Ôn Hinh dùng biểu tình một lời khó nói hết nhìn Cố Tu Bình. Cũng không biết anh thực sự đã quên Ôn Phán Đệ hay là làm bộ không quen biết.
Cố Tu Bình còn đang lải nhải: "Hinh Hinh a, em nói trên thế giới này cô gái kia thoạt nhìn cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, không học hành đàng hoàng lại đi học người ta ăn vạ đây." Cố Tu Bình vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Ôn Hinh giữ chặt Cố Tu Bình, hít một hơi thật sâu, còn chưa kịp nói đã nghe thấy tiếng Ôn Đại ca trách móc Cố Tu Bình: "Tu Bình lời này nói không đúng rồi, ăn vạ còn phân tuổi tác hay sao? Lần trước ta theo người lên đồn điền trên huyện bán nấm, có lão nhân gia nằm trên đất ăn vạ nói cô gái nhà người ta đụng phải ông ta, còn bắt cô gái đó đền tiền thuốc men."
Người vừa bị ăn vạ Cố Tu Bình nghe vậy có rất nhiều điều muốn nói, nháy mắt anh liền buông tha Ôn Hinh, cùng Ôn đại ca kề sát vai nói chuyện này.
Hai người càng nói càng hăng say, Ôn nhị ca cũng gia nhập nói chuyện phiếm, chỉ chớp mắt nội dung nói chuyện đã xa tận đâu, không còn có chút liên quan với chuyện ăn vạ nữa rồi.
Đồ vật Cố Tu Bình mang tới vứt dưới đất không ai quản. Ôn Hinh bất đắc dĩ đành phải nhận mệnh đem toàn bộ đồ vật mang vào phòng bếp.
Cố Tu Bình mang đến rất nhiều đồ vật, thịt dê khoảng bốn cân, gạo trắng một túi lớn, trừ cái này ra còn có một hộp cơm, vừa mở ra liền thấy bên trong là đồ chua, vừa ngửi đã thấy vị chua lòm xộc thẳng lên mũi.
Ôn Hinh nhớ tới lần gặp trước của hai người, cô thuận miệng nói một câu đại tẩu mang thai phản ứng có chút nghiêm trọng, cái gì cũng ăn không vào nói muốn ăn chút đồ chua. Cố Tu Bình đây là đem lời cô nói đặt ở trong lòng.
Ôn Hinh trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Còn có một thùng dầu thực vật, bởi vì trời quá lạnh dầu cũng bị đông lại, một tầng trắng bóng nhìn như mỡ heo vậy. Ôn Hinh đặt trên bệ bếp, nhà cô dầu hạt cải đều để chỗ này.
Trương Tú Anh từ kho cầm của cải ra nghe thấy động tĩnh, hỏi Ôn Hinh: "Tu Bình tới?"
Trải qua hai tháng nỗ lực, Cố Tu Bình thành công làm cho Trương Tú Anh đói với anh có sự đổi mới, ban đầu Trương Tú Anh gọi anh là Cố đồng trí giờ biến thân mật hơn kêu Tu Bình.
"Tới, còn mang theo không ít đồ, còn có cả thịt dê."
Thịt dê chính là thứ tốt, Trương Tú Anh đi qua kéo túi ra, vừa nhìn thấy cao hứng đến hỏng rồi: "Này đến có bốn năm cân đi? Còn có bột? Đêm nay nhà ta ăn sủi cảo nhân thịt dê hành tây đi. Hinh Hinh, con đi đông phòng lấy hai củ hanh tây tới đây."
Ôn Hinh theo đó đi lấy đồ, Ôn nhị tẩu cẩn thận đỡ bụng đi phòng bếp, người cô ấy vốn gầy nên nhìn bụng phá lệ lớn, Ôn Hinh nhìn bụng cô ấy đều vô cùng sợ hãi. Vì thế cũng không vội mà đi lấy hành trước ra đỡ cô ấy.
"Nhị tẩu trời lạnh sao lại đến đây? mẹ không phải bảo tẩu ở trong phòng đợi sao?"
Ôn nhị tẩu thở gấp nói: "Ở phòng làm một lát kim chỉ thật sự là ngồi không yên, cảm thấy trong phòng buồn đến phát hoảng rồi liền đi ra đây một lát, vừa lúc chị thấy mọi người đang làm cơm nên ra đến phụ chút."
Trương Tú Anh liếc mắt nhìn Ôn nhị tẩu một cái, phân phó chút việc vặt nhẹ nhàng cho cô ấy. Bà tuy rằng săn sóc con dâu mang thai vất vả, công việc nặng nhọc không cần cô ấy đến làm nhưng những công việc nhẹ đơn giản cũng không cấm các cô làm.
Ôn Hinh mang hai cây hành tây đến phòng bếp, Trương Tú Anh gọi Ôn đại ca tới băm nhân, Trương Tú Anh bắt đầu bận rộn, Ôn Hinh ở một bên học tập.
Ôn nhị ca sức lực lớn động tác lại nhanh, rất mau đã đem thịt dê băm vụn, Ôn Hinh mắt hàm chứa nước đem hành tây cắt nhỏ bỏ vào cùng thịt dê, Trương Tú Anh chỉ huy Ôn Hinh trộn nhân.
Ôn đại ca băm nhân xong liền đi, Ôn Hinh kể lại chuyện Cố Tu Bình bị ăn vạ cho Trương Tú Anh nghe: "Mẹ, con cảm thấy cái người ngăn cản Tu Bình là Ôn Phán Đệ."
Trương Tú Anh cán vỏ sủi cảo: "Trừ bỏ nó thì còn có thể là ai? Người mẹ kia của nó bị mỡ heo che tâm, một hai đứa con gái bị đưa vào hố lửa còn chưa tính, còn lại đứa cuối cùng cũng muốn đưa vào chỉ vì đổi lấy chút tiền lễ hỏi kia, con trai bà ta còn chưa đến tuổi lấy vợ đâu."
"Ôn Phán Đệ bị hứa hôn cho một tên thích đánh người, ở nhà vì không lấy được vợ còn đánh cả cha mẹ hắn, Ôn Phán Đệ sau này cuộc sống nhất định sẽ trôi qua không tốt. Nó muốn đi đường ngang ngõ tắt tránh cái hôn sự này cũng có thể lý giải được. Nhưng mà lại dán chủ ý lên người Cố Tu Bình là không được. Con chờ đó, ngày mai mẹ thế nào cũng sẽ đến nhà đó mắng một hồi." Trương Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, Ôn Phán Đệ kia bao nhiều lớn, mới có mười sáu tuổi không thầy dạy đã biết đi câu dẫn đàn ông, cô ta đúng là giống mẹ của mình mà.
"Thật đúng là mẹ như thế nào thì sinh ra con gái như thế ấy mà."
Ôn nhị tẩu tò mò hỏi Trương Tú Anh: "Ai, mẹ, con nghe người ta nói năm đó mẹ của Phán Đệ không phải vợ của chú hai có phải sự thật không?"
"Là thật sự. Người được định làm vợ ban đầu của chú hai con là chị họ của thím hai con, hai người đều đã qua lễ nạp thái, chú hai con đi một chuyến đến nhà bà ngoại Ôn Phán Đệ, khi trở về đối tượng kết hôn liền thay đổi." Đây cũng là truyện xưa, trừ bỏ mấy người phụ nữ biết đến còn gần như mọi người đều đã quên gần hết.
Lưu Quế Hương tâm bất chính, gả đến Ôn gia đều không được cha mẹ chồng yêu thích, sau lại liên tiếp sinh ba đứa con gái, Lưu Quế Hương ở ôn gia liền không có chút địa vị nào cả, Trương Tú Anh gả đến đây lại sinh liên tiếp hai đứa con trai, bản thân bà lại có năng lực, vì thế cha mẹ chồng cùng chồng thực thích bà, hai người con dâu nhưng lại có sự đối lập rõ ràng, vì thế theo lý thường chắc chắn Lưu Quế Hương hận Trương Tú Anh.
Chuyện của Ôn Phán Đệ hôm nay vừa làm Trương Tú Anh ghê tởm cũng làm Ôn Hinh ghê tởm, hai mẹ con thấy may mắn là Cố Tu Bình người này lại không hiểu phong tình, bằng không lại tạo ra một Ôn nhị thúc thứ hai thì cuộc sống này thật sự...
Ôn đại tẩu không thể ngửi mùi lạ, mỗi lần ngửi đều sẽ buồn nôn, Ôn Hinh liền lấy chút nấm cắt cùng củ cải làm thành sủi cảo chay.
Trong nồi nước đã sôi, trước đem sủi cảo dành riêng cho Ôn đại tẩu nấu trước, sau mới thả sủi cảo nhân thịt dê vào nồi nấu lên, sủi cảo nổi lên hết là đã vớt ra được rồi.
Đông phòng đã sớm dọn xong bàn ăn, Ôn Hinh đem sủi cảo bưng lên bàn, ngửi thấy mùi thịt truyền đến Ôn nhị ca cũng ngồi không yên, đi phòng bếp hỗ trợ mang chén đũa lên.
Trương Tú Anh lấy cải trắng ra làm một chút rau trộn.
Rốt cuộc cũng xong, đại gia đình cùng ngồi lên bàn, không hẹn nhau mà cùng gắp sủi cảo. Thời điểm này sủi cảo là vật hiếm lạ, quý giá, vì thế quanh năm suốt tháng những người nông dân may ra cũng chỉ được ăn một hai lần.
Lần này nấu nhiều sủi cảo đại gia đình có thể ăn một bụng no căng, ăn xong sủi cảo lại uống một chén canh lớn, mọi người đều ăn đến mỹ mãn.
Mọi người đều ăn no căng đến không đi nổi, sau khi ăn xong Cố Tu Bình nói: "Chú thím, qua năm nay con đã 27 tuổi, tết âm lịch năm nay vừa đúng lúc cha mẹ con được nghỉ phép, họ nghĩ muốn đến đây thăm hỏi mọi người."
Đến thăm gì không cần nói tự nhiên cũng biết.
Trương Tú Anh hiện tại cơ bản hài lòng với Cố Tu Bình, loại việc lớn này trước còn muốn Ôn Dược Quân quyết định đã, Ôn Dược Quân tay sờ tẩu thuốc: "Đến đi, hai đứa quen nhau cũng đã khá lâu, cũng đúng lúc."
Ôn Dược Quân đối với Cố Tu Bình rất vừa lòng, một bên gõ gõ điếu thuốc một bên dò hỏi Cố Tu Bình nếu sau này Ôn Hinh đi học thì anh có đồng ý hay không, thấy câu trả lời của Cố Tu Bình ông vô cùng hài lòng.
Ông nói với Cố Tu Bình: "Nhà chúng ta chỉ có một cô con gái là Hinh Hinh, vừa đau vừa sủng nuôi nó lớn lên như vậy, nghĩ muốn lưu nó ở bên người lâu một chút, nếu lúc đó cha mẹ cháu mà đồng ý Ôn Hinh thì trước sẽ đính hôn, chờ sang năm thu hoạch vụ thu xong thì kết hôn.
Cố Tu Bình tuy rằng có chút tiếc nuối vì không thể ngay lập túc kết hôn cùng Ôn Hinh, nhưng trước đính hôn chờ sang năm thu hoạch vụ thu xong lại kết hôn thì cũng không tồi, sang năm có thể anh lại được thăng chức, nói không chừng có thể song hỷ lâm môn.
Lần trước Cố Tu Bình có thể ngủ lại Ôn gia là do trời có tuyết lớn, lúc này bên ngoài trời một chút dấu hiệu tuyết rơi cũng không có, Cố Tu Bình không muốn cũng phải trở về.
Ôn Hinh đi cùng anh một đoạn.
Đi đến chỗ không có ai, anh kéo tay cô.
"Hinh Hinh, ba mẹ anh là người rất dễ ở chung em không cần sợ, em gái anh có thể cũng sẽ tới, nó từ nhỏ đã bị sủng hư, nói chuyện thẳng thắn, chờ mấy ngày nữa họ tới đây nếu nó có nói cái gì không xuôi tai với em thì em nói với anh, anh giúp em dạy dỗ nó." Cố Tu Bình nói thêm bảo Ôn Hinh không cần để lời nói ở trong lòng, đều là cô gái ở nhà được chiều không ai cần nhường ai.
Sau khi trở thành người, Ôn Hinh thường hay nghe mọi ngươi nói ai nói thế nào cô không cần để ở trong lòng, không cần cùng người ta chấp nhặt, người ta nói gì mặc kệ họ. Ngay cả ở nhà Trương Tú Anh thường thường sẽ nói với anh trai, chị dâu ở nhà để cho bọn họ nhường cô.
Tuy rằng người được thiên vị là cô nhưng Ôn Hinh vẫn cảm thấy Trương Tú Anh làm vậy cũng không đúng.
Ôn Hinh cười nhìn Cố Tu Bình, nói: "Anh không sợ em và em gái anh cãi nhau sao?"
Cố Tu Bình a một tiếng: "Không sợ, em gái anh tuy rằng kiêu căng tùy hứng nhưng không mang thù, nếu có cãi nhau quay đầu nó liền quên ngay. Chẳng qua nếu hai người đánh nhau khả năng nó sẽ thắng vì dù sao nó cũng từng luyện qua ở bộ đội."
"Kia, nếu đánh không lại thì làm sao bây giờ?"
Cố Tu Bình sờ sờ đầu Ôn Hinh: "Không sao, em thua anh đi tìm Triệu Tân Bằng luận bàn. Triệu Tân Bằng là một tên gà luộc, chỉ một bàn tay anh có thể đem hắn đánh nằm sấp.
Ôn Hinh phụt cười.
Cố Tu Bình cũng cười theo, Ôn Hinh đi cùng Cố Tu Bình đến cửa thôn. Trời quá lạnh, Cố Tu Bình bảo Ôn Hinh trở về, không cần đi cùng anh nữa.
Phương bắc mùa đông gió cực lớn, mang khăn quàng cổ, mặc một thần quần bông áo bông gió không vào được nhưng trên mặt thì bị gió thổi đến đau, mắt nhìn trời sắp tối, trời càng ngày càng lạnh, Ôn HInh chỉ nghĩ đến về nhà nằm trong ổ chăn thôi.
Cố Tu Bình đã khá lâu chưa nhìn thấy Ôn Hinh, hôm nay hai người gặp nhau cũng không có thời gian ở chung, lúc này phải đi Cố Tu Bình thực luyến tiếc. Hai người mặt đối mặt, Ôn Hinh nhìn thấy anh như vậy cũng luyến tiếc đi trước.
Trời lạnh, xung quang một người cũng đều không có, Ôn Hinh mặt cùng mũi bị gió thổi đến phiếm hồng, đầu tóc chải đơn giản cũng bị gió thổi rối hết cả lên. Hôm nay cô mang cái khăn quàng cổ chính là cái khăn mà lần trước anh tặng, khăn quàng màu đỏ rực khiến cho mặt cô phá lệ trắng hơn bình thường.
Cố Tu Bình không nhịn được cúi người uống hôn môi cô.
Mặt cô lạnh băng, anh hôn môi cô khiến hai trái tim tràn đầy lửa nóng, nhảy bang bang, phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Yến Kinh, đại viện.
Cố gia sáng sớm liền dậy, Diệp Nhàn Nhã mẹ Cố Tu Bình đang ở phòng bếp nấu trứng gà, chồng của bà Cố Vi Dân mang theo hai cái túi hành lý lớn đi từ trên lầu xuống. Không bao lâu, một ông lão đầu tóc hoa dâm cung đi xuống dưới, ông lão là ông nội của Cố Tu Bình, kêu Cố Vĩnh Lộc.
"Nhàn Nhã, nấu tốt rồi sao?" Cố Vi Dân ở bên ngoài hỏi.
"Tốt rồi, bỏ vào túi là được, hành lý của chúng ta thu thập ổn thỏa chưa?"
"Đã ổn, chờ em nấu trứng gà xong là có thể xuất phát."
Diệp Nhàn Nhã đẩy nhanh tốc độ, đem trứng gà bọc cẩn thận sau đó mang ra ngoài.
Một nhà ba người đi ra ngoài, trong viện một chiếc xe jeep dừng ở đó, cảnh vệ đứng ở cạnh bên chiếc xe.
Mọi người ngồi lên xe, cảnh vệ lái xe đến đại viện chính phủ, em gái của Cố Tu Bình, Cố Tu Tề đang ở đó chờ.
Đón cô ấy xong đoàn người hướng về phía ga tàu hỏa, từ Yến Kinh đến huyện Phổ Phong tại Lâm thị phải mất mấy giờ e lửa, bọn họ hiện tại xuất phát đến nơi vừa lúc là nửa đêm.
Cố Tu Bình sớm đã tới ga tàu huyện thành chờ họ.
Đầu những năm này buổi tối ga tàu hỏa cũng không có mấy người, mắt nhìn xe ngừng lại, mọi người tên tàu lục tục đi xuống, Cố Tu Bình chỉnh lại áo khoác trên người cất bước xuống xe.
Cố Tu Tề là người đầu tiên nhìn thấy anh: "Gia gia, anh trai con ở chỗ kia."
Cố Vĩnh Lộc nhìn theo hướng Cố Tu Tề chỉ, Diệp Nhàn Nhã tốc độ so với mọi người nhanh hơn, đi nhanh qua hành lang đến trước mặt Cố Tu Bình: "Tu Bình"
"Mẹ" Cố Tu Bình cầm lấy cái túi trong tay bà.
Diệp Nhàn Nhã đem con trai nhà mình nhìn kỹ từ trên xuống dưới phía trước phía sau đều nhìn hết một lượt, cho dù ánh đèn tối, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến việc bà xem con trai mình.
Thấy Cố Tu Bình so với dĩ vãng càng thêm tinh tráng, tâm bà liền thả lỏng xuống.
Lúc này mọi người cung tới đầy đủ cùng nhau lên xe, Cố Tu Bình trở họ đến nhà khách huyện Phổ Phong, đêm nay mọi người liền ở tại nhà khách, chờ ngày mai lại tới nhà khách ở đơn vị anh ở.
Trên đường, Diệp Nhàn Nhã cùng mọi người hỏi chuyện về Ôn Hinh, Cố Tu Bình đều trả lời hết.
Ngày hôm sau là 30, Ôn gia sáng sớm liền tất bật.
Dán câu đối, băm nhân làm viên, quét tước vệ sinh, mọi người phân công mỗi người một việc, làm đến khí thế ngất trời.
Ôn Dược Quân ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa, nguyên nhân là sáng nay có điện thoại tới đại đội thôn ủy, một nhà Cố Tu Bình hôm qua đã tới rồi, hôm nay muốn tới nhà bái phỏng.
Trương Tú Anh có chút khẩn trương, để ý từng chút một trong nhà ngoài nhà một lượt mới thôi, cảm thấy nơi nào không sạch bà sẽ đến lau lau tẩy tẩy.
Ôn Hinh cũng làm việc, cô nhiều ít cũng có chút khẩn trương, làm việc cũng cẩn thận hơn so với dĩ vãng.
10 giờ, mặt trời đã lên khá cao, Trương Tú Anh rốt cuộc cảm thấy trong nhà đều đã sạch sẽ, bà quay người lại liền nhìn thấy Ôn Hinh, cô vẫn mặc quần áo bình thường ở nhà hay mặc, Trương Tú Anh lông mày dựng lên: "Hinh Hinh, con sao còn mặc thế này? Mau đi thay đồ, thay cái áo màu lam mà năm trước mẹ làm cho con đi, lại đeo lên cái khăn quàng cổ mà Tu Bình tặng, tóc cũng chải lại một lượt đi."
Ôn Hinh bị Trương Tú Anh đẩy vào phòng thay quần áo, nhìn thấy đã ổn Trương Tú Anh tự mình chải đầu cho Ôn Hinh, từ khi Ôn Hinh biết chải đầu bà đã không quản đến việc này nữa, lúc này lại giúp con gái chải đầu làm bà nhớ tới Ôn Hinh lúc nhỏ.
Khi đó Ôn Hinh mới hai tuổi, vừa mới biết đi tóc cũng chưa có mấy sợi, thấy các cô gái nhỏ nhà khác buộc tóc cô cũng muốn buộc, khóc lóc nháo lên đòi bằng được, Trương Tú Anh không biết làm sao liền gom tóc cô lại buộc một chỏm trên đỉnh đầu, nhưng không may lại làm hỏng mất, vì thế lúc đó cô luôn duỗi tay sờ sờ đầu.
Chỉ chớp mắt có thể gả chồng rồi.
Trương Tú Anh vừa vui sướng vừa phiền muộn, lại khổ sở.
Một nhà Cố Tu Bình tới là 11 giờ, lúc này không sớm cũng không muộn, đúng thời điểm.
Cố Tu Bình lái xe đến đây, vừa tiến vào thôn đã thu hút được sự chú ý, thôn dân liền vây xem. Khi biết được Cố Tu Bình là tới cầu hôn mọi người đều bùng nổ. Nói cái gì cũng có, có người nói Cố gia không hiểu lễ nghĩa nào có ai 30 lại tới cầu hôn. Cũng có người phản bác, người ta từ thủ đô tới, khẳng định vừa tới liền đến cầu hôn, đây là coi trọng Ôn Hinh.
Trẻ con rất ít khi thấy ô tô, lần trước Ôn Bảo Căn nói hắn từng được bò trên xe, lần này rất nhiều trẻ con trong lòng hiếu kỳ, Ôn Bảo Căn cũng chạy theo sau xe, vừa chạy vừa nói với đồng bạn là trong chốc lát cung cho hắn lên xe ngồi cùng, lời trong lời ngoài đều có ý như xe này là vật sở hữu của hắn.
Nghe được tiếng vang của xe ô tô, người Ôn gia sớm đã đứng ở sân chờ, chờ Cố Tu Bình lái xe tiến vào trong sân, Ôn nhị ca liền đóng cửa lớn lại, đem một đám nhóc nhốt ngoài cửa.
Ôn Bảo Căn tiến lên gõ cửa: "Nhị ca, mau mở cửa cho em vào."
Ôn nhị ca không thèm để ý đến nó, ngày hôm qua mẹ hắn đứng gần cửa nhà Ôn Bảo Căn, chống eo chỉ cây dâu mắng cây hòe mắng Ôn Phán Đệ hơn một giờ, Lưu Quế Hương tránh ở trong nhà nói hai câu, nhưng sau đó cũng không dám quá phận. Bà ta sợ cùng Trương Tú Anh xé rách quan hệ, sợ Trương Tú Anh đem chuyện Ôn Phán Đệ ý đồ câu dẫn chồng chị họ nói ra, đến lúc đó chuyện này mà truyền đến tai hộ làm mai với Ôn Phán Đệ, ván đã đóng thuyền lại xảy ngoài ý muốn thì không được.
Muốn cho Lưu Quế Hương đem tiền đã cất trong túi móc ra quả thực là giống như muốn mạng bà ta vậy. Bà ta không cho phép có sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
Ôn nhị ca từ trước đến nay đều chướng mắt Ôn Bảo Căn, hiện tại nghe được giọng nó mang ngữ khí ra lệnh ai nguyện ý phản ứng chứ?
Bên kia, Cố Vĩnh Lộc đang cùng Ôn Dược Quân hàn huyên, Diệp Nhàn Nhã cũng từng đi theo chồng chinh chiến bắc nam, tuổi trẻ bà ấy cũng từng làm vợ quân nhân, ở cùng với dân quê, vì thế hiện bà cũng không có thành kiến. Nói chuyện cùng Trương Tú Anh cũng là dùng thái độ đối đãi với bạn bè, ngữ khí thân thiết, không khiến cho Trương Tú Anh cảm thấy bà ấy không hề có thái độ cao cao tại thượng.
Trương Tú Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng khi nói chuyện với Diệp Nhàn Nhã có chút khẩn trương, nhưng so với buổi sáng tâm trạng bà đã đỡ hơn nhiều, Diệp Nhàn Nhã khóe miệng mỉm cười kể lại một số chuyện thú vị của Cố Tu Bình lúc nhỏ, Trương Tú Anh cũng nói chuyện của Ôn Hinh lúc nhỏ. Cha mẹ hai nhà ngươi khen con ta, ta lại khen con ngươi, không khí hòa thuận vui vẻ.
Cố Tu Tề từ khi tiến vào Ôn gia cũng chưa nói được mấy câu, ánh mắt cô ấy vẫn luôn đặt ở trên người Ôn Hinh. Khác với Diệp Nhàn Nhã, Cố Tu tề sinh ra lúc chiến sự đã dừng, lúc cô ấy hiểu chuyện thì cha mẹ cũng đã có chúc vị cao. Từ nhỏ cô ấy không phải trải qua cuộc sống nghèo khổ.
Ôn Hinh cung Cố Tu Tề tuổi gần nhau, cô ấy có một loại khinh thường với dân quê. Khi biết được Cố Tu Bình tìm đối tượng lại là người nông thôn, cô ấy thấy chắc chắn là Cố Tu Bình điên rồi.
Ôn Hinh ở nông thôn đã xem như ưu tú rồi, nhưng Cố Tu Tề lại là con cái cán bộ cao cấp vì thế Ôn Hinh vẫn không bằng được, cô ấy thấy bạn của mình có rất nhiều người ưu tú hơn. Trong mắt Cố Tu Tề thứ duy nhất cô ấy thấy ổn ở Ôn Hinh cũng chỉ có sự xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Tu Tề quá có tính xâm lược, Ôn Hinh nhìn về phía cô ấy, hai người liếc nhau rồi dời ánh mắt đi.
Đến giữa trưa, Trương Tú Anh đi phòng bếp nấu cơm, Diệp Nhàn Nhã cũng muốn đi theo, Trương Tú Anh nói không cần nhưng bà áy nhất quyết muốn đi, nên hai người cùng đi đến phòng bếp. Phòng bếp ở nông thông đã rất nhiều năm Diệp Nhàn Nhã không có sử dụng, lại một lần nữa dùng Diệp Nhàn Nhã có chút cảm khái.
Trong lòng cảm khái nói cũng nhiều hơn, bà ấy cùng Trương Tú Anh nhắc về những năm còn hành quân.
Giữa trưa ăn cơm, Ôn Dược Quân mang rượu Mao Đài ông cất ra, rượu này uống ngon khác với rượu gạo trước kia ông thường uống, ông nhất thời mê rượu uống liền hai ly. Ba người Cố gia tửu lượng đều rất tốt, hai ly rượu trắng xuống bụng cũng không có biến hóa gì.
Không khí trên bàn cơm rất tốt, tiếng nói tiếng cười hòa vào nhau, trưởng bối hai nhà liền đem chuyện của Ôn Hinh và Cố Tu Bình ra thảo luận, Diệp Nhàn Nhã liền lấy ra lễ hỏi đã chuẩn bị tốt đưa cho Trương Tú Anh.
Dựa theo tập tục ở huyện Phổ Phong xác thực đính hôn là phải thu lễ hỏi, bà cũng không nghĩ nhiều trực tiếp nhận lấy, khi cầm đến tay Trương Tú Anh liền ngẩn người vì độ dày của nó: "Thông gia, lê hỏi này có phải cấp hơi nhiều không?"
Đầu năm nay, lễ hỏi năm đến sáu mươi xem như bình thường, gia cảnh giàu có thì khoảng 100, hoặc lấy một con số cát lợi. Năm gần đây ở chỗ này mối hôn sự có lễ hỏi cao nhất là con trai đại đội trưởng kết hôn, lúc đó cho nhà gái 128 lê hỏi.
Diệp Nhàn Nhã cười nói: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, thông gia ở chỗ chúng tôi cấp lễ hỏi đều cấp 666 hoặc 888. Những con số cát lợi, nhà chúng tôi chuẩn bị 999, là hy vọng hai đứa nhỏ lâu lâu dài dài.
Cố Vi Dân hiện tại ở Yến Kinh nhận chức lữ đoàn trưởng quân khu 54, các bằng hữu xung quanh cũng không kém. Trong tay có tiền, ở nhà con gái cưới cũng bỏ ra được. Cố Tu Tề kết hôn lễ hỏi là 888, tất cả của hồi môn của Diệp Nhàn Nhã đều cho Cố Tu Tề, còn đặt mua cho cô ấy một cái máy giặt làm của hồi môn.
Cái này làm cho Cố Tu Tề ở nhà chồng vô cùng có mặt mũi. Đối đãi với Cố Tu Tề còn như thế, Cố Tu Bình lại còn là đứa con trai duy nhất Diệp Nhàn Nhã đương nhiên sẽ không bủn xỉn.
Trương Tú Anh đời này cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, bà cũng không biết làm sao liền quay đầu nhìn Ôn Dược Quân, Ôn Dược Quân gật đầu: "Cầm đi."
Vì thế Trương Tú Anh liền nhận tiền.
Sau đó hai nhà liền bắt đầu nói đến chuyện đính hôn, cuối cùng quyết định mùng 6 tháng giêng sẽ làm lễ hỏi, khi đó tiệm cơm quốc doanh cũng đã mở cửa đến lúc đó sẽ tổ chức tiệc rượu tại tiệm cơm. Cố gia không có thân thích gì bên này, tiệc rượu này chủ yếu là mời thân thích của Ôn gia.
Trương Tú Anh nghĩ nghĩ nhà mình thân thích bên này đại khái khoảng ba bàn.
Sau khi ăn xong đoàn người Cố gia muốn đi, Ôn Hinh tiễn họ ra cửa.
Người Cố gia vừa đi, bầu trời lại nổi lên tuyết rơi. Vừa về đến nhà còn chưa kịp thu thập nhà cửa đã có người tới cửa tìm hiểu tin tức. Biết được mùng sáu tháng giêng nhà trai muốn mở tiệc tại tiệm cơm quốc doanh, những người tới tìm hiểu tin tức đều có chút hâm mộ.
Mọi người lại hỏi tới lễ hỏi, Trương Tú Anh thập phần đắc ý nói 999, lần này mọi người đều kinh hô vang cả nóc nhà. Những người đến đây hỏi chuyện liền đem Ôn Hinh khen đến tận trời.
Không quá hai giờ, người trong làng đều biết lễ hỏi của Ôn Hinh là 999 khối. Tại nhà Ôn nhị thúc, Lưu Quế Hương sau khi biết được chuyện này liền cảm thấy 200 đồng lễ hỏi của Ôn Phán Đệ không nhiều. Ở phòng bếp Ôn Phán Đệ biết tin liền làm vỡ một cái chén.
Mà trong lòng nhà lại nghèo, lại không biết xấu hổ muốn đến nhà Trương Tú Anh mượn tiền để tiêu. Bọn họ tính toán mở miệng, đến nỗi cũng không quan tâm đến việc trước đó có xích mích cùng Trương Tú Anh, nếu mượn được bọn họ liền có tiền tiêu, còn nếu không được bọn họ cũng không có tổn thất gì.
Vạn nhất đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT