Ngày hôm sau, nhiệt độ không hề giảm, vẫn rất lạnh.
Vào lúc ở nơi khác còn chưa kịp đón tuyết, nơi đây tuyết đã rơi vài lần, đáng tiếc là họ không kịp đón tuyết đầu mùa, nhưng lại đón mùa lạnh nhất trong năm.
Bỏ trốn cùng người yêu giữa đêm quá dằn vặt người, còn ở trên giường bị đồ nhỏ kia giày vò rất lâu, người mệt rã rời. Hai người đang ngủ say, bị cú điện thoại của nhân viên phục vụ gọi đến đánh thức, nhân viên hỏi họ có cần dọn dẹp phòng không.
Dọn dẹp phòng chỉ là cái cớ, thật ra là khách sạn muốn lấy lại phòng. Thích Nguyên Hàm còn chưa ngủ đủ, nằm nghiêng trên giường đẩy Diệp Thanh Hà, để nàng đi xử lý.
Diệp Thanh Hà nhận điện thoại, nói lí nhí không rõ, Diệp Thanh Hà lại ngả đầu ngủ tiếp, cho đến khi phục vụ nhấn chuông phòng lia lịa, Thích Nguyên Hàm nghe thấy rất bực, tóm lấy chăn kéo qua đầu.
Họ ở trong phòng khách sạn tổng thống, một ngày hàng chục nghìn, khách sạn cũng không phải đi làm từ thiện.
Diệp Thanh Hà bò dậy, nàng khoác chiếc áo phao, mơ mơ màng màng mà rời giường, chân đạp lên cái gì đó, rung tê cả bàn chân nàng.
Trong phòng rất lộn xộn, hôm qua không còn sức để dọn dẹp.
Diệp Thanh Hà trả tiền xong, quay về chuẩn bị ngủ tiếp, Thích Nguyên Hàm hé mắt nhìn nàng, đôi đồng tử đỏ hồng.
Thích Nguyên Hàm kéo chăn ra, đợi người nằm xuống, cô đưa tay ôm lấy nàng, kéo vào lòng làm gối ôm hình người, nói: "Lạnh cóng rồi, buốt thật, ngủ mau."
Giờ giấc sinh học của hai người đã bị trận điên cuồng đêm qua làm đảo lộn, một là họ không động tay không động người, hoặc là dằn vặt nhau đến rã rời chân tay.
Ngủ thêm hai tiếng nữa, Thích Nguyên Hàm mới cầm đồng hồ đặt nơi đầu giường lên xem, một giờ chiều, cô xoa mặt.
Cô tìm quần áo một lúc, mới nhận ra, hôm qua bản thân để trần.
Diệp Thanh Hà trở mình, giọng khàn khàn, "Trong vali của em còn bộ mới, chị lấy mặc đi."
"Sao em không nói sớm." Thích Nguyên Hàm cằn nhằn đôi câu, đi lại vali xem, Diệp Thanh Hà rất biết cách sắp xếp, quần áo nhét vào trong túi, sau đó rút hết không khí bên trong, bỏ vào vali, có thể tiết kiệm không ít không gian."
Thích Nguyên Hàm mở túi ra, hỏi: "Cái nào mới?"
"Màu hồng, màu chị thích nhất." Diệp Thanh Hà nói.
"Nói vớ vẩn gì thế... Em mới thích màu hồng nhất ấy." Thích Nguyên Hàm cầm đồ vào phòng tắm thay, nghĩ thầm bản thân mặc màu gì cũng được, cô sẽ không kén chọn màu sắc, chỉ chọn cách thiết kế nào đẹp.
Cô soi gương tán thưởng, kiểu vải tulle, một phiến lá nho nhỏ, không giống kiểu cách mặc mùa đông, trông rất quyến rũ. Tán thưởng một hồi, cô nghe thấy Diệp Thanh Hà gọi ở ngoài kia, có người gọi điện thoại cho cô, tên viết tắt chữ cái, hỏi cô có nhận không.
Thích Nguyên Hàm lại khoác áo choàng tắm, đi đến ngồi bên giường, Bách Dư Nhu gọi đến, cô gọi điện lại.
Bách Dư Nhu nói: "Thích tổng, rốt cuộc cô đang ở đâu, tôi hóng gió lạnh rát cả mặt, cô còn không lên máy bay, tôi đóng băng ở sân bay luôn đấy."
"Sao cô đến sớm vậy?" Thích Nguyên Hàm hỏi, cảm giác trên vai khẽ nặng, quay đầu nhìn, nhận ra Diệp Thanh Hà đang trườn lên vai cô.
Bách Dư Nhu nói: "Không phải hôm qua cô nhắn tin bảo tôi dẫn người đến sân bay đón hay sao, còn nói hôm nay đến sớm chút, tránh bị người của Chu Vĩ Xuyên bắt được. Với lại bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô nhìn đồng hồ xem."
"..."
Đúng vậy, nhưng ngày hôm qua cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thích Nguyên Hàm khẽ ngây người, cảm thấy rất có lỗi với Bách Dư Nhu, hỏi: "Bây giờ cô đang ở sân bay hả?"
"Không thì sao?" Bách Dư Nhu hỏi lại, cô ấy hắt hơi một cái, "Bây giờ cô có thể đến sân bay được không? Có thể lên chuyến bay sớm nhất buổi chiều mà quay về được không? Nếu như không thể, làm ơn thông báo trước, tôi tìm người thay ca, ở đây lạnh quá."
"Buổi chiều có khi không được." Thích Nguyên Hàm vừa nói vừa đập cái tay của Diệp Thanh Hà ra, lần nào Diệp Thanh Hà ngủ dậy cũng rất dính người, cứ phải dính lên người cô, tay thò vào quần áo cô.
Bách Dư Nhu nghi hoặc mà ừ một tiếng, vài giây sau, cô ấy hỏi: "Có người bên cạnh cô?"
Thích Nguyên Hàm sững sờ giây lát, Diệp Thanh Hà lập tức được đằng chân lên đằng đầu, cực kỳ phách lối. Thích Nguyên Hàm ưm một tiếng, Bách Dư Nhu ở đầu bên kia sửng sốt nhẹ, giọng điệu thăm dò nói: "Không phải cô... làm chuyện gì nguy hiểm đấy chứ?"
Bách Dư Nhu rất thông minh, có một vài chuyện không giấu được cô ấy, Thích Nguyên Hàm vừa bị Diệp Thanh Hà làm cho không hé miệng được, lại không đẩy nàng ra được, còn vừa bị Bách Dư Nhu nhìn thấu tâm tư, rất ngượng ngùng.
Cô cắn môi trừng Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà càng hăng hái, vòng tay qua cổ cô cắn tai cô, như cắn đến nghiện.
"Ngày mai về được chứ?" Giọng nói Bách Dư Nhu thêm vài phần nghiêm túc, "Bây giờ cá đã bắt đầu cắn câu, phải để cô quay về vây lưới."
"Được." Hơi thở của Thích Nguyên Hàm không đều cho lắm, Bách Dư Nhu nghe hiểu, cô nhấn mạnh, "Ngày mai tôi nhất định sẽ về."
Cô nói xong, khuỷu tay không cẩn thận thục phải Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà shh một tiếng, cô vội hỏi: "Không sao chứ."
Giọng điệu của Bách Dư Nhu lập tức nghiêm túc, siêu nghiêm chỉnh mà nói: "Mong là vậy, ngày mai cô lên máy bay thì gọi cho tôi."
Thích Nguyên Hàm cúp máy xong bị Diệp Thanh Hà lật nhào trên giường, Diệp Thanh Hà ngồi trên eo cô, Thích Nguyên Hàm nói: "Làm gì đó, còn chưa đánh răng rửa mặt."
Diệp Thanh Hà tán thưởng mà nhìn cô: "Chị mặc đồ lót của em đẹp đấy, quyến rũ thật sự."
Thích Nguyên Hàm khẽ đập tay nàng ra, muốn trách mắng hành động vừa rồi của nàng, lại cảm thấy rất thú vị, nhất thời không lên tiếng được.
"Đừng nghịch."
Diệp Thanh Hà nghiêng người, như một đứa trẻ bướng bỉnh chưa từng thấy sự đời, sờ vào chỗ này, chạm vào chỗ kia, lúc thì vuốt ve vai cô kéo dây vai cô, lúc thì nắm lấy áo choàng tắm của cô kéo đai áo, đầu ngón tay luôn là lướt trên người cô.
Hai người quẩy ở trên giường rất lâu, chị đạp em một cái, em quậy chị một lúc, ga giường nhăn nhúm cả lên.
Thích Nguyên Hàm cười mà giơ chân, đẩy nàng đến bên giường từng chút một, không cho nàng nghịch. Diệp Thanh Hà rơi xuống giường, nàng ôm lấy đôi chân dài của Thích Nguyên Hàm, sau đó ngồi xổm hờ nhìn Thích Nguyên Hàm, giống như chú chó lớn dính người.
"Em đi mở cửa sổ đi, hình như mặt trời mọc rồi." Bàn chân của Thích Nguyên Hàm đụng lên trán của Diệp Thanh Hà, muốn để Diệp Thanh Hà đi, cô đạp mạnh, Diệp Thanh Hà ngồi lên đất.
Đồ đạc vương vãi lung tung trên đất, cái gì cũng có, Diệp Thanh Hà chống hai tay lên trên, người ngả ra sau, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, đợi khi thu hút được ánh mắt của Thích Nguyên Hàm, giữa môi nàng lộ ra chút đầu lưỡi, hàng mi khiêu khích nhảy múa, đôi đồng tử màu nâu đẹp như những viên kim cương châu báu bán đấu giá.
Người ta đều nói, châu báu được chôn sâu dưới lòng đất, giây phút được đào lên dưới ánh mặt trời lần nữa, sẽ phát sáng tứ phía, là đối tượng người người tranh giành.
Sự thật không hẳn như vậy.
Chắc chắn những người kia chưa hề nhìn thấy châu báu đẹp đẽ trời sinh, chúng có nét đẹp bẩm sinh, cho dù có nhìn như thế nào, có thưởng thức kiểu nào, cũng đều diễm lệ hơn, luôn mang nét đẹp vô song khiến người ta thảng thốt.
Diệp Thanh Hà chính là châu báu kiểu này.
Tư thế động tác của nàng trông rất dung tục, trên người chỉ có hai bộ lung lay muốn rơi xuống dưới, nhưng khuôn mặt nàng, eo của nàng rất tuyệt, cho dù có tạo dáng kiểu nào, bất kể nàng ngồi lên eo cô, hay là ngồi trên rất, đều giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, bắt đầu làm kiểu rồi.
Nàng chỉ nghịch một lúc, bàn chân trắng bóc giẫm lên chiếc thảm lông màu xám, nàng đến bên cửa cổ, nâng tay nắm lấy tấm rèm, đi theo đường thẳng, kéo nửa rèm cửa sổ, ánh mặt trời bên ngoài chảy vào trong.
Vân Thành nằm cận tỉnh thủ đô, thuộc loại thành phố phát triển, cũng là kiểu rừng nhà lầu cao ốc, không nhìn thấy nóc.
Ánh nắng chiếm cả gian phòng, không cần bật đèn nữa, Thích Nguyên Hàm lôi máy tính ra, xem tài liệu của công ty mình, Bách Dư Nhu nói đã cắn câu, cô phải xem xem cắn câu như thế nào, dù sao cũng có nhiều con cá rất gian xảo, chúng thường sẽ trộm thức ăn, cho dù miệng có cắn câu, cũng có thể thuận lợi mà ăn hết mồi câu, sau đó vẫy đuôi thanh thoát mà rời đi
Diệp Thanh Hà từ phòng tắm đi ra, hỏi cô ăn gì, bữa ăn mà phòng tổng thống được phục vụ, thực đơn trông có vẻ không tồi, có bít tết cùng mấy món hải sản.
Thích Nguyên Hàm bảo nàng xem rồi gọi, Diệp Thanh Hà cầm bút ngồi ở trên thảm, hai người họ một người ngồi trên giường, một người ngồi trên thảm, yên ắng bình lặng, tự họa thành bức tranh.
Hai người ngồi ăn cơm ở bàn nhỏ nơi ban công, hôm nay không có gió, ánh mặt trời ấm áp, nhấp một ngụm nước, ăn miếng thức ăn, là ý vị hiếm có trong ngày đông lạnh lẽo.
Có thể ở khách sạn một ngày, thời gian rất dư dả, nhưng họ không muốn lãng phí những tháng ngày đẹp đẽ này, liền đem hết những thứ còn lại nghiên cứu tìm tòi một lượt, dùng sạch toàn bộ, mới cảm thấy không lãng mạn cho lắm.
Hai người lên chuyến bay lúc mười giờ sáng, trước lúc đi đều rất cảnh giác, che kín mít bản thân.
Lần đi này thuận buồm xuôi gió, đồ ở trong vali đã thanh lý sạch, cũng không còn gánh nặng tâm lý.
Như thể đã bỏ trốn cùng nhau thành công, sắp bắt đầu một cuộc sống mới.
Máy bay hạ cánh, Thích Nguyên Hàm nhìn ra ngoài cửa sổ, độ cao dần dần hạ xuống, bánh xe lăn trên nền đất, quang cảnh xung quanh càng ngày càng rõ.
Trượt đến điểm dừng, đài phát thanh nhắc nhở hành khách xuống máy bay.
Thích Nguyên Hàm xách đồ đạc cùng Diệp Thanh Hà đi ra, lần này đi lối riêng dành cho khách quý. Lối đi còn có người khác, đối phương cũng đeo kính râm và khẩu trang, bên cạnh có vài trợ lý xách vali, quần áo trên người rất thời thượng, trông dáng vẻ có lẽ là minh tinh.
Không ít người vây xung quanh lối ra, trên tay giơ điện thoại cùng máy ảnh, đợi họ cùng nhau đi ra, chĩa vào họ chụp liên tiếp, còn to tiếng hét cái tên lạ lẫm, nghe là biết nhầm người rồi.
Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà rất bất đắc dĩ.
Cho đến khi minh tinh kia từ đằng sau đi ra, những người chụp họ mới sững sờ, lại nhanh chóng cầm máy ảnh theo đuổi minh tinh, màn kịch này xảy ra quá nhanh, như một bộ phim hài cuộc sống, hết sức hoang đường.
Hai người lên xe, Bách Dư Nhu đích thân đến đón, vừa rồi cô ấy cũng đơ đứng người, cười nói: "Chuyến đi này của cô cũng bấp bênh đấy."
Vừa nói, ánh mắt cô ấy liếc qua, nhìn Diệp Thanh Hà lên xe cuối cùng. Diệp Thanh Hà võ trang toàn thân, không nhìn ra được dáng vóc rõ ràng, nhưng, chỉ với dáng đi vừa rồi của nàng, cũng có thể thấy là người đẹp, rất có phong thái.
Diệp Thanh Hà gỡ kính, chào hỏi Bách Dư Nhu: "Xin chào."
Sau đó, nàng lại gỡ khẩu trang, để lộ rõ khuôn mặt đẹp đẽ.
Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh Thích Nguyên Hàm, trông rất hiền lành, nàng nhìn kính chiếu hậu cười lên.
Trực giác của Bách Dư Nhu luôn chuẩn xác, có thể nhìn thấy từ trong nụ cười của nàng, mang bảy phần công kích dò hỏi.
Bách Dư Nhu cười đáp lại.
Diệp Thanh Hà ngoan ngoãn ngồi bên Thích Nguyên Hàm, ra vẻ cực kỳ lịch sự, hỏi Thích Nguyên Hàm: "Em xưng hô với cô ấy như thế nào?"
Thích Nguyên Hàm nghiêm túc suy nghĩ, Bách Dư Nhu gần bằng mình, Diệp Thanh Hà cũng nên gọi một tiếng chị nhỉ? Nhưng Diệp Thanh Hà mà kêu Bách Dư Nhu là chị dường như là lạ làm sao.
Cô vẫn chưa nghĩ ra.
Bách Dư Nhu liền nói: "Giống Thích tổng là được."
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy em gọi cô ấy là thư ký Bách đi."
Thích Nguyên Hàm đang lưỡng lự xem có cần nói với nàng chuyện của công ty không, sợ nàng không hiểu được quan hệ giữa mình và Bách Dư Nhu, cũng may Diệp Thanh Hà hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều.
Bách Dư Nhu hỏi: "Hai người muốn đi đâu?"
Đương nhiên trước mắt ai về nhà nấy tương đối tốt, lúc Thích Nguyên Hàm định lên tiếng lại nghĩ đến cái gì đó, cô hỏi Diệp Thanh Hà: "Cái phòng kia của em..."
Nếu như cô nhớ không nhầm, phòng kia của Diệp Thanh Hà là Chu Vĩ Xuyên cho, Chu Vĩ Xuyên khóa thẻ của nàng, chắc cũng sẽ tịch thu luôn phòng của nàng.
Nếu như hắn không thu phòng lại, Chu Vĩ Xuyên chắc chắn sẽ ôm cây đợi thỏ ở đó, đợi Diệp Thanh Hà xuất hiện. Bây giờ Chu Vĩ Xuyên đang trong trạng thái bị chọc tức, cứ thế để Diệp Thanh Hà quay về một mình rất không an toàn.
"Nghĩ xong chưa?"
Bây giờ đang chờ đèn đỏ, bàn tay của Bách Dư Nhu đặt trên vô lăng, đợi câu trả lời của họ.
Hiện tại trước mặt họ có ba con đường, mỗi một con đường đến một nơi khác nhau, thời gian đèn đỏ nhấp nháy có hạn, chỉ còn năm giây, trong năm giây này xuất hiện đủ loại khả năng, mỗi một loại khả năng dẫn đến một kết cục khác nhau.
Thích Nguyên Hàm không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Đèn đỏ vừa tắt, cô nói: "Đi thẳng, đến căn nhà ở khu Bắc của tôi."
Bách Dư Nhu không nhiều lời, theo lời cô mà lái xe đi.
Thích Nguyên Hàm không định về nhà, cũng không để Diệp Thanh Hà về nhà, bảo Bách Dư Nhu chạy xe đến nơi tư nhân, căn nhà này chỉ có một mình cô biết.
Nhưng làm như vậy, cô luôn cảm thấy mạo hiểm, cảm thấy khác lạ.
Bốn chữ "Bỏ trốn cùng nhau" này, cô cùng Diệp Thanh Hà có thể mạnh dạn không kiêng nể gì mà nói ra, nhưng với người khác thì rất khó mở lời, giống như đi ngược lại với đủ loại quy tắc đạo đức của xã hội, hành vi này cần phải phỉ nhổ.
Thích Nguyên Hàm rất chột dạ, cảm thấy bản thân nên tìm một lý do, miễn cho người khác đánh giá cô.
Một lúc sau, Thích Nguyên Hàm nói: "Đây cũng là một cơ hội, chúng ta có thể nắm bắt chắc, kích động Chu Vĩ Xuyên một cú thật mạnh, chuyện chúng ta cần làm sau này, thiếu hắn, sẽ thiếu đi một bước quan trọng."
Bách Dư Nhu không trả lời, lái xe rất tập trung.
Thích Nguyên Hàm lại cảm thấy bản thân nói nhiều rồi, rất kiểu giấu đầu lòi đuôi, thể hiện rõ cô rất không nghiêm túc, cô cắn môi, dứt khoát không nói gì nữa, đợi xe chạy đến nơi.
Căn nhà ở khu Bắc, lúc trước cô mua để bán tăng giá, lúc đó vùng này vừa được khai phá, cô mua hai căn tích góp, bây giờ đã tăng giá lên gấp mấy lần.
Bách Dư Nhu chở họ đến nơi, nói: "Hai người nghỉ ngơi hai ngày đã, chuyện ở công ty tôi sẽ chuyển cho cô sau, có vài nơi cần cô xem qua. Về động thái của Chu Vĩ Xuyên, tôi sẽ tìm người theo dõi trước, sau đó báo cáo tổng kết với cô, cô tự xem thế nào mà làm."
Cô ấy nói câu này, ánh mắt luôn rơi trên người Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm suy đoán, Bách Dư Nhu chắc chắn biết chuyện cô đưa Diệp Thanh Hà chạy trốn.
Thích Nguyên Hàm dắt Diệp Thanh Hà đi vào, nơi đây là tòa biệt thự tách rời, không gian rất rộng, xung quanh đều "xanh hóa", trước sau đều là vườn, nhưng bây giờ đang là mùa đông, hoa cỏ khô héo hết rồi. Đi đến cửa nhìn khóa cửa đại viện, đầu óc Thích Nguyên Hàm có hơi chập chờn.
Diệp Thanh Hà hỏi cô: "Quên mật khẩu rồi sao?"
Cũng quên hơi hơi thật đấy.
Thích Nguyên Hàm suy nghĩ giây lát, nhập hai lần mật khẩu, không mở được.
Lần thứ ba nhập sai mật khẩu phải chờ mở mở khóa, ít nhất cũng mất một tiếng, Thích Nguyên Hàm đã đến cửa nhà rồi, thật sự không muốn hít gió lạnh nữa đâu, cô đắn đo suy ngẫm kỹ càng một lúc, nhẫn nhịn cuối cùng cũng mở được cửa.
Diệp Thanh Hà nói, "Sao không làm cái nhận diện mống mắt, như thế vừa tiện lợi vừa an toàn."
"Khóa điện tử mấy năm trước rồi." Căn nhà này mua đã lâu, Thích Nguyên Hàm nhiều nhà riêng rồi, không đến lúc cần thiết phải dùng, cô căn bản là không nhớ ra.
Bây giờ đang còn sớm, hai người họ đã giày vò cả ngày, nên gọi điện cho mấy cô giúp việc đến dọn, chỉ một buổi chiều là dọn xong. Hai người nghỉ ngơi xong, cũng không rảnh rỗi, ra ngoài mua chăn bông cùng đồ dùng sinh hoạt, cực kỳ giống với sắm nhà mới.
Căn nhà này lúc trước chỉ trang trí đơn giản, phong cách đơn sơ, bảy trăm mét vuông, ba tầng, đồ dùng gia đình còn chưa lắp đặt hết, Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà: "Em ở đây trước, sau này từ từ lắp thêm sau."
"Vậy sau này em cứ ở đây sao?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói đúng vậy.
Lúc đưa Diệp Thanh Hà đi, cô không nghĩ chuyện về sau, bây giờ nghĩ lại thấy quá bốc đồng, Chu Vĩ Xuyên khóa thẻ của Diệp Thanh Hà, thu phòng của nàng, khiến Diệp Thanh Hà không còn chỗ ở, cô tất nhiên phải chịu trách nhiệm chứ.
Nhưng, nói thật, Chu Vĩ Xuyên có khi không ngờ, hắn làm như vậy, chỉ làm phản tác dụng, chỉ khiến Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà gắn bó ngày càng mật thiết, ép cô càng thân mật với Diệp Thanh Hà hơn.
Dùng từ ngữ trên mạng mà nói.
Hắn là một thần trợ công thực thụ!
Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị ở đâu?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Chắc là đến nhà Thẩm Dao Ngọc, nhà cô ấy gần công ty của chị, mấy ngày này chị phải đến công ty."
Thích Nguyên Hàm quay về là có dự định khác, nhưng đem theo Diệp Thanh Hà liền biến chất rồi, trở thành chạy trốn cùng nhau, cô chắc chắn không thể trở về nhà họ Chu, kế hoạch phải điều chỉnh lại.
Cô ngẫm nghĩ, hỏi: "Em có cần quay về lấy đồ không?"
Diệp Thanh Hà lắc đầu, "Cứ để ở đó đã."
Bỏ trốn cùng nhau thì phải có cách thức của bỏ trốn, có những thứ cần bỏ thì phải bỏ, sau này muốn lấy lại, thì lấy gấp bội gấp ngàn, không được mềm lòng.
Tối đến, Thích Nguyên Hàm thư giãn trong phòng, có lẽ là do đổi phòng mới, cô luôn trằn trọc không ngủ được, luôn cảm thấy khó chịu, rất bứt rứt.
Hai người ngủ cùng, Thích Nguyên Hàm ngồi dậy, Diệp Thanh Hà liền chống tay nhìn cô, ánh mắt quan tâm.
Thích Nguyên Hàm rời giường, định rót ly nước uống.
Diệp Thanh Hà gọi Thích Nguyên Hàm một tiếng.
Thích Nguyên Hàm hỏi nàng: "Em muốn uống nước hả?"
Diệp Thanh Hà chỉ ra ngoài cửa sổ, Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn nàng, sau đó quay đầu nhìn theo, rèm cửa không kéo khít, có một khe hở nhỏ.
Thích Nguyên Hàm quan sát bầu trời đêm từ khe hở.
Từng chiếc lá trắng rơi xuống, đánh đổ bóng đêm thường ngày, có vẻ là đã có tuyết rơi, không đúng nha, thật sự là tuyết rơi đó.
Từng bông hoa tuyết trắng, khẽ khàng, rải rác, vương trên thềm cửa, rơi trên nền đất, như có người đứng trên nóc nhà, bốc kẹo bông gòn mà vứt xuống dưới.
Thích Nguyên Hàm đi đến kéo rèm cửa ra, xác định là tuyết, cô cười nhìn Diệp Thanh Hà. Cô ra ban công nhìn, gió bên ngoài nhè nhẹ, cô mặc quần dài áo dài mỏng manh, không chống đỡ được cơn gió lạnh, cô run lẩy bẩy, nhưng không muốn lùi bước.
Diệp Thanh Hà thức dậy theo, nàng cầm chiếc áo khoác trên móc, chậm rãi đi đến, khoác áo lên vai Thích Nguyên Hàm, khẽ nói: "Chị gái cũng như đứa trẻ nhỉ, tuyết rơi thôi mà cũng kích động như vậy."
"Mong đợi rất lâu." Thích Nguyên Hàm rất thích ngắm tuyết, từng tầng tuyết trắng phủ lên cả vùng đất, che lấp đi tất cả tòa nhà cao tầng, trở thành cảnh vật mới tinh.
Mỗi lần thành phố thay màu bụi mù mịt trời, dựng cốt thép đắp xi măng, âm thanh đùng đùng cót két không ngừng va vào tai, cũng chỉ có bông tuyết mới có thể im lặng đổi màu cho thế giới, không làm phiền bất cứ ai.
Diệp Thanh Hà mặc thêm chiếc áo khoác, khoanh tay nhìn ra ngoài, nói: "Tuyết đầu mùa nhỉ, rất giống truyện cổ tích, hồi nhỏ em rất thích."
"Đúng vậy." Thích Nguyên Hàm gật đầu.
Những phiền muộn trước đó đã tan biến trong chốc lát, bây giờ mới vui tươi, luôn cảm thấy có điềm tốt, chắc là sắp có chuyện vui.
Gió lạnh thổi đến, Thích Nguyên Hàm hắt hơi một cái, áo khoác trên vai trượt xuống, Diệp Thanh Hà đưa tay giữ giúp cô.
Thích Nguyên Hàm vừa định nói cảm ơn, Diệp Thanh Hà đã mờ lời trước, nói: "Cảm ơn chị ạ."
Thích Nguyên Hàm bối rối, nàng lại nói: "Cảm ơn chị vì đã không bỏ rơi em, cho em một ngôi nhà."
Thật ra, Thích Nguyên Hàm hoàn toàn có thể đưa nàng về rồi mặc xác nàng, bởi vì là nàng chủ động xách vali đi theo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm có thể không cần chịu trách nhiệm, nhưng Thích Nguyên Hàm vẫn chăm lo đến cùng.
Giọng nàng trầm quá, giọng điệu kéo dài quá.
Ánh mắt Thích Nguyên Hàm tránh né.
Đôi mắt của Diệp Thanh Hà phản chiếu hoa tuyết, quá sáng quá thuần khiết, trong sáng như vùng trời ngập tuyết, sự cảm kích trong đó không mang theo một chút tạp chất nào.
Thích Nguyên Hàm không biết phải nói gì, chỉ nói: "Nếu như em... không có tiền tiêu, chị cho em một cái thẻ, em dùng trước nhé."
Diệp Thanh Hà cười phì một tiếng, "Chị muốn "Kim ốc tàng kiều" hả?"
Thích Nguyên Hàm không trả lời.
Trong đêm tuyết này, hai người phụ nữ đều rất đẹp, dung hòa vào màn tuyết đang khiêu vũ, tất cả những khung cảnh nơi đây đều trở thành phông nền cho họ.
Họ hôn rất điêu luyện, môi chạm vào môi.
Diệp Thanh Hà nắm tay Thích Nguyên Hàm, mười ngón tay xen kẽ đặt lên lan can, nàng khẽ cắn môi dưới của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngưỡng cổ, như thể không hôn đủ, sau đó, hai người hôn sâu, hôn động cả tình.
Thậm chí, bàn tay rảnh rang kia của Diệp Thanh Hà, nắn lấy tai của Thích Nguyên Hàm, chạy dọc theo dáng vóc cơ thể cô, trượt đến vạt áo cô.
Diệp Thanh Hà kéo vạt áo, ngón tay trực tiếp thăm dò vào từ bên dưới. Nụ hôn đã kết thúc, người Thích Nguyên Hàm có hơi mềm nhũn, dính lấy tường.
Bờ môi của Thích Nguyên Hàm rất đỏ, bị hôn cho rực rõ. Không hề có bất cứ phản ứng bài xích nào, thậm chí mặt còn ửng hồng. Cô giống như được tưới nhuần, dưới ánh đèn màu cam, biến thành bông hồng nhẫn nhịn nở trong đêm đông tuyết lạnh, tươi đẹp ngút ngàn, tỏa ra sự quyến rũ nóng bỏng của người phụ nữa.
Ngón tay của Diệp Thanh Hà không hề rời đi, mà còn mở bung một tầng áo nữa, sờ đến eo của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị ơi, tay lạnh, làm ấm hộ em đi."
Hoa tuyết bị gió thổi bay tứ tung, càng ngày càng mạnh, có vài bông rơi lên đầu nàng, dừng lại vài giây rồi biến thành giọt nước.
Thích Nguyên Hàm vốn muốn giơ tay lấy xuống, nhưng mà không kịp.
Vì vậy, ngón tay của cô rơi trên cằm của Diệp Thanh Hà mà khẽ nâng, trao nhau một nụ hôn triền miên.
Chỉ là kim ốc tàng kiều thôi sao?
Trong đêm đen mang sắc trắng thuần khiết này, cô ngắm nhìn nụ cười nơi khóe môi của Diệp Thanh Hà, nhìn chiếc áo của nàng trượt khỏi đầu vai, lỏng lẻo treo trên khuỷu tay.
Giây phút này, Thích Nguyên Hàm có một suy nghĩ rất bỉ ổi, Diệp Thanh Hà cũng có thể làʍ ŧìиɦ nhân của cô.