Chương 30: Chúc Tết

Sau khi thu được bao lì xì của Ngô Chiêm, Ngô Ưu cũng đã trở nên giàu có hơn một chút. Hiện tại vốn là thời điểm đến cửa phủ người khác để chúc Tết, nhưng tướng quân phủ đã hồi lâu không có đến thăm hỏi ai cả.

Nếu Trương Văn Kỳ còn ở kinh thành, phụ tử hai người còn có thể đến Thường An Hầu phủ để chúc Tết, nhưng sau khi Trương Văn Kỳ tham dự hôn lễ chất nữ của nàng xong thì liền quay về biên quan.

Ngô Ưu ngồi xổm ở một bên, hai tay chống cằm nhìn phụ thân xới đất cho xốp ra. Trong lòng thầm mắng dường như phụ thân của nguyên chủ rất là thích làm ruộng. Nếu như hắn thường ở nhà, nói không chừng đều sẽ không cần đi ra ngoài mua đồ ăn.

Ánh mặt trời chói chang, Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh mà cũng đã ra một thân mồ hôi, nàng dùng khăn lau đi, sau đó nhìn thanh thúc được thêu ở trên khăn rồi nở nụ cười.

Chiếc khăn này vẫn là A Tử đưa cho nàng khi diễn ra Bách Hoa yến, nghĩ đến lúc ấy tâm thái của nàng còn không giống như bây giờ, chỉ chớp mắt mà hai người đều đã thân thiết như vậy.

Ngô Chiêm xới đất xong, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng tay áo lau đi mồ hôi trên khuôn mặt.

Sau đó hắn phát hiện nữ nhi nhìn chằm chằm một cái khăn tay đến xuất thần. Lấy sự hiểu biết của Ngô Chiêm đối với nữ nhi, nha đầu này không có thói quen dùng mấy thứ này, cho nên chiếc khăn này có thể là của Triệu tiểu thư. Trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, không nghĩ tới cũng sẽ có một ngày nha đầu này bại trận trong tay người khác.

Ngô Ưu còn đang xuất thần, đột nhiên nghe thấy Ngô Chiêm gọi nàng vào nhà, nàng vội đứng dậy và đi vào chính sảnh.

Bên trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều, Ngô Ưu nhìn Ngô Chiêm đang uống trà, đương nhiên động tác của hắn cũng không hề ưu nhã.

Ngô Ưu hơi ngây người, động tác này lẫn biểu tình thế nhưng lại tương tự như phụ thân nàng ở kiếp trước, thân ảnh của hai người dần dần trùng khít, khiến nàng nhìn thấy liền cảm giác rất thân thiết.

Thu hồi tầm mắt, Ngô Ưu tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, không bao lâu Ngô Chiêm cũng ngồi xuống với Ngô Ưu.

Không có ai lưu lại trong ký ức của nguyên chủ ngoài Ngô Chiêm, nguyên tác cũng không thể dành nhiều công sức để miêu tả bối cảnh và chuyện xưa của một vai ác cấp thấp.

Ngô Chiêm là một người nói nhiều, mỗi khi rảnh rỗi thì hắn liền muốn tán gẫu: "Hẳn là Triệu tiểu thư đã đưa cái khăn đó cho ngươi, vậy mà hỏi hai người các ngươi đã đi đến bước nào ngươi cũng không nói."

Không nghĩ tới hắn quan sát còn rất cẩn thận, có lẽ là đã bị hỏi nhiều, Ngô Ưu cũng sinh ra kháng thể đối với vấn đề này, nghĩ đến chuyện nàng xác thật ở trước mặt mọi người bày tỏ, dứt khoát trả lời: "Nhân gia không đáp lại."

Khi nói những lời này, không biết vì sao trong lòng Ngô Ưu hiện lên một tia mất mát.

Ngô Ưu vẫn chưa phát hiện thần sắc nàng cũng trở nên ưu sầu, Ngô Chiêm nhìn dáng vẻ nữ nhi như vậy thì cảm thấy vô cùng kì lạ, hắn thấy Triệu tiểu thư hôm đó cũng không giống là không bằng lòng.

Ngô Chiêm lại cảm thấy cực kỳ đau lòng, tuy rằng hàng năm đều ở bên ngoài, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nhớ tới nữ nhi.

Vì thế hắn nhịn không được mà bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho nữ nhi: "Vậy nàng đã cự tuyệt sao? Nếu không cự tuyệt thì ngươi liền nghe phụ thân, cứ quấn lấy nàng đến khi nàng đáp ứng mới thôi, thời thời khắc khắc xuất hiện ở trước mặt nàng, đối tốt với nàng hết sức có thể, ta cũng không tin nàng không động tâm!"

Sao lại là cái cách lì lợm la liếm này, Ngô Ưu nhịn không được mà thầm mắng: "Vậy phụ thân đã theo đuổi mẫu thân như vậy sao?"

Ngô Chiêm xấu hổ mà cười cười, sau đó ho khan hai tiếng ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Tiểu hài tử đừng thăm dò vớ vẩn."

Ngô Ưu nhịn không được bĩu môi, trong lòng nàng thầm nghĩ, cộng lại hai đời này của nàng chưa chắc đã nhỏ hơn hắn, huống hồ thân thể này cũng đã mười tám, đâu còn là tiểu hài tử.

"Keo kiệt, không nói liền không nói." Nói xong, nàng xoay người, không thèm để ý đến Ngô Chiêm.

Nhìn nữ nhi lại tức giận, Ngô Chiêm cũng có chút buồn cười, hắn nghĩ thầm nha đầu này thật dễ dàng tức giận, lại không chủ động trong chuyện tình cảm.

Hôm qua hắn đã gặp tiểu thư Triệu gia, nhìn thần thái và hành động của nàng cũng không giống như là không thích Tam Nha, Ngô Chiêm cảm thấy khả năng khuê nữ nhà mình yêu đương thành công là vô cùng lớn.

Nghĩ như thế, trong lòng Ngô Chiêm liền có chủ ý.

Hắn đứng lên vỗ bả vai của Ngô Ưu, giọng nói có chút vui sướng: "Được rồi! Tam Nha đừng nóng giận, dọn dẹp một chút chúng ta cùng đi chúc Tết, nhớ phải trang điểm đẹp một chút, ngươi nhìn ngươi hôm nay mặc cái quái gì thế này, mau đi đổi đi."

Ngô Ưu bị Ngô Chiêm đẩy đi, trong lòng tràn ngập nghi vấn, năm rồi cũng chưa có đi thăm hỏi ai, năm nay sao lại đi chúc Tết?

"Đi chỗ nào chúc Tết a?"

"Ai nha! Ngươi đừng hỏi, tóm lại rất quan trọng, mau đi thay y phục, nhớ phải trang điểm đẹp một chút, phấn mặt hay son môi gì cũng đều dùng hết."

Trong lòng Ngô Ưu càng thêm nghi ngờ: "Phụ thân, ta là đi chúc Tết chứ không phải đi làm thân với ai đúng không?"

Ngô Chiêm bị nàng làm cho không kiên nhẫn, hắn trừng lớn đôi mắt, ra vẻ hung ác: "Ai nói chỉ có đi làm thân thì mới phải trang điểm! Ngươi đừng dong dài mà chậm trễ thời gian của ta, nếu không nhanh lên, ta..."

Ngô Ưu đứng ở cửa rồi nhướng mày, trên mặt mang theo chút đắc ý: "Ngươi thế nào? Phụ thân ngươi cũng đánh không lại ta, hì hì."

Đây chính là sự thật đả thương người nhất, nghe xong lời này, Ngô Chiêm cảm thấy uy nghiêm của một người phụ thân như hắn đã bị khiêu chiến, hắn có chút thẹn quá hóa giận: "Nếu ngươi lại không nhanh chóng thì ta sẽ trừ tiền tiêu vặt của ngươi!"

Ngô Ưu nhịn không được mà sờ lấy túi tiền đáng thương của nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, giọng nói hơi u oán: "Ta đổi, ta đổi là được chứ gì."

Sau đó Ngô Ưu đẩy cửa bước vào phòng, nàng thở dài, dù công phu có cao thì cũng sợ không có tiền. Sau đó nàng lại tự hỏi, có phải bản thân đã quá sa đọa hay không, có lẽ nàng nên tìm một việc nào đó làm để kiếm sống.

Sau khi thu thập xong, Ngô Ưu nhìn gương đồng, tiếp theo vừa lòng gật đầu.

Tướng quân phủ không có xe ngựa, Ngô Chiêm hàng năm không trở về, nguyên chủ đam mê cưỡi ngựa, cho nên lúc này hai người cũng cưỡi ngựa để đi chúc Tết.

Ngô Ưu đi theo Ngô Chiêm, nhìn cảnh vật quen thuộc ở hai bên đường, nàng chỉ cảm thấy con đường này rất là quen thuộc, rõ ràng chính là đường đi đến Vĩnh Định hầu phủ, trong lòng nàng không khỏi sinh nghi.

Nàng nhịn không được mà hỏi: "Phụ thân muốn đến Vĩnh Định hầu phủ sao?"

Ngô Chiêm cũng không quay đầu lại, trả lời: "Đúng vậy."

Từ khi nào mà tướng quân phủ có giao tình với Vĩnh Định hầu phủ, chẳng lẽ là vì nàng?

"Phụ thân, ngươi đây là vì sao vậy? Chúng ta cũng không có quan hệ gì với Vĩnh Định hầu phủ."

Ngô Chiêm không quá để ý: "Không có quan hệ thì bây giờ tạo quan hệ. Nếu không duy trì thì sau này còn có gì được nữa đúng không? Lại nói Vĩnh Định Hầu hắn còn có đuổi phụ tử chúng ta ra ngoài sao? Phụ thân ngươi da mặt dày, cái gì cũng đều không sợ."

Dường như ngươi còn rất kiêu ngạo? Tuy mắng thầm như vậy, nhưng trong lòng Ngô Ưu vẫn biết rõ hắn làm vậy là vì ai, trong lòng nàng kỳ thật rất xúc động.

Hai người đến bên ngoài Vĩnh Định hầu phủ rồi xuống ngựa, sau khi báo cho người gác cổng ý đồ đến thì ở cửa chờ đợi tin tức.

Chỉ chốc lát sau, người gác cổng liền từ bên trong bước ra, trên mặt mang theo nụ cười áy náy, trực giác Ngô Ưu mách bảo không ổn.

Quả nhiên, người gác cổng nói: "Hôm nay hầu gia bọn họ không ở đây, thật sự ngượng ngùng, Ngô tướng quân mời trở về đi."

Tết nhất, mặc cho ai không được đón tiếp thì trong lòng đều sẽ không dễ chịu, Ngô Chiêm đương nhiên cũng không tránh được tục. Nếu như thật sự không ở trong phủ, người gác cổng hẳn là sẽ báo cho Ngô Chiêm ngay từ đầu mà không phải vào nhà thông báo.

Cho nên đây là cố ý, Ngô Chiêm suy nghĩ cẩn thận lại, hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên tay bị người kéo lấy, vừa thấy là nữ nhi của mình.

Ngô Ưu nhìn phụ thân có vẻ tức giận, nàng vội vàng giữ chặt tay hắn rồi lắc đầu, sau đó nói xin lỗi với người gác cổng rồi kéo hắn trở về.

Hai người dắt ngựa đi ở trên đường, nghe những tiếng huyên náo ồn ào, Ngô Chiêm ở trong lòng càng nghĩ càng giận, hắn nhìn nữ nhi đi ở phía trước, chỉ cảm thấy vô cùng áy náy, không nghĩ tới Vĩnh Định Hầu kia thật đúng là có thể nhốt người ở bên ngoài.

Trong lòng Ngô Ưu cũng không quá dễ chịu. Rốt cuộc nàng cho rằng hôm nay có thể nhìn thấy nàng ấy, không nghĩ tới lại là dã tràng xe cát, nàng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên đi đến Vĩnh Định hầu phủ, khi đó nàng cũng bị cho ở bên ngoài.

Đúng rồi! Lần trước, hình như nàng phải bay qua tường mới có thể gặp được nàng ấy, như vậy lần này có phải cũng có thể như vậy hay không?

Ngô Ưu nóng lòng muốn thử, nàng đã rất quen với mấy bức tường ở Vĩnh Định hầu phủ rồi a!

Ngô Ưu luống cuống nói với phụ thân, bảo hắn đi về trước. Rốt cuộc chuyện lén lút như vậy cũng không quá vinh quang, Ngô Ưu cũng không muốn cho phụ thân biết.

Tới nơi mà lần trước nàng nhảy vào Vĩnh Định hầu phủ, nàng liền nhẹ nhàng mà nhảy qua. Trí nhớ của Ngô Ưu rất tốt, nàng còn nhớ rõ đường đi lần trước, lần mò một đường cuối cùng nàng cũng đi tới ngoài phòng của Triệu Thanh Tử.

Cửa sổ phòng không đóng, Triệu Thanh Tử ngồi ở phía trước cửa sổ, tay trái chống đầu, tay phải nhẹ nhàng lật từng trang sách, hai mắt rũ xuống, biểu tình thanh nhàn, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng lật trang sách, cảm giác như năm tháng đều trở nên tĩnh lặng.

Ngô Ưu không khỏi ngây ngốc, nàng đột nhiên có chút không đành lòng quấy rầy nàng ấy.

Có lẽ là đọc sách nên hơi mệt mỏi, Triệu Thanh Tử xoa xoa đôi mắt rồi ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu nàng liền phát hiện Ngô Ưu thơ thẩn đứng ở trong viện.

Hôm nay Ngô Ưu trang điểm rất tỉ mỉ, Triệu Thanh Tử nhìn nữ tử yêu nghiệt ở trong viện, trong lòng kinh diễm không thôi. Nhưng người nọ lại có chút ngây ngốc, hiện giờ vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, tựa như là bị cái gì đó mê hoặc.

Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử đã phát hiện ra nàng, mà vừa rồi nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm nhân gia, nghĩ đến đây liền cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Sau khi đi vào phòng, Triệu Thanh Tử vừa châm trà vừa hỏi Ngô Ưu.

"Sao hôm nay ngươi lại đến?"

Ngô Ưu nhận nước trà mà nàng đưa qua rồi uống một ngụm, đôi mắt sáng ngời, hương vị này hoàn toàn khác với loại trà lần trước, hẳn là Triệu Thanh Tử đã đổi qua.

Đặt ly xuống, Ngô Ưu thở dài một hơi: "Hôm nay ta cùng phụ thân tới phủ chúc Tết, nhưng mà lại bị nhốt ở bên ngoài."

Triệu Thanh Tử cau mày, trong lòng đoán chắc không phải là ca ca, nếu không phải ca ca thì hẳn chính là người nọ.

Người nọ có chút cổ hủ cùng ngạo khí của văn nhân, khinh thường nhất là võ tướng, càng đừng nói là ác bá nổi danh chuyên làm việc xấu ở kinh thành như Ngô Ưu.

Triệu Thanh Tử còn đang suy tư, tay nàng đột nhiên bị người nắm lấy, chỉ thấy người trước mắt cười xán lạn, niềm vui sướng trong mắt như muốn tràn ra, chỉ nghe nàng nói: "Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là ta vẫn còn gặp được ngươi."

Cảm giác được gương mặt mình nóng lên, trong lòng Triệu Thanh Tử có chút bất đắc dĩ. Nàng chỉ cảm thấy dường như người này tùy thời tùy chỗ đều đang khảo nghiệm sức nhẫn nại của nàng, nàng nhịn không được mà liếc nhìn Ngô Ưu, nhưng cũng không buông tay nàng ấy.

Ngô Ưu thấy Triệu Thanh Tử liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy dáng vẻ người này lúc buồn bực cũng vô cùng đáng yêu.

Cảm khái một chút, Ngô Ưu cảm thấy bản thân thật đúng là đã mê mẩn vẻ đẹp của Triệu Thanh Tử đến thời kì cuối, đã không có thuốc nào cứu được, vậy thì đừng cứu, cứ như thế cũng thật không tồi.

Nhớ tới lúc nãy nàng ấy giống như đang đọc sách, nàng hỏi: "Ngươi đang đọc sách gì vậy?"

Triệu Thanh Tử nghe vậy thì nhìn đến quyển sách được đặt trên bàn bên cửa sổ, nhàn nhạt đáp: "Là sách tranh các loại dược."

Nhìn thiếu nữ tỏ ra bình đạm, Ngô Ưu cảm thấy cực kỳ đau lòng. Nếu như nàng có thể giúp nàng ấy đứng lên thì tốt rồi, nàng nhịn không được mà nắm tay nàng ấy chặt hơn một chút.

Ngô Ưu bắt đầu nhớ lại những gì mà nàng đã học ở kiếp trước, cuối cùng chán nản phát hiện nàng không tìm ra được cách nào, tiếp theo nàng lại bắt đầu hồi tưởng cốt truyện của nguyên tác, sau khi suy tư một lúc lâu, ánh mắt của Ngô Ưu liền sáng lên.

Ngô Ưu cắn môi, tuy rằng hy vọng này có chút xa vời, nhưng nàng cảm thấy có thể thử một lần.

Triệu Thanh Tử thấy Ngô Ưu cực kỳ lo lắng, trong lòng nàng còn vì vậy mà rất là cao hứng. Nàng vừa định an ủi nàng ấy, nhưng ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói, là Triệu Thố.

Ngô Ưu cũng nghe được, nàng tức khắc có chút hoảng loạn.

Triệu Thanh Tử nhìn quanh phòng, cuối cùng chỉ xuống gầm giường.

Ngô Ưu hiểu ý, nhanh chóng chui vào gầm giường.

Sau khi thấy Ngô Ưu đã trốn kĩ, Triệu Thanh Tử tiến đến mở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play