Về đến nhà, Ôn Hinh dựa theo ký ức của nguyên chủ làm một ít việc nhà, trong khi trờ đợi người nhà trở về, Ôn Hinh mở ra thông tin của Lâm Kiến Chương.

Lâm Kiến Chương hiện tại công tác tại quân khu tỉnh, theo ghi chép thời điểm ở cùng nguyên chủ là trong một lần xin nghỉ phép, hai người được trưởng phòng Trương tác hợp. Sau khi thân cận Lâm Kiến Chương vô cùng hài lòng với trình độ văn hóa, dáng người cao gầy cùng nhan sắc xinh đẹp của nguyên chủ. Nguyên chủ cũng rất hài lòng đối với công tác cùng nhân phẩm của Lâm Kiến Chương. Vì thế hai người không mặn không nhạt mà trao đổi thông tin qua lại, tần xuất đại khái là một tháng gặp một lần.

Muốn nói tình cảm sâu đậm, chắc chắn là nói lung tung.

Ôn Hinh nhìn ngày viết thư của Lâm Kiến Chương, đã là 10 ngày trước. Mà La Mãn Trân tại nửa tháng trước trọng sinh, phỏng chừng theo tính cách của La Mãn Trân, lúc này chắc hẳn cô ta đã viết thư xin lỗi với Lâm Kiến Chương rồi đi? Không biết Lâm Kiến Chương nhận được thư của vợ trước sẽ có tâm tình gì.

Ôn Hinh rất là tò mò.

Ôn Hinh đem thư của Lâm Kiến Chương phong thư, cũng không có ý định hồi âm.

Quân khu tỉnh.

Lúc này Lâm Kiến Chương đã mang binh lính huấn luyện hồi quân doanh, chính mình cầm hộp cơm chuẩn bị đến nhà ăn lấy cơm. Mới đi tới cửa, liền bị chiến hữu nhét vào tay một phong thư. Lâm Kiến Chương cười tiếp nhận, hắn tưởng Ôn Hinh viết cho hắn, trong lòng còn thật cao hứng. Nhưng nhìn đến tên người gửi thư, trong nháy mắt ý kiền trên mặt Lâm Kiến Chương nháy mắt liền không còn.

Thư là của La Mãn Trân gửi tới.

Lâm Kiến Chương cầm phong thư này, tâm tình thực phức tạp, lần gần nhất hắn nhận được thư của La Mãn Trân là tháng 10 năm trước, trong thư La Mãn Trân lên án hắn 5 tội trạng, yêu cầu ly hôn cùng hắn.

Lâm Kiến Chương sau khi thu được thư vô cùng khiếp sợ, hắn đối La Mãn Trân là có cảm tình, vì thế nhanh chóng xin nghỉ ở quân khu để về nhà cố gắng vãn hồi tình cảm với La Mãn Trân, nhưng không có kết quả, cuối cùng hai người chia tay.

Lâm Kiến Chương không biết lần này La Mãn Trân lại muốn nói cái gì với hắn đây, hắn muốn vứt bỏ bức thư nhưng cuối cùng vẫn không làm được. sau khi chuẩn bị tâm lý một hồi lâu, Lâm Kiến Chương quyết định mở bức thư ra.

Nhìn xem cô ta muốn nói gì. Lâm Kiến Chương chuẩn bị tâm lý thật vững vàng.

Lúc nhìn đến lời xin lỗi của La Mãn Trân trong thư, tâm tình Lâm Kiến Chương càng thêm phức tạp. Người vợ trước nhẫn tâm vứt bỏ hắn sau lại phát hiện không quên được hắn, viết thư khẩn cầu hợp lại, là một người đàn ông, đương nhiên là cũng có chút thỏa mãn.

Nhưng nếu là Lâm Kiến Chương của một tháng trước nhận được phong thư này, hắn đương nhiên sẽ mừng rỡ như điên, rốt cuộc La Mãn Trân cũng là mối tình đầu và cũng là người vợ đầu tiên của hắn, là nữ nhân đầu tiên mà hắn thích. Đáng tiếc hiện tại hắn đã có Ôn Hinh.

Hắn cùng Ôn Hinh tuy rằng không có nhiều tình cảm, nhưng hắn đối Ôn Hinh vẫn là thực vừa lòng. Lâm Kiến Chương biết, Ôn Hinh sẽ là thê tử thích hợp nhất với hắn. (-_-'')

Một bên từng là mối tình đầu, một bên là người yêu hiện tại ôn nhu có học thức, Lâm Kiến Chương nội tâm bắt đầu có chút dao động.

Hắn tuy rằng không có hồi âm lại La Mãn Trân, nhưng thư xin lỗi kia hắn nhận lấy, cùng hai phong thư Ôn Hinh đặt ở cùng nhau.

Lâm Kiến Chương không có hồi âm lại La Mãn Trân, không biết tâm lý xuất phát từ cái gì, hắn cũng không tự viết thư gửi Ôn Hinh.

Mà La Mãn Trân bận rộn đến không chịu được.

Sau khi ly hôn, cô ta trở lại nhà mẹ đẻ sống, phía trên cô ta có một ca ca, phái dưới lại có một đệ đệ, cả hai đều đã lập gia đình. Thập niên 70, còn chưa phổ biến chuyện ly hôn, sau La Mãn Trân ly hôn về nhà bị rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, nguyên bản La phụ La mẫu đối cô ta đã không yêu thương gì, nay lại càng có ý kiến với cô ta. Tẩu tử đệ muội vì thế mà luôn lấy cơ hội để nói cô ta, anh trai cùng em trai của cô ta cũng coi như không biết.

Đời trước, sau khi ly hôn, La Mãn Trân đã lâu không có cùng người trong nhà liên hệ, lần cuối cùng về nhà mẹ đẻ là năm 40 tuổi khi đó La mẫu mất. Sau khi trọng sinh, gặp được người nhà cô ta có chút kích động, tuy nhiên cũng không được lâu, hiện giờ La Mãn Trân đối người La gia người tràn ngập cảm giác chán ghét.

Cô ta từng nghĩ rời khỏi gia đình này, nhưng hiện tại còn chưa có mở cửa cải cách, đi nơi nào đều yêu cầu thư giới thiệu, không có thư giới thiệu, cô ta một bước cũng khó đi. Hơn nữa, cô ta còn chưa có quay lại cùng Lâm Vãn Chương, hiện tại nếu cô ta mất tích, lấy hiểu biết của cô ta đối với Lâm Kiến Chương, cô ta và hắn sẽ không còn có khả năng quay lại.

Bởi vậy, chẳng sợ sự chán ghét của người La gia, cô ta cũng vẫn là muốn ở La gia đợi, không chỉ có như thế, cô ta còn muốn lấy lòng bọn họ, cùng với lấy lòng Lâm gia bên kia giống nhau.

Đời sau của La Mãn Trân đã đấu với tiểu tam tiểu tứ hai ba mươi năm, một thân công phu nhẫn nhịn đã sớm luyện được, mỗi khi cô ta không thể chịu đựng được đều tự an ủi bản thân rằng, sau này cô ta nhất định sẽ tốt lên, khi đó cô ta sẽ cho những người khinh thường mình đẹp mặt.

Ngày hôm nay La Mãn Trân lại bị Lâm gia bên kia đuổi về, La gia đã ăn cơm, không một ai chờ cô ta.

Vợ của La tiểu đệ bưng chén, nghiêng mắt nhìn cô ta: "Nha, đại tỷ, ngươi lại đi Lâm gia đi? Ai da, ta nói đại tỷ, tỷ có tội tình gì đâu? Đang sống tốt, một hai lại nháo đòi ly hôn bằng được, ly hôn rồi, người ta yêu đương ngươi lại thấy hối hận, muốn vãn hồi cùng người ta. Ngươi đây là coi người ta là cái gì đây?"

Nói đến chuyện ly hôn của La Mãn Trân, Vợ của La tiểu đệ lại một bụng sinh khí, cô ta sở dĩ gả cho La tiểu đệ là do nhìn chúng La tiểu đệ có anh rể là quân nhân. Sau khi gả đến đây, chị chồng mỗi tháng đều cầm tiền lương của Lâm Kiến Chương trợ cấp cho nhà mẹ đẻ. Vợ la tiểu đệ là nhìn vào việc này mới nhân nhượng, đối xử tốt với La Mãn Trân.

Nhưng chị chồng thật sự là có phúc mà không biết hưởng, kết hôn hai năm chưa thấy qua mấy lần, lại nói Lâm gia đối với cô ta không tốt liền một hai đòi ly hôn. Sau khi ly hôn, lại thấy không có đối tượng nào tốt hơn, cô ta lại hối hận, mỗi ngày đều cố gắng vãn hồi.

Thật cho rằng chính mình là công chúa, mọi người đều phải xoay quanh nàng ta hay sao? Vợ La tiểu đệ vô cùng khinh thường.

La Mãn Trân cắn môi, thấy sự tình của mình bị người khác nói ra, trong lòng hận cực kỳ. Nhưng cô ta hiện tại là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đối với sự trào phúng của em dâu chỉ có thể im lặng, không dám nói gì.

La đại tẩu thấy vậy, nhớ lại thời điểm vừa tới La gia, La Mãn Trân cùng mẹ chồng hợp nhau bắt bẻ mình, sau khi lấy chồng La Mãn Trân mỗi lần về nhà mẹ đẻ lại tỏ thái độ cao cao thượng thượng, thấy bộ dáng hiện giờ của La Mẫn Trân, trong lòng La đại tẩu vô cùng vui vẻ. Vì thế một bên phụ họa cùng em dâu.

Khác với La gia, bên này Ôn gia trên bàn cơm không khí vô cùng ấp áp và thoải mái.

Ôn Hinh ngày mai vẫn xin nghỉ, sau khi Trương Tú Anh cùng Ôn Dược Quân thương lượng, hai người quyết định ngày mai đến Lâm gia nhận kết nghĩa. Ôn Hinh tự nhiên sẽ không phản đối.

Nàng là Cẩm Lý, bám vào người Ôn Hinh, trừ bỏ mang vận khí may mắn cũng không có bàn tay vàng. Một chút phép cấp thấp cô vẫn có thể sử dụng được, nhưng nếu cô dùng pháp thuật thì sẽ phải trả cái giá rất lớn. Rốt cuộc thế giới này Thiên Đạo không cho phép thuật tồn tại.

Vận may cô mang lại cho nguyên chủ cũng chỉ là tránh được sự kiện Lâm Lại tử cứu mà thôi, nếu như không có Lâm Trường Trinh cứu tuy rằng Ôn Hinh sẽ không xảy ra việc gì lớn nhưng cũng sẽ xảy ra nhiều phiền toái.

Lâm Trường Chinh cứu nàng, chính là nhân quả Ôn Hinh đến nhận.

Trương Tú Anh hai ngày trước đã tìm người thông báo cho Lâm gia bên kia, nói chủ nhật này sẽ đến hỏi thăm. Vì thế khi một nhà Ôn Hinh đến Lâm gia được Lâm gia tiếp đón rất nhiệt tình.

Lâm Trường Chinh, cha Lâm Lâm Học Nghĩa, với mẹ Lâm Trương Học Lan thay một bộ đồ tốt nhất của mình, người lớn hai nhà trước chào hỏi nhau, sau Trương Học Lan lôi kéo Ôn Hinh nói chuyện.

Trương Học Lan không có con gái, vì thế bà thật tình thích nữ hài, sau khi con trai đầu cùng con trai thứ hai kết hôn bà đều đối xử với con dâu như con gái của mình, tuy nhiên con dâu hung quy cũng là con dâu cùng bà vẫn có một tầng khoang cách.

Hiện tại Trương Học Lan nhìn thấy Ôn Hinh vừa xinh đẹp, ôn nhu lại có học thức, lại còn sắp trở thành con gái nuôi của bà, khỏi phải nói bà có bao nhiêu vui mừng.

Ôn Hinh cảm nhận được thiện ý trên người Trương Học Lan, tự nhiên đối với Trương Học Lan cũng trở nên thân cận hơn. Chỉ chớp mắt, Ôn Hinh cùng Lâm Trường Chinh đối diện, Lâm Trường Chinh ho khan một tiếng: "Tiểu muội."

Ôn Hinh sửng sốt, Trương Học Lan nhìn Ôn Hinh cười, nói: "Hinh Hinh, đây là tiểu ca của con"

Ôn Hinh ngoan ngoãn gật đầu, kêu một tiếng tiểu ca.

Buổi nhận thân này thực thành công, người Ôn gia ở lại Lâm gia ăn cơm, buổi chiều mới trở về nhà. Người Lâm gia vô cùng thân mật đưa họ ra đến tận cửa nhà.

Sau khi Ôn gia đi, cả nhà Lâm gia ngồi lại.

Sau khi đóng cửa, Lâm đại tẩu đặc biệt không vui, lặng lẽ cùng Lâm nhị tẩu oán giận: "Mọi người đều nói, ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp. Tam đệ cứu con gái của Ôn gia, theo lý mà nói nên gả con gái đến dây mới đúng, như thế nào lại đi kết nghĩa? Ba mẹ nghĩ như thế nào?"

Lâm đại tẩu thật sự khó chịu. Ôn Hinh là công nhân viên nhà nước, mỗi tháng tiền lương khẳng định không ít, sau khi gả đến đây tiền lương sẽ nộp lên cho mẹ chồng, đến lúc đó nhà mình khẳng định cũng có thể thơm lây. Càng đừng nói có thể hỗ trợ việc an bài công việc. Trạm phòng hộ lâm nghiệp, phòng hộ viên và phòng chống viên đều là những công việc tốt, vừa nhàn lại dễ kiếm tiền. Lâm đại tẩu thấy đất thiếu, rừng nhiều, rất nhiều người mong được làm phòng hộ viên.

Lâm nhị tẩu không phản ứng lại lời Lâm đại tẩu.

Trương Học Lan ở phía sau nghe thấy được những lời con dâu cả nói, thở một hơi dài. Lấy thân báo đáp ơn cứu mạng đã là chuyện của ngày xưa rồi. Không nói đến lão tam nhà bà không xứng với Ôn Hinh, lại dựa vào ơn cứu mạng mà bắt con gái nhà người ta gả qua đây, bà thực sự làm không được chuyện này.

Hơn nữa dùng ơn cứu mạng để ép hôn, không phải là kết hôn mà gọi là kết thù, còn không bằng thoải mái nhận kết nghĩa, về sau hai nhà qua lại với nhau như thân thích, đến lúc đó nhà mình có cái gì khó khăn, xem ở ơn cứu mạng này, Ôn gia nhất định sẽ không làm ngơ.

Vợ lão đại chính là một người có kiến thức hạn hẹp, chỉ tính đến chuyện trước mắt. Không phóng khoáng, ở trong nhà là người ngu ngốc nhất. Trương Học Lan còn lười không muốn xem.

Lâm Trường Chinh sau khi xong cơm nước liền đi ra cửa. Hắn ở bên ngoài tìm một quán nào đó ngồi, ở nhà mãi khiến hắn chán chết đi được.

Ôn Hinh đi theo người nhà từ Lâm gia ra tới cửa thôn, oan gai ngõ hẹp cùng La Mãn Trân gặp mặt.

Ôn Hinh liếc mắt nhìn la Mãn Trân, nhanh chóng đánh giá cô ta.

La Mãn Trân đại khái cao khoảng một mét sáu, ăn mặc một thân quần áo bình thường, diện mạo thanh tú, cô ta đứng ở nơi đó, xinh xắn. Trong tiểu thuyết miêu tả đôi mắt kia của cô ta không biết bao nhiêu lần, đôi mắt nai ngập nước, trong veo.

Nhưng nếu nhìn kỹ, cặp mát của cô ta ngẫu nhiên sẽ toát lên hận ý, đem sự thanh thuần này đánh vỡ.

Nghĩ cũng đúng, đời trước La Mãn Trân sống một cuộc sống không tốt, một đời này tuy chưa trải qua những truyện như vậy, bề ngoài tuổi vẫn còn trẻ, thuần khiết, tuy nhiên nội tâm tang thương kia sẽ từ trong ánh mắt lộ ra.

Thời điểm Ôn Hinh đánh giá La Mãn Trân, cô ta cũng đánh giá cô. Cao 1m7, bởi vì hôm nay phải đi nhận thân, liền mặc một cái áo đỏ nhạt, cài một đóa hoa nhỏ trên áo, chân đi một đôi giày bông màu đen, tóc đen trải mượt tết gọn ra sau được kẹp bằng một cái kẹp nơ. Khuôn mặt trứng ngỗng, mắt phượng, mi thanh mục tú Trứng ngỗng mặt, lông mi cong dài, môi không tô mà đỏ, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thích.

La Mãn Trân hận những khuôn mặt xinh đẹp, cũng hận Ôn Hinh, chính vì tướng mạo này, mới có thể câu dẫn Lâm Kiến Chương sủng ái cả đời

Phi, hồ ly tinh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play