Quân Doanh nằm ở phía tây của trấn chiếm một diện tích rất lớn có thể chứa khoảng năm trăm người. Nhưng hiện tại chỉ có năm mươi người với một số gia đình phân bố rải rác trong quân doanh.
La Mông tới gần cửa rồi căn cứ theo những gì đã hẹn với Lý Tra Đức. Đầu tiên là thông báo, sau đó chờ một lúc rồi được dẫn vào bên trong.
Trong quân doanh có tháp phòng ngự và tường vây quay kho. Nhưng hiện tại thì nơi đó trống trơn chỉ có vài chục binh lính không có nhiệm vụ đang luyện tập. Trong đó có một người chính là tiểu đội trưởng Lý Tra Đức.
- Đội trưởng Lý Tra Đức! Ta tới rồi. - La Mông cười cười. Hắn vừa chào hỏi, vừa làm như có chút gì đó thân cận.
- Ừm! Binh lính đã thông báo cho ta! Ngồi xuống đi. - Vốn Lý Tra Đức đang một mình luyện kiếm, liền dừng lại. Y hít một hơi thật sâu rồi bình ổn lại:
- Ngươi thấy mình nên học cái gì?
- Cái gì cũng muốn học! Nhưng không biết cái nào quan trọng nhất. - La Mông vuốt vuốt tóc, nét mặt như đang lắng nghe chuyên gia một cách chăm chú.
- Vậy chúng ta thử đánh trước, để ta xem trình độ của ngươi. - Lý Tra Đức gật đầu một cách thản nhiên, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó:
- Đúng rồi! Đoản kiếm của ngươi ở lò rèn, ngài mai có thể lấy tới cho ngươi. Bây giờ, ta đưa cho ngươi một thanh kiếm gỗ rồi bắt đầu đi.
- Vâng! Huấn luyện cũng không cần phải sử dụng kiếm thật. - La Mông thuận miệng đồng ý. Hắn xiết chặt nắm tay
Lý Tra Đức không cho ý kiến, xoay người cầm lấy hai thanh kiếm gỗ dùng để huấn luyện rồi đưa cho La Mông một thanh:
- Còn đây là hai mươi lăm đồng bạc của ngươi. Bên trong còn có giấy chứng nhận mạo hiểm của ngươi.
Nói xong, y liền ném tới một túi đựng tiền.
La Mông đón lấy kiếm gỗ và túi tiền. Hắn dùng tay ước lượng túi tiền, cảm giác xem bên trong có bao nhiêu. Khi đang định mở ra xem, đột nhiên cảm giác cổ cố thứ gì đó chĩa vào. Hắn vừa ngẩng đầu, ngay lập tức, thấy Lý Tra Đức đang cầm mộc kiếm chĩa thẳng vào cổ họng mình khiến cho hắn cứng họng không nói được tiếng nào.
- Ngươi đã thua. - Lý Tra Đức chẳng hề có chút ngượng ngùng, nét mặt vẫn thản nhiên.
- Ngươi... - La Mông gần như là nín thở, sắc mặt đỏ bừng, cố gắng rặn ra từng chữ một:
- Nhưng vẫn chưa nói bắt đầu.
- Không! Đã bắt đầu. - Lý Tra Đức khua kiếm một cái rồi thu kiếm lại. Dựng thẳng kiếm lên mà nói một cách thản nhiên:
- Ta vừa nói rồi! Ta đi lấy kiếm gỗ đến cho ngươi, sau đó chúng ta bắt đầu. Còn lúc đó ngươi cũng ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
La Mông há miệng không biết nói gì:
- Đây là tính dậy tôi cái gì?
- Khóa thứ nhất trong chiến đầu cần phải dùng đầu óc của mình. - Lý Tra Đức nói xong:
- Chỉ dựa vào thân thể mặc dù uy phong vẫn là uy phong nhưng...
"Chát!" Hai thanh kiếm gỗ lại chạm vào nhau. Lý Tra Đức xoay tay, gạt thế công của La Mông ra ngoài rồi hất hắn ngã xuống đất.
La Mông ngã ra đất, cái túi tiền nơi ngực khiến cho hắn khó chịu, suýt chút nữa thì phun hết cả bát súp nấm mới ăn buổi sáng.
Lý Tra Đức cười ha hả, nhìn La Mông đang nằm trên mặt đất mà hỏi:
- Vừa rồi tại sao lại đánh lén?
La Mông khẽ chống tay về phía sau rồi lùi lại vài bước sau đó mới bò dậy. Một tay hắn che ngực, tay kia cầm kiếm chỉ về phía đối phương. Sắc mặt hắn vẫn còn nguyên sự khó chịu nhưng vẫn hết sức cẩn thận mà nhìn Lý Tra Đức chằm chằm. Xác nhận đối phương không có ý định tấn công, hắn mới mở miệng nói:
- Vừa rồi chưa nói dừng lại, vẫn còn trong trạng thái chiến đấu. Nếu còn trong chiến đầu thì làm gì có chuyện đánh lén?
- Ừm! Tốt lắm! Coi như có suy nghĩ linh hoạt. - Lý Tra Đức bật cười:
- Đúng là ta nghĩ không kỹ.
Tiếp theo, Lý Tra Đức lại bước nhanh về phía trước, phát động công kích với một thế công mau lẹ và sắc bén. Chỉ trong vài giây đồng hồ, một tiếng động nha vang lên, cây kiếm gỗ của y đã đánh trúng tay cầm kiếm của La Mông.
La Mông chỉ cảm thấy cánh tay tê rần rồi ngay lập tức rũ xuống, không còn có chút sức lực nào nữa.
Nhưng La Mông cố gắng nhịn đau, cắn chặt răng lập tức vươn tay trái ra đón lấy cây kiếm gỗ. Nhưng lại một tiếng động vang lên, tay trái cũng bị Lý Tra Đức đánh cho rũ xuống.
Tiếng lách cách vang lên, thanh kiếm gỗ rơi xuống sân huấn luyện.
- Tạm thời dừng lại đi. - Lý Tra Đức cười nói.
- Được! - La Mông thở hổn hển, chỉ biết cười khổ. Tiếp sau đó, hắn hít một hơi, rồi chẳng ngại ngùng mà lắc đầu:
- Được! Tạm dừng thì tạm dừng.
- Ha ha! Vậy ngồi xuống nói chuyện đi. - Lý Tra Đức cười:
- Có muốn nghe đánh giá của ta với ngươi không?
- Được! Nghe thử một chút. - La Mông ngồi dưới đất, hai cánh tay gần như không có lực.
- Thể trạng của ngươi bình thường, cho dù thể lực hay sức bật đều không có gì nổi bật. Có điều động tác phối hợp với thân thể thì thật ra đáng để huấn luyện. - Lý Tra Đức cười ha hả:
- Ngoại trừ điều đó ra thì duy nhất đáng khen đó là đầu óc ngươi rất linh hoạt.
Đám binh lính ở đây có rất ít người có được điều đó. Tất cả cũng chính là nhờ trình độ mà hắn thi đậu hạng hai vào đại học ở kiếp trước.
- Trong khoảng thời gian ngắn thì không thể huấn luyện được thể lực, chỉ có thể cố hết sức. - Lý Tra Đức thở dài, rồi nói tiếp:
- Đối với ngươi mà nói thì động tác phối hợp mới thực sự là thứ cần phải nổ lực. Còn có thể nói học cấp tốc thì nói là tư tưởng chiến đấu.
La Mông yên lặng lắng nghe, đồng thời trong lúc đó, hai cánh tay của hắn cũng từ từ hồi phục.
- Chẳng qua, đầu óc của ngươi vốn linh hoạt như vậy cũng không khó dạy ngươi. - Lý Tra Đức nói tiếp. Nét mặt y như nhớ lại những năm tháng trước đây mà không giấu được sự cô đơn:
- Ta cũng đã trải qua, thấy thế nào là sinh ly tử biệt. Vì vậy mà cách nhìn cũng hoàn toàn khác.
La Mông yên lặng lắng nghe.
- Đứng lên đi! Cách tay của ngươi cũng có thể cử động được rồi. - Lý Tra Đức sau khi nhớ lại chuyện cũ rồi mới nói:
- Tư thế cầm kiếm của ngươi bị sai rất nhiều, để ta sửa cho ngươi.
- Có điều trước đó, ngươi hãy nói cho ta suy nghĩ của ngươi trước. - Lý Tra Đức nói một cách thản nhiên.
- Ừm! Theo ta thì khi công kích, ta cần phải xác định khoảng cách giữa ta và mục tiêu, sau đó tính toàn phạm vi công kích hiện tại của bản thân. - La Mông cố gắng lựa chọn từ ngữ để diễn tả suy nghĩ của mình để nó không quá mức hỗn độn.
- Ừm! Ngươi được đấy. Vậy ngươi nói xem làm thế nào để xác định phạm vi công kích? - Nét mặt của Lý Tra Đức có chút tò mò.
La Mông một tay cầm kiếm. Cây kiếm gỗ đối với cánh tay mềm yếu của hắn mà nói là hết sức nặng khiến cho thân kiếm run nhè nhẹ.
- Không tính đến bước chân, chỉ cần nhìn đơn thuần thì phạm vi công kích của ta lớn nhất nằm vào chiều dài của cánh tay và thanh kiếm cộng lại.
Tiếp theo đó, hắn giơ kiếm ngang ngực:
- Mà có thể lựa chọn phạm vi công kích thì tự nhiên là phải ở trong cái vòng này.
- Ừm! Cũng được! Hôm nay ta sẽ chỉnh lại tư thế cầm kiếm cho ngươi. - Lý Tra Đức cười cười, không cho ý kiến rồi nói tiếp:
- Tiếp theo nói bước chân của ngươi.
Lý Tra Đức nói thật lâu về cách sử dụng kiếm, trên mỗi đoạn thân kiếm đều có mức chịu lực khác nhau. Mãi cho tới khi người vệ binh đến thông báo cho y sắp tới thời điểm ca trực thì y mới rời đi, để lại La Mông cho hắn luyện tập, đồng thời cũng dặn hắn ngày mai lại tới.
La Mông luyện tập một cách khắc khổ. Tới bữa ăn, vệ binh đưa tới một phần cơm trưa đơn giản, sau đó tiếp tục huấn luyện tới hai giờ mới rời khỏi quân doanh.
Sau khi rời khỏi quân doanh, La Mông bỏ mười đồng bạc mua sắm một số thực vật. Cái túi thực vật trong không gian mặc dù vẫn còn như nó quá quý, La Mông luyến tiếc không muốn ăn. Hắn hạ quyết tâm, về sau nếu rơi vào trường hợp bất đắc dĩ nếu không thì không động tới nó.
Sau đó, hắn còn mua thêm một ít rượu mạnh, nhằm tác dụng tiêu độc chứ không phải lấy ra để uống. Đồng thời còn mua thêm một số băng gạc cùng với một ít thảo dược cầm máu. Sau đó, hắn mới tính toán một chút tiền hiện tại.
Về tới gian phòng của mình, hắn lấy tiền ra xem, sau đó lại lấy giấy chứng nhận mạo hiểm để xem.
Với cái giấy chứng nhận mạo hiểm này, chỉ có tác dụng tạm thời nhưng cũng có được ấn ký ma pháp. Mặc dù là ấn ký ma pháp đơn giản nhưng có thể đảm bảo phần lớn mọi người không thể giả mạo. Hơn nữa, ở trong này, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể có bản ghi chép tin tức công hội Dong Binh, mặc dù tin ấn ký ma pháp hết sức đơn giản nhưng cũng có thể chứng minh được tư cách.
La Mông hết sức cao hứng. Ở thế giới này đây là lần đầu tiên hắn thấy được vật phẩm ma pháp.
Hắn quan sát tiếp một lần nữa mới bỏ vào trong không gian.
Trong khoảng thời gian này, La Mông thường xuyên tới tiếp thu sự dạy dỗ của Lý Tra Đức. Thực ra ngay sau hai ngày, La Mông cơ bản nắm được bộ pháp và kiếm pháp cơ bản. Bắt đầu có chút dáng điệu của vũ kỹ. Tất cả chỉ là những động tác bổ, chém và các động tác ban đầu.
Trong việc dạy La Mông, Lý Tra Đức cũng không chịu dạy nhiều, y nói chờ hắn rèn luyện chín rồi nói sau.
Bởi vì thế giới này chỉ có dựa vào thực lực mới được. La Mông chịu khó rèn luyện kỹ năng cơ bản, cũng không hề nghĩ vũ kỹ cấp thấp mà vô dụng.
Thấm thoát, thời gian cứ thế trôi đi.
Lần này, hắn triệu tập ra khung tư liệu lơ lửng trước mắt, phần lớn số liệu hiện ra trước mặt hắn.
Tên: La Mông (Tiễn Phẩm Cát)
Chủng tộc: Con người.
Chức nghiệp: Quyền hạn chủ nhân không gian thứ nhất. Đức Lỗ Y cấp một.
Thuộc tính: lực lượng 1 0 (1 0), linh mẫn 1 5 (1 0), thể chất 1 0 (1 0), trí lực 1 3 (1 0), tri giác 1 5 (1 0), sức hấp dẫn 1 5 (1 0)
Kỹ năng:
Vĩnh cửu tính cố hóa - Trinh Trắc linh quang.
Bộ pháp cơ bản cấp một.
Kiếm pháp cơ bản cấp một.
Vòng huấn luyện mặc dù ngắn ngủi nhưng kỹ năng của hắn cũng có thêm hai kỹ năng. Hơn nữa giúp cho tinh thần và diện mạo của La Mông hoàn toàn khác trước. Trước đây, La Mông ít nhiều cũng là một thiếu niên có sự bồng bột. Nhưng khi tu hành Đức Lỗ Y hòa với tự nhiên, cộng thêm với một chút tu luyện nên có cảm giác trầm ổn.
Cho dù là tôi luyện thân thể hay tu luyện cũng không chỉ cải tạo cơ thê mà còn có thể cải biến tâm trí.
Tất nhiên, vòng huấn luyện này chẳng những làm cho những loại thực vật trước kia được tiêu hóa mà còn tăng thêm một loại cỏ lam. Đây chính là nguồn dược thảo thực dụng có thể tiêu thụ. Là một thành phần không thể thiếu trong dược phẩm trị liệu. Giá cả so với thảo dược khác cũng đắt hơn một chút.
Lúc này, La Mông có thể quang minh chính đại hỏi An Sâm một số loại giống rồi tạo một khoảng đất mà gieo trồng.
Tháng mười không phải là thời điểm gieo trồng nhưng trong không gian thì không có gì phải lo.
Nói một cách nghiêm khắc thì cỏ Lam sinh trưởng với chu ỳ ba tháng. Mà trong không gian một năm có bốn kỳ, sinh trưởng trong không gian lại rất tốt, không có nạn sâu bệnh, cũng không có bệnh tật. Cho dù thế nào thì chất lượng cũng rất tốt. Nói như vậy, dựa theo một mẫu có thể thu hoạch ba trăm kg cỏ khô thì bốn mùa có thể cho ra được một nghìn năm trăm cân. Mà trên thị trường, một cân có giá một đồng bạc.
Đây là con số thế nào? Nghĩ đến đây, La Mông cảm thấy rất hài lòng.
Xem ra thời gian hạnh phúc trên thế giới này sắp đến.
Trong thời gian hắn quan sát những mầm cây sinh trưởng, pháp phí và Ni Khắc cuối cùng cũng thuyết phục được người nhà và chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị đi vào trong rừng mà tìm kiếm hàng hóa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT