Diệp Thanh Hà hỏi đột ngột, trong chốc lát Thích Nguyên Hàm không phản ứng kịp, Diệp Thanh Hà lại cúi người, đôi mắt sáng long lanh nhìn Thích Nguyên Hàm, hiện tại Thích Nguyên Hàm rất nghèo từ, không cách nào hình dung được nàng.
Đôi mắt nàng chớp chớp, hàng mi rung động, "Thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Có khác biệt sao? Mỗi hai lựa chọn em đưa ra, chị chọn như thế nào cũng không được."
Diệp Thanh Hà cười đểu ra mặt.
Hai người dựa rất gần, Thích Nguyên Hàm có thể ngắm rõ khuôn mặt nàng, đôi mắt hồ ly của nàng, sống mũi thẳng của nàng, còn có đôi môi ướŧ áŧ.
Sạch sẽ, tinh xảo, tựa như điêu khắc, chính xác đến từng tỷ lệ, không ngừng tỏa ra một loại cuốn hút, khiến cô không tìm được lý do chối từ.
"Vậy chị suy..." Hai chữ suy nghĩ còn chưa thốt ra, Thích Nguyên Hàm lại nuốt lời vào trong, bây giờ suy nghĩ không phải là đang nói làm vợ em ấy sao?
Cái người này thật là, chặn hết đường rồi.
Thích Nguyên Hàm lùi ra sau hai bước, sau đó đến xách vali của nàng, cô kéo vali của Diệp Thanh Hà ra sân bay, hỏi nàng: "Em mệt không? Về ăn cơm trước, hay về ngủ trước."
Diệp Thanh Hà nói: "Em chọn theo đuổi chị trước."
Thích Nguyên Hàm mím môi, đầu lưỡi tỳ vào viền răng, có lời sắp tuột khỏi bờ môi, sắp không giữ nổi nữa.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Em theo đuổi đi."
Diệp Thanh Hà bước nhanh lên trước, giơ tay muốn ôm lấy vai của Thích Nguyên Hàm, đầu ngón tay chạm lên đôi lần, lại rút về, nói: "Cảm ơn."
Nàng đút tay vào bao áo, rất nghiêm túc mà đứng bên phải Thích Nguyên Hàm, hai người cao bằng nhau, khi đi đường, có thể nghe thấy tiếng đế giày rơi xuống nền đất, cộc cộc cộc, từ sân bay ra đến cổng chính.
Người đậm chất lẳиɠ ɭơ, bỗng nhiên trở nên có lịch sự, Thích Nguyên Hàm không quen.
Thích Nguyên Hàm lái xe đến, Maybach màu đen, xe cô mới lấy, vốn muốn làm quà tặng năm mới cho Diệp Thanh Hà, sau đó biết Diệp Thanh Hà là cháu gái của thần cổ phiếu, cô ngại tặng rồi.
Lên xe thắt dây an toàn, xe mới, dây an toàn rất chặt, Diệp Thanh Hà kéo mất sức, Thích Nguyên Hàm giúp cầm chốt hộ, hỏi: "Sức khỏe ông em thế nào?"
"Tuổi cao rồi, cũng không biết được bao lâu nữa, ông ấy vốn muốn về, nhưng bác sĩ không cho ông ấy chạy loạn." Diệp Thanh Hà nói.
"Có cơ hội thì về thăm nhiều lên." Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng, nói: "Em quay về không gặp họ hàng nào khác sao?"
"Hôm về có gặp rồi." Diệp Thanh Hà nói.
Đoàn Cự Phong có hai cô con gái, Diệp Thanh Hà gọi là cô, nhưng hai cô đều không thích nàng, nghe nói nàng quay về, còn không đến bệnh viện thăm người già nữa.
Lúc rời đi, họ có chạm mặt nhau ở bệnh viện, đi lướt qua nhau, tựa như những người xa lạ.
"Họ đối với em không ra gì, sau này làm người lạ là được." Thích Nguyên Hàm xoay vô lăng, đi vào dòng đường, chưa chạy được lâu thì tắc, cho dù có đèn đỏ có cảnh sát chỉ huy, xe vẫn chậm chạp di chuyển như rùa.
Diệp Thanh Hà lại không hề vội, mở một bài nhạc trên xe.
Nhạc cổ điển, tiếng đàn cổ tranh và tỳ bà bay bổng, một dây đàn một tơ đàn, xe của họ thì đi một chút dừng một chút, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa kính xe, cảm thấy rất buồn cười.
Về đến nhà, Thích Nguyên Hàm mở cửa, để vali của Diệp Thanh Hà ở lối ra vào.
Diệp Thanh Hà mệt rồi, đổi dép đi vào nằm lên sô pha, nàng vừa nằm xuống, lại lập tức ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm thứ đặt trên bàn trà, những hộp thuốc ngày thường nàng hút, đều xếp ngăn nắp ở trên.
Diệp Thanh Hà căng thẳng hỏi: "Sao chị lại tìm hết mấy cái này ra."
Thích Nguyên Hàm liếc một cái, nói: "Chị tìm hiểu rồi, hút thuốc bạc hà dễ nghiện hơn, loại thuốc này khó cai hơn những loại thuốc khác, sau này cấm em hút nữa."
Cái thứ này Diệp Thanh Hà không hề đặt ra ngoài đâu, đều lén lút dấu trong phòng sách, ánh mắt của Diệp Thanh Hà di chuyển đến Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ra chiêu trước, "Chị không ngờ đấy, ngày nào em cũng nói vào phòng sách luyện chữ, thật ra là trốn ở đó hút thuốc, giỏi thật nhờ, tiểu thư Diệp Thanh Hà."
"Em... không phải, thật ra em có đến phòng sách nhiều đâu, chị cũng biết mấy chữ kia của em luyện hay không cũng như nhau." Diệp Thanh Hà nhanh chóng ngụy biện, nàng bóp hộp thuốc, trên bàn còn rải rác mấy điếu thuốc.
Cuống thuốc màu vàng xanh, viên nổ bạc hà bên trong bị bóp nổ rồi, Diệp Thanh Hà không nhịn được, lại khó hiểu hỏi: "Sao mà đều hư như vậy rồi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị muốn xem viên bạc hà bên trong trông như thế nào, bóp mãi, thấy hay, nên bóp thêm mấy điếu."
"Haizz." Diệp Thanh Hà cầm thuốc, dáng vẻ có phần đau lòng.
Thích Nguyên Hàm nói: "Mấy ngày nữa chị đến bệnh viện."
Diệp Thanh Hà nhặt mấy điếu thuốc nát bép lên, nàng vứt vào thùng rác, cúi đầu, nhìn thấy bên trong có mấy lọ màu trắng, những lọ thuốc Thích Nguyên Hàm uống, đều nằm trong thùng rác, cô vứt thuốc của mình đi.
"Được ạ, em đi cùng chị, cùng cai." Diệp Thanh Hà vứt hết thuốc vào trong thùng rác, thuốc lá hòa vào những viên thuốc màu trắng, loạn thành một đống."
Nàng ngồi trên sô pha, một tay đặt lên đầu gối, nói: "Kể từ bây giờ, chị cai thuốc em cai thuốc lá, xem ai cai nhanh hơn, căn dặn lẫn nhau."
Thích Nguyên Hàm đi đến, cô buộc túi rác lại, giơ ngón út của mình ra trước Diệp Thanh Hà, như thể muốn móc ngoéo với nàng.
Diệp Thanh Hà híp mắt, ánh mắt rời trên ngón tay út đang cong của cô, nàng nghiêng người ra trước đặt ngón tay út của mình lên, "Móc nghoéo rồi nhé, một trăm năm không được thay đổi, ai lừa là chó con, Thích Nguyên Hàm chỉ có thể thích Diệp Thanh Hà."
"Quái gì thế." Thích Nguyên Hàm bất đắc dĩ cười.
Diệp Thanh Hà mạnh mẽ nhấn ngón cái xuống, đánh dấu, rồi nghiêm túc nói: "Chị đã đáp ứng em, cả đời này không thể thay đổi."
"Ấu trĩ." Thích Nguyên Hàm thật sự cảm thấy nàng ấu trĩ, suy đi tính lại, là cô ấu trĩ trước mới phải, lại thấy buồn cười, cô rút tay lại, đút vào túi quần, hôm nay cô mặc một bộ vest đen mùa đông từ trên đến dưới.
Trông có phần nghiêm khắc.
Ngón tay giấu trong mảnh vải khẽ siết, Thích Nguyên Hàm cảm thấy son môi của Diệp Thanh Hà hôm nay đỏ quá, tựa như quả đào chín muồi, muốn chảy nước ép.
Cô không dám nhìn thêm nữa, muốn chuyển chỗ đứng, Diệp Thanh Hà lại kéo tay của cô, nói: "Nếu như em cai nhanh, chị phải sớm đáp ứng em."
Thích Nguyên Hàm khẽ mím môi, nói một tiếng được.
Diệp Thanh Hà ngồi một lúc, chỉ chỏ lên lầu, nàng muốn đi nghỉ ngơi, hỏi Thích Nguyên Hàm có đi cùng không, Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói không đi.
Mình Diệp Thanh Hà lên tầng, Thích Nguyên Hàm ở dưới tầng đi vòng quanh, xác định Diệp Thanh Hà không xuống, cô mới mò điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Dao Ngọc, ngón tay gõ chữ hơi run rẩy.
Thích Nguyên Hàm: [Cậu có ở đó không?]
Thẩm Dao Ngọc: [Không phải Diệp Thanh Hà về rồi à? Sao cậu còn có thời gian gửi tin nhắn cho tớ?]
Thông thường lâu ngày không gặp đều muốn long trời lở đất.
Thích Nguyên Hàm biết Thẩm Dao Ngọc đang nghĩ cái gì, họ suýt nữa cũng long đất lở trời rồi, chỉ là hôm nay tương đối đặc biệt, ngón tay cô gõ vào bàn phím, nói: [Em ấy tỏ tình với tớ, nói là em ấy sắp theo đuổi tớ rồi.]
Thẩm Dao Ngọc: [Chà, giọng điệu này của cậu rất vui nhỉ.]
Rất vui sao? Sao cô không có cảm giác.
Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng.
Thẩm Dao Ngọc hóng hớt hỏi: [Cậu không đồng ý? Tại sao thế?]
Thích Nguyên Hàm: [Tớ cũng không rõ.]
Thẩm Dao Ngọc: [Chậc chậc, cậu xấu hổ rồi phải không?]
Thích Nguyên Hàm cây ngay không sợ chết đứng nói: [Thế tớ không được bẽn lẽn một tý, thầm kín một tý sao?]
Thẩm Dao Ngọc: [Có lý, phụ nữ nên làm mình làm mẩy tý.]
[Nhưng mà, với kinh nghiệm của tớ, rất nhiều mối tình đều đợi, thích nhưng phải giả vờ từ chối, cuối cùng không giải quyết được việc gì hết, chuyện tình cảm phải tranh thủ.]
Thích Nguyên Hàm: [Thật hả?]
Cô có hơi hoảng, lại bổ sung thêm một câu: [Em ấy nói theo đuổi tớ.]
Mấu chốt là cái việc tỏ tình này có tính công kích quá lớn đối với cô, cô rất muốn vui vẻ, nhưng lại thấy ngượng ngùng, còn lo âu, nếu như xác định mối quan hệ với Diệp Thanh Hà xong, là phải bước vào giai đoạn yêu mới, cô có hơi... không biết phải làm sao.
Ngón tay của Thích Nguyên Hàm gõ lên màn hình.
Ghi rồi xóa, không biết gửi cái gì nữa.
Thẩm Dao Ngọc: [Thật ra cậu cũng mong đợi rất lâu rồi nhỉ.]
Thích Nguyên Hàm không nói dối: [Ừm.]
Dù sao Diệp Thanh Hà thể hiện yêu cô đến như vậy, quấn cô đến như vậy, cô luôn tò mò xem Diệp Thanh Hà sẽ theo đuổi cô như thế nào, sẽ bày tỏ lòng mình với cô như thế nào.
Thích Nguyên Hàm lại gửi thêm một tin nhắn: [Em ấy chỉ hỏi tớ là làm bạn gái hay người yêu, không tỏ tình sâu vào.]
Thẩm Dao Ngọc: [Ô ô ô, cậu muốn nghe người ta tỏ tình hả? Theo kinh nghiệm của tớ, lúc tỏ tình nói một đống, tôi yêu em, thề thốt với cậu, cái loại người này luôn kiểu đến cả bản thân còn chưa chắc. Cậu nhớ xem Chu Vĩ Xuyên hẹn hò với cậu kiểu gì.]
Thích Nguyên Hàm và Chu Vĩ Xuyên xem như là đã từng hẹn hò, lúc đó ba cô mất, Chu Vĩ Xuyên nói sẽ luôn chăm sóc cô, sau đó tỏ tình với cô, nói ba hoa thiên địa, thề thốt cực kỳ động lòng người.
Cả đời này anh sẽ đối tốt với em, anh cho em một ngôi nhà, anh sẽ tận tâm yêu em.
Cuối cùng kết quả giống với Thẩm Dao Ngọc nói, chỉ là không chắc.
Chu Vĩ Xuyên là cặn bã, nɠɵạı ŧìиɦ, mập mờ với người khác, còn để cô phát hiện ra, sau đó còn hại cô rớt xuống biển, suýt nữa mất mạng.
Cô đã phải trả giá đắt cho mối tình đầu của mình, cô lo lần thứ hai cũng như vậy.
Thích Nguyên Hàm: [Cậu nói xem tớ có cần trả lời em ấy ngay ngày mai không?]
Khi viết ra dòng tin nhắn này, Thích Nguyên Hàm đã lưỡng lự một lúc.
Thẩm Dao Ngọc nói: [Cậu cũng có thể hưởng thụ một ít, cảm nhận cảm giác suиɠ sướиɠ khi được theo đuổi, tớ thấy con gái khi được theo đuổi, sẽ rất hạnh phúc rất lãng mạn.]
Thích Nguyên Hàm: [Thế tớ theo đuổi em ấy?]
Thẩm Dao Ngọc: [?]
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng thu hồi, nói: [Tớ xem xem em ấy theo đuổi như thế nào.]
Thẩm Dao Ngọc: [Tớ thấy rồi, tớ có mù đâu.]
Ngón tay Thích Nguyên Hàm gõ lên bàn phím, [Cậu đừng có nói như vậy, bây giờ tớ rất đau đầu không biết phải làm sao, thế nên mới hỏi cậu.]
Thẩm Dao Ngọc cũng chưa từng yêu chính thức nhá, cô ấy suy nghĩ một lúc, rất thâm sâu mà nói: [Nghe theo con tim đi.]
Thích Nguyên Hàm gửi một biểu tượng cảm xúc liếc mắt trắng, "Cảm ơn ngài."
Cô đặt tay lên ngực, nhịp tim đập loạn thình thịch, nếu như nghe theo con tim, bây giờ cô ắt hẳn lên trên tầng, ngồi bên cạnh Diệp Thanh Hà, sau đó nói với Diệp Thanh Hà: "Dậy, hẹn hò với chị gái nào.]
Phì.
Tưởng tượng ra cảnh đó cũng rất... rất rung động đấy.
...
Mùng tám ngày làm việc, ngày đi làm đầu năm mới, mọi người còn đang sống trong không khí tết, Thích Nguyên Hàm đến công ty trước, nghĩ rằng vừa mới đi làm, nên không yêu cầu khắt khe, để họ ai làm việc nấy, không rước chuyện cho công ty là được.
Cô vừa mới bước vào công ty, Diệp Thanh Hà đã đến.
Diệp Thanh Hà ôm hoa hồng, nàng đi vào đại sảnh, giơ tay nhấn điện thoại, nhân viên nhìn thấy nàng lập tức có tinh thần, Diệp Thanh Hà trang điểm đẹp chết đi được, mặc một bộ vest màu hoa hồng, vóc dáng thon gầy, đi đôi giầy cao gót, bất giác có khí phái, trong lòng nàng còn ôm một bó hoa hồng.
Các nhân viên vốn còn muốn trao đổi với người đẹp một câu năm mới vui vẻ, lúc này toàn bộ chỉ tò mò, "Cô cầm đi tặng Thích tổng hả?"
Diệp Thanh Hà cười nói: "Mọi người đoán xem."
"Chậc chậc." Cả nhà nhao nhao nói: "Không lâu nữa được ăn kẹo cưới rồi."
Diệp Thanh Hà nở một nụ cười mỉm, đột nhiên trở nên chín chắn hướng nội
Lên đến tầng mười lăm, Diệp Thanh Hà ôm bó hoa hồng đi ra, những nhân viên kia liều mạng vươn cổ nhìn theo nàng.
Diệp Thanh Hà gõ cửa, đi vào văn phòng làm việc, nàng đặt hoa hồng lên bàn, "Tặng chị đấy."
"Cái gì thế?" Thích Nguyên Hàm đang xem tài liệu, công việc nhiều, còn chưa tỉnh táo lại, mở ra trang khác, mới nhìn thứ mà nàng đang đẩy sang.
Một bó hoa hồng, bên cạnh còn có một chiếc hộp nhỏ, vuông vắn.
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây ngốc, nghĩ thầm, không phải là nhẫn đó chứ.
Diệp Thanh Hà nói: "Mở ra là biết mà."
Thích Nguyên Hàm hơi do dự.
Đợi mấy phút sau, cô mở chiếc hộp ra, nhìn thấy một chiếc bông tai kim cương đỏ, cô nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà gật đầu tỏ ý cô lấy ra xem.
Thích Nguyên Hàm lấy bông tai bên trong ra.
Đây là viên kim cương Fancy Purplish Red cao cấp, kim cương đỏ đã là đắt nhất trong những loại kim cương tự nhiên rồi, Fancy Purplish Redconf còn đắt gấp bội, cao cấp bậc nhất.
Kim cương được cắt mài thành hình tam giác, bằng phương pháp cắt mài đánh bóng, vốn đã là kim cương đỏ lấp lánh, trông càng rực rỡ hơn, rèm cửa phòng làm việc kéo ra, ánh nắng bên ngoài hắt vào, có thể nhìn thấy những mảng màu tím chói lọi.
Thích Nguyên Hàm cầm viên kim cương rọi dưới ánh nắng xem, rồi nhìn Diệp Thanh Hà.
"Tặng chị hả?" Cô hỏi.
Diệp Thanh Hà nói: "Thích không?"
Thích Nguyên Hàm thích đeo màu đen, khiêm tốn, viên kim cương này bắt mắt quá, với lại giá tiền chắc chắn hơn một triệu, cô không thể nhận, liền nói: "Rất thích hoa hồng."
"Chị không lấy kim cương hả?" Diệp Thanh Hà khó hiểu nhìn cô.
Thích Nguyên Hàm bỏ viên kim cương lại, đẩy cho nàng nói: "Quý quá, vượt qua tấm lòng rồi."
"Em thấy có quý đâu." Diệp Thanh Hà nói.
Nàng nhấc người lấy viên kim cương đỏ đó, nửa người nằm bò trên bàn làm việc, không đứng đắn, nhưng ánh mắt của nàng, chân thành như đang tặng nhẫn, nàng khẽ mím môi, lại dùng sắc đẹp của mình quyến rũ Thích Nguyên Hàm.
"Em đeo cho chị nhé."
Chỉ suýt chút nữa thôi, Diệp Thanh Hà sắp chạm đến tai của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm chớp mắt lần nữa, cô sẽ nhắm mắt lại, mặc Diệp Thanh Hà làm xằng làm bậy, nhưng cửa lại bị đẩy ra ngay lúc này.
Diệp Thanh Hà lạnh giọng đáp trả lại, "Làm cái gì?"
Bạch Uyển Lộ đứng ở cửa, giật bắn mình, cầm máy tính bảng, run sợ nói: "Có, có việc gấp." Nói xong, cô ta còn bổ sung thêm một câu, "Liên quan đến chị."
"Tôi?" Diệp Thanh Hà bình tĩnh lại quay đầu nhìn cô ta.
"Có việc gì, đem cho tôi xem." Thích Nguyên Hàm thật sự không muốn ngày đi làm đầu năm đã xảy ra chuyện, như thế đen đủi lắm.
Bạch Uyển Lộ đi đến đưa máy tính bảng cho cô, cố gắng vòng qua Diệp Thanh Hà hết mức có thể, Diệp Thanh Hà ngồi về chiếc ghế bên cạnh, liếc máy tính bảng trong tay Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm giữ lấy máy tính bảng, không cho Diệp Thanh Hà xem, Diệp Thanh Hà nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?"
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng nói: "Em về nước một mình hả?"
"Đúng vậy." Diệp Thanh Hà giơ tay lấy máy tính bảng, Thích Nguyên Hàm đưa tay giữ lấy tay của nàng, nắm một lát, nói: "Em xem rồi đừng có nông nổi, lát nữa nghe lời chị, chị bảo em làm như thế nào, em làm như thế đó, có được không?"
Diệp Thanh Hà nói được, khó hiểu nhìn cô.
Nàng bật máy tính bảng, bên trên là hotsearch hàng đầu, #GM Diệp Thanh Hà#, đôi mày của Diệp Thanh Hà run rẩy, ngón tay nhấn vào, liền nhìn thấy đủ loại tư liệu đen tạp nham.
Bóc phốt Diệp Thanh Hà ở nước ngoài ác ý đánh người bị thương, bị tòa xử quyết cấm túc, đã đeo vòng kiểm soát điện tử, còn nói nàng lái xe đâm ba ruột của mình.
Còn mấy chuyện đánh nhau phá phách nữa, đẩy bạn học ngã xuống cầu thang, dụ dỗ bạn trai của người khác, thậm chí lừa người ta đến bờ biển để mưu sát... đủ loại tư liệu đen, khiến con người nàng chồng chất tội ác, dường như không thể ở nước ngoài được nữa, thế nên mới về nước để trốn.
Cư dân mạng cũng rất phẫn nộ, đẹp có tác dụng gì, kẻ điên xinh đẹp trong hiện thực vẫn nên càng tránh xa càng tốt.
Diệp Thanh Hà nghiêm túc đọc, ngón tay siết lấy máy tính bảng, sau đó nhìn Thích Nguyên Hàm, nàng mím đôi môi, không biện giải cho mình.
Thích Nguyên Hàm nói: "Những chuyện này... Chị sẽ kêu người đi điều tra rõ, em đừng căng thẳng."
Diệp Thanh Hà nói: "Không căng thẳng, em về công ty trước, bên đó có thể sắp xảy ra chuyện rồi."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em ở đây mở cuộc họp video, bây giờ em quay lại, không chừng sẽ gặp phải chó săn tin."
"Không sao."
Chỉ với khoảng thời gian hai người nói chuyện, trên mạng lại bóc ra rất nhiều thông tin.
Thích Nguyên Hàm lướt máy tính bảng, cắn răng nói: "Ông ta bóc phốt như vậy là muốn em chết."
Diệp Thanh Hà đan tay vào nhau, siết thật chặt, đến nỗi ngón tay đỏ thẫm lên, sau đó, nàng ngẩng đầu nói: "Thật giả lẫn lộn nhau, ai biết được là thật hay là giả, không chừng lát nữa còn nói em từng hãm hại chị, gϊếŧ người phóng hỏa không tội ác gì không làm."
Trước giờ nàng không hề sợ cái gì, cũng không quan tâm suy nghĩ của người khác, lúc này cười có phần chế giễu, ánh mắt chạm đến hoa hồng ở trên bàn, rồi thu lại.
Nói thật, khi Thích Nguyên Hàm nhìn thấy tin tức ở trên mạng, cô cũng giật mình, không phân biệt được Diệp Thanh Hà rốt cuộc đã từng làm những việc này chưa.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cô truy lùng được một sợi cảm xúc trong mắt Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà như thể đang nói: "Cầu xin chị hãy tin em."
Bạch Uyển Lộ đứng bên nói: "Đúng thật... Bây giờ trên mạng còn đang bóc phốt, nói tiểu thư Diệp xuất thân làʍ ŧìиɦ nhân, quyến rũ chồng của chị, còn nói... chị ấy từng khiến chị ra bờ biển, suýt nữa thì hại chết chị."
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn sang, nói: "Ai nói?"
"Theo chúng tôi điều tra, tin tức là do nhà họ Chu tung ra." Bạch Uyển Lộ nói, liếc Diệp Thanh Hà một cái, ánh mắt rất phức tạp, cô ta mới biết hóa ra Diệp Thanh Hà là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, cô ta còn tưởng Diệp Thanh Hà chỉ là tổng giám đốc của GM.
Thích Nguyên Hàm ngả người ra sau, một hồi lâu, mới giải thích nói: "Tin tức họ tung ra có lẽ là lễ tình nhân hồi đó, chuyện tôi và Diệp Thanh Hà cùng rớt xuống biển, thật giả lẫn lộn, thế mới giống thật."
Diệp Thanh Hà mím môi.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy, cô lật mặt điện thoại lại, nói: "Chị giải quyết giúp em, em ngồi ở đây đợi chị về." Rồi nói với Bạch Uyển Lộ đứng bên, "Thông báo bộ công tác quần chúng đến họp."
Lúc Thích Nguyên Hàm đi, đóng cửa lại, quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, trong đôi mắt bất giác để lộ ra lòng thương xót.
Thích Nguyên Hàm cau chặt đôi mày, đi đến phòng họp, cảm thấy ngực mình chỉ có đau, tựa như bị người ta cầm lấy một con dao cùn, cứa vào cô từng nhát một.
Bạch Uyển Lộ có chút không nhịn nổi mà hỏi cô: "Thích tổng, tiểu thư Diệp thật sự từng làm những việc này sao? Chị ấy từng hãm hại chị đó, thế này không công tác quần chúng được đâu."
Thích Nguyên Hàm dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cô ta, nói: "Tôi đổi chức cho cô nhé."
Bạch Uyển Lộ ngây người, không hiểu được, cho đến khi Thích Nguyên Hàm quay người cô ta mới phản ứng kịp, cái chức mà Thích Nguyên Hàm nói, là muốn hạ chức cô ta, cô ta lập tức đuổi theo xin lỗi Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm rất buồn bực, cô vẫn thích nói chuyện với người thông minh, nếu như có Bách Dư Nhu ở đây, không chừng họ đã nghĩ ra cách giải quyết.
Nhưng ông cụ lại biết chọn thời điểm, cố ý chọn vào lúc Bách Dư Nhu không ở đây, cô chỉ đành gửi tin nhắn cho Bách Dư Nhu, bảo cô ấy quay lại sớm.
Đến phòng họp, Thích Nguyên Hàm luôn nhìn đồng hồ, được lác đác vài người đến, cô rất ít khi nổi giận với cấp dưới, đây là lần đầu tiên.
Lúc họp, cô luôn nhìn điện thoại, phủ định vài phương án của bên công tác quần chúng, cuối cùng lấy phương án tạm thời chấp nhận được ép tư liệu đen xuống.
Kết thúc cuộc họp, cô vội về văn phòng, đẩy cửa vào phát hiện Diệp Thanh Hà không còn ở đây nữa, cô thở hắt ra một hơi nặng nề, bóp ấn đường của mình, cầm bó hoa trên bàn lên.
Thích Nguyên Hàm đuổi xuống, Diệp Thanh Hà vừa đi đến cửa chính, cô gọi một tiếng, Diệp Thanh Hà quay đầu nói: "Em về công ty trước, chuyện này là do chính em gây ra, không thể rước phiền cho bên chị."
Nàng nói rất nghiêm túc, là thật sự muốn tách Thích Nguyên Hàm ra, tự mình gánh chịu quả ác. Nói xong, nàng liền rảo bước đi ra tòa nhà.
"Diệp Thanh Hà em đứng lại cho tôi!" Thích Nguyên Hàm quát nạt.
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn cô, liền nhìn thấy Thích Nguyên Hàm bước từng bước đến, cầm bó hoa hồng kia, Thích Nguyên Hàm trừng nàng, nói: "Em muốn đi đâu."
"Em..." Diệp Thanh Hà đột nhiên không dám nói chuyện nữa, Thích Nguyên Hàm luôn luôn dịu dàng, bỗng nhiên sầm mặt xuống, giống hệt như đang quở trách đứa trẻ không nghe lời, trước đây Diệp Thanh Hà cũng từng nhìn thấy một lần, nàng cứng người đứng yên tại chỗ.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Không phải tôi đã bảo em ở yên không đi sao? Tôi nói sẽ bảo vệ em, thì sẽ bảo vệ em, em còn muốn đi đâu?"
Diệp Thanh Hà nói: "Em chỉ là..."
Lời còn chưa dứt, Thích Nguyên Hàm đã đập bó hoa hồng vào người nàng.
Một bó hoa hồng to, giây phút đập xuống, liền rơi vương vãi ra khắp sàn, Diệp Thanh Hà theo bản năng kéo lấy Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm hất tay nàng ra, nói: "Em muốn đi, thì đem hết cái này đi cùng đi."
Sau đó, cô vuốt hết những sợi tóc rũ ở trên má, ra đằng sau tai, để lộ sắc đỏ trên dái tai.
Về sau, Diệp Thanh Hà nhận một cuộc gọi, "Nhà họ Chu đã tin chưa?" Nàng nhìn bóng lưng của Thích Nguyên Hàm, hỏi người bên đầu dây điện thoại kia.
Kha Quốc Diễu nói: "Nhà họ Chu chỉ tung một cái tin đen của cô, cô lại tung một trăm tin đen về mình, thật thật giả giả chính họ còn ngây ngốc. Trừ cô, chẳng ai tự đâm mình một trăm con dao. Với lại, cũng không ai tin rằng, có một người điên cuồng tự đâm mình một trăm dao cả."
Chú ấy nói trúc trắc.
Diệp Thanh Hà nghe hiểu rồi.
Kha Quốc Diễu hỏi: "Cô như vậy đáng sao?"
Diệp Thanh Hà nói: "Hơn mười năm ra nước ngoài này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào tôi cũng viết thư cho chị ấy, tôi hỏi chị ấy có tha thứ cho tôi không, hỏi chị ấy tôi có thể quay về được không. Nhưng, những năm này tôi chỉ nhận được một bức thư hồi âm."
"Ừm?"
Diệp Thanh Hà nói: "Tôi nhìn thấy tin vui chị ấy sắp kết hôn. Đây là thư hồi âm chị ấy dành cho tôi."
Nàng ngồi xổm xuống nhặt từng bông hồng lên, khẽ mím môi, cúi thấp đầu, mái tóc xoăn dài buông xuống, che đi khuôn mặt nàng.
Cũng che đi, ý cười trên má nàng.
Nàng biết mình không nên cười, nhưng nàng không nhịn nổi.
Nàng mím môi, khóe môi hơi hạ xuống, đôi mắt màu nâu ánh lên một đoá hoa hồng, hoa hồng nằm trên sàn nhà trắng ngà, nát vụn từng cánh.
Tuy hoa hồng đã nát, nhưng Thích Nguyên Hàm đeo bông tai lên rồi.
Những người trên mạng kia chửi nàng thì thế nào, bôi đen nàng thì sao chứ, trước giờ nàng đều không quan tâm, nàng chỉ quan tâm mình có thể mạnh dạn mà ôm lấy Thích Nguyên Hàm hay không.
Nhặt lên đóa hoa cuối cùng, Diệp Thanh Hà hơi không nhịn nổi nữa, cười khúc khích một tiếng, nước mắt xúc động rơi xuống rồi, đậu trên cánh hoa.
Óng ánh, tựa như hạt sương chưa kịp khô.
Diệp Thanh Hà đưa tay xoa nát cánh hoa kia.
Nỗi đau nàng phải gánh chịu, nhất định sẽ trả lại nhà họ Chu gấp ngàn gấp vạn lần.
...
...
Nhưng nàng không biết rằng, nàng tưởng Thích Nguyên Hàm đã trả hết tất cả bông hồng cho nàng, thật ra, Thích Nguyên Hàm vẫn còn giữ một bông.
Thích Nguyên Hàm tức giận đùng đùng quay về văn phòng, chiếc ghế đã trượt ra sau một đoạn dài, cô đã tức ngút trời, nhưng động tác nhặt hoa hồng lên lại nhẹ nhàng, cô cắm bông hoa hồng còn lại trên bàn vào bình hoa.
Bạch Uyển Lộ lấy tài liệu ở trên bàn, đó là tổng hợp tư liệu đen mà bộ công tác quần chúng vừa gửi đến, cô ta chuẩn bị đem đi hủy nát.
Thích Nguyên Hàm ngăn cô ta lại, nói: "Đưa tài liệu cho tôi."
Bạch Uyển Lộ khó hiểu, hỏi: "Không phải vừa rồi chị nói là không muốn để tiểu thư Diệp nhìn thấy sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Đó là nói em ấy, để em ấy không đau lòng, nhưng, con người tôi ghi thù."
Cô phải giữ sấp tài liệu này, sau này trả cho nhà họ Chu từng cái một, báo thù cho Diệp Thanh Hà.