Lục Xung ngồi ở trên ghế, cúi đầu xử lý miệng vết thương, trên trán mồ hôi như mưa rơi tí tách xuống mặt đất, lúc này hắn đã không còn sức lực mở miệng nói chuyện.
Thuốc cầm máu trong bình sứ vốn là dùng để cứu lúc cần thiết, miệng vết thương quá lớn, Lục Xung chạm vào liền run lên, toàn bộ bột thuốc đều đổ đi lên, đau tới cực điểm, hắn nhíu mày, lại nghĩ tới phòng trong còn có một người, cắn chặt môi mỏng, đem tiếng rêи ɾỉ đều nuốt ở yết hầu trung.
Nhìn chằm chằm chỗ xuất huyết, hắn cắn chặt răng, trong lòng thầm mắng, cũng may không có thương tổn đến chỗ trọng yếu!
Lục Xung dựa vào lưng ghế, ném bình dước trong tay, tùy tiện chỉnh y phục đã nhiễm máu trên vai, hắn ngước mắt nhìn về phía cách đó không xa tiểu cô nương đang cúi đầu nghịch tay, cũng không thấy mình là người ngoài, hợp tình hợp lý sai sử Tô Anh: “Lấy vải cuốn.”
Hắn nói xong lại như là nghĩ tới cái gì, thúc giục nói: “Ta mua.”
Tô Anh sống một mình, người sáng suốt nhìn sẽ biết nàng không giàu có, Tô Anh lục tung tìm nửa ngày cũng chưa tìm được nửa mảnh vải.
“Ngươi còn chậm chạp, miệng vết thương sắp khép lại!” Lục Xung nghiêng đầu nhìn chằm chằm phía sau rèm vải, bộ dạng chôn đầu trong rương, lạnh nhạt nói.
Tô Anh cứng đờ, lông mi run run, đem y phục rơi trên đầu lấy xuống, khuôn mặt nhỏ túng quẫn, thu lại quần áo tìm trong tủ, vén rèm vải lên, vươn đầu: “Nhà ta hình như không có vải.”
Lục Xung hít một hơi, giơ tay chỉ chỉ nàng: “Quần áo cũ cũng được.”
Sau một lát, tay Lục Xung nhiều một kiện trung y mềm mại.
Y phục Tô Anh đều không được may từ loại tơ lụa tốt nhất, vải may tất cả đều là vải bông.
“Ngươi yên tâm, tất cả đều được giặt sạch, không bẩn!”
Lục Xung tự nhiên nhìn thấy sạch sẽ, chỉ là khi hắn cầm trong tay, một mùi thơm ngọt thanh thoảng qua mũi hắn.
Lục Xung mặt có chút nóng, làm bộ tùy ý liếc nàng một cái, nàng lúc này cũng thật thông minh, chủ động mà đưa lưng về phía hắn, né xa!
Lục Xung trên mặt lãnh khốc, cánh tay dùng một chút lực, miếng vải xé thành hai nửa.
Tô Anh ở bên cạnh nghe được tiếng động liền đau lòng, quần áo đó, nàng đã không thể mặc được, nhưng nàng vẫn luyến, mỗi một kiện nàng đều giặt sạch mới đem cất đi.
Nàng an ủi chính mình, nhỏ giọng nói thầm: “Hắn đưa tiền, hắn đưa tiền, Ừ! Hắn đưa tiền!”
Lục Xung đem xé mảnh vải quấn quanh ở eo trên, buộc chặt, trong lòng cân nhắc kế tiếp nên làm gì.
Lần này bị ám sát, kế hoạch của hắn đã đảo lộn, ai cũng nghĩ những người đó thế nhưng không để hắn vào mắt, bỏ vốn gốc muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sợ là hiện tại trong quân doanh đã truyền đi tin tức hắn đã bị ám sát, Lục Xung mắt phượng híp lại, hiện lên một tia sát ý, một lát trong lòng đã có kế hoạch, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, làm cho bọn họ thả lỏng mấy ngày, sau đó……
Lục Xung thắt nút cuối cùng, đứng dậy, động đến miệng vết thương, hít một ngụm khí lạnh.
Tô Anh khẽ quay đầu nhìn hắn một cái.
Lục Xung nháy mắt thay đổi biểu tình, nhướng mày, ra vẻ nghi vấn.
Tô Anh sửng sốt một chút, cong cong đôi mắt, quan tâm hỏi: “Rất đau sao?”
Lục Xung đen mặt, cô nương này sao lại có ánh mắt ấy, hắn trong lòng bực bội, xụ mặt trừng mắt liếc nàng một cái.
Tô Anh chỉ cảm thấy không thể hiểu được.
Lục Xung thu hồi tầm mắt, sải bước đi ra ngoài, bước đi tiêu sái, thoạt nhìn không một chút giống người trọng thương.
Cảm nhận ánh mắt đánh giá phía sau lưng, hắn đắc ý dào dạt, chút thương tích này, hắn căn bản không để bụng! Hắn khom lưng nhặt lên hắn áo ngoài, ép đến miệng vết thương, gân xanh thái dương nổi lên, khớp xương ở mu bàn tay rõ ràng căng thẳng.
“Ngươi làm sao vậy? Đụng tới miệng vết thương sao?” Tô Anh giương đôi mắt thuần khiết chân thành nhìn hắn, “Ngươi tốt nhất không cần khom lưng đâu!”
Tô Anh cảm thấy hắn có chút khùng!
Đến nàng còn biết vết thương ở eo, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi, không cần làm mấy động tác khom lưng.
Nàng đi qua, đỡ hắn cánh tay.
Sắc mặt Lục Xung lúc này còn khó coi hơn lúc bôi thuốc, hắn thở một hơi, dường như không có việc gì thẳng lưng, đem cánh tay ở bàn tay nhỏ nhắn của nàng lấy ra, ngồi trở lại ghế dựa, cong môi: “Ta không có việc gì!”
Tô Anh gật gật đầu, nếu hắn nói hắn không có việc gì, vậy hắn liền không có việc gì!
Nhưng, nàng chỉ chỉ eo hắn.
“Máu chảy ra!”
Lục Xung mặc áo trong lỏng lẻo, chỗ bị thương mở rộng, lộ ra phần vải bông buộc bên trong, đã nhàn nhạt dính vết máu.
Tô Anh nhìn vừa đơn giản lại tinh tế, khuôn mặt tròn tròn nhưng cũng chỉ to như bàn tay, cánh môi giương lên mím lại thẳng tắp, gò má nàng mềm mụp, đôi mắt phá lệ xinh đẹp chân thành lại chuyên chú nhìn Lục Xung, chớp chớp mắt, người tràn ngập linh khí.
Lục Xung không nói một lời mà nhìn nàng, liếm liếm môi, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một mà nói: “Không, quan, hệ.”
Tô Anh thầm nghĩ: Vậy đi!
Nàng tự tìm một cái ghế dựa khác, ngồi xuống: “Tại sao ngươi lại ở trong nhà ta? Ngươi đã bị thương, muốn ta giúp ngươi liên hệ người nhà của ngươi sao?”
Tô Anh nghĩ, lúc trưa cùng Tào bà bà nói chuyện, trong viện truyền đến vang lớn chính là do hắn.
“Giúp đỡ chủ nhân hộ tống lương thực,không may gặp phải người Hồ, bị cướp bóc, mới rơi vào tình trạng này.” Lục Xung rũ mắt, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, “Gia ở kinh thành, đường xá xa xôi, liền không cần đưa tin.”
Núi Nhạn Hành ở phía Tây Bắc Tây Bình thành, mấy năm gần đây biên cương Tây Bắc cùng người Hồ nổi loạn không ngừng, năm trước một hồi ác chiến đã ngưng, hai nước tạm thời ngừng chiến, nhưng trong âm thầm sóng ngầm vẫn mãnh liệt, khi có xung đột, mọi người đều chỉ nói hai nước sớm hay muộn cũng có đại chiến.
Chịu ảnh hưởng nhiều nhất đó là tiểu thương giữa hai nước và người dân sống trên núi, Tô Anh cũng nghe nói qua chuyện người Hồ cướp bóc tàn bạo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT