươi có nghe rõ không?

- Ta nghe rõ. - La Mông trả lời nhưng trong lòng lại hết sức nghiêm túc. Hắn có nghe Kiệt Pháp và An Sâm nói rằng quá trình phán đoán mức độ hoạt tính của giai đoạn hòa tan đều có phương pháp mà trong những phương pháp đó đều xuất hiện một từ với tần suất rất cao đó là kinh nghiệm. Còn hiện tại, qua miệng A Lịch thì chỉ cần bằng mắt thường quan sát sự hòa tan của viên thuốc là có thể xác định được mức độ hoạt tính tăng lên trong quá trình hòa tan. Chỉ với một sáng kiến đơn giản như vậy nhưng cho thấy thành tựu luyện kim dược phẩm của Tát Khắc Duy Nhĩ.

- Vậy thưa pháp sư A Lịch! Viên thuốc này hòa tàn cần thời gian bao lâu? - La Mông hỏi.

Nghe xong, A Lịch nhíu nhíu mày:

- Lão sư từng làm thí nghiệm thì kết quả lúc đó là năm mươi sáu giây ma pháp. Nhưng ngươi có biết được điều cũng chẳng có ích gì, bởi vì trong tay không có được công cụ đếm thời gian một cách chính xác.

"Ai nói ông mày không có?" La Mông thầm hét lên:" Trong không gian của sừng Thần Nông, ông mày có một cái đồng hồ bấm giây."

Có điều, hắn vẫn nở nụ cười:

- Công cụ đếm thời gian hiếm như vậy sao?

- Rất hiếm! Ta cũng muốn có một cái, như thế khi làm thí nghiệm sẽ dễ hơn nhiều. - A Lịch nở nụ cười với một sự khao khát.

"Ta đây cũng không thể tặng cho ngươi." La thầm nói trong lòng.

- Được rồi! Ta bắt đầu thực hiện nhé? - A Lịch hỏi.



- Xin ngài chờ một chút. - La Mông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi để cho tinh thần tiến vào trong không gian của sừng Thần Nông, tìm lấy chiếc đồng hồ bấm giây kia.

La Mông mở mắt, đồng thời trong tay áo rộng thùng thình của trang phục Đức Lỗ Y đã có một cái đồng hồ bấm giây. "Cũng may là hôm nay tới gặp mặt nên ta ăn mặc nghiêm chỉnh." Hắn nghĩ thầm.

- Xin mời bắt đầu.

A Lịch cười cười, mở nắp bình rồi cho viên thuốc nhỏ vào trong chất lỏng không màu. La Mông nhân cơ hội bấm nút tính thời gian.

Viên thuốc nhỏ từ từ tan ra, khiến cho chất lỏng bắt đầu biến thành màu đỏ. Nét mặt của A Lịch hết sức trang nghiệm, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm, hai tay kết thành những pháp ấn tương ứng.

La Mông cũng tập trung toàn bộ tinh thần nhìn A Lịch thao tác.

Chờ khi viên thuốc nhỏ trong bình hoàn toàn tan hết, trong một tích tắc đó, câu chú ngữ cuối cùng cũng thoát ra khỏi miệng A Lịch. Đồng thời, trong mắt của La Mông, hắn có thể thấy được thuốc trong chai dần lấp lánh ánh sáng chứng tỏ pháp thuật đang được dung hợp.

Tình hình như vậy diễn ra trong một lát rồi sau đó, bằng mắt thường La Mông có thế thấy được trong dược phẩm có ánh sáng màu vàng lóe lên.

- Thành công. - A Lịch thở phào một tiếng.

- Sau đó ghi tên thuốc lên. - Y chỉ vào một cái nhãn vẫn còn trống ở trong bình mà nói:

- Rồi sau đó, giao cho ta kiểm nghiệm, xác định phẩm chất của thuốc. Cuối cùng, ta sẽ căn cứ vào đó để xác định tiền công.

- Ta hiểu rồi.

- Được rồi! Điều chế được dược phẩm thì ấn vào cái chuông này, ta sẽ tới lấy. Ở đây có hai phần chất lỏng, ngươi cứ lấy một phần rồi thử tay trước. - A Lịch lấy hai phần để lên bàn rồi sau đó ra ngoài.

La Mông nhìn gã ra khỏi phòng liền bước vào trong rồi khép cửa lại. Hắn lấy chiếc đồng hồ bấm giây giấu trong tay áo nhìn xem thì thấy là năm mươi lăm giây. Xem ra giây ma pháp và giây trên Địa Cầu hoàn toàn trùng với nhau.

La Mông nở nụ cười đắc ý. Có thứ này thì việc điều chế dược phẩm sẽ tốt hơn nhiều.

Một tuần nhanh chóng trôi qua. Trong một tuần đó, La Mông cũng biết được mấy tên học đồ làm việc với mình, ba vị pháp sư và một Đức Lỗ Y. Cộng thêm hắn nữa là tất cả năm người. Tuổi của tất cả hơn kém nhau không nhiều, thân thế cũng gần tường đương. Cơ bản tất cả đều không có lão sư cố định. Hoặc là cho dù có thì cũng không được lão sư yêu thích. Đồng thời, tất cả đều trực tiếp hoặc gián tiếp có quan hệ với Tát Khắc Duy Nhĩ, cùng được người khác tiến cử vào làm nhân viên ở đây.

- Kết cấu của xã hội này giống với xã hội châu Âu thời trung cổ. Người đi học thông qua người bảo đảm để đi theo thầy học nghề, không có thông báo tuyển dụng như xã hội hiện đại, đồng thời cũng vô cùng hiếm có cái chuyện tự đề cử mình. Ở đây vẫn dựa vào mạng lưới quan hệ xã hội quen biết. Mặc dù một số ít người thi pháp nắm giữ lực lượng không thua gì thế giới hiện đại nhưng pháp thuật và thần thuật vẫn thuộc về một số ít người.

Có kinh nghiệm từ trước, nên La Mông có thể thấy rõ được tình hình xã hội ở đây.

Như Archimedes chỉ cần một điểm tựa có thể bẩy được cả trái đất, còn La Mông thân là một Đức Lỗ Y cấp một trước mắt vẫn phải tập trung chú ý việc điều phối dược phẩm. Thời gian còn lại, hắn quan sát thực vật trong sừng Thần Nông phát triển, đồng thời thường xuyên luận bàn vũ kỹ với Y Vi Đặc vẫn hay mang cơm tới.

Hiện tại, một ngày trôi qua đối với La Mông hết sức thoải mái. Đối với việc trả nợ và tên quan thuế vụ Ba Tạp Ti, La Mông cũng có ý định riêng. Chỉ cần một thời điểm thích hợp là được. Mà cái thời điểm đó, hắn cố gắng tập trung sự chú ý về phía Y Vi Đặc để gần gũi hơn một chút.

Trong một tuần, mỗi ngày, La Mông đều mang toàn bộ ba cái pháp thuật bậc một của hắn để tạo thành thứ trị thương. Cái đó so với việc tên Nhã Các Bố ngu xuẩn kia khoe khoang pháp thuật cấp một như là bàn tay lửa kia thì hoàn toàn khác.

Tiếp theo đó, trong mắt mọi người, La Mông biểu hiện thiên phú kinh người trong việc điều chế dược phẩm luyện kim. Xác suất hắn điều chế thành công thuốc trị thương gần với A Lịch. Đại khái cứ ban ngày điều chế mới có một lần thất bại. Nhưng cho dù thất bại thì cũng tạo được dược phẩm loại xấu chứ không phải hỏng hoàn toàn. Thứ này tương đương với pháp thuật "cầm máu" nên cũng có thể bán ra được. Vì vậy mà La Mông cũng không cần phải bồi thường lại tiền dung dịch thuốc. Cái kết quả này tất nhiên là do La Mông khống chế.

Đối mặt với sự ghen tị của những người làm cùng và sự khen ngợi của pháp sư A Lịch, đồng thời thái độ của Y Vi Đặc cũng thay đổi rõ ràng, La Mông chỉ trả lời một cách đơn giản:

- Ta có một sự mẫn cảm đối với thời gian.

Với sự giúp đỡ của đồng hồ bấm giây, thậm chí có một lần, A Lịch còn thở dài nói với hắn:

- La Mông! Nếu ngươi lựa chọn con đường pháp sư, ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác làm một số nghiên cứu.

Đối với tất cả mọi chuyện, La Mông bình thản chịu đựng. Sau khi hết giờ làm, cuộc sống của La Mông lại hết sức có giờ giấc. Cùng làm là ra ngoài luyện kiếm với Y Vi Đặc. Mặc dù không có nhiều thời gian, nhưng không ngờ cảm tình giữa hai người ngày lại càng trở nên hài hòa.

Hơn nữa, quan trọng đó là đám đồng sự của hắn do việc học nghề quá khó nên làm việc hết sức cẩn thận. Trên đời này thì người bình thường là nhiều nhất vì vậy mà bọn họ không dám có ý kiến gì khác.

Ngày hôm nay là một ngày nắng ấm. Giữa trưa, sau khi La Mông nghe Tát Khắc Duy Nhĩ giảng bài xong liền lững thững đi ra cửa hàng. Hôm nay được nghỉ nửa ngày, nếu là học trò bình thường thì sẽ không có. Nhưng dù sao thì những người như La Mông cũng có thân phận là người thi pháp vì vậy mà sự đãi ngộ đối với bọn họ và những học đồ ở cửa hàng bình thường hoàn toàn khác nhau.

Sau đó, hắn thấy Y Vi Đặc đang đứng ngoài cửa mà cười cười.

Y Vi Đặc có một mái tóc dài với những lọn tóc xoắn, ánh lên dưới ánh sáng mặt trời. Cái mũi của cô giống như được một người thợ có tay nghề cao điêu khắc từ mỹ ngọc, làm cho nó hơi nhếch lên một chút. Nơi ngực của cô là một đôi bồ câu đang nằm, tôn thêm những đường cong duyên dáng của một người thiếu nữ.

La Mông chợt nhớ tới một bài thơ ở trái đất.

Tĩnh nữ kỳ xu

Sĩ ngã ư thành ngu.

Ái nhi bất kiến,

Tao thủ trì trù.



Tĩnh nữ kỳ luyến,

Di ngã đồng quản.

Ðồng quản hữu vĩ,

Duyệt dịch nữ mỹ.

Tự mục quy đề,

Tuân mỹ thả dị.

Phi nhữ chi vi mỹ,

Mỹ nhân chi di.

Dịch nghĩa:

Người con gái dịu dàng đẹp đẽ,

Hẹn đợi ta ở góc thành.

Yêu nàng mà không thấy nàng,

(Ta) vò đầu bồi hồi đi đi lại lại.

Người con gái dịu dàng xinh đẹp,

Ðã tặng cho ta một cây bút cán đỏ.

Cây bút có màu đỏ chói,

Ta yêu vẻ đẹp của nàng.

Từ ngoài đồng nội,

Nàng tặng cho một nhánh cỏ non.

Nhánh cỏ non thật đẹp và lạ

Chẳng phải cỏ đẹp đâu,

Nó đẹp vì là của người đẹp tặng.

Dịch thơ:

Cô nàng vừa nhã vừa xinh

Hẹn anh ra mé góc thành gặp nhau.

Yêu nhau chẳng thấy mình đâu,

Ðể anh luống những vò đầu băn khoăn.

Cô nàng vừa nhã vừa xinh,

Nàng đã tặng mình ống trúc sơn son.

Ống trúc sơn màu son đỏ chói,

Ta yêu mình biết nói gì hơn.

Giữa đồng nàng tặng cỏ non,

Ôi sao mà đẹp mà thơm lạ kỳ.

Cỏ này thì đẹp nỗi gì ?

Nó đẹp bởi vì người đẹp tặng ta.

Trong lòng hắn xuất hiện chút gợn sóng. Từ lần trước hơi để lộ ý tứ, đợi mất ba ngày cuối cùng cô mới xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play