Diệp Thanh Hà nói chuyện xong thì quay lại.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Làm xong việc xấu rồi?"
Diệp Thanh Hà cắn nửa điếu thuốc kia, nàng híp mắt, lấy thuốc xuống, nói: "Còn một việc xấu nữa muốn làm, nhưng mà không được, phải xin chị trước, không biết chị gái có cho làm hay không."
Thích Nguyên Hàm quay mặt đi, cười nói: "Không đứng đắn."
Diệp Thanh Hà lại cắn điếu thuốc, đầu thuốc chọc lên bên mặt của Thích Nguyên Hàm, cố ý chọc trêu ghẹo cô như vui đùa, khẽ chọc một cái, rồi thêm một cái, thuốc ở bên trong rơi ra ngoài, Thích Nguyên Hàm kẹp lấy cây thuốc, kéo sang, cuống thuốc bị Diệp Thanh Hà ngậm ẩm ướt, bên trên còn có dấu răng.
Có mùi hương bạc hà thoang thoảng, rất trêu ghẹo con tim người ta, cảm giác sẽ nghiện.
Thích Nguyên Hàm kịp thời bỏ thuốc vào trong gạt tàn.
Chỉ là không biết hút vào mùa đông, phải chăng sẽ rất lạnh.
Lúc này đã mười giờ sáng, khách hứa đến chúc tết nhà họ Chu dần dần đông đủ, đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng chúc mừng, chúc mừng ông cụ có chắt trai.
Phòng khách ngày càng đông người, đến cả Kha Quốc Diễu cũng đến rồi, Diệp Thanh Hà đứng dậy nói: "Em với ông ấy lên tầng nói chuyện lúc, thăm dò suy nghĩ của cái lão già này."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, rồi nói: "Đừng hút thuốc." Sau đó, cô nhét hai viên kẹo vào tay Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà cùng Kha Quốc Diễu đi lên lầu, Thích Nguyên Hàm ngồi một mình ở đó, trông cô đơn bóng chiếc, rất nhiều người nhìn cô, cái ánh mắt đó dường như đang nói cô đáng thương tội nghiệp.
Tuyệt thật.
Thích Nguyên Hàm uống hai ngụm nước ép, đứng dậy vào phòng vệ sinh, cô rất quen thuộc với nhà họ Chu, định đi vòng qua phòng khách, đến phòng vệ sinh ở sảnh phụ, lát nữa cô sẽ ngồi ở sảnh phụ chơi, cho người khác đỡ nhìn cô.
Cô vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Chu Tuyết Miên, lúc vào sảnh tiếp khách, cô chẳng thấy Chu Tuyết Miên đâu, còn tưởng Chu Tuyết Miên ra nước ngoài rồi.
Chu Tuyết Miên đang rửa tay, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì khẽ sửng sốt, nhưng không bắt chuyện, rửa tay xong liền đi.
Thích Nguyên Hàm từ phòng rửa tay đi ra, đi trên hàng lang, gặp phải Chu Vĩ Xuyên, hắn đứng dựa vào tường, rất kiểu không biết mình là ai mà đứng đợi Thích Nguyên Hàm, hắn khá hiểu Thích Nguyên Hàm, biết Thích Nguyên Hàm thích trốn khỏi đám đông, cố ý lại đây tìm cô.
"Nguyên Hàm." Chu Vĩ Xuyên gọi cô.
Thích Nguyên Hàm đi lướt qua người hắn, không trả lời.
Chu Vĩ Xuyên vội đuổi theo, "Nguyên Hàm, em đợi đã, em nghe anh nói." Chu Vĩ Xuyên chạy đến trước mặt cô, chặn đường Thích Nguyên Hàm.
Ánh mắt Thích Nguyên Hàm rơi vào hắn, Chu Vĩ Xuyên để lộ ra vẻ mặt rất đau đớn, "Nguyên Hàm, anh biết là chúng ta đã chấm hết, em nghe anh nói, Diệp Thanh Hà không phải loại tốt đẹp gì, ngày trước anh nghe ông nội nói, Diệp Thanh Hà tiếp cận nhà họ Chu chúng ta là có âm mưu."
Thích Nguyên Hàm nói: "Đúng thế, tôi tiếp cận nhà họ Chu mấy người, là có âm mưu." Cô dùng câu nói của ông cụ, "Tôi và em ấy rất có duyên."
Chu Vĩ Xuyên hơi sửng sốt, nhớ đến một câu hỏi rất thực tế cực kỳ thực tế, hắn nói: "Vậy, vậy em chưa từng yêu anh sao?"
Hắn nghĩ Thích Nguyên Hàm yêu hắn, cho dù chỉ là từng yêu.
Khương Lâm Nguyệt đã từng nói với hắn rất nhiều lần, Thích Nguyên Hàm kết hôn với hắn là vì tiền, vì dự án, hắn không tin, luôn cảm thấy Thích Nguyên Hàm đã từng yêu hắn.
Cho dù chỉ là một phút giây ngắn ngủi.
Thích Nguyên Hàm cười phì một tiếng, hỏi: "Anh xứng được tôi yêu à?"
Không biết người khác như thế nào, đối với Thích Nguyên Hàm, hôn nhân có thể đánh gục một người phụ nữ, cũng may Thích Nguyên Hàm rất tỉnh táo, kết hôn với Chu Vĩ Xuyên, biết bản thân mình muốn cái gì, không thì cô sẽ bị cái tình yêu của Chu Vĩ Xuyên giày vò đến điên.
"Tránh ra." Thích Nguyên Hàm mặt vô cảm xúc.
Chu Vĩ Xuyên kiên nhẫn miệt mài đuổi theo Thích Nguyên Hàm, muốn khiến Thích Nguyên Hàm trở lại như xưa, "Em đừng hẹn hò với cô ta! Ai cũng được, tại sao cứ phải là cô ta."
Thích Nguyên Hàm đứng lại.
Chu Vĩ Xuyên vui vẻ hẳn, nhưng bàn tay hắn giơ ra còn chưa chạm vào Thích Nguyên Hàm, đã nghe thấy giọng nói hơi lạnh của Thích Nguyên Hàm, mang theo sự rung động không thể kiềm chế của bản thân cô.
Thích Nguyên Hàm nói: "Nếu như em ấy không thể, vậy trên thế giới này sẽ không còn ai có thể nữa."
Ngày trước trong lòng Thích Nguyên Hàm chỉ có lợi ích, chỉ muốn gϊếŧ chết nhà họ Chu, cô không nghĩ đến yêu, sẽ không để mình ngã vào cạm bẫy tình yêu.
Nhưng, cái thứ Hormone này rất khó kiểm soát, cho dù Thích Nguyên Hàm có lì lợm cứng đầu cứng cổ, không đụng chạm đến chuyện tình cảm, trái tim cô cũng sẽ đập kịch liệt vì hành động của chỉ riêng Diệp Thanh Hà, sẽ tê dại vì một câu tán tỉnh gượng gạo của nàng.
Tựa như đã bị nàng nắm giữ con tim, cầm tù phế phổi, mọi hỉ nộ ái ố của mình, đều dưới sự điều khiển của nàng.
Bây giờ nghĩ đến Diệp Thanh Hà, tâm trạng của cô cũng trở nên tốt, nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên không bực bội như vậy nữa, nói: "Tôi rất thích em ấy đấy."
Chu Vĩ Xuyên sụp đổ, hỏi: "Hai người hẹn hò rồi sao?"
Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, có lẽ là ở trong phòng khách, mọi người chỉ đăm đăm đến việc khinh bỉ cô, không ai nói chuyện với cô, cô hơi bí bách rồi, xem ông chồng cũ này như bạn tâm sự vậy, liền nói: "Còn chưa đâm thủng tầng quan hệ kia, anh nói xem có nên đâm thủng ra không, có kiến nghị gì không?"
Lúc trước Thích Nguyên Hàm chưa từng nghĩ đến, chưa từng phân tích tình cảm mình, bởi vì không dám, bởi vì mối tình chưa biết khiến cô sợ hãi, tình cảm được cất giữ trong hộp giấy, hiện tại cô không giữ nổi nắp nữa, nó cứ thế tràn ra ngoài từng ly từng tý.
Chu Vĩ Xuyên nghe xong, rất đau khổ, siết chặt nắm tay đập lên tường, dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Thích Nguyên Hàm, hét lên vài tiếng.
Luôn có một số người, bạn dâng hiến con tim mình cho người ta, người ta bỏ mặc nó, không thèm quan tâm, bây giờ rất muốn quay đầu lại.
Người quay đầu lại, là tôi phải đợi sao?
Tôi yêu người, sẽ cho người ngàn vàn sông núi, tôi không yêu người, giữa chúng ta sẽ cách ngàn núi vạn sông, cả đời này không cách nào vượt qua.
Tình yêu không thể phung phí tùy tiện được đâu.
Nói chuyện với Chu Vĩ Xuyên một lúc, tâm trạng của Thích Nguyên Hàm càng tốt hơn, Diệp Thanh Hà còn chưa quay lại, cô ngồi đó nghịch điện thoại, nhận được tin nhắn của em họ Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan hỏi cô mùng ba có ai ở nhà không, em ấy muốn đến chúc tết.
Thích Nhất Hoan: [Vậy mùng ba em đến, nhớ chuẩn bị rượu ngon đó.]
Thích Nguyên Hàm muốn gửi tin nhắn nhờ em ấy giúp mình chuyển lời đến chú thím, lại nghĩ lại, nếu như có cơ hội, cô vẫn nên đích thân đến chúc tết thì hơn.
Trò chuyện với Thích Nhất Hoan xong, Thích Nguyên Hàm đọc tin nhắn của Thẩm Dao Ngọc, Thẩm Dao Ngọc gửi từ đêm qua rồi, chỉ là cô không muốn trả lời, Thẩm Dao Ngọc quá khách sáo với cô.
Thẩm Dao Ngọc: [Cậu tặng tớ căn nhà? Tiền bạc trang sức linh tinh không tặng được, tặng cái đồ đắt tiền như vậy, gϊếŧ người không dao à. Tớ trả chìa khóa cho cậu, lúc nào thì cậu ở nhà!]
Thích Nguyên Hàm nói: [Cũng không đắt lắm, hồi trước công ty có khai thác tòa nhà cho minh tinh thuê, tớ giữ một căn cho cậu.]
Thẩm Dao Ngọc nói: [Cậu tưởng tớ ngu à! Quản lý tớ nói, giá trị trường của chỗ này ít nhất phải ba mươi triệu, với lại mỗi năm đều sẽ tăng giá!]
[Nhưng mà, nói thật, cậu cho tớ căn nhà này, rọi chói lòa mắt quản lý tớ luôn, hôm nay bưng nước rót trà cho tớ, còn ám chỉ hỏi tớ có phải là được bao nuôi rồi không. Tớ nói với chị ấy, được chị em tốt của tôi bao nuôi rồi, giám đốc điều hành tập đoàn Đường Nguyên, hihi, khoe chết chị ta.]
Cô ấy gửi một đống, cách màn hình cũng có thể nhìn ra cô ấy rất vui vẻ.
Lòng tự tôn của Thẩm Dao Ngọc rất cao, Thích Nguyên Hàm mua đồ cho cô ấy, cô ấy rất ít khi nhận, luôn cho rằng Thích Nguyên Hàm sống rất khổ, ngại không nhận đồ của Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm nói: [Nếu như cậu không nhận, vậy sau này cậu đừng giúp tớ nữa, tớ cũng không tiếp nhận nữa.]
Thẩm Dao Ngọc: [Thế này mà cậu cũng đánh đồng được à?]
Thích Nguyên Hàm cây không ngay cũng chẳng sợ chết đứng: [Tớ nói được là được.]
Hai người tranh luận một hồi, Thẩm Dao Ngọc nói sao cũng không chịu nhận, bảo mình có nguyên tắc, Thích Nguyên Hàm cũng kiên định với nguyên tắc của mình nên không thèm để ý đến cô ấy.
...
Ở một nơi khác.
Diệp Thanh Hà cùng Kha Quốc Diễu lên tầng, trên cầu thang, nàng đã bóc một viên kẹo ăn, vứt vào miệng, nhai một đường đến phòng tiếp khách.
Khoảng thời gian này, ông cụ thông qua Kha Quốc Diễu để liên lạc với Diệp Thanh Hà, hai người chưa từng chính thức gặp mặt, đây là lần đầu tiên vạch rõ thân phận mà nói chuyện.
Lên tầng, Diệp Thanh Hà rất không khách sáo mà ngồi ở trên ghế, không hề quan tâm đến lễ nghi xã giao.
Phòng tiếp khách xây bằng gỗ lim, chạm rỗng điêu khắc, mang hơi thở thời dân quốc, trong phòng toàn là ghế thái sư, Diệp Thanh Hà bắt chéo chân, nói: "Quấy rầy tôi mấy ngày nay, có chuyện gì?"
Có mấy người đang thưởng thức bộ sưu tập của ông cụ, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đều rất kinh ngạc, thắc mắc về sự hống hách của nàng, cho đến khi nhìn Kha Quốc Diễu đứng bên cạnh nàng, mới bừng tỉnh, biết rằng nàng là loại người không thể đắc tội đến.
Ông cụ gọi cháu đích tôn Chu Quan Ninh đến, nói: "Cháu mời khách ra hết trước đi, đừng cho người khác vào."
Người đi hết, ông cụ ngồi lên chiếc ghế đối diện Diệp Thanh Hà, bên cạnh pha một ấm trà, nghe mùi hương là biết trà Long Tĩnh thượng hảo, ông cụ đặt hai tay lên gậy chống, trông rất hiền từ, là một ông lão mặt mũi hiền hậu.
Diệp Thanh Hà ngồi đối diện cụ ta, rất chi là ngỗ nghịch, ngày trước chưa để lộ thân phận, còn có vài phần khách sáo, bây giờ ông cụ đào thân phận của nàng ra, thế thì nàng dứt khoát không giả vờ nữa, hoàn toàn không xem cái lão già này ra gì.
Nàng miết bật lửa, thi thoảng nghịch cái bánh xe bật lửa ở trên.
Ông cụ hiền từ nói: "Ngày trước không biết thân phận của cháu, còn tưởng cháu là họ hàng của Nguyên Hàm thật, bây giờ nghe nói cháu là người thừa kế của Twind, tôi còn rất ngạc nhiên đó, thật ra tôi và ba cháu từng quen biết, chuyện hơn mười năm trước rồi, lúc đó cháu mới được hai đến ba tuổi nhỉ."
Lúc cụ ta nói luôn quan sát vẻ mặt của Diệp Thanh Hà, khuôn mặt của Diệp Thanh Hà rõ ràng đã sầm xuống, ngọn lửa lập loè từ bật lửa bùng lên, loáng thoáng có thể ngửi thế mùi lửa cháy.
Ông cụ nói: "Khi đó lúc chị cháu qua đời, chúng tôi đều đến thăm, rất thương tiếc, một cô bé nói mất là mất, nhất là Nguyên Hàm, lúc chị cháu đột tử, đúng lúc Nguyên Hàm ngang qua, đã làm biện pháp cấp cứu cho chị cháu."
Lúc này, Diệp Thanh Hà ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn sang, trừng cụ ta, rất sắc bén mà hỏi: "Kể ra, tôi đã quên mất ông rồi."
Ông cụ thở dài, "Haizz, kỳ thực lúc đó chưa tìm hiểu rõ sự việc, tưởng là vì Nguyên Hàm, khiến chị cháu mất sớm. Bây giờ tôi đã lớn tuổi, luôn nhớ về những chuyện ngày trước, nhớ đến lý tưởng làm bác sĩ của Nguyên Hàm hồi đó, lúc đó mà không xảy ra chuyện của chị cháu, là nó có khả năng học y rồi, cũng không có ngày hôm nay, tính ra đúng là hiệu ứng cánh bướm, đôi cánh khẽ rung động, rất nhiều chuyện cũng thay đổi theo."
Diệp Thanh Hà dùng lực răng, cắn nát viên kẹo trong miệng, kẹo bạc hà, mát lạnh ngập tràn, miệng lưỡi tê dại, "Đúng vậy, nếu như ban đầu không phải do các người thông đồng lừa tôi, tôi đã kết hôn với chị ấy, làm gì đến lượt Chu Vĩ Xuyên."
Ông cụ sai người rót trà, với ý trò chuyện lâu hơn, "Tôi luôn không quan tâm đến mấy chuyện bề dưới các cháu, cháu cùng Vĩ Xuyên hay là Nguyên Hàm, chỉ cần thấy vui đều không quan trọng..."
"Bàn chuyện." Diệp Thanh Hà rất phiền, cái lão già này hết lời này đến lời khác, làm việc xấu thì làm đê, lại cứ âm thầm ẩn giấu cái gì, như thể mình đang thay trời hành đạo không bằng.
Ông cụ cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, luôn không nói đến trọng điểm, còn bảo Chu Quan Ninh đứng bên rót trà cho nàng, cứ lôi nàng nói chuyện đời sống hàng ngày.
Trà đặt gần Diệp Thanh Hà, bốc lên làn khói trắng, Diệp Thanh Hà liếc một cái, nói: "Nếu như đến để uống trà, vậy chẳng còn gì để nói nữa, tính nhẫn nại của tôi có hạn, điên lên thì làm chuyện gì cũng không suôn sẻ được đâu."
Sau đó, tách trà kia bị ném vỡ.
Ông cụ siết tách trà trong tay mình, thổi một hơi, nghiêm túc hơn nhiều, nói: "Tôi hy vọng cháu có thể từ bỏ hợp tác với Đường Nguyên."
Diệp Thanh Hà cười, "Ông ảo tưởng vừa thôi."
"Cháu cũng có thể lựa chọn không theo lời tôi nói, nhưng... cháu phải biết, hiện tại cháu không từ bỏ việc hợp tác với Nguyên Hàm, vậy sau này chính Nguyên Hàm sẽ không hợp tác với cháu nữa." Ông cụ nhấm nháp trà, "Hồi đó chính cháu đã thật sự làm hại đến nó."
Diệp Thanh Hà nói: "Thế nên, bây giờ tôi còn phải làm hại chị ấy thêm lần nữa sao? Bởi vì giấu giếm tổn thương ngày trước, tôi phải làm hại chị ấy thêm lần nữa?"
Nàng mặc một bộ đồ trắng, làm bật lên đôi môi đỏ rực của mình.
Diệp Thanh Hà không hề cười, cũng không chế nhạo, rất bình tĩnh, ánh mắt âm u, "Không phải nói nhiều, đây là sự lựa chọn của tôi, tôi sẽ tiếp tục thu mua quỹ đầu tư Đường Nguyên. Sai thì sai rồi, tôi che đậy là tôi sợ, nhưng sẽ không có chuyện vì để che đậy đi một việc sai trái, mà tôi lại làm hại chị ấy thêm một lần nữa. Hy vọng ông hiểu được."
Thái độ đã rất rõ ràng.
Nàng lại chớp chớp mắt, đen kịt, không ánh sáng.
Dường như đang nói, đồng thời, để giữ kín bí mật này, để có thể giữ Thích Nguyên Hàm bên cạnh, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào.
Hoàn toàn như một kẻ điên, tựa như một tên biếи ŧɦái.
Ông cụ tung hoành hét nạt trong giới kinh doanh nhiều năm đến vậy, thế mà lại bị nàng dọa cho một trận, nói: "Biết cháu sẽ nói thế này, vì vậy tôi còn nghĩ ra một cách."
Cách của cụ ta là, nhà họ Chu xuất vốn ra thu mua quỹ đầu tư Đường Nguyên, giá thấp xuống chút, mọi người cùng lùi một bước, cụ ta giữ bí mật không hé lộ nửa chữ, Diệp Thanh Hà từ bỏ việc thu mua.
"Cháu có thể suy nghĩ kỹ xem, không cần trả lời ngay." Cụ ta tự tin nói, trong tay cụ ta có đồ, nắm chặt bí mật của Diệp Thanh Hà, chỉ cần cụ ta đưa ra, đủ để khiến cho Diệp Thanh Hà tuyệt vọng.
Diệp Thanh Hà đứng dậy, dẫn theo Kha Quốc Diễu rời đi.
Cửa đóng lại, ông cụ liền cười lên.
Chu Quan Ninh luôn đứng bên cạnh ông cụ, anh ta là người nối nghiệp được lựa chọn cẩn thận của ông cụ, theo ông cụ học tập thủ đoạn.
Anh ta có phần không hiểu, chuyện chưa thỏa thuận được, ông nội cười cái gì chứ, hỏi: "Ông nội, với cái vẻ này của Diệp Thanh Hà, chắc cô ta không đồng ý đâu, cho dù chúng ta có bỏ ra một tỷ."
Ông cụ lắc đầu, cười nói: "Cháu nghĩ ông sẽ thật sự bỏ ra một tỷ thu mua một công ty quỹ đầu tư sao? Cái công ty quỹ đầu tư kia của nó, ngoài mười tỷ mà chúng ta đầu tư vào, chỉ có cái vỏ không, một tỷ, hơ."
Cụ ta lại lắc đầu, "Mơ tưởng hão huyền."
"Vậy ông nội, ông định làm như thế nào?" Chu Quan Ninh hỏi.
Ông cụ cười càng thâm sâu, là mội lão hồ ly, nói: "Đương nhiên là phá vỡ mối quan hệ giữa nó và Nguyên Hàm, thương trường đầy biến động, hốt được đồng nào thì không thể dễ dàng bỏ lỡ, bây giờ ông chỉ chưa tìm được cơ hội thích hợp, không tiện ra tay. Về sau, ông chắc chắn phải tìm một cơ hội, nói với Nguyên Hàm những việc nó đã làm."
"Vì vậy... ông nội, ông hoàn toàn không nghĩ đến việc muốn cô ta dừng việc thu mua quỹ đầu tư Đường Nguyên?" Chu Quan Ninh kinh ngạc, sốc vì thủ đoạn này của ông cụ, vừa rồi anh ta còn tưởng ông cụ thật sự muốn thu mua công ty quỹ đầu tư.
Ông cụ đúng là giấu tài.
Chu Quan Ninh hỏi: "Vậy tiếp theo phải làm gì."
"Làm những việc để phá nát mối quan hệ của chúng nó." Ông cụ chống tay lên ghế đứng dậy, nói: "Nếu như Nguyên Hàm muốn gây dựng sự nghiệp, thì không thể đụng đến tình trường, một khi tình cảm bị ảnh hưởng, làm chuyện gì cũng nóng nảy."
Cụ ta lại cười ra tiếng, "Nếu như không có Twind, bây giờ ông đã thu mua lại Đường Nguyên rồi, nhà phương Tây cũng nằm trong tay ông."
"Đúng vậy." Chu Quan Ninh đồng ý, vốn chỉ thiếu một bước nữa thôi, là do GM đột nhiên ngáng đường chen chân vào, ông cụ mới bị ép phải thu tay lại.
Ông cụ đi đến cửa, nói: "Diệp Thanh Hà mà trở thành người kế nhiệm của Twind thật, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn, công ty quỹ đầu tư nhỏ vô dụng với chúng ta, nhưng, công ty đầu tư rủi ro lớn mạnh, thì có tác dụng nhiều hơn."
Chu Quan Ninh nhìn ông cụ.
Cụ ta đã nhiều tuổi, khuôn mặt toàn là nết nhăn, vết nhăn càng sâu, càng thể hiện được sự cọ sát với năm tháng của cụ, trở nên ranh ma nhìn xa trông rộng.
Cũng đủ âm hiểm.
Ông cụ thì đang rơi vào tưởng tượng, cụ ta nghiêm túc tính toán trong lòng, "Twind có thể đi đến được ngày hôm nay, thật ra là có cái ông Đoàn, Đoàn Cự Phong kia, người này là thần cổ phiếu. Một khi ông ta không còn nữa, Twind sẽ không còn như ngày trước nữa đâu."
"Con người mà, luôn phải đối mặt với số tuổi đấy thôi."
Ông cụ năm nay mới bảy mươi chín, so với Đoàn Cự Phong hơn chín mươi tuổi kia, cụ ta vẫn còn trẻ, cụ ta sống thôi cũng khiến được Đoàn Cự Phong chết, đến khi đó xem còn ai chơi thủ đoạn với cụ ta.
Ông cụ rất tự tin nói: "Diệp Thanh Hà nói sẽ không phản bội Đường Nguyên, nhưng nó sẽ nói dối, nó tuyệt đối sẽ không nói sự thật cho Nguyên Hàm, trong tình cảm không thể dối trá. Đến khi xuất hiện vết nứt, chính là cơ hội."
Cụ ta tính toán rất kỹ, tung rất nhiều chiêu, thậm chí tính cả tình cảm của Diệp Thanh Hà vào.
Dưới tầng, Diệp Thanh Hà quay lại vẻ mặt liền mệt mỏi, rất nặng mùi chống đối xã hội, mắt hơi híp lại, cả người đều thâm trầm, bị ông cụ chọc tức rồi.
Thích Nguyên Hàm khẽ nói: "Sao thế, nói với chị xem?"
"Cái lão già chết tiệt kia uy hiếp em." Nàng nghiến răng.
"Uy hiếp em." Đôi mày Thích Nguyên Hàm cũng trầm xuống, "Uy hiếp em làm gì? Em đừng quan tâm đến ông ta."
"Ông ta đào sâu tới đáy tư liệu về em, bao gồm cả những chuyện em làm ở nước ngoài, nếu như em không làm theo ông ta, ông ta sẽ công khai ra."
Là thủ đoạn của ông cụ rồi.
Ông cụ sẽ nắm chắc mọi điểm yếu trong tay, dùng giọng nói hiền từ, giả vờ là tốt cho nàng, khiến nàng nhượng bộ.
Thích Nguyên Hàm nổi giận.
Cô có hơi thương Diệp Thanh Hà, nắn nắn tay của nàng,
Diệp Thanh Hà sầm mắt xuống, nói: "Chị, chị đừng xót em."
Nhưng mà nàng nói như vậy, Thích Nguyên Hàm không kiểm soát được nữa, xót nàng đó, nói: "Ngày trước đã sai rồi, chúng ta sửa đổi là được."
Diệp Thanh Hà không dám ừm một tiếng.
Nàng không nói dối, nói thẳng ra: "Cụ ta bảo em đừng hợp tác với Đường Nguyên, dừng lại kế hoạch thu mua công ty quỹ đầu tư, sau đó ông ta sẽ thu mua Đường Nguyên."
Thích Nguyên Hàm nhíu mày, "Ông ta muốn thu mua công ty quỹ đầu tư?"
Ông cụ thu mua công ty quỹ đầu tư làm cái gì? Nếu như thật sự muốn có công ty quỹ đầu tư, cụ ta đã ra tay ngay từ đầu rồi, nhà họ Chu kinh doanh bất động sản, lấy công ty quỹ đầu tư về có tác dụng gì? Cụ ta bỏ thêm khoản tiền đi làm từ thiện sao?
Với lại, ông cụ rất giả tạo, cụ ta không phải Diệp Thanh Hà, làm gì có khả năng làm từ thiện cho Đường Nguyên, cụ ta còn muốn Đường Nguyên chết nhanh nhanh lên kìa.
Diệp Thanh Hà cúi đầu, ngón tay đan vào nhau, giây lát sau, nàng nói: "Nếu như em đoán không sai, mục đích của ông cụ không phải nhắm vào công ty quỹ đầu tư, mà là vào chúng mình."
Thích Nguyên Hàm nghe xong thì ngây người, "Vào chúng ta?"
"Đúng vậy, nếu như mối quan hệ của chúng ta tan tành, cụ ta sẽ có cơ hội để lợi dụng." Diệp Thanh Hà nói.
Thích Nguyên Hàm công nhận, ông cụ giả uy dọa người, công ty quỹ đầu tư chỉ là cái vỏ bọc, cô cười một tiếng, "Vì tài lực đằng sau lưng em, khiến ông ta kiêng dè, hai chúng ta hợp thể, ông ta không so được, nên muốn tách chúng ta ra."
Diệp Thanh Hà nói: "Cái thứ già cảy này, không đọ được với chúng ta, nên chơi âm mưu."
Chiêu này của cụ ta cao tay.
Nhưng cũng khá nực cười.
Thích Nguyên Hàm nói: "Ông ta đánh giá thấp chúng ta rồi."
Diệp Thanh Hà nghiêm túc nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Sau này chúng ta không thể cho ông ta cơ hội chen vào, không thể xa nhau, phải luôn tốt đẹp."
Thích Nguyên Hàm gật đầu.
Sau đó, Diệp Thanh Hà nghịch cái bật lửa kia, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn lên phòng tiếp khách ở tầng hai, đầu ngón tay nàng ma sát cái đính kim cương kia.
Nói trong thầm lặng: Ông ta cũng đánh giá thấp tình yêu của em dành cho chị.
Nàng ngả người ra sau, khóe môi rung động, cười.
Nhưng trong chớp mắt, lại trở nên u ám.
Lão già chết tiệt.
...
Họ chỉ đến nhà họ Chu cho hay thôi, Thích Nguyên Hàm không tính ở lại ăn cơm, hai người nói chuyện được lúc là chuẩn bị ra về.
Sau khi về nhà, ông cụ còn giả tạo gửi tin nhắn cho Thích Nguyên Hàm, hỏi Thích Nguyên Hàm sao về sớm thế, nói ngày mùng ba, nhà bọn họ còn có việc lớn, Thích Nguyên Hàm mà đến, có thể được cho đồ tốt.
Thích Nguyên Hàm không trả lời tin nhắn của cụ ta, ngày mùng ba cụ ta muốn làm gì hơi đoán cái là biết, chẳng qua là muốn chuyển nhượng cổ phần cho Chu Quan Ninh, đổi người cầm quyền thôi.
Cô không có hứng đi làm người chứng kiến, mùng ba cô phải ở nhà tiếp khách, Thích Nhất Hoan muốn đến, chuyện này cô đã nói trước với Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà nói vâng, nàng đảm nhận bếp núp.
Mùng ba, Diệp Thanh Hà đã thức dậy rất sớm để nấu ăn, nàng thuận tay bật Tivi lên.
Nàng mở kênh mạng, không phải cái kiểu phát lại đêm liên hoan, mà là một tin tức, đang truyền hình chuyện của nhà họ Chu.
Ông cụ khá ghê, mới đầu năm đã dám khoa trương như vậy, để đài truyền hình phát thanh tin về cụ ta.
Thích Nguyên Hàm đang lau sàn trong phòng khách, rồi đi chuẩn bị hoa quả tiếp khách sắp đến, cô tò mò xem Tivi, muốn xem xem nhà họ Chu diễn như thế nào.
Ông cụ thích trò cha hiền con hiếu cháu chắt sum vầy, một nhà đều cười nhe răng, cụ ta còn nhất quyết kéo người ra, cụ ta ôm chắt, nói: "Đây là chắt trai đầu tiên của nhà họ Chu tôi, 5% cổ phiếu trong tay tôi cho nó hết, ngày trước đã nói, cho dù là chắt trai hay chắt gái, không chơi mấy trò trọng nam khinh nữ, chỉ cần là máu mủ nhà họ Chu tôi, tôi đều thích, sau này tôi sẽ ngoan ngoãn ẩn cư."
Nói kiểu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nước mắt, bác cả nhà họ Chu khóc chảy nước mắt nước mũi, kéo tay cả nhà mình, bước lên nói: "Ba, ba còn trẻ."
Thích Nguyên Hàm tua nhanh chút, tua đến đoạn ký giấy chuyển nhượng cổ phần, tuy nhiên, cô không thấy cảnh ký hợp đồng, chỉ thấy chú ba nhà họ Chu bước từng bước lên, chú ta nắm tay mấy đứa con nhỏ lận, sau lưng còn dẫn theo một người phụ nữ ôm trẻ sơ sinh.
Chú ba nhà họ Chu khóc như mưa nói: "Ba, con biết ba thích chắt, những đứa chắt lưu lạc ở ngoài này, bất kể là nam hay nữ con đều tìm hết về cho ba, ba xem xem có thể phân mấy phần trăm một đứa."
Chú ta nói rất kích động lòng người, khóc rất chân thành cảm động, cả nhà họ Chu ngu người, cảnh tượng đó cực kỳ đặc sắc, một đám trẻ con ôm lấy chân ông cụ gọi "Ông nội", giọng nói đó véo von, ngọt ngào đến tận con tim.
Sau đó chú ba nhà họ Chu liếc vào ống kính một cái, dường như đang tranh công.
"Phì." Thích Nguyên Hàm thật sự bị chọc cười rồi.
Cô nói nhà họ Chu sao lại có động tĩnh lớn như vậy, dám lên đài truyền hình ngay mùng ba, hóa ra là tình cảm xã hội, hahahaha.
Thế này cũng hiếu thuận quá đi.
Không hổ danh là nhà họ Chu.