"Đừng di chuyển." Thích Nguyên Hàm hét Diệp Thanh Hà dừng lại, "Em đứng yên ở đó, đừng lại đây."
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một mét, Diệp Thanh Hà bước lên trước vài bước, nàng sắp có thể kéo được Thích Nguyên Hàm, nàng không kiềm nổi có phần sầu đau, sầu đau đến mức các cơ mặt của nàng cũng đang run rẩy.
Vẻ mặt như vậy cứ thế rơi vào hai mắt của Thích Nguyên Hàm, khiến cơ thể cô lạnh lẽo, cảm thấy Diệp Thanh Hà rất đáng sợ.
"Diệp Thanh Hà."
Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, thật ra cô không dám nhìn vào khuôn mặt của Diệp Thanh Hà, trong phòng khách không bật đèn, tối om như mực, không có lấy một tia sáng, chỉ có ánh đèn trắng phát ra từ chiếc điện thoại Diệp Thanh Hà đang cầm, ánh đèn kia chiếu rọi vào khuôn mặt của Diệp Thanh Hà, làm nổi bật lên sự méo mó vô cùng của nàng...
Thích Nguyên Hàm lần nữa hít sâu một hơi, nói: "Em... em có biết mình bây giờ đáng sợ bao nhiêu không?"
Khi nói, ánh mắt của Thích Nguyên Hàm theo bản năng dịch chuyển đi, hơi tránh né, Thích Nguyên Hàm thật sự sợ rồi, xuất phát từ bản năng của con người.
Sau khi Thích Nguyên Hàm dứt lời, Diệp Thanh Hà mới chậm rãi phản ứng lại, nàng cúi đầu, ngón tay chạm lên má nhấn xuống, xoa mấy cái, sau đó ngón tay siết chặt, giống như một thằng hề mất đi cảm xúc.
Bây giờ nàng càng giận dữ hơn, hoàn toàn không cười nổi.
Đều là lỗi của tên tìm tư liệu.
Ai bảo hắn điều tra, ai cho hắn cái quyền điều tra, không có đám người này, nàng chắc chắn sẽ không bị Thích Nguyên Hàm phát hiện ra, sẽ không bị Thích Nguyên Hàm nói là đáng sợ.
Vốn dĩ nàng giấu mình rất tốt.
Diệp Thanh Hà bí bách nói: "Chị, em không đáng sợ."
Giờ đây Thích Nguyên Hàm đang trong trạng thái sợ hãi và sốc, nghe thấy lời này cứ cảm thấy nó đã biến chất, cô rất hoang mang, không biết phải làm như thế nào với Diệp Thanh Hà.
Quá đột rồi rồi.
Hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng.
Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà một cái, cơ thể luôn đắm chìm vào cảm giác sợ hãi, thúc giục cô, bảo cô nhanh chóng chạy khỏi, cách xa Diệp Thanh Hà.
Nhón chân khẽ lùi ra sau, vẫn không rời đi.
Cô hỏi Diệp Thanh Hà, "Em vừa gọi điện cho ai?"
Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, vẻ mặt khủng bố kia cuối cùng cũng tan rã, nàng rũ mắt, rất hoảng loạn mà nói: "Với, với Kha Quốc Diễu, gọi điện thoại."
Nàng muốn bước lại gần, Thích Nguyên Hàm vẫn hẹt "Dừng lại", chỉ vào chỗ nàng đứng, nói: "Em đứng đó đừng di chuyển."
Thích Nguyên Hàm không dám gần nàng, nguyên nhân tâm lý là một mặt, còn một mặt nữa là, chỉ cần Diệp Thanh Hà đi đến, cô sẽ mềm lòng ngay, cô có khả năng sẽ bị tư tưởng lệch lạc của Diệp Thanh Hà thuyết phục.
Nhưng, trạng thái này của Diệp Thanh Hà chắc chắn không đúng, cô phải điều chỉnh cái trạng thái này.
Cô ra vẻ rất nghiêm khắc, nâng cao giọng mình lên nói: "Sau khi nói rõ mọi chuyện, em hãy bước đến."
Diệp Thanh Hà mím môi.
Nàng vẫn còn mặc chiếc váy ngủ tơ lụa màu đen, chỉ có hai mảnh mỏng manh, làm gì chịu được cái lạnh lẽo trong phòng khách, Thích Nguyên Hàm quay về phòng nhặt chiếc áo phao dưới đất lên.
Lúc quay lại, vừa vặn phát hiện ra Diệp Thanh Hà hơi xích lên trước, Diệp Thanh Hà bị bắt quả tang, cắn môi lùi ra sau, Thích Nguyên Hàm vứt áo cho nàng, "Mặc lên."
Thích Nguyên Hàm mà không hẹt nàng, nàng như không thấy lạnh, chậm rãi mặc áo vào, nàng kéo khóa áo xong, giải thích nói: "Chị đừng giận, cũng đừng sợ em, sau này em không nói chuyện như thế nữa, vừa rồi em giận quá, không kiềm chế nổi mới chửi người, thật đấy."
Thích Nguyên Hàm cũng không phải con ngốc, cô có thể phân biệt rõ ràng là nói thật hay giả dối, Diệp Thanh Hà càng như vậy, giọng điệu càng nhẹ nhàng bay bổng, càng ghê rợn.
Thích Nguyên Hàm nói: "Trừng phạt một người có rất nhiều cách, em có thể báo thù người ta, nhưng em không thể làm chuyện phạm pháp, không được kéo mình vào trong, biết chưa?"
Nói xong, cô cảm thấy bản thân còn chưa nói chuẩn, chưa dạy bảo tốt, có lẽ Diệp Thanh Hà sẽ dùng tất cả những gì gọi là "Hợp pháp", để khiến người ta tàn tật.
Thích Nguyên Hàm yên lặng hít thở, nghĩ xem nên nói như thế nào.
Diệp Thanh Hà gật đầu, nàng tiếp tục giải thích nói: "Em chỉ là tức hư đầu, em buộc miệng nói, em chưa từng nghĩ đến việc gϊếŧ người, thật đó."
Thích Nguyên Hàm nói: "Em cam đoan."
"Em cam đoan sẽ không làm ra loại chuyện này." Diệp Thanh Hà giơ bốn ngón tay lên, rất chân thành mà nói: "Chị, em cam đoan sẽ không làm mấy chuyện gϊếŧ người phóng hỏa."
"Tàn tật cũng không được." Thích Nguyên Hàm bổ sung thêm một câu, "Nếu như người khác không đồng ý giải hòa, em vẫn phải trả giá bằng pháp luật."
"Em thề, em nghe lời chị." Diệp Thanh Hà nói rất chân thành.
Thích Nguyên Hàm nhìn dáng vẻ của nàng, cô cũng không thể làm gì Diệp Thanh Hà, chỉ rất bất lực, cô chỉ còn cách mở cửa ra, "Vào đi."
Cô quay về giường lần nữa, ngồi ở đầu giường, đợi Diệp Thanh Hà đi vào đóng cửa lại cô mới nằm xuống.
Đèn ở đầu giường chưa tắt, Thích Nguyên Hàm nằm nghiêng người ngủ, quay lưng lại với Diệp Thanh Hà, không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu, cô hỏi: "Là bởi vì sấp tư liệu kia sao? Xin lỗi, chưa hỏi ý kiến của em, đã hấp tấp đi điều tra danh tính của em."
Người ở sau lưng không lên tiếng, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, Diệp Thanh Hà nhắm mắt, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, im lặng mà chìm vào giấc ngủ.
Nàng nhắm tịt mắt, đôi lông mi cong khẽ.
Lúc Thích Nguyên Hàm quay người, nàng lại mở mắt ra.
Cả một buổi tối này, Thích Nguyên Hàm hoàn toàn không ngủ được.
Bị Diệp Thanh Hà dọa sợ.
Không dễ gì mới chợp mắt được một lúc, đầu óc mê man mơ phải ác mộng, cô mơ thấy nhà họ Chu sụp đổ, cô thành công trong sự nghiệp, mỗi ngày trôi qua rất ngọt ngào, rồi cô đi tham dự hôn lễ.
Trước đó cô còn tỉnh táo biết rằng mình tham dự hôn lễ của ai, là hôn lễ của Thẩm Dao Ngọc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên biến thành hôn lễ của chính cô, cô mặc váy cưới, rất thiêng liêng thuần khiết, vạt váy đính châu báu, cô đi trên thảm đỏ, hoa bay đầy trời, cô còn nói chuyện vui vẻ với bạn mình.
Một đoàn người cảnh sát đột nhiên lao vào, nói rằng người yêu của cô là thủ phạm gϊếŧ người, còn là sát nhân gϊếŧ người liên hoàn, sau đó cho cô xem ảnh của nạn nhân, phía trước là mấy bức ảnh người nước ngoài, phía sau là bức ảnh trắng đen của nhà họ Chu.
Đương nhiên Thích Nguyên Hàm không tin, cô luôn miệng giải thích với cảnh sát, nhưng cảnh sát vẫn bắt người đi. Cô chạy đến thảm đỏ, nhìn thấy Diệp Thanh Hà ngồi trên chiếc xe cảnh sát, mặc váy cưới màu đen, trên cổ tay đeo còng tay, Diệp Thanh Hà quay đầu nói gì đó, cô không nghe rõ, xe đã chạy đi.
Cho dù cô loáng thoáng biết được đây là mơ, cô vẫn rất hoảng sợ, liều mạng chạy, liều mạng đuổi theo, cô càng đuổi xe chạy càng xa, thật sự không chạy theo nổi, cô liền tỉnh lại.
Trên cổ Thích Nguyên Hàm đổ một tầng mồ hôi.
Cô lau qua loa, lại thấy chân tê dại, dáng ngủ của Diệp Thanh Hà rất ngang ngược, dính chặt lấy cô, đè tê cả chân của cô.
Thích Nguyên Hàm khẽ đẩy nàng ra một chút, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, quay về phòng cô cầm điện thoại tìm kiếm giải mã giấc mơ, hỏi: [Mơ thấy ngày kết hôn, người yêu là sát nhân bị bắt đi, là điềm gì]
Bên trên viết một chữ "Hung" to đùng, nói rằng cô có tướng mất của, sẽ bị tiểu nhân hãm hại, phải tránh những màu gì những người cầm tinh con gì.
Thích Nguyên Hàm không phải một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, cô không tin ma quỷ, nhưng tin vận may, dù sao cô cũng là nhà kinh doanh, ít nhiều sẽ tin vào cái này.
Cô đặt điện thoại xuống, lại nằm nghỉ lưng.
Đến khi trời sáng, Thích Nguyên Hàm soi gương, cả đêm run rẩy sợ hãi, không có sức sống gì cả.
Cô xuống tầng liền nhìn thấy Diệp Thanh Hà ngồi trên sàn, bên cạnh có băng dính cùng lọ keo dán, nàng đang dán lại bông hoa hồng kia, rất cẩn thận, nhưng cánh hoa đã bị bóp nát, làm sao có thể sửa được chứ?
Thích Nguyên Hàm đứng bên cạnh, rất bất đắc dĩ, nói: "Hôm nay chị không đi làm nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm, thuận tiện lượn vài vòng."
"Vâng." Diệp Thanh Hà cúi đầu đặt hoa xuống.
Đôi khi con người sẽ làm rất nhiều việc kỳ lạ, một bông hoa đã nát là nát rồi, làm gì mà phải đi dán lại nó, như thế trông sẽ có tình cảm hơn sao?
Thích Nguyên Hàm đi giày xong, quay đầu nói: "Em còn không động đậy, chị đi mình đấy."
Diệp Thanh Hà lập tức đứng dậy, để hoa lên bàn, nàng nhanh chóng sửa soạn bản thân, hỏi: "Chúng ta đi ăn cơm ở đâu?"
Thích Nguyên Hàm còn chưa nghĩ ra, xuống lầu lấy xe, cô thắt dây an toàn xong, đợi Diệp Thanh Hà ngồi vào mới chỉnh dẫn đường. Thích Nguyên Hàm lại đi đến tiệm hoa hôm qua, cô mua một bó hoa hồng Amnesia lớn, đẹp hơn nhiều bông hoa hôm qua, cô đưa cho Diệp Thanh Hà, "Cho em."
Hương hoa lan tỏa khắp nơi, trong xe tràn ngập mùi hương, Diệp Thanh Hà cúi đầu ngửi, ngón tay vuốt ve lên cánh hoa, cực kỳ trân trọng.
Thích Nguyên Hàm liếc trộm mấy cái, thật sự không thể liên hệ nàng của hiện tại, với cái người của đêm qua.
Xe dừng lại ở một nhà hàng Nhật gần đó, hai người cùng đi vào, Diệp Thanh Hà không bỏ hoa xuống, luôn ôm khư khư đi vào nhà hàng, sau đó để lên bàn.
Gọi món xong, khi bắt đầu ăn, Thích Nguyên Hàm mới nói: "Hôm qua em đột nhiên như vậy... là tại sao? Sợ người khác điều tra được danh tính của em sao?"
Diệp Thanh Hà cúi đầu, bí bách nói: "Thực sự không muốn."
Không đợi Thích Nguyên Hàm hỏi tại sao, nàng lại ngẩng đầu lên, nói: "Con người em làm chuyện gì cũng rất bốc đồng, ngày trước mắc chứng nổi loạn, tính cách không hề tốt, cạy vào nhà có tiền, đi đến đâu đắc tội người ta đến đó, không biết cách kiềm chế. Sau này em kiểm điểm lại bản thân, cảm thấy mình tồi tệ quá, nên không muốn người khác biết được."
Thích Nguyên Hàm hé miệng, Diệp Thanh Hà lại nói: "Chủ yếu là sợ chị phát hiện ra, cho rằng phẩm hạnh của em không đàng hoàng, không qua lại với em nữa. Những người ở bên cạnh chị đều rất tốt, em tất nhiên là không đủ tư cách."
"Nghĩ cả một đêm nhỉ?" Thích Nguyên Hàm bực bội nói: "Nói lưu loát như vậy, không biết được mấy phần thật."
"Hoàn toàn thật." Diệp Thanh Hà nói: "Em biết trước đây em rất tồi tệ. Em xin lỗi, em luôn giấu giếm thân phận của mình."
Nàng đặt đũa trong tay xuống, dường như muốn Thích Nguyên Hàm phán xét nàng.
Thích Nguyên Hàm không trực tiếp đưa ra lời đáp án phán xét, cô đã nghĩ cả một đêm nên nói cái gì, thế mà bây giờ không có lấy một câu dùng được, cô hỏi: "Chị có một câu hỏi, cực kỳ tò mò."
Diệp Thanh Hà hỏi: "Câu hỏi gì?"
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Vì sao em lại dùng tên của chị mình?"
Thật ra cô muốn hỏi xem có phải Diệp Thanh Hà yêu chị gái hay không, xem cô là thế thân, lần nào Diệp Thanh Hà cũng gọi cô tiếng chị ngọt ngào như thế, cô không tin được nữa.
Diệp Thanh Hà nói: "Nói ra sợ chị cười em."
"Em nói đi." Thích Nguyên Hàm ăn một miếng sushi.
Diệp Thanh Hà nói: "Lúc em ra nước ngoài, là muốn sống thật tốt, tích cực học hành, ngoan ngoãn, trở thành một người vừa có đức vừa có tài, nhưng..."
Nàng ngập ngừng nói: "Nhưng, không ngờ em càng lớn càng lệch lạc."
Thích Nguyên Hàm suýt nữa sặc sushi, có ai nhận xét bản thân mình như vậy không, khóe miệng cô động đậy, rất muốn cười, nhưng cô nhịn được.
"Đợi đến lúc em tỉnh táo lại thì đã thành cái dạng này rồi, không quay về được nữa, về nước thì em tính bắt đầu làm lại từ đầu." Diệp Thanh Hà nói rất thật lòng, luôn nhìn Thích Nguyên Hàm, hận không thể moi tim ra cho Thích Nguyên Hàm, khiến Thích Nguyên Hàm tin những gì nàng nói là thật.
Thích Nguyên Hàm còn có một câu hỏi muốn hỏi, cô thấp giọng nói: "Chị gái của em qua đời rồi?"
Diệp Thanh Hà ừm một tiếng, nàng không để lộ bất cứ cảm xúc đau thương nào, gắp thịt bỏ vào nồi đá, lật chiên hai mặt, đợi miếng thịt chậm chạp chuyển màu, nàng nói: "Ừm, qua đời rồi, bị bố chị ấy xử phạt, chị ấy đứng ngoài cửa cả một đêm, không cho ăn, sau đó đột tử, ngày trước chúng em rất thân, chị ấy là một người chị tốt."
Thích Nguyên Hàm nghe thế có hơi khó chịu, cô vốn muốn dạy dỗ Diệp Thanh Hà không nên đâm ba mình như vậy, nhưng cô nghĩ lại, cảm thấy mình không có tư cách dạy đời Diệp Thanh Hà, có một số người một số chuyện một số nỗi đau, không phải cứ một hai câu là có thể xoa dịu hết.
Chưa trải qua nỗi đau của họ, đừng khuyên họ lương thiện.
Cô thậm chí nghĩ rằng, đâm thì đâm thôi, loại người đó tốt nhất là cả đời đừng hòng ra khỏi tù. Haizz, nghĩ thế, tam quan của chính cô cũng không đúng đắn cho lắm.
Diệp Thanh Hà như vạch áo cho người xem lưng, chủ động nói: "Em sống cùng với ông bà ngoại, sau đó ông bà ngoại em mất, người nhà họ Đoàn đến đón em ra nước ngoài."
"Thế nên mười ba tuổi em đã ra nước ngoài rồi?" Thích Nguyên Hàm nói.
"Ừm. Bỏ học một học kỳ, không ai quản lý em, vì ông bà ngoại em mất rồi mà. Sau đó lúc em phải đi gϊếŧ chết ba em..."
"E hèm." Thích Nguyên Hàm nhìn nàng.
Diệp Thanh Hà kiềm chế lại cảm xúc, "Lúc đó nhà họ Đoàn biết được tình hình của em, họ liền đón em đi."
"Vậy ông nội em đối xử với em như thế nào?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
Diệp Thanh Hà trả lời, "Cũng tốt."
Tình trạng mà Thích Nguyên Hàm muốn biết, cơ bản đều biết rồi.
Cô nhìn Diệp Thanh Hà, khẽ nói: "Những chuyện em làm trước đây, chị không nhận xét là đúng hay sai, chỉ mong sau này em đừng làm những chuyện cực đoan như vậy, đối phó với một người có thể dùng rất nhiều cách, không nhất thiết phải đi đến bước đường cùng."
Nói kiểu này bàng quang quá, mắt nhắm mắt mở kìa, sợ Diệp Thanh Hà không tiếp thu được, cô đổi cách nói khác, "Chị không muốn em dùng cách này báo thù người khác, bởi vì một khi em ra tay, em thật sự đánh tàn tật gϊếŧ chết người ta, ấp ủ thành cục diện không thể cứu vãn, em phải đi ngồi tù, em còn trẻ, em không nên vào tù, hiểu không?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, "Hiểu rồi, chị không muốn em ngồi tù."
Nói nhiều như vậy, nhưng sao em ấy nghe lọt tai được mỗi câu này thế?
Thích Nguyên Hàm nghĩ, sau này cô không nên nuôi con nữa, lớn bằng này còn khó dạy, nhỏ càng khó dạy hơn.
Diệp Thanh Hà rụt rè hỏi: "Chị không trách em sao?"
Giọng nói của Thích Nguyên Hàm dịu dàng, lại có phần bất lực nói: "Trách chứ, dù sao em cũng giấu chị, nhưng chị nghĩ lại thì em cũng chưa làm chuyện gì tổn thương đến chị..."
Chiếc đũa gắp thức ăn của Diệp Thanh Hà khựng lại, có hơi khó khăn mà lật miếng thịt, nàng lại ăn miếng Sashimi, gắp cho Thích Nguyên Hàm hai miếng.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy mình không khí thế gì cả, lại nhấn mạnh, "Nhưng mà vẫn phải trừng phạt em, không thì em sẽ có tâm lý gặp may."
Đôi mắt của Diệp Thanh Hà lập tức sáng rực, chậm rãi đứng lên.
"Em rốt cuộc nghĩ cái gì vậy hả?" Thích Nguyên Hàm ngây dại người, hoài nghi nàng vừa rồi chỉ qua quít với mình thôi, chẳng có hối hận biết sai tý nào.
Diệp Thanh Hà ồ một tiếng, nàng ngồi xuống, vẻ mặt còn rất tiếc nuối kia.
Thích Nguyên Hàm nhìn nàng, muốn đánh người rồi. Có lẽ là đã từng chứng kiến vẻ điên dại của Diệp Thanh Hà, nên cô rất mẫn cảm với vẻ mặt của Diệp Thanh Hà, luôn cảm thấy Diệp Thanh Hà cố ý diễn, diễn ra dáng vẻ ngoan ngoãn, để lừa lọc cô.
Cô sáp đến một chút, nhìn khuôn mặt của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng sáp đến, cho cô nhìn, hỏi: "Sao thế ạ? Có gì muốn biết sao?"
Thích Nguyên Hàm giơ tay véo mặt nàng, nói: "Những chuyện em đã làm, chị sẽ không đứng trên đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích em, nhưng nếu như em còn muốn ở bên chị, thì không thể tiếp tục làm những chuyện như thế, nếu như em không thay đổi, bây giờ chuyển ra ngay lập tức, sau này chị cũng sẽ không vào tù thăm em."
"Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm tổn thương chị." Diệp Thanh Hà nói rất nghiêm túc, nhả ra từng chữa một, như đang thề với cô.
Thích Nguyên Hàm đưa tay nhéo mặt nàng, Diệp Thanh Hà hỏi: "Thế này là trừng phạt rồi sao?"
Tất nhiên là không được, không ngứa không đau gì cả, Diệp Thanh Hà chắc chắn không ghi nhớ, hai tay Thích Nguyên Hàm cùng véo, cô còn ác độc bổ sung thêm một câu, "Cắt tiền tiêu vặt, chị sẽ không cho em thêm đồng nào nữa."
"... Ồ, vâng ạ." Diệp Thanh Hà đáp.
Thích Nguyên Hàm nói xong, cảm thấy bản thân có hơi ấu trĩ. Diệp Thanh Hà vẫn còn là Diệp Thanh Hà trước đây sao, không phải nữa, bây giờ nàng là cháu gái của Twind.
Cô bưng trà uống một ngụm, một ngụm uống đến đáy. Nghe thấy Diệp Thanh Hà khẽ thở dài, "Vậy sau này em chỉ có thể tiết kiệm thôi."
Thích Nguyên Hàm hết cách, "Có bảo em mời chị ăn cơm đâu."
"Ăn cơm thì đủ tiền mời, em xem còn bao nhiêu tiền." Diệp Thanh Hà lấy điện thoại ra, nhấn vào Alipay và ví tiền trên Wechat, tính đi tính lại.
Thích Nguyên Hàm chống cằm, cô là cháu gái của Twind đấy, người thừa kế đấy, ngồi đấy mà giả nghèo với tôi.
Cô động đậy bờ môi, nói: "Diệp Thanh Hà, vừa rồi chị không hề đùa với em."
Dùng xong bữa, Thích Nguyên Hàm không về thẳng nhà, cô định lái xe đưa Diệp Thanh Hà đi chơi, dẫn nàng đi giải sầu, xem xem thế giới tươi đẹp biết bao nhiêu.
Cô gửi tin nhắn cho Bách Dư Nhu, lại xin nghỉ thêm vài ngày.
Bách Dư Nhu tò mò hỏi cô sao rồi, hỏi cô có phải đã cãi nhau với Diệp Thanh Hà hay không.
Giải thích thế nào nhỉ.
Bách Dư Nhu chắc chắn tưởng cô đang giận Diệp Thanh Hà, cô đang cãi nhau với Diệp Thanh Hà, theo lý thuyết, đây mới là tình tiết thông thường.
Thực tế thì, ngược lại cô lại đi chăm sóc tâm tình của Diệp Thanh Hà, khá là vô lý, đại khái là trên thế giới chẳng có tình tiết lột vỏ bọc nào phát triển như vậy cả.
Thôi bỏ đi, cô cũng muốn thư giãn tâm trạng của mình, cô cũng rất rối bời.
Để cô suy nghĩ thêm đi.
Thích Nguyên Hàm đưa Diệp Thanh Hà lượn khắp thành phố, đầu tiên là dẫn nàng đi xem đâu là sản nghiệp của tập đoàn Đường Nguyên, mang đậm chất dẫn mỹ nhân đi ngắm nhìn giang sơn.
Hai người đến khu vui chơi, khu mới mở dạo gần đây, người đông cực kỳ, vừa mới bước vào Thích Nguyên Hàm đã hối hận, mua lối dành cho khách vip còn phải đợi.
Trò mới ra quá nguy hiểm, Thích Nguyên Hàm chơi một ván là không muốn chơi nữa, ngược lại Diệp Thanh Hà dồi dào phấn khích, chơi tàu siêu tốc cùng đu quay dây văng, trong lòng Thích Nguyên Hàm báo động cảnh giác, cho rằng thế này kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá, có khả năng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cảm xúc tiêu cực của nàng.
Mấy nhân cách chống đối xã hội kia, không phải thích mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ bạo lực như này sao.
Thích Nguyên Hàm vội vàng kéo nàng sang khuôn viên trò chơi trẻ em, ngắm nhìn những chú bọt biển tinh nghịch màu vàng, chú mèo Poko màu xanh, mặc dù rất nhiều trò họ không chơi được, nhưng lắng nghe những tiếng cười xung quanh, rất thư giãn tâm trạng nha.
Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Em có thể chơi trò chụp ảnh cùng thần tượng, chị chụp cho em."
Diệp Thanh Hà nói một tiếng vâng, đứng ở đó, cố ý dùng hai ngón tay làm hình dạng khẩu súng, híp mắt, giống như một nữ đặc công vô tình ngầu lòi, giơ súng ra.
Thích Nguyên Hàm cầm máy ảnh mới mua, nhấn nút chụp mấy lần, cho rằng sau này có thể rửa ảnh ra treo lên tường được đấy, cũng đẹp phết.
Ngày thứ bảy hai người ra ngoài chơi, Thích Nguyên Hàm chứng thực không cảm nhận được khí thế chèn ép người kiểu điên cuồng nữa, cô mới chở Diệp Thanh Hà về nhà.
Bó hoa hồng Amnesia mua lần trước, được Diệp Thanh Hà cắm vào lọ đặt ở đầu giường rồi.
Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Trong nhà có khung ảnh không?"
Diệp Thanh hà ở dưới tầng dọn dẹp đồ đạc không trả lời cô, cô nhớ ra ngày trước trong phòng đọc sách có mấy cái để không, nên đến đọc phòng sách lấy, mở ngăn kéo ra.
Không biết có phải hoa để ở trong ngăn kéo, sẽ kích nổ một loại cảm xúc gì đó kỳ lạ không, thế mà cô lại thấy bông hoa hồng lần trước ở bên trong.
Diệp Thanh Hà ấy thế mà đã ép nó thành hoa khô, dùng keo dính lên cho vào khung ảnh, vốn là loại hoa phong cách Gothic cổ, sau khi phơi khô màu sắc đậm hơn chút, bây giờ bỏ vào khung ảnh cứ thấy kỳ kỳ.
Rất có cảm giác nghệ thuật, chỉ là ứ ám quá, Thích Nguyên Hàm nhấn ấn đường, cuối cùng vẫn cho rằng không nên treo lên tường thì tốt hơn.
Cô lấy hoa ở bên trong ra, rồi bỏ ảnh chụp hai ngày nay vào, đính lại, treo lên tường.
Lúc này, Diệp Thanh Hà mở tư kiệu trong kẹp tài liệu ra, nàng kéo từng trang từng trang bên trong, sau đó dùng kéo cắt nát, vốn muốn thiêu rụi sạch, không để lại bất kỳ dấu vết nào, nàng đốt một trang nhận ra mùi có hơi nồng, chỉ đành cắt nát.
Xử lý sạch sẽ xong, nàng phủi những mảnh vụn trên người, lên tầng tìm Thích Nguyên Hàm, nhìn thấy tấm ảnh Thích Nguyên Hàm treo, có hơi bất mãn.
Nàng khẽ nhón chân, lấy khung ảnh xuống, bỏ thêm tấm ảnh chụp chung của hai người vào, lúc đó nàng đang chụp ảnh cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không thích đối diện với ống kính, quay đầu đi. Nàng đưa máy ảnh cho người đi đường, vòng qua hôn lên môi của Thích Nguyên Hàm.
Người đi đường bắt cảnh chụp rất tốt, hai người rất thân mật.
Thích Nguyên Hàm thấy xấu hổ, tối đến lén lấy xuống, nhưng mà sáng dậy, cô lại thấy bức ảnh đã được bỏ lại, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cô không chơi lại được Diệp Thanh Hà.
Nghỉ ngơi vài ngày, Thích Nguyên Hàm phải về đi làm ở công ty, qua tuần này, là chuẩn bị đón tết, cô phải chuẩn bị cho thật kỹ càng.
Cô không dám để Diệp Thanh Hà ở nhà, đầu tiên là hỏi Diệp Thanh Hà có đi làm hay không, xác định Diệp Thanh Hà không đến GM, cô mới hốt nàng đến công ty.
Nhưng họp thì không tiện, không thì cô cũng lôi theo Diệp Thanh Hà rồi. Bách Dư Nhu cười nhạo cô, nói: "Cô đúng là khiến tôi mở mang con mắt đấy, tôi còn tưởng em ta sẽ sợ cô, không ngờ ngược lại là cô."
Thích Nguyên Hàm nói: "Cô không thấy vẻ mặt hôm đó của em ấy."
Hai ngày nay cô luôn mơ thấy, vẻ mặt kia của Diệp Thanh Hà, mơ thấy Diệp Thanh Hà đi gϊếŧ người, khiến tinh thần của cô sắp sụp đổ rồi đây.
Thích Nguyên Hàm mở cửa văn phòng ra, không nhìn thấy Diệp Thanh Hà, chỉ nhìn thấy Bạch Uyển Lộ, cô vội hỏi: "Diệp Thanh Hà đâu?"
"Cô ấy đi pha cà phê rồi." Bạch Uyển Lộ nói, "Tôi đi kêu."
Bách Dư Nhu nói: "Thích tổng, cô thật sự rất căng thẳng."
Thích Nguyên Hàm ngẫm nghĩ giây lát, rất ngiêm túc mà nói với Bách Dư Nhu: "Cô đừng nói chuyện cô giúp tôi điều tra Twind ra."
"Yên tâm, tôi không lắm lời như vậy, không ai biết được danh tính của Diệp Thanh Hà." Bách Dư Nhu biết giữ chừng mực, về nhà cô ấy đã suy nghĩ kỹ, bây giờ công ty không nên xuất đầu lộ diện, lặng lẽ phát triển có thể tránh được nhiều rủi ro.
"Vậy thì tốt." Thích Nguyên Hàm yên tâm rồi, thở phào một hơi.
Bách Dư Nhu lại nói: "Có điều, sáng nay Diệp Thanh Hà có hỏi, hỏi có phải là tôi đã điều tra tư liệu về em ta không, hỏi tôi lấy thông tin từ đâu."
Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy, vẻ mặt mệt mỏi.
"Sao thế?" Bách Dư Nhu khó hiểu.
Thích Nguyên Hàm mệt nhọc cười, hỏi: "Cô nói với em ấy như thế nào? Có thấy chỗ nào không bình thường không?"
Bách Dư Nhu nhớ lại, là lúc sáng nay cô ấy đến, Diệp Thanh Hà đột nhiên hỏi, cô ấy nghĩ mình cũng chẳng cần thiết phải nói dối, nên thừa nhận rồi.
Về cái không bình thường mà Thích Nguyên Hàm nói.
Bách Dư Nhu cười lên, "Em ta có lần nào bình thường à? Chắc cô không nhận ra, kỳ thực em ta..." Đang nói, cô ấy lại dừng lại, thôi bỏ đi, nói cái này ra làm gì, Thích Nguyên Hàm chắc chắn sẽ nói giúp Diệp Thanh Hà.
Thường ngày Thích Nguyên Hàm rất bao che, chỉ cần là người đối tốt với cô, cô sẽ không nghe bất cứ lời nói xấu nào từ người khác, với Diệp Thanh Hà càng như vậy.
Lần này Thích Nguyên Hàm không lên tiếng bênh vực nói: "Sắp tới cô đừng tiếp xúc với em ấy, cố gắng tránh mặt em ấy, tâm trạng dạo này của em ấy không bình thường, cách làm có khả năng tương đối cực đoan."
Cơn điên của Diệp Thanh Hà, khiến cô bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Bách Dư Nhu hỏi: "Hai người cãi nhau rồi?"
Thích Nguyên Hàm trầm mặc, "Không."
Bách Dư Nhu nói trúng tim đen mà chỉ rõ ra, "Con tim rối bời nhờ."
"Không thể nói như vậy." Giọng điệu của Thích Nguyên Hàm nhẹ hơn, "Tôi chỉ có hơi rối, để tôi điều chỉnh lại."
Thích Nguyên Hàm có thể làm sao được chứ.
Cô cũng không có cách nào.
Giây phút Diệp Thanh Hà dọa cô sợ.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là, sao Diệp Thanh Hà có thể nghĩ như vậy được chứ, ý nghĩ của nàng sao có thể điên cuồng đến vậy, cô không thể để nàng điên như vậy.
Sau đó, cô còn nghĩ: Có phải mình đã dọa em ấy rồi không.
Cô cũng cảm thấy lòng bao dung của mình quá kỳ quái, thực sự kỳ quái đến liều lĩnh, đến ngay cả bản thân cô cũng không chấp nhận nổi.
Bây giờ chỉ có thể luôn canh trừng Diệp Thanh Hà, cô không phải nhà giáo dục, cô chỉ có thể uốn nắn lại Diệp Thanh Hà theo tiêu chuẩn của mình.
Chắc là đã có tình cảm, nên không thể không gánh vác nàng.