Ba người vừa rồi cũng không chú ý, nghĩ nếu là đối phương đánh lại, tự nhiên là chỉnh thể sức chiến đấu của đối phương càng mạnh, hiện tại tỉ mỉ ngẫm lại, tuy rằng biết rõ ràng tình huống cơ bản, nhưng cũng có chút phiền muộn.
Môt mặt không muốn bị đàn địa tinh này cướp đường, đánh rơi con mồi hôm nay thu hoạch được và một ít vật tư mang theo mặt khác cũng để một ngụm ác khí, thì ba người trực tiếp quay trở lại.
Sau một hồi, ba người trở lại chỗ trú ở gần trấn.
Thông thường mà nói, nếu như để tránh bị địa tinh tập kích, dù sao cũng phải phòng bị bẫy rập. Với binh khí dài dò đường là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng hiện tại ba người mới ly khai mấy phút đồng hồ sẽ không nhất định phải làm như vậy.
Cứ thế một hồi, tại nơi mà ba người trú lại, đống lửa đã bị dập tắt.
"Không tệ, bọn chúng còn để lại một chút." Hai mắt Pháp Phí tròn xoe, không có ánh lửa cũng không thèm để ý, bắt tay thủ thế nói với hai người.
Ba người ngầm thở một hơi, bọn họ thật ra có điểm sợ đối phương nhanh chóng quay lại, nếu có tình huống như vậy, bon họ cũng chỉ có thể tập kích sào huyệt địa tinh.
Ba người chậm rãi tiến lại gần, mắt nhìn nhau, sau đó La Mông bắt đầu giơ tay ra hiệu.
" Ba!"
" Hai!"
"Một!"
" Giết…" Ni Khắc gầm nhẹ một tiếng, cầm kiếm dẫn đầu xông ra ngoài. Cách đó không xa, đám địa tinh đang thu xếp lại đồ nhất thời hoảng sợ, nhốn nháo cả lên. Khi bọn chúng thấy rõ hình dáng của Ni Khắc, thần sắc cực kỳ khó coi.
Tuy rằng bây giờ còn là ban đêm, nhưng thị lực của đám địa tinh không giống với con người, trong đêm tối vẫn có thể thấy rõ. Trên tay Ni Khắc buộc một thuẫn thit địa tinh, thưc sự là dọa chết bọn chúng.
La Mông và Pháp Phí cũng cầm vũ khí đuổi sát phía sau.
Sau một hồi cận chiến, trong một phạm vi đã không còn địa tinh.
"Chán thật." Ni Khắc giận dữ, hiển nhiên là vì địch nhân quá yếu, hắn cảm thấy hành động rút lui lúc nãy là sai lầm.
La Mông vung dao cắt một cái da đầu, không có phản ứng gì. Sau một hồi chém giết địa tinh cũng cung cấp cho hắn một số kinh nghiệm quý giá.
"Hắc hắc." Pháp Phí cười cười, hắn nhặt mấy cây mâu trên mặt đất lên nói: "Trên mặt đất có không ít."
" Không sai, con số cũng không khác biệt lắm, tổng cộng hơn mười tên, phần lớn đã chạy thoát." La Mông bổ đao vào mấy con địa tinh còn đang nằm trên mặt đất, thò tay vào bên trong cái túi nhỏ, bên trong là cái đầu máu chảy đầm đìa, hắn thở dài nói: " Bây giờ còn lại có bấy nhiêu đồ, đám địa tinh này làm cho cho người ta thê thảm vô cùng."
"ta đã tìm được cung, nhưng mũi tên thì không thấy."Pháp Phí tìm kiếm trong trướng bồng một hồi. Hắn tuy tìm thấy đoản cung, nhưng mũi trên sắc bén không biết bị địa tinh biến thành bộ dạng gì nữa,
"Thật là xui xẻo, nói không chừng thịt để chung ta ăn cũng bị làm hỏng."Ni Khắc ngồi xổm trên mặt đất, có chút tức giận.
" Cái này không sao cả, cùng lắm rửa sạch bán cho lữ điếm dì Hi Sắt." Pháp Phí nói, đoạn thở dài một hơi: " Đáng tiếc không thể ăn nhiều một chút."
"Vậy ngươi ăn cái này đi." La Mông chỉ một thi thể địa tinh. "Ngươi còn muốn ăn nhiều nữa không?" Hắn tìm được một cái túi, mở ra nhìn vào bên trong đều là mũi tên, "Tìm dược rồi." Hắn gọi Pháp Phí, "Mũi tên của ngươi này."
Pháp Phí nhận lại mũi tên, nhíu mày, " Làm sao lại bị cho xuống đây?"
"Có lẽ định gắn vào đầu cây gỗ làm thành cây lao." La Mông nhún vai. "Ai biết những tên này nghĩ thế nào chứ?"
"Ân, chúng ta thu xếp lại đồ đạc đã." Pháp Phí đứng lên thu dọn, hướng La Mông nói: "Chúng ta bây giờ xuất phát, đến khi nào có thể trở về trấn?"
"Bây giờ đi không tốt lắm, lát nữa trước hửng đông sẽ rất tối." La Mông tính toán thời gian. "Có lẽ lúc trời vừa sáng sẽ đi vào Trấn."
"Bầu trời tối đen cũng không sao." Pháp Phí thu dọn đồ nói: "Ta còn tưởng là nhanh trở về Trấn ngủ một giấc." Qua một lúc, hắn chợt thấy kỳ quái, "Ni Khắc! không ngồi nữa, lại phụ giúp dọn đồ ah ~ "
"Hắn không ngủ đấy chứ?" La Mông cũng cảm thấy kỳ quái.
Pháp Phí đi tới, đưa tay ra thúc hắn: "Ni Khắc, Ni Khắc?"
Ni Khắc đang ngồi xổm, sau đó té lăn ra đất.
Vốn lúc trước tất cả đều không sao.
La Mông hẹn Pháp Phí cùng Ni Khắc ra ngoài mạo hiểm, bởi vì ba người đã chuẩn bị đầy đủ, mới qua không lâu đã săn được hai con hươu, tuy rằng buổi tối bị địa tinh cướp nhung bị ba người họp sức giết sạch rồi. Chỉ cần đi tới Trấn, ba người sẽ thu được 50 đồng bạc, giá này cũng không tệ.
Thế nhưng không bao lâu, mọi chuyện thay đổi đột ngột.
Ni Khắc lại ngã xuống một lần nữa, Pháp phí và La Mông cho dù không hiểu biết, cũng biết tình huống của hắn có phần không bình thường.
"Chuyện gì vậy?" Pháp Phí nhìn thấy bạn tốt bị như vậy vô cùng lo lắng, "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Chúng ta trở về trấn tìm mục sư." La mông day day trán, hắn cũng có chut đau đầu, vừa nghĩ làm sao đưa Ni Khắc trở về Trấn, vừa cảm thấy phiền muộn.
Trong Trấn tổng công cũng có bảy tám trăm người, có biến động nhỏ không tới nửa tiếng đồng hồ là mọi người đều biết. Ngày hôm qua ba tiểu tử kia còn kết bạn đi ra ngoài mạo hiểm, sau một đêm hai người đưa một người bệnh trở về, sau này cùng nhau mạo hiểm sẽ rất khó thuyết phục kẻ khác.
Không, không nên trở về Trấn tìm mục sư, La Mông cân nhắc nhiều lần, sau đó lật lọng nói: "Chúng ta hiện đang trong rừng rậm, chúng ta đi tìm Đức lỗ y."
Hắn tìm được lý do: "Tình trạng Ni Khắc hiện tại không tốt, càng nhanh trị liệu xong càng tốt."
"Đúng. La mông ngươi biết Kiệt Pháp đại sư." Pháp Phí nghe xong rất tán thành, dù sao Đức lỗ y trị liệu cũng không tệ, "Chúng ta đi tìm Kiệt Pháp đại sư."
Hai người làm một chiếc cáng, La Mông dẫn dường đi trước, tìm phòng nhỏ của Đức lỗ y trong rừng rậm.
Đức lỗ y Kiêt Pháp mặc dù trong Trấn cũng có chỗ ở, nhưng thích ở trong rừng rậm tiếp xúc với thực vật , bất quá có thể vì hướng dẫn Đức lỗ y mới nên ở phụ cận thần điện.
Bởi vậy phòng nhỏ ở trong rừng rậm cũng gần Trấn, nếu ba người ở trong rừng rậm không tìm thấy Đức lỗ y, thì việc trở về Trấn cũng không bao xa.
Bất quá vận khí của La Mông xem ra không tệ.
Rất nhanh, bọn họ đi tới gần chỗ ở của Kiệt Pháp đại sư. Đây là một địa phương tốt, khí tức xung quanh khiến La Mông thấy thoải mái vô cùng.
" Đạt Khắc!" ở gần phòng nhỏ, La Mông thấy con chó của Kiệt Khắc đại sư. La Mông xoay người hướng Pháp Phí nói: ''Đạt Khắc là thú cưng của lão sư, nếu nó ở chỗ này, lão sư nhất định cũng ở đây."
"Ân! Ân!" Pháp Phí gượng trả lời, hắn nhìn Đạt Khắc có chút sợ. Tuy rằng tên nó nghe rất ôn hòa, nhưng hình dáng của nó rất hung dữ.
Đây là một con đại cẩu, một con hắc cẩu rất lớn. Toàn thân lông mao màu đen sáng bóng, các bắp thịt dưới lông cũng lộ ra, hiển nhiên là được chăm sóc rất tốt. Đôi mắt đen thui sáng rực, linh đông có thần, dường như có thể nói.
"Pháp Phí, trước tiên để cáng xuống một chút." La Mông nói rồi ngồi xổm xuống. Bất đắc dĩ Pháp Phí cũng phải ngồi chồm hổm. bằng không người đang nằm trên cáng cũng bị ngã xuống.
"Đạt Khắc." La Mông ngồi xổm nói: "Ta muốn đi tìm lão sư, nhường cho ta qua được chứ."
Mặc dù La Mông nói bình thản như thường, nhưng đối với Pháp Phí mà nói, giọng điệu này như vô cùng nghiêm túc, hắn chợt có chút hơi đau đầu.
"Đức lỗ y tiếp xúc nhiều với động thực vật, thật là…Ân, thực sự rất là kỳ quái." Pháp Phí cau mày, hắn khó có thể lý giải tình huống như vậy.
Pháp Phí bình tĩnh lại, nhìn La Mông và đại hắc cẩu Đạt Khắc kia trao đổi, hắn chẳng hiểu gì hết, chỉ có thể chiếu cố tới người bạn nằm trên cáng, giảm bớt sự lo lắng.
"Chúng ta có thể đi qua." Đợi một hồi lâu, lúc này La Mông mới xoay người nói với hắn.
Tới chỗ của người khác, trước tiên thông báo một chút cung là chuyện thường. Đi qua đại cẩu…Pháp Phí bĩu môi, trong lòng cảm thấy quái di, âm thầm xấu hổ.
Hai người mang cáng đi theo đại cẩu, mới được mấy bước đường, Pháp Phí không chịu nổi lòng hiếu kỳ, thân thể thoáng tiến lên đè nặng âm thanh muốn hỏi nói, sau đó đổi ý lại nuốt trở vào.
Dọc dường không nói chuyện, một lát sau Pháp Phí thấy một mảnh trống trải trong rừng rậm." Thật đẹp!" hắn thầm khen ngợi.
"Về phía trước một chút là tới rồi." La Mông nói, hắn rót cuộc an tâm lại, nếu dọc đường đi có gì tập kích thì thảm ah.
Trong rừng rậm, cây cối đủ các hình dạng, ở giữa đám cây cối có một căn nhà gỗ nho nhỏ. Có một dòng suối nhỏ nước chảy xiết, những tia nắng ban mai xuyên qua lá cây dày đặc, thành những vết lốm đốm trên mặt đất.
Pháp Phí mơ hồ thấy được bóng người ngồi trước ngôi nhà, xen lẫn trong khung cảnh xung quanh rất khó nhận rõ bóng người.
Bước chân đại cẩu Đạt Khắc từ từ tăng lên, càng chạy càng nhanh, nhảy qua dòng suối nhỏ, tới thẳng dưới chân Đức lỗ y.
Sau khi hai người tới gần, cẩn thận đem hạ cáng xuống.
"Lão sư!" La Mông vội hành lễ, vô cùng cung kính. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trung niên Đức lỗ y. Trước đây, trong trí nhớ La Mông ngoại trừ một chút ấn tượng đơn giản, ngoài ra không có chút thông tin gì nữa. Không, hình như còn huyễn ảo cảnh đã gặp trong mơ.
La Mông vẫn nhớ mang mang một ít, tựa hồ không phải mộng đẹp, thậm chí còn có thể là ác mộng.
Nhưng dù sao cũng là mộng, là huyễn tưởng trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT