Trương Tú Anh hình dung làm Ôn Hinh ngốc một chút: "Mẹ, tuy rằng anh ấy trắng hơn những người tham gia quân ngũ nhưng không đến mức là tiểu bạch kiểm, đơn vị con còn có nhiều người còn trắng hơn cả anh ấy."

Trương Tú Anh đầy mặt ghét bỏ: "Sao lại không phải tiểu bạch kiểm, giống như cha con mới gọi là đàn ông, hai anh trai của con còn so ra kém. Đàn ông phải đen một chút mới đẹp. Hơn nữa gương mặt của nó quá đẹp, nếu nó mặc váy không chừng còn xinh đẹp hơn cả con."

Thời kỳ này mọi người đều không có ý thức bảo dưỡng da, Ôn Dược Quân hàng năm phơi gió phơi nắng làn da ngăm đen không khác biệt lâm Kiến Chương lắm, Ôn Dược Quân tuổi đã cao trên mặt cũng xuất hiện những nếp nhăn.

Ôn Hinh trong lúc lơ đãng bị tình yêu của cha mẹ làm cho mờ mịt, ngay sau đó lại nghe được mẹ cô nói Cố Tu Bình mặc nữ trang còn xinh đẹp hơn cả cô.

Cô bị suy nghĩ của Trương Tú Anh ảnh hưởng, trong đầu không tự giác liền nghĩ tới cảnh Cố Tu Bình mặc nữ trang, sau đó cả người đều không thấy tốt.

Trương Tú Anh bên kia còn chưa nói xong đâu.

"Con nói tiểu tử kia là người Yến Kinh, ai da, đó chính là thủ đô là thành phố lớn! Chúng ta nơi này thâm sơn cùng cốc, người ta khẳng định là khinh thường chúng ta. Nhị Liên Chị họ của con chỉ gả đến trên huyện cũng đã bị nhà chồng khi dễ, lời trong lời ngoài nói chúng ta là dân quê, không sạch sẽ. Chị họ con mỗi lần trở về đều cùng bác gái con khóc một hồi."

Người Trương Tú Anh nói đến là Trương gia nhị cô nương, bởi vì lớn lên xinh đẹp nên gả cho một gia đình trên huyện, thời điểm gả đi cao hứng cỡ nào, kết quả mới chỉ hai ba năm cả người đều già đi nhiều, rõ ràng mới chỉ hơn hai mươi tuổi lại nhìn như ba bốn mươi.

Mỗi lần về nhà cả hai mẹ con mắt đều hồng. Lúc ấy, Trương Tú Anh liền thề tuyệt đối không để con gái gả cao.

Có cô gái nào gả cao mà không chịu ủy khuất, nghe nói Nhị Liên còn bị cha mẹ chồng đánh.

"Ai nha, mẹ bát tự còn chưa xem nói điều này còn quá sớm." Ôn Hinh đem đầu dựa vào vai Trương Tú Anh.

Trương Tú Anh vỗ vỗ tay con gái mình: "Dù sao con nhớ rõ lời mẹ nói là được, con gái không nên gả xa, con gả gần nếu con rể có khi dễ con ta cùng cha con còn có thể tới nhà hắn tính sổ, con nói xem nếu gả xa trừ bỏ cùng con khóc thì mẹ có thể làm gì được đây."

Trương Tú Anh yêu thương con gái Ôn Hinh cảm nhận được, nội tâm tràn đầy ngọt ngào, cô thân mật cọ cọ Trương Tú Anh: "Con đã biết, mẹ."

Trương Tú Anh vừa lòng: "Con đừng chỉ nói biết, phải nhớ kỹ. Đúng rồi, nhà chúng ta có chút bột gạo nếp, mẹ nhìn cũng sắp hỏng rồi nghĩ muốn làm bánh trôi, con có muốn ăn hay không?"

Ôn Hinh gật đầu: "Ăn ăn ăn."

Trương Tú Anh đi phòng bếp làm một nồi bánh trôi to, mỗi người trong nhà một chén, trong chén thả đường trắng ngọt ngào, mềm mại, nhu nhu lại không thấy ngán. Ăn xong bánh trôi mọi người tản ra ai làm việc của người nấy.

Trương Tú Anh trở về phòng cùng Ôn Dược Quân nói chuyện. Ôn Dược Quân thường thường đáp lại một câu, trải qua một buổi sáng phân rõ phải trái, Ôn Dược Quân cũng bình tĩnh.

Chung thân đại sự của con gái, Trương Tú Anh nó gì thì nói, dù sao ý tưởng của bà cũng không phải ý tưởng của con gái.

Ôn Dược Quân thấy tham gia quân ngũ cũng khá tốt. Lớn lên có chút trắng cũng không thành vấn đề, con gái ông lớn lên cũng không kém, hai vợ chồng đều đẹp về sau sinh cháu ngoại không phải càng đẹp hơn sao?

Đáng thương vợ ông không đủ thông minh, đều không nghĩ tới chuyện này. Lại nói đến chuyện gả xa này Ôn Dược Quân thấy chuyện này cũng không phải lớn, sang năm con gái ông muốn thi đại học, thành một sinh viên không phải cũng phải sống xa nhà sao. Kia cùng gả chồng cũng không sai biệt lắm.

Lui một vạn bước tới nói, con gái ông nếu thật sự gả chồng mà bị khi dễ, ông dù có liều cái mạng già này cũng phải đòi bằng được công đạo cho con gái. Ông Dược Quân ông cũng không phải người vì thể diện mà để con gái chịu ủy khuất.

Ôn Dược Quân không phản bác làm Trương Tú Anh thực vừa lòng, bà cảm thấy lão chồng mình cũng có ý giống mình, vì thế ngày nay bà phá lệ ôn nhu.

Ôn Dược Quân có điểm không quen, cảm thấy cả người đều khó chịu, nhưng lại không rõ là ở chỗ nào.

Rốt cuộc vào buổi tối Trương Tú Anh hỏi ông muốn nước rửa chân hay không, ông liền trêu trọc bà vài câu, Trương Tú Anh liền ôn nhu không nổi nữa, lập tức nổi giận nói vài câu rồi giận dỗi Ôn Dược Quân.

Ôn Dược Quân thời điểm nằm trên giường đều cảm thấy thoải mái, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.

Ôn Hinh buổi tối cấp Cố Tu Bình viết thư, đem đánh giá của mẹ mình viết vào thư, cô một bên viết một bên cười, chờ cô viết xong đều hết sức vui mừng.

Ngày hôm sau thời điểm đi gửi thư, nghĩ đến nội dung lại ảo tưởng một chút biểu tình khi Cố Tu Bình thu được phong thư này, Ôn Hinh cười ra tiếng.

Nhận được tin Cố Tu Bình cảm thấy có chút hỏng mất.

Đúng lúc Cát Phú tới, Cố Tu Bình đem Cát Phú ấn ở trên giường nói: " Lão Cát, cậu xem một chút, tôi lớn lên có giống tiểu bạch kiểm không?"

Cát Phú bị Cố Tu Bình làm một loạt động tác có chút ngốc, nghe xong Cố Tu Bình nói hắn trợn mắt: "Có phải tiểu bạch kiểm hay không không phải trong lòng cậu rõ nhất sao? Toàn đoàn ngoại trừ hai tên đầu heo ở phòng bếp còn ai trắng hơn cậu không?"

"Tôi nghĩ không rõ, chúng ta đều tập luyện giống nhau, phơi nắng giống nhau, sao cậu phơi lại không bị đen?" Nói đến điều này Cát Phú lại buồn bực. Nhớ tới vị hôn thê của hắn hỏi tại sao Cố Tu Bình trắng như vậy mà hắn lại đen như vậy, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Hiện tại cô gái trẻ tuổi tai sao đều thích đàn ông trắng đây? Vị hôn thê của hắn thì không nói, em gái của hắn cũng quen một tên tiểu tử trắng trắng nhược nhược, một chút cũng không anh khí. Cát Phú tuyệt đối không muốn thừa nhận là mình ghen ghét.

Trong lòng Cố Tu Bình lộp bộp một chút, lẩm bẩm tự nói: "Đúng vậy, chúng ta đều tập luyện giống nhau, tại sao tôi phơi nắng lại không bị đen?"

Lời này vào tai Cát Phú chính là trần trụi khoe khoang, Cá Phú nắm tay thật chặt.

Cố Tu Bình bị Cát Phú kẹp cổ đi ra ngoài rèn luyện thân thể một chút, sau khi rèn luyện xong Cố Tu Bình trở lại ký túc xá, nhớ tới mẹ vợ tương lai của mình nói anh mặc nữ trang vào còn xinh đẹp hơn Ôn Hinh. Nhịn không được lấy chăn quấn quanh người mình một chút.

Phản ứng lại thấy mình đang làm gì, anh giống như bị điện giật mà bỏ chăn ra, nằm lên giường phát ra tiếng kêu.

Kêu xong rồi bò dậy viết một bức thư gửi cho Ôn Hinh, ở trong thư anh thập phần ủy khuất kể ra chính mình phơi nắng không bị đen là do di truyền. Anh giống ba anh, phơi thế nào cũng không đen.

Đến nỗi truyện mặc nữ trang này, Cố Tu Bình quên mất.

Dù sao anh sống 26 năm trên đời đều không mặc nữ trang, vài chục năm tới cũng sẽ không mặc, đánh chết cũng sẽ không mặc, đẹp hay không đẹp anh cũng không quan tâm.

Cuối thư, anh thập phần mờ mịt mà tán thưởng diện mạo Ôn Hinh một phen, lại ám chỉ cha mẹ lớn lên đẹp sinh con ra nhất định sẽ không xấu.

Ôn Hinh nhận được tin là vào thứ bảy, hôm sau là chủ nhật vì thế cô không hồi âm lại.

Chủ nhật này cũng giống như mọi lần Ôn Hinh ăn cơm xong cô mới ra khỏi nhà, cô nói với cha mẹ hôm nay muốn lên thư viện trên huyện để tìm tài liệu học.

Sáng sớm trước khi Ôn Hinh đi Trương Tú Anh còn cho cô ba đồng tiền để mua tài liệu học.

Cố Tu Bình không đến 7 giờ liền ra cửa, anh chạy bộ đến chỗ đã hẹn Ôn Hinh, không lâu sau cô cũng tới.

Cố Tu Bình cố ý không lái xe, vì thế Ôn Hinh ngồi xuống yên sau xe đạp.

Đường lên huyện chủ yếu là sỏi đá, cho rằng thời gian sử dụng không dài nên cũng không san phẳng, nên gồ ghề lồi lõm.

Cố Tu Bình không cẩn thận đi vào một cái hố khiến Ôn Hinh không kịp phòng ngừa mà ôm eo anh, cho nên sau đó anh luôn hướng xe đi vào hố.

Vì thế này một đường này tay Ôn Hinh luôn ôm eo Cố Tu Bình.

Lái xe từ nhà lên huyện gần một tiếng thì tới nơi, Cố Tu Bình trong lòng có cực kỳ tiếc nuối, con đường này tại sao lại không dài thêm một chút sao, đáng lẽ anh nên chạy chậm một chút.

Mà Ôn Hinh cuối cùng là thở dài nhẹ nhõm một hơi, ai bị xóc nảy cả một đường mà chịu được đây, đi hết một đường này cô cảm giác cả người đều tan thành từng mảnh.

Huyện thành so quê nhà muốn lớn hơn nhiều, nhiều nhà cao tầng, hiệu sách cùng rạp chiếu phim đều ở trung tâm huyện, nơi này cũng là đoạn đường phồn hoa nhất của huyện. Hai người theo kế hoạch đi hiệu sách trước.

Hiệu sách ở ngay cạnh cửa hàng quốc doanh, một cái mặt tiền nho nhỏ, một nhân viên thu ngân ngồi ở quầy đang xem sách. Đầu những năm này hiệu sách không nhiều lắm, bên trong cũng không có nhiều người, Ôn Hinh chậm rì rì đi dạo một vòng, mua một ít sách cần thiết, thấy có sách hóa học cũng mua một quyển. Cố Tu Bình không có gì muốn mua liền đi dạo phía sau cô.

Nhìn thấy cô mua sách anh rất kinh ngạc: "Ôn đồng chí, em cảm thấy hứng thú với hóa học sao?"

Ôn Hinh lắc đầu, so sánh với hóa học Ôn Hinh càng thích văn học: "Cũng không thể nói là cảm thấy hứng thú, chính là cảm thấy không thể quên kiến thức cao trung. Dù sao hiện tại cũng nhàn rỗi, không có việc gì đọc một số kiến thức cũng khá tốt."

Bởi vì nguyên nhân gia đình Cố Tu Bình rất tán đồng với lời Ôn Hinh nói. Ông nội của anh là lão cách mạng, trước khi tham gia cách mạng ông ấy là sinh viên đại học Yến Kinh. Ông nội anh vẫn luôn nói với anh sống đến già học đến già, mà ông ấy cũng làm được với những lời mình nói, cho dù hiện tại đôi mắt đã kém nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày dùng hai giờ để độc sách.

Cố Tu Bình bội phúc nhất ông nội mình chính là ở phần kiên trì này.

Cố Tu Bình cảm thấy Ôn Hinh càng đáng yêu: "Ôn đồng chí, nếu ông nội anh ở chỗ này ông ấy nhất định thực thưởng thức em. Nhũng lời này của em thời điểm ở nhà ông nội vẫn thường nói vơi anh."

Đây là lần đầu tiên Cố Tu Bình nói về gia đình mình, Ôn Hinh thanh toán tiền, hai người cùng bước ra khỏi cửa Ôn Hinh làm bộ lơ đãng hỏi: "Gia đình của anh như thế nào?"

Cố Tu Bình đang muốn tìm lý do để nói về gia đình mình với Ôn Hinh, hiện tại Ôn Hinh hỏi anh cũng đỡ phải tìm lý do.

"Nhà anh có năm người, ông nội của anh, cha mẹ cùng em gái anh. Ông nội của anh là lão cách mạng hiện tại đã về hưu. Cha của anh cũng là một quân nhân, hiện tại đang công tác tại quân khu Yến Kinh. Mẹ anh là bác sĩ đang làm ở khoa phụ sản bệnh viện Yến Kinh. Em giá anh lớn hơn hai tuổi so với em, trước kia làm bên văn công sau xuất ngũ gả cho người ta, hiện tại hài tử cũng đã nói chuyện được rồi."

Nhớ tới cháu ngoại trai tinh quái của mình trong lòng Cố Tu Bình một trận lửa nóng, anh nghĩ nếu mình cùng Ôn Hinh có con khẳng định còn đáng yêu hơn cháu ngoại trai.

So với những gia đình ở đại viện Yến Kinh, gia đình Cố Tu Bình xem như ít người.

Cố Tu Bình này xem như hồng tam đại, bản thân Cố Tu Bình lại thập phần ưu tú, lớn lên cũng đẹp trai, theo lý mà nói người giống như Cố Tu Bình sớm đã có chủ, mà anh lại độc thân đến hiện tại thật sự làm người ta không nghĩ ra lý do tại sao.

Quan hệ của cô và Cố Tu Bình hiện tại chưa tới mức người yêu, nhưng lại trên mức bạn bè, Ôn Hinh cảm thấy chính mình không thể giữ bản thân không động tâm, cho nên một số vấn đề cần hỏi rõ ràng để tránh sau này bị tổn thương.

"Cố đồng chí, có vài vấn đề muốn hỏi anh chút."

"Ôn đồng chí, em hỏi đi nếu tôi biết tôi sẽ trả lời hết, không nửa lời giấu giếm."

Ôn Hinh cũng không ngượng ngùng: "Cố đồng chí, các phương diện của anh đều khá tốt, như thế nào bây giờ còn chưa có lập gia đình?"

"Không có gặp được người khiến tôi động tâm. Ôn đồng chí, ông bà cùng bố mẹ của tôi đều bởi vì yêu mới ở bên nhau, từ nhỏ tôi lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mưa dầm thấm lâu, tôi liền cảm thấy sau này lập gia đình nhất định phải tìm một cô gái khiến mình động tâm, nếu không có tôi tình nguyện độc thân," Chứng kiến nhiều cuộc tình đẹp như vậy Cố Tu Bình như thế nào có thể chấp nhận cưới một người chỉ vì thích hợp hay vì một số lý do bên ngoài mà kết hôn.

Cố Tu Bình nhìn thẳng Ôn Hinh, ánh mắt thâm thúy: "Ôn Hinh, đối với tình cảm tôi thà thiếu chứ không ẩu. Tôi đời này trưởng thành đến tận bây giờ chỉ đối với phụ nữ động tâm một lần duy nhất."

Ôn Hinh không hỏi cô gái kia là ai, bởi vì ở trong mắt Cố Tu Bình, cô nhìn thấy tất cả đều là mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play