Thích Nguyên Hàm chỉ là tặng quà đáp lễ cho Diệp Thanh Hà, cô luôn không thích mắc nợ người khác, không có ý gì cả, nhưng hai bộ quần áo này dường như ẩn chứa rất nhiều ái muội, khiến cho mối quan hệ ba người hơi biến chất đi.
Hai ngày sau Thích Nguyên Hàm có việc phải đến bộ phận thiết kế, lần nào đến cũng thấy Diệp Thanh Hà mặc hai bộ đó, bên trên là áo choàng voan màu trắng, phối với váy đen dài đến đầu gối, thoạt nhìn có cảm giác như cô gái nhà bên.
Nhưng khi nàng quay người lại.
Khuya cúc trước ngực lỏng lẻo cài vài cái, để lộ ra xương quai xanh, dây chuyền quanh cổ lọt thỏm ở giữa tâm, xưa kia người ta thường nói, xương quai xanh và ngực không thể lộ cùng lúc, Diệp Thanh Hà thì không như vậy, xương quai xanh quyến rũ, khuôn ngực thì đầy đặn.
"Đẹp không?" Diệp Thanh Hà cười mỉm hỏi.
Thích Nguyên Hàm không trả lời, chỉ nói: "Tôi đến đây lấy số liệu."
Cô tặng quần áo cho Diệp Thanh Hà cũng không phải chuyện bí mật gì, Nhưng Diệp Thanh Hà vui vẻ như vậy, Thích Nguyên Hàm lại thấy không quen, như thể cô lén lút tặng quà cho Diệp Thanh Hà vậy.
Diệp Thanh Hà nói: "Em tưởng chị sẽ để thư ký của mình đến lấy."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em ấy bận rồi, đang cần gấp."
"Thế à..." Diệp Thanh Hà tựa người vào bàn làm việc, nói: "Chị mua theo số đo của em hả? Sao mà mặc vừa được như thế này chứ." Vẻ mặt nàng trêu chọc người, như thể đang nói, Thích Nguyên Hàm biết rất rõ số đo của cô.
Đương nhiên, Thích Nguyên Hàm nhất định sẽ không nói, là đã mua theo kích cỡ của mình, quần áo của phụ nữ cũng chỉ có mấy cỡ đó, đại đa số đều giống nhau, chỉ là không nghĩ tới nó vừa đến như vậy.
Diệp Thanh Hà rót một tách trà cho Thích Nguyên Hàm, nàng đi lấy tài liệu mà Thích Nguyên Hàm yêu cầu, Thích Nguyên Hàm lịch sự nhận xét: "Cô mặc vừa thì tốt."
"...Nhưng nó vẫn thiếu gì đó. "Diệp Thanh Hà đưa xấp tài liệu ra, vào lúc Thích Nguyên Hàm đưa tay nhận lấy, nàng rút nó lại, dường như đang ám chỉ Thích Nguyên Hàm nên suy nghĩ xem còn thiếu cái gì.
Thích Nguyên Hàm nhanh chóng nhớ ra, ngày hôm đó cô đã mặc một bộ quần áo của Diệp Thanh Hà từ trong ra ngoài, cô nói: "Tôi đưa cho cô hai bộ quần áo."
Diệp Thanh Hà cười: "May nhờ chị đưa hai bộ, không thì cũng không thể mặc thay đổi được."
Vi diệu thật, lại khiến Thích Nguyên Hàm trở thành người nghĩ nhiều, cô nhanh chóng cầm lấy tài liệu trong tay Diệp Thanh Hà, đặt tách trà xuống, chuẩn bị rời đi.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị không ở thêm lúc nữa hả?"
"Ừm, có chuyện phải làm."
Diệp Thanh Hà lại hỏi: "Tháng sau chị phải đến đảo hả?"
Thích Nguyên Hàm dừng chân hỏi nàng: "Cô cũng phải đi?"
"Muốn đi, nhưng không đi được." Vẻ mặt của Diệp Thanh Hà không có vẻ gì là giả tạo, lần này có vẻ như Chu Vĩ Xuyên không nghĩ tới việc rủ nàng đi cùng, nàng thở dài, "Chị không có ở đây, em chán lắm."
Thích Nguyên Hàm không cho rằng nàng liên quan đến mình, xét từ góc độ của các mối quan hệ, họ là tình địch, cô không cần phải đi an ủi tình nhân của chồng.
Vì vậy mới nói, hai bộ quần áo kia làm cho mối quan hệ của họ mập mờ không rõ, Thích Nguyên Hàm không thích cảm giác này.
Diệp Thanh Hà tiễn hai bước, khi Thích Nguyên Hàm mở cửa, Diệp Thanh Hà hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói thổi vào tai cô: "Nếu em nhớ chị thì phải làm sao đây?"
Ai có thể nghĩ đến tình nhân của chồng lại nói lời "nhớ chị" với người vợ đây, cái loại tình tiết phá nát tam quan như vậy, e rằng đến cả phim người ta cũng không quay kiểu này.
Thích Nguyên Hàm bước chân rất nhanh, tức tốc ra khỏi phòng làm việc của nàng, Diệp Thanh Hà cũng không theo ra tiễn, đầu ngón tay Thích Nguyên Hàm lướt trên tài liệu, nhìn thấy hai chữ "hải đảo", lại ép nó xuống.
Đợi đến khi ra khỏi bộ phận rồi Thích Nguyên Hàm mới mở chồng tài liệu ra, là thiết kế tổng thể của hòn đảo, trên đó có rất nhiều hình tròn và dấu chấm, không biết Diệp Thanh Hà sao làm được nó, nhưng thứ này rất hữu ích với Thích Nguyên Hàm.
Bộ phận thiết kế ăn thịt nhân tài, bộ phận này có rất nhiều người, Thích Nguyên Hàm chỉ đứng đó một lúc, liền nghe thấy người ta nói chuyện phiếm ngoài hành lang, đều là những cô gái nhỏ nhắn, giọng cũng khá lớn, không thể tránh được.
"Ngày nào Chu tổng cũng đến, đến cái là phải kéo rèm."
"Trang phục của Diệp Thanh Hà lúc nào cũng gợi cảm, gần đây vì Thích Nguyên Hàm đến, nên mới ăn mặc kín đáo chút."
"Nhưng chỉ có hai bộ quần áo kia là kín đáo, đổi đi đổi lại cũng không mới mẻ gì cả, bản chất vẫn như vậy thôi."
"Như vậy là như nào?"
"Thì...emmmm, là tình nhân em hiểu đó."
Lời này là cố ý nói cho Thích Nguyên Hàm nghe, cô liếc nhìn hai cô gái đang nói chuyện kia, cười nói: "Em ấy thật sự là em họ của Chu Vĩ Xuyên."
"Hả? Thật sao?" Biểu cảm của cô gái lúng túng.
Thích Nguyên Hàm cười ừ một tiếng, "Mau làm việc đi."
Một đám người nhanh chóng tản ra, nhưng thâm tâm vẫn vướng mắc.
Mọi người đã thảo luận về chuyện này không phải ngày một ngày hai, Chu Vĩ Xuyên đến đây cũng nghe thấy nhiều lần rồi, không nghĩ đến người bác bỏ tin đồn này lại là Thích Nguyên Hàm.
Nghĩ thì nghĩ thế, họ cũng chẳng dám mặt dày đi hỏi, hiện tại Thích Nguyên Hàm có thân phận tiểu thư danh giá, ai lên hỏi thì chỉ có đường chết, không muốn làm việc ở công ty nữa hả.
...
Trung tuần tháng 7, dự án hải đảo chính thức đi vào hoạt động, Chu Vĩ Xuyên vốn định một mình đến đảo, chứ không có ý định đưa Thích Nguyên Hàm đi cùng, nhưng gần đây mối quan hệ của hắn và Thích Nguyên Hàm đã dần nguội lạnh, hắn cảm giác mình đang đứng bên bờ vực nguy hiểm.
Mấu chốt là hắn không thể hiểu nổi, tại sao tự nhiên vợ mình và tình nhân lại gần gũi đến thế, hắn chưa từng thấy chuyện vợ và tình nhân mặc quần áo của nhau bao giờ, nên tính toán tạm thời tách vợ mình và tình nhân ra một thời gian.
Trước khi đi một tuần, hắn mới mua thêm vé cho Thích Nguyên Hàm, việc này phải giấu bố mẹ hắn, nói rằng Thích Nguyên Hàm đi chơi rồi.
Dự án trên đảo không phải chính phủ đấu thầu, ban đầu là do công ty của một cặp vợ chồng làm, gần như đã xong, nhưng hai vợ chồng có trục trặc trong mối quan hệ, người thì để dự án ở đó không đụng đến, người thì ăn bớt tiền vốn, để dự án vô ích mấy tháng, thành dự án đảo bỏ hoang.
Hai bên cùng bế tắc, công ty làm ăn không được, đối với người ta lại là một chuyện tốt, hiện tại người nào nhận lấy làm tiếp, người đó có thể kiếm được một số tiền lớn.
Vì vậy, Chu Văn Bá không muốn người khác động tay đến, vụиɠ ŧяộʍ để Chu Vĩ Xuyên đến thương lượng, lúc lấy vào tay rồi, thì chỉ có hai cha con ăn tiền.
Lúc đi, Chu Vĩ Xuyên đem theo cả một đoàn người, chỉ để xây dựng mối quan hệ, việc này khó khăn nhất là về nhà nước, vì nhà nước có quy định không được mua bán đất tư nhân, đặc biệt là dự án du lịch, quản lý rất chặt chẽ, nếu muốn chuyển nhượng thì phải đến chính chủ để làm thủ tục pháp lý.
Chu Vĩ Xuyên huênh hoang nói: "Em nhìn mảnh đất này xem? Đợi anh lấy được rồi, sau này nó sẽ là của chúng ta, anh đưa em đến đây xem trước, đến cả bố mẹ còn không biết, cảm động không?"
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chỉ hai chúng ta?"
"Nếu không thì còn ai nữa?" Chu Duy Xuyên rất tự tin.
Về chuyện này, hắn không cần phải lừa Thích Nguyên Hàm, nếu Thích Nguyên Hàm nhìn thấy Diệp Thanh Hề hắn liền bị lộ tẩy, một người đàn ông nói dối hết lần này đến lần khác, rất dễ bị nghi ngờ, Chu Vĩ Xuyên đã nɠɵạı ŧìиɦ nhiều lần, hắn hiểu được quy tắc này.
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.
"Sao vậy, trông em không được vui?" Chu Vĩ Xuyên hỏi.
Thích Nguyên Hàm thản nhiên ngắm phong cảnh, nhẹ giọng nói: "Chỉ là thấy chán thôi."
Việc khai thác hòn đảo gần như đã xong, chỉ thiếu tiền vốn để hoàn thành, đây là lý do tại sao Chu Vĩ Xuyên háo hức giành được dự án, không muốn người khác chen chân vào, hiện tại hắn chỉ cần bỏ tiền vốn ra hoàn thành, là kiếm được miếng hời to.
Chu Vĩ Xuyên kể lại hồi ức lần đầu tiên hắn đưa Thích Nguyên Hàm đi du lịch, khi đó họ cũng đến bãi biển, vừa thi vào cao trung, hai đứa chưa đủ tuổi thành niên đi chơi xa.
"Anh nhớ lúc đó em rất ỷ lại vào anh. Anh đi đâu em cũng đi theo, nếu anh đi nhanh, em sẽ lon ton mà đuổi theo, chà, hồi đó em đáng yêu quá ..."
"Anh đừng nói nữa." Thích Nguyên Hàm đột nhiên cao giọng, giọng nói rất khàn, ánh mắt sắc bén như dao băng.
"Hả? Làm sao vậy?" Chu Vĩ Xuyên ngẩn người, ký ức đang dâng trào, không hiểu Thích Nguyên Hàm bị làm sao.
Thích Nguyên Hàm phớt lờ hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trước mắt lướt qua những thân hình gợi cảm. Những người phụ nữ đến bãi biển nghỉ mát đều ăn mặc rất quyến rũ, váy đi biển cùng với mũ che nắng màu trắng, nhón chân giẫm lên nền cát.
Hiện tại còn chưa kinh doanh chính thức, rất nhiều người đến vui chơi.
Xuống xe vào một khách sạn trên đảo, Chu Vĩ Xuyên chủ động tỏ ra tốt, xách lấy va li, "Vợ, em xem, đây là tuần trăng mật, chúng ta ở chung phòng đi?"
Thích Nguyên Hàm lấy thẻ căn cước ra, nói với quầy lễ tân: "Làm phiền, cho tôi một phòng riêng."
Một chữ "riêng" này, chính là không cho hắn cơ hội.
"Vợ, sao em có thể tuyệt tình như vậy?" Chu Vĩ Xuyên còn không chịu nói: "Để anh ở trong phòng của em, thương anh đi mà."
Hắn cố tình không đặt trước phòng cho Thích Nguyên Hàm, là muốn bắt Thích Nguyên Hàm đến phòng mình, hắn định lấy lại thẻ căn cước của Thích Nguyên Hàm.
Không ngờ lễ tân đã nhanh hơn hắn một bước, chọn phòng xong, nói, "E là không được, chị ấy đặt một phòng riêng rồi."
"Cho tôi một phòng ở bên cạnh phòng cô ấy." Chu Vĩ Xuyên cảm thấy người phục vụ này không hiểu chuyện liền liếc mắt một cái ra hiệu, nhưng quầy lễ tân thật sự không có mắt nhìn, nói tiếp: "A, xin lỗi, tiểu thư này đã chọn phòng cuối cùng trong dãy, phòng bên trái bên phải đằng sau đằng trước gì đều có khách hết rồi."
Thích Nguyên Hàm xách hành lý lên lầu, dựa theo thẻ mở cửa tìm phòng, đi hết một vòng, nhìn vài căn phòng gần đó, cô dán thẻ mở phòng bước vào, không lâu sau đó thì Chu Vĩ Xuyên đến gõ cửa.
"Vợ à, anh ở phòng ở trên lầu, hay là em trả phòng đi, chọn phòng cạnh anh ấy, để anh tiện chăm sóc cho em."
Thích Nguyên Hàm xem như không nghe thấy, cũng không cho Chu Vĩ Xuyên vào cửa, cô đặt va li tựa vào tường, cởi giày rồi chải đầu rửa mặt một chút, sau đó liền lên giường ngủ.
Có lẽ vì quên uống thuốc, nên Thích Nguyên Hàm đã nằm mơ.
Trong giấc mơ, cô bị đẩy xuống biển, vùng nước tối đen, hai mắt sưng rát, cô liều mạng kêu cứu, cổ họng lại như bị kim châm, không thể phát ra thành tiếng, cô muốn gọi ai đó, trong não cô toàn là những cái tên, nhưng không ai có thể đến đây cứu cô.
Cơ thể không ngừng rơi xuống, Thích Nguyên Hàm chìm xuống đáy biển, nước biển nghẹn vào miệng, cảm giác chết đuối khó thở khiến cô từ bỏ vùng vẫy.
Cô nghĩ, tại sao lại chết như thế này? Nếu như có thể vô tri vô giác mà chết thì tốt biết mấy.
Giấc mơ này rất hỗn loạn, thân thể rõ ràng rất khó chịu, lúc tỉnh lại, toàn thân Thích Nguyên Hàm nhớp nháp, trong phòng nóng nực oi bức, cảm giác ngột ngạt lại từ từ dâng lên.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy bật đèn, ánh sáng màu cam sẫm chiếu rọi xuống, không phải trong biển, cô ngậm viên thuốc vào miệng, mở nắp chai nước khoáng trong ba lô ra rồi nuốt xuống.
Trong điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, đều do Chu Vĩ Xuyên gửi đến. Hắn phải đi gặp bạn bè trên đảo, bảo Thích Nguyên Hàm nếu đói thì đặt đồ ăn ở khách sạn, hoặc hắn sẽ bảo người đón lại đó.
Thích Nguyên Hàm đang định trả lời tin nhắn, liền nhìn thấy một bài trạng thái mới trên vòng bạn bè.
Diệp Thanh Hà: [Hình ảnh] Ngắm biển.
Bên dưới là một like của Chu Vĩ Xuyên.
Bức nàng chụp là cảnh biển, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, đã gần đêm rồi, lờ mờ có thể nhìn thấy sóng biển xô vào đá ngầm, bắn ra vô số bọt sóng. Hai bên dường như có duyên gặp nhau, Thích Nguyên Hàm đổi giày ra ngoài.
Thích Nguyên Hàm vừa đi, vừa nhìn điện thoại.
Trời tối thường có thủy triều, khách du lịch sẽ không chơi quá lâu, bãi biển lác đác vài người, có một cặp vợ chồng đang đi dạo, và một vài người đam mê thiên văn học đang sử dụng các thiết bị của mình để ngắm sao trên bầu trời.
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu ngắm sao, những ngôi sao lấp lánh, rất đẹp. Cô nghĩ, có lẽ Diệp Thanh Hà đã dựa vào vai diễn xinh đẹp này, câu được Chu Vĩ Xuyên.
Ngắm đủ, cô cất điện thoại, chuẩn bị quay về, thì đúng lúc này vai cô bị vỗ hai cái.
Quay người lại, lọt vào tầm mắt chính là một khuôn mặt quen thuộc.
Diệp Thanh Hà mặc một chiếc váy trắng, mái tóc của nàng bị gió biển thổi cho lay động, khi nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, đôi mắt phản chiếu làn nước biển xanh biếc, khiến Thích Nguyên Hàm một hồi cho rằng đó là ảo giác.
Thích Nguyên Hàm nhìn đi chỗ khác, "Chu Vĩ Xuyên đi xem tiến độ của khu nghỉ mát đến đâu rồi."
Diệp Thanh Hà nói: "Không liên quan gì đến anh ta, em vụиɠ ŧяộʍ đến."
Thích Nguyên Hàm nuốt một ngụm nước bọt, "Hửm?"
Cô không hiểu ý của Diệp Thanh Hà, nàng nói "vụиɠ ŧяộʍ" nghĩa là Chu Vĩ Xuyên vụиɠ ŧяộʍ đưa nàng đến đây, không cho ai biết, hay là...
Diệp Thanh Hà nói: "Lần này anh ta thật sự không có ý định đưa em đi theo." Nàng đè thấp giọng, đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, nói: "Nhưng không ngăn được em vụиɠ ŧяộʍ đến đây."
"Tạo bất ngờ sao?"
Thích Nguyên Hàm không ngờ rằng, làʍ ŧìиɦ nhân lại vất vả như vậy, lại còn phải tạo bất ngờ kiểu này cho kim chủ, cô cứ nghĩ kim chủ không có ở bên, tình nhân có thể nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Hà hỏi: "Sẽ cảm động chứ?"
"Chắc vậy." Thích Nguyên Hàm nói.
"Thế thì tốt." Diệp Thanh Hà nói: "Em nghĩ kỹ rồi, chị đi lâu như vậy, em sẽ rất nhớ chị, nên mới vụиɠ ŧяộʍ đến đây."
"..."
Thích Nguyên Hàm im lặng, có lẽ tiếng gió biển to quá, khiến tai cô nghe nhầm rồi.
Nhưng sức nóng trên vành tai lại không bị thổi bay, Diệp Thanh Hà nhẹ giọng thì thào như nói lời thầm kín: "Chị nhớ phải giấu em đi, đừng để người khác phát hiện ra nhé."