Chương 33: Dẫn đường
Ánh trăng sáng ngời, Ngô Ưu ngồi trên nóc của tướng quân phủ ngắm nhìn bầu trời đêm. Ngày mai phụ thân đã phải khởi hành quay về biên quan, Ngô Ưu cũng muốn trước tiên chuẩn bị tốt kế hoạch đến Cẩm Châu.
Trong lòng Ngô Ưu rất thấp thỏm, rốt cuộc từ khi đến thế giới này đến nay, Ngô Ưu chưa từng rời khỏi kinh thành, lần này muốn đi xa như vậy, trong lòng nàng có chút không chắc chắn.
Ngô Ưu nghĩ, nếu như mà có người dẫn đường thì tốt rồi, nhưng nàng biết ở thế giới này nàng cũng không có bằng hữu nào, thế nhưng người không thích nàng thì lại rất nhiều.
Bên người truyền đến động tĩnh, Ngô Ưu quay đầu nhìn thấy phụ thân đến, mấy ngày nay nàng đều ở bên A Tử mà gạt hắn sang một bên, Ngô Ưu rất áy náy, kỳ thật cũng là vì nàng không quen ở cùng với Ngô Chiêm.
Ngô Chiêm ngồi xuống bên cạnh nữ nhi: "Tam Nha đang suy nghĩ gì vậy?"
Ngô Ưu ôm vòng lấy hai chân, nói: "Ta đang suy nghĩ đến thời tiết ngày mai, ta đoán ngày mai sẽ lại là một ngày nắng đẹp."
Ngô Chiêm ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nghĩ đến chuyện ngày mai liền phải rời đi kinh thành, trong lòng hắn cũng không nỡ, nhưng lại cảm thấy nữ nhi đã trưởng thành, nàng cũng không còn chấp nhất với chuyện lên chiến trường với hắn, hắn lại vì thế mà vui mừng.
"Trời nắng cũng khá tốt, không giống tuyết lớn như lần trước, cũng không biết có bao nhiêu người bởi vì vậy mà phải bỏ mạng."
Ngô Ưu nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía hắn, bóng đêm quá mờ nên nàng không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng nghe được ngữ khí hẳn là hắn rất khổ sở.
Đối với Ngô Chiêm, Ngô Ưu có chút kính nể, nhưng cũng có chút không thể hiểu được. Nguyên chủ hơn phân nửa không vui đều là vì phụ thân của nàng, nàng nhịn không được muốn dò hỏi lý do.
"Phụ thân, ngươi vì sao không đồng ý ta ra chiến trường?"
Thân ảnh Ngô Chiêm ẩn hiện trong bóng đêm bỗng chốc cứng đờ, hắn có chút khẩn trương: "Ngươi hỏi chuyện này là vì còn muốn ra chiến trường sao?"
Đương nhiên không phải, Ngô Ưu lắc đầu và nói: "Không, ta chỉ là tò mò vì sao phụ thân lại phản đối như vậy, rõ ràng nữ nhi rất có thiên phú ở phương diện này."
Nghe được nàng trả lời như vậy, dường như Ngô Chiêm nhẹ nhàng thở ra: "Phụ thân biết ngươi rất có thiên phú ở chuyện này, bình thường phụ thân cũng muốn giải thích cho ngươi nhưng ngươi lại không muốn nghe."
Nghĩ đến tính cách của nguyên chủ, Ngô Ưu cảm thấy dù cho có giải thích, nàng cũng sẽ kiên trì muốn ra chiến trường, rốt cuộc thì chuyện này cũng đã trở thành chấp niệm của nàng.
Ngô Ưu không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Ngô Chiêm.
Ngô Chiêm thở dài một hơi: "Có thể nói là phụ thân ích kỷ đi, hiện giờ thế cục cũng không ổn định, đánh giặc là chuyện nguy hiểm. Tuy ngươi võ công cao cường nhưng cũng không thể bảo đảm tính mạng an toàn."
Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói thêm: "Ta biết chính mình rất ích kỷ, nhưng phụ thân hiện giờ chỉ có một nữ nhi là ngươi."
Cảm thấy không khí có chút áp lực, Ngô Ưu thử nói sang chuyện khác: "Ngày mai phụ thân phải quay về biên quan, ngươi đã chuẩn bị tốt hành trang hay chưa?"
Được người quan tâm cảm giác thật sự không tồi, huống chi người này vẫn là nữ nhi của mình, Ngô Chiêm cười ha ha, vỗ bả vai của nữ nhi: "Không cần lo lắng, phụ thân cũng không phải là ngươi, ta sẽ tự mình chiếu cố tốt bản thân."
Ngô Ưu xoa xoa bả vai bị đánh, nàng ở trong lòng thầm oán trách người này một khi cao hứng liền ra tay không biết nặng nhẹ, sau đó khóe miệng cong lên, nàng cảm thấy những ngày tháng như vậy cũng thật tốt.
Ban đêm thật sự hơi lạnh, hai người lại ngồi nhìn trong chốc lát, sau đó từng người đều trở về ngủ.
Sáng hôm sau, Ngô Ưu đứng ở cửa thành nhìn hình bóng phụ thân cưỡi ngựa đi xa, nghĩ đến hắn trước khi đi còn dặn dò nàng phải hảo hảo ở nhà, không cần chạy loạn.
Ngô Ưu lắc đầu, nàng sợ là làm không được chuyện này. Nàng quay về nhà lấy hành lý mà nàng sớm đã chuẩn bị xong, cầm theo phối kiếm, Ngô Ưu cưỡi ngựa đi đến Cẩm Châu.
Không bao lâu sau khi Ngô Ưu xuất phát, Triệu Thanh Tử đã thu được tin tức nàng ra khỏi thành. Khi Vân Cô bẩm báo cho Triệu Thanh Tử, nàng cũng không khỏi nhíu mày.
Nàng trầm tư trong chốc lát nhưng vẫn không hiểu Ngô Ưu đến Cẩm Châu để làm cái gì. Lại nghĩ tới bên kia sơn phỉ hoành hành kỳ thật có chút nguy hiểm, trong lòng nàng cũng không khỏi lo lắng.
Kỳ thật nàng biết Ngô Ưu thân thủ không tầm thường, những sơn phỉ kia hẳn là không thể làm gì được nàng, nhưng Triệu Thanh Tử vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Triệu Thanh Tử nhịn không được cau mày, ngón tay có trật tự gõ trên mặt bàn, cuối cùng nàng làm ra quyết định.
"Vân Cô, ngươi nhanh chóng khởi hành, đuổi theo bảo hộ Ngô Ưu giúp ta."
Vân Cô nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu, bà biết tiểu thư nhất định sẽ không yên tâm, khẳng định sẽ phái người đến bảo hộ, chỉ là không nghĩ tới người kia sẽ là mình.
"Tiểu thư, có thể đổi một người khác hay không? Lần này đi cũng không biết khi nào mới có thể trở lại kinh thành, ngươi..."
Vân Cô còn chưa nói xong đã bị Triệu Thanh Tử đánh gãy: "Không cần nhiều lời."
Suy nghĩ trong nháy mắt, Triệu Thanh Tử cảm thấy ngữ khí của nàng quá mức cường ngạnh. Vân Cô là người là mẫu thân để lại cho nàng, mười hai năm qua bà ấy vẫn luôn bồi nàng, cảm tình cũng không phải người thường có thể so sánh.
Biết Vân Cô cũng là vì lo lắng cho nàng, Triệu Thanh Tử nhẹ giọng nói: "Vân Cô, ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì, không quan trọng, bên này còn có rất nhiều người bảo hộ ta. Lại nói, mấy năm nay ta che giấu rất tốt, toàn kinh thành đều biết ta là phế vật, sẽ không có người muốn ra tay với một phế vật."
Vốn là những lời làm người khác an tâm, nhưng Vân Cô chỉ cảm thấy hết sức đau lòng, bà có thể nghe ra tiểu thư đang tự giễu cợt bản thân.
Cảm thấy đôi mắt có chút chua xót, Vân Cô ôm quyền lĩnh mệnh, sau đó từ biệt Triệu Thanh Tử. Tước khi rời đi, Vân Cô còn phân phó thuộc hạ phải bảo vệ tốt Triệu Thanh Tử, lúc này bà mới an tâm mà chấp hành nhiệm vụ.
Ngô Ưu không biết Triệu Thanh Tử đã biết chuyện nàng đến Cẩm Châu, nàng hiện tại đang gặp phải thế khó.
Ngô Ưu cầm bản đồ, nàng bi thảm phát hiện bản thân không biết phân biệt phương hướng, nàng lạc đường mất rồi.
Vừa mới ra khỏi thành không được bao lâu mà đã lạc đường, Ngô Ưu cảm thấy bản thân thật đúng là hết thuốc chữa. Kiếp trước, khi nàng ra ngoài cũng đều phải dùng điện thoại di động mới có thể sống sót, nhưng nơi này làm sao sẽ có chỉ đường.
Mặt trời chiếu rọi gay gắt, Ngô Ưu đã đi được một chặng đường nên thật sự có chút khát nước. Nàng xoay người xuống ngựa, dắt ngựa đi tới một rừng cây nhỏ bên đường, tìm một nơi có bóng râm rồi buộc ngựa vào cây.
Sau đó nàng cũng ngồi xuống uống nước, Ngô Ưu xoa xoa mồ hôi trên trán, lại cầm bản đồ bắt đầu nghiên cứu.
Từ xa truyền đến tiếng vó ngựa, Ngô Ưu bị quấy rầy, đồng thời trong lòng nàng cũng bắt đầu cảnh giác. Rốt cuộc, thế giới này còn nguy hiểm hơn cả hiện đại, chỉ cần không cẩn thận liền phải ném mất cái mạng nhỏ.
Ngô Ưu nắm chặt thanh kiếm bên hông, chú ý động tĩnh ở phía trước. Không bao lâu sau, một con ngựa to lớn màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt nàng, nhìn thấy người đến Ngô Ưu có chút kinh ngạc.
Nàng nhận ra người nọ, dáng vẻ người đó giống hệt như trong giấc mơ của nàng, chỉ là trên mặt không có miệng vết thương.
Vì sao Vân Cô sẽ xuất hiện ở chỗ này? Ngô Ưu có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ đến đây là người của A Tử, hẳn cũng sẽ không hại nàng. Bởi vậy nàng không còn cảnh giác nữa, tiếp tục nghiên cứu bản đồ trong tay.
Vân Cô tất nhiên cũng đã phát hiện Ngô Ưu, ánh mắt sáng lên, rốt cuộc bà cũng tìm được rồi. Trước đó Vân Cô đi theo hướng đến Cẩm Châu nhưng vẫn chưa phát hiện Ngô Ưu, trong lòng suy đoán nàng có thể đã đi lầm đường.
Nhìn Ngô Ưu cúi đầu nhíu mày đùa nghịch bản đồ, Vân Cô ở đáy lòng thở dài một hơi, cảm thấy có chút buồn cười. Nếu như bà không tới, có phải người này lại tiếp tục đi lạc hay không?
Xem ra tiểu thư lo lắng vẫn là có lý do.
Vân Cô cũng xuống ngựa, bà buộc ngựa cùng một chỗ với con ngựa đen của Ngô Ưu, sau đó tìm một nơi gần Ngô Ưu, giả dạng làm một người đi ngao du nhiệt tình bắt chuyện với Ngô Ưu.
"Tiểu cô nương đây là muốn đi đâu? Sao mà chỉ có một người?"
Ngô Ưu thầm bĩu môi. Bởi vì nàng nhận thức Vân Cô nên mới cảm giác có chút quái dị, nhưng chuyện này cũng không thể nói, vừa nói ra sẽ làm người sinh nghi.
Vì thế nàng thành thật trả lời: "Ta đến Cẩm Châu, ngài đi nơi nào?"
Vân Cô cười cười: "E là tiểu cô nương đã đi lầm đường, đường này cũng không phải đường đến Cẩm Châu, từ bên này không đến Cẩm Châu được đâu."
Ngô Ưu cảm thấy vô cùng xấu hổ, thì ra là nàng đã đi nhầm sao? Khó trách nàng xem bản đồ thấy thế nào cũng đều cảm thấy không đúng, lại cảm thấy xấu hổ, không biết người này có báo lại cho A Tử nghe hay không.
Nhưng mà xấu mặt cũng không quan trọng, Ngô Ưu bắt đầu nghiêm túc hỏi đường. Vân Cô giải thích cho nàng một hồi: "Cứ quay lại chỗ này, lại xuất phát từ nơi này, bên này có một ngã ba, nhớ là phải đi bên phải, sau đó tới nơi này, lại đi qua bên trái..."
Ngô Ưu vẫn luôn gật đầu nghe Vân Cô, còn không ngừng áp: "Ồ ồ ồ."
Ngô Ưu nghe chỉ cảm thấy muốn ngất đi, rốt cuộc là nên đi bên phải hay bên trái, đi như thế nào tới?
"Biết đi như thế nào sao?"
Ngô Ưu ở đáy lòng trả lời "không biết", nhưng ngoài miệng lại nói: "hẳn là...đã biết đi."
Thấy Ngô Ưu mê mang như vậy, biết người này nhất định là khẩu thị tâm phi. Kỳ thật Vân Cô cũng là cố ý, đường đến Cẩm Châu cũng không có phức tạp như vậy, bà chỉ là muốn xoay người này vòng vòng, sau đó tiện thể cùng nàng đồng hành mà thôi.
Nghĩ đến đây, Vân Cô cố ý thở dài một hơi: "Nhìn dáng vẻ của ngươi liền biết ngươi còn không rõ đi như thế nào. Ta cũng tiện đường muốn đi qua Cẩm Châu, không bằng ngươi đi với ta được không?"
Này đương nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng mà người này hẳn là được A Tử đặc biệt phái đến đây hỗ trợ đi? Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn Vân Cô, chỉ cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.
Khóe môi Ngô Ưu không khỏi cong lên, nàng vui sướng mà nói: "Như vậy thật sự tốt quá, phiền toái ngài, không biết ta nên xưng hô ngài như thế nào?"
"Ta họ Lý, không biết nên gọi cô nương là gì?"
"Ta tên là Ngô Ưu, thỉnh Lý tiền bối chiếu cố nhiều hơn."
Hai người nhìn nhau cười cười, kỳ thật hai người đều quen biết lẫn nhau nhưng lại muốn giả vờ như mới gặp nhau lần đầu tiên.
Ngô Ưu chỉ cảm thấy tình cảnh hiện giờ thật sự có chút thú vị, nụ cười trên mặt cũng vì vậy mà càng rạng rỡ.
Lại ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát, hai người xoay người lên ngựa đi đến Cẩm Châu. Ngô Ưu đi theo phía sau Vân Cô, nhìn người đang chạy băng băng ở phía trước, trong lòng thầm nghĩ: "Đây không phải là buồn ngủ liền có người đưa gối đầu lại đây sao. Nhìn này! Nàng có hẳn một người chỉ đường."
Có lẽ người này được A Tử phái lại đây giúp nàng, Ngô Ưu càng nghĩ càng cảm thấy cao hứng, nàng thầm nghĩ: "A Tử quả nhiên là tiểu tiên nữ."
Bên này hai người xuất phát đi đến Cẩm Châu trước, mà Mạc Tử Ý bên kia cũng chuẩn bị xuất phát đi đến kinh thành. Giang Hồng nhìn Mạc Tử Ý bận lên bận xuống, một chốc lại kiểm tra sổ sách, sau đó còn kiểm kê hàng hóa.
Nàng ngáp một cái, chỉ cảm thấy những ngày tháng đi nằm vùng thật sự có chút an nhàn, cái gì cũng đều không cần làm. Lại nằm vùng một đoạn thời gian, Giang Hồng cảm thấy tất cả sở trường lẫn bản lĩnh của nàng đều phải bị nàng làm mai một hết.
Giọng nói của Mạc Tử Ý truyền đến: "Tiểu Hồng, có thể xuất phát."
Đôi mắt của Giang Hồng sáng lên, rốt cuộc nàng có thể gặp lại Ngọc Nhi rồi, trong giọng nói mang theo vui sướng: "Ai! Đã biết, ta tới đây."
Sau đó nàng chậm rãi đi qua.
Mạc Tử Ý thấy người đều đã tới đủ, lập tức phân phó đoàn xe khởi hành.