Hoàng hôn buông xuống, ánh trăng từ từ phủ trên mặt đất. Không gian tràn ngập một bầu hơi thở yên tĩnh.
Lúc này đã vào giờ cơm chiều. Cư dân trên trấn phần lớn đã xong một ngày làm việc, về nhà ăn cơm. Đường cái huyên náo lập tức trở nên trống trải.
Vào lúc này, có hai thiếu niên một trước một sau bước đi tren đường cái. Dưới ánh trăng sáng, cả hai đi qua một con đường nhỏ tới một bãi đất trống bên ngoài trấn. Đây là địa đạo của công hội Đạo Tặc. Hiện giờ do vì chuyện mua bán trâu rừng nên họ giới thiệu cho La Mông biết làm chỗ đưa hàng.
Lúc này, cánh cổng của trấn đã đóng không thể ra ngoài được.
- La Mông! Thực sự mỗi con chỉ được có ba mươi đồng bạc hay sao? - Thiếu niên đi sau có dáng người cường tráng hơn so với bạn cùng lứa một chút, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Đó chính là người bạn tốt Pháp Phí của La Mông. Gã lớn hơn La Mông mấy tháng, những cơ bắp trên thân thể đang bắt đầu phát triển.
Một con nghé con giá ba mươi đồng bạc mặc dù không cao nhưng so với tổng thể thì cũng không thấp lắp. Dù sao, sau này còn có thể đổi lấy tiền. Trong suy nghĩ của Pháp Phí thì lần mua bán này coi như có lãi.
La Mông đi trước thì trầm mặc. Nghe Pháp Phí nói vậy hắn cũng không dừng lại, chỉ quay đầu lại liếc mắt nhìn đồng bọn một cái rồi sau đó nói:
- Có khả năng.
Có lẽ do máy nghe trộm quá đơn giản nên mặc dù có thể sử dụng ở thế giới này nhưng cũng không được quá xa. Khi trở lại trên trấn thì không nghe được rõ lắm, hơn nữa ban ngày tiếng ồn quá nhiều.
Lần này, hắn muốn nghe xem nên mới thông qua địa đạo để đi ra ngoài. Nói đi nói lại, không ngờ trong trấn lại có một con đường như thế này. Không biết bọn đạo tặc đã đào bao giờ.
Lần này hợp tác với công hội đạo tặc, La Mông cũng không giấu Pháp Phí. Sở dĩ hắn hẹn gã ra đây là để giải thích chuyện này. Một trong những nguyên nhân là lần đi săn trâu rừng có một phần của Pháp Phí. Nếu như không nói rõ thì không được. Nguyên nhân thứ hai là hiện nay La Mông rất đơn bạc, điều hắn cần nhất là đồng bọn có thể gánh vác nguy hiểm, có thể cùng với hắn bàn bạc.
Hiện tại Ni Khắc vẫn còn đang dưỡng bệnh. Từ khi được La Mông đưa cho bốn mươi đồng bạc, gia đình nhà Ni Khắc đã tốt hơn rất nhiều. Việc ăn uống của gã cũng có thêm dinh dưỡng. Mặc dù cho tới nay cũng mới chỉ có thể từ từ đi ra ngoài nhưng sự hồi phục cũng vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người. Chỉ có điều vắng mặt Ni Khắc hiện giờ Pháp Phí và La Mông ngồi với nhau có chút nặng nề.
- Có khả năng là như thế nào? Chẳng phải các ngươi đã bàn bạc rồi hay sao? - Mặc dù Pháp Phí không thông minh bằng La Mông nhưng cũng nhận ra sự lo lắng của người bạn tốt. Gã đau đầu không hiểu mọi việc đã bàn bạc xong tại sao vẫn không làm cho người bạn thân của mình vui vẻ.
La Mông tìm một bụi cỏ mềm rồi ngồi xuống, Pháp Phí cũng ngồi xuống theo.
- Không biết tại sao ta cứ có cảm giác lo lắng, dường như có điểm gì đó không bình thường.
- Ha ha! Là chuyện này sao? Ta cũng có nghe nói tới công hội Đạo tặc. Người ở trong đó đều là người thấy tiền là sáng mắt. Vì tiền họ có thể làm bất cứ điều gì. Có được người mua trâu rừng, ngươi phải vui mới phải chứ? Nếu lần này có thể hợp tác thì sau này kiếm tiền cũng dễ dàng hơn. Thân thể của Ni Khắc muốn hồi phục như trước mà không có tiền thì không thể. Hơn nữa hiện giờ quan hệ của ngươi với đại sư Kiệt Pháp như vậy nhất định là phải suy xét tới cuộc sống sau này một chút.
Còn có một câu nữa nhưng Pháp Phí không nói đó là gã muốn trở thành một chiến sĩ. Mà để đạt tới chiến sĩ cấp năm làm cho gia đình đang xuống dốc tái hiện sự vinh quang thì cũng cần phải có đủ tiền. Có tiền là có thể tìm được minh sư chỉ dạy. Có tiền là có thể đi ra thế giới bên ngoài để rèn luyện...
- Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều. Vậy đi! Ngày mai ngươi dắt nghé con ra ngoài trấn chờ ta. Ta hẹn với họ giao dịch ở ngoài trấn. - La Mông vỗ vỗ vào bả vai Pháp Phí, tự nhủ có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên, không có quyền thế. Hiện giờ ngay cả việc được ra vào thần điện cũng bị tước doạt. Nếu chỉ muốn làm cho hắn trở lại như cũ, bọn họ hoàn toàn làm được. Nhưng trong tình hình như thế này, ai biết còn có trăm phường ngàn kế nào đối phó với mình?
Nghĩ tới thần điện, La Mông lập tức nghĩ tới tiểu thư Ngả Lỵ Ny. Vào ngày qua, hắn từng mấy lần tới cửa thần điện nhưng chưa từng một lần được nhìn thấy người thiếu nữ giống như thiên sứ đó. Không biết là cô đã nghe nói tới chuyện của hắn hay chưa...
- Ai! Thật sự là ta suy nghĩ loạn từ lúc nào. - La Mông cố gắng tỉnh táo lại. Hắn lắc lắc đầu như thể nhìn thấy bản thân càng lúc càng xa người thiếu nữ đó.
- La Mông! Ngươi lẩm bẩm cái gì đấy? - Pháp Phí ngồi bên không hiểu gì mà nhìn hắn.
La Mông cười cười:
- Không có chuyện gì.
Đang định nói chuyện tiếp thì đột nhiên từ chiếc micro nhỏ xíu nhát trong lỗ tai vang lên những âm thanh ồn ào.
La Mông giật mình, giơ tay bảo Pháp Phí chờ một chút. Rồi sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Pháp Phí, hắn tập trung vào những âm thanh đó.
- Ha ha ha! Hoan nghênh! Hoan nghênh! Đúng là khách quý.
Một loại những âm thanh loạt soạt vang lên, sau đó âm thanh trở nên rõ ràng. Đầu tiên là La Mông nghe thấy âm thanh nịnh nọt đó.
Âm thanh đó dường như là của phân hội trưởng. Có điều nghe qua thì người tới không phải là bình dân. La Mông hết sức tập trung lắng nghe.
- Mọi chuyện làm ổn chứ? - Một âm thanh của đàn ông vang lên. Nghe giọng thì đó là của một người trung niên.
"Mọi chuyện làm ổn?" La Mông càng thêm tập trung. Hắn nhận ra âm thanh đó có chút quen quen...
"Là ai?"
La Mông vừa nghe vừa cố nghĩ xem những người đã gặp. Đột nhiên, bóng một người chợt xuất hiện trong đầu hắn. Đó chính là quan thuế vụ Ba Tạp Ti - Cái tên nham hiểm đó. Ngay lập tức, La Mông đánh hơi được ở đây có âm mưu. Vì vậy mà hắn càng thêm tập trung.
Chỉ tiếc là không biết do tín hiệu yếu hay đối phương không nói gì mà tiếp theo đó, cho dù La Mông có lắng nghe cũng chỉ nghe thấy những tiếng loẹt xoẹt.
"Chết tiệt! Không phải là hỏng chứ?" La Mông tức giận.
Có điều, câu chuyện kế tiếp khiến cho hắn ổn định lại. Sau khi một loạt những âm thanh loẹt xoẹt vang lên lại vang lên tiếng đối thoại. Hơn nữa, nội dụng họ nói chuyện với nhau khiến cho hắn biết được đoạn trống vừa rồi thực sự không phải là do máy móc mà là do hai bên đều im lặng.
- Tiên sinh Ba Tạp Ti! Ngài nên biết, công hội Đạo Tặc luôn vì chữ tín và danh dự. Nếu làm như vậy thực sự là... - Đây là câu trả lời của phân hội trưởng, nghe thì như từ chối nhưng thực ra cũng là để giành thêm nhiều lợi ích.
Quả nhiên là quan thuế vụ Ba Tạp Ti cũng lường trước điều này.
- Danh dự của công hội Đạo Tặc? Những lời này ngươi nói với người khác chứ đừng có nói với ta. Nếu đạo tặc mà có chữ tín thì ... - Ba Tạp Ti dừng lại một chút. La Mông không nhìn thấy vẻ mặt của gã nhưng âm thanh chuyển biến khiến cho hắn có thể đoán được câu nói tiếp theo chính là nhược điểm của công hội đạo tặc.
Quả nhiên, sau khi dừng một chút trong tainghe lại vang lên âm thanh lạnh lùng của quan thuế vụ Ba Tạp Ti.
- Những việc các ngươi làm ở trấn Bách Lâm và nơi đây thì như thế nào?
Sau khi nói xong tất cả lại im lặng, chỉ còn những âm thanh loạt xoạt.
Có điều lần này thời gian im lặng cũng không lâu.
- Đại nhân Ba Tạp Ti! - Tiếng cười ha hả của phân hội trưởng công hội Đạo tặc vang lên.
- Ngươi có lo cũng chẳng được ích gì. Chỉ cần ngươi làm ổn thỏa chuyện này cho ta thì ta sẽ không đả động gì tới những chuyện kia. Hơn nữa, thù lao đồng ý với ngươi lúc trước tăng gấp đôi có được không. - Âm thanh của Ba Tạp Ti chậm lại.
- Có thể! Có điều thưa đại nhân Ba Tạp Ti! Ta không hiểu người thiếu niên đó chỉ là một thường dân, hơn nữa nghe nói còn bị thần điện đuổi đi. Một người như vậy tại sao khiến cho ngài phải lo lắng?
Mặc dù gã hội trưởng của công hội Đạo tặc không nói đến tên nhưng nghe đến đây, La Mông vẫn phải kinh ngạc. Nếu như hắn không che miệng thì vừa rồi đã thốt lên tiếng kêu. Bản thân bị người ta mưu hại, cũng may là nghe được đoạn đối thoại này.
Không để ý tới ánh mắt của Pháp Phí, La Mông tiếp tục lắng nghe. Nếu như vừa rồi hắn tập trung một trăm phần trăm thì sau khi biết chuyện này có liên quan tới mình, sự chú ý của La Mông còn đạt tới gấp đôi.
Hai người đang nói chuyện bên kia cũng không biết bản thân mình bị nghe trộm. Vì vậy mà Ba Tạp Ti từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận cũng không phản đối gã phân hội trưởng của công hội Đạo Tặc nhưng cũng không giải thích.
- Chuyện này ngươi không cần phải biết. Ngươi chỉ nên biết rằng, ngày mai ta sẽ phái người mai phục bên ngoài trấn. Ta cũng sẽ chờ ở đó. Chỉ cần La Mông cùng với các ngươi giao dịch, ta sẽ cho người bắt hắn.... Ha ha! Ba ngày sau là thời gian tiến hành đại hội ở quảng trường, ta sẽ tuyên bố tội trạng của hắn, không được sự cho phép mà dám tự ý mua bán trâu rừng. Hơn nữa việc này lại còn liên quan tới công hội đạo tặc. Ha ha! Như thế ít nhất cũng bị bỏ tù. Mà bỏ từ rồi thì.... Ta muốn biết sau này hắn còn xoay sở như thế nào?
Ngay sau đó, bọn họ bàn bạc một chút. Rồi cuối cùng là âm thanh tiễn khách của phân hội trưởng với quan thuế vụ vang lên.
Còn La Mông thì ngay cả lưng áo cũng ướt sũng mồ hôi.
Có thể nói, La Mông thực sự là may mắn. Nếu hắn không đặt máy nghe trộm, đồng thời những gì hai người kia vừa bàn luận không nằm trong phạm vi của máy thì ngày mai chờ đợi hắn sẽ là...
Mặc dù lén mua bán trâu rừng cũng không có nặng lắm nhưng có liên quan tới công hội đạo tặc ở trên nhiều lãnh địa rất có thể bị xử nặng.
Mặc dù chưa chắc là tử tội nhưng bị giam vài năm cũng là chuyện có thể. Nhưng một khi bị giam vào trong ngục thì chuyện chết ở trong đó cũng không ai cảm thấy ngạc nhiên.
Nghĩ tới đây, trong mắt La Mông lập tức trở nên u ám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT