Thích Nguyên Hàm nghĩ rằng có lẽ Chu Tuyết Miên đã đi rồi, không gõ cửa nữa.

Diệp Thanh Hà ôm lấy cô từ phía sau, dán lên trên người cô, như phụ kiện treo trên người cô vậy, hơi thở phả vào tai cô, nói: "Không đi nữa ạ?"

"Không đi được rồi." Thích Nguyên Hàm về phòng, tùy ý ngó xem, liền nhìn thấy dì Lưu đứng ở dưới lầu, trừng mắt há miệng ngu ngơ nhìn họ, xương ống trong tay sắp rơi xuống.

Dì Lưu phản ứng nhanh hơn Thích Nguyên Hàm, nhanh chóng bắt lấy ống xương, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất phi vào phòng bếp.

Diệp Thanh Hà còn híp hờ mắt, rầm rì lẩm bẩm mà quấn lấy Thích Nguyên Hàm, víu lấy cổ của cô, nói: "Đi nào, chị, sao chị không đi nữa?"

Đi thì đi, ai sợ ai.

Chỉ cần đóng cửa lại, thì có thể vứt sự ngượng ngùng ra ngoài cửa!

Thật ra khi đóng cửa lại, cảm xác ngượng ngùng đó vẫn không tự động biến mất, Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nháy mắt với cô, cho rằng cô đang thưởng thức nhan sắc đẹp đẽ của mình, vuốt lại mái tóc.

Ai biết được Thích Nguyên Hàm đưa tay véo thẳng lên mặt nàng, ngón tay xoay tròn, Diệp Thanh Hà hít sâu mấy hơi, "Sao vậy sao vậy ạ, chị ơi, nhẹ chút, đau quá, em lại làm sai chuyện gì rồi?"

Thích Nguyên Hàm véo xong, bực mình.

Diệp Thanh Hà che mặt, cười tươi, "Chị, nếu như chị không bõ tức, lại véo nửa mặt kia của em, véo cho em đối xứng luôn."

"Đi ra, chị nhìn thấy em là phiền." Thích Nguyên Hàm quay lưng lại với nàng, giận nàng, đồ con nít không biết điểm ngừng, không biết ở đâu ra đâu.

"Đừng mà đừng mà, chị ơi em còn muốn lướt mắt đưa tình với chị nữa mà." Diệp Thanh Hà đi đến chọc vai của cô.

Thích Nguyên Hàm quay người đi vài bước, trực tiếp đẩy nàng lên giường.

Hai người không ra ăn tối.

Dưới tầng một mình Chu Vĩ Xuyên ngồi chính giữa bàn ăn, những công nhân khác thấy hai người nắm quyền toàn cục không đến, cũng không dám động đũa, đợi cùng.

Dì Lưu nhìn Chu Vĩ Xuyên, dò hỏi mà nói: "Có lẽ Tiểu Thích với Tiểu Diệp đang ngủ, tôi không tiện lên kêu, tôi gõ mấy lần cửa phòng của chị cậu, mãi mà không thấy nó ra mở cửa, không biết có phải là đã ra ngoài hay không."

Có công nhân nói: "Công việc buổi chiều đã hủy, Chu tổng không đến."

Đôi đũa của Chu Vĩ Xuyên đập xuống bàn, "Sao nào, tôi không quản lý nổi mấy người, cứ muốn bọn họ xuống đây, mấy người mới dám ăn hả."

Mấy công nhân không dám phản bác, cầm đũa lên gắp thức ăn.

Chu Vĩ Xuyên đã chịu đựng đủ bầu không khí nơi đây, bây giờ người không có ở đây, hắn liền thoải mái ra vẻ, nói: "Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút mau."

Mọi người ăn cơm, bầu không khí sôi động lên vài phần.

Dì Lưu lấy khuỷu tay thục chồng mình, nói nhỏ: "Ông bưng đĩa cải bó xôi cho Tiểu Chu."

Năm nay cải bó xôi phát triển tốt, xanh mươn mướt, dì Lưu chỉ xào xơ qua, không thêm thứ gì vào, màu sắc cực kỳ chuẩn.

Chu Vĩ Xuyên gắp rau cải bó xôi cho vào nồi lẩu, ăn không ít.

Dì Lưu quay mặt đi, không nhìn nổi nữa.

Cái não này của Chu Vĩ Xuyên, sợ là ngu rồi, tạo nghiệp rồi.

(*被绿: nôm na là bị cắm sừng. Trong đó có chữ 绿 là màu xanh, dì Lưu đẩy đĩa rau xanh cho Chu Vĩ Xuyên, là đang ám chỉ you bị cắm sừng rồi đấy.)

Ngày hôm sau, nhiệt độ tụt thẳng xuống, nước bơm ban đêm, sáng ngày ra đã đóng băng, ắt hẳn không lâu nữa sẽ có trận tuyết đầu mùa năm nay.

Thích Nguyên Hàm chuẩn bị đến trang trại lợn, xác nhận giá tiền cùng số lượng, lần này gọi Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên đã từ phòng đi ra.

Sắc mặt Chu Tuyết Miên không tốt mấy, dường như đã nổi giận, khuôn mặt trắng bệch, còn ho nhẹ, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Chị cảm rồi? Có đem theo thuốc chưa?"

"Không việc gì." Chu Tuyết Miên ho vài tiếng.

Hôm nay họ cùng nhau đến trang trại lợn, lần này định mức giá cùng số lượng lần nữa, hoàn thành hợp đồng.

Thích Nguyên Hàm và Chu Tuyết Miên cùng kỳ cò với người phụ trách, ít được một đồng, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc. Hai cô gái đều không phải tay trả giá giỏi, nói nửa ngày trời đối phương cũng không giảm cho.

Nói đến khô miệng, Thích Nguyên Hàm đi lấy bình giữ nhiệt uống trà.

Chuồng lợn bên cạnh được mở ra, bầy lợn bên trong phải ra ngoài hóng gió, chúng giang chân chạy ra ngoài, nhìn thấy Thích Nguyên Hàm cũng không tránh, lao thẳng đến Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nghe thấy, quay đầu liếc một cái, nhìn thấy đầu lợn cực to, đơ đứng ngay tại chỗ, cũng may eo cô được người ta ôm lấy, kéo ra sau một chút. Chú lợn kia lướt qua người cô, chỉ cách có tí xíu thôi.

"Chị làm gì thế?" Diệp Thanh Hà nói vào tai cô, giọng điệu không vui gì, nàng đang răn dạy Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm vẫn còn đang trong trạng thái sốc, chưa tỉnh táo lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng, nói: "Nó xông lại trước."

Diệp Thanh Hà nổi giận nói: "Chị thật là, nhìn thấy thì tránh ngay lập tức đi, sao còn ngốc ngốc mà đứng đó, cũng may em đứng gần, nếu như mà xa hơn tí, là chị bị heo húc cho ngã ngửa rồi đấy."

Thích Nguyên Hàm đuối lý, không phản bác nàng. Vẫn hơi khó để phản bác lại nàng, Diệp Thanh Hà luôn tươi cười với cô, rất ít khi giận cô.

Cô nhìn sang, sắc mặt thêm vài phần lo lắng, cô hỏi Diệp Thanh Hà, "Em không sao chứ? Không bị đau chứ?"

Diệp Thanh Hà không sao, phản ứng khá nhanh, chỉ là áo khoác trên người dính đầy bùn đất, lấm lem, trông bẩn cực kỳ.

Thích Nguyên Hàm lấy khăn giấy, bảo nàng đi ra chỗ khác, lát nữa giúp nàng lau. Thích Nguyên Hàm lùi ra sau một bước, chân giẫm lên hòn đá, vừa mới không tập trung người đã trượt ngã ra sau.

Lại là Diệp Thanh Hà ra tay giữ lấy cô.

Thích Nguyên Hàm hoàn toàn cạn lời, rất xấu hổ.

Diệp Thanh Hà đỡ cô đứng vững, đá bay hòn đá, nói: "Trách hòn đá không trách chị."

Thích Nguyên Hàm ngồi xổm xuống lau vạt áo cho nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, phối với đôi giày da màu nâu, Thích Nguyên Hàm lau giúp nàng, ngẩng đầu, nhìn Diệp Thanh Hà như thế này, Diệp Thanh Hà cao thật.

Ánh mắt Diệp Thanh Hà rơi về phía khác, hai tay đút vào bao áo, cổ áo lông màu nâu che đi nửa khuôn mặt, mái tóc hai bên bù xù đung đưa, đôi môi đỏ mọng mím lại, hơi thở không đều.

Dáng vẻ rất tức giận.

Thích Nguyên Hàm kéo ống quần của nàng, "Đừng giận nữa, lần sau chị sẽ chú ý."

Diệp Thanh Hà động đậy khóe môi, dường như đang cười, lại rất cưỡng chế.

"Tiểu thư Thích, thật sự xin lỗi, vừa rồi không để ý, trong trại có mấy chú heo tương đối hoang dã. Hai người không sao chứ?" Người phụ trách chạy đến, vẻ mặt căng thẳng mà nói, "Lợn ở đây được nuôi chuyên nghiệp, chất lượng thịt cực kỳ tốt, giá cả cao hơn so với lợn khác một ít."

Thích Nguyên Hàm chống tay lên chân đứng lên, vừa định nói không sao, Diệp Thanh Hà đã lên tiếng, nói: "Vậy thì gϊếŧ đi, vừa hay xem xem thịt ngon bao nhiêu."

"Gϊếŧ, gϊếŧ đi?" Người phụ trách trang trại lợn không hiểu, "Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm xuất chuồng, gϊếŧ đi phí bao nhiêu, tổn thất lớn lắm."

"Vậy nếu như nó lên cơn điên, húc phải người thật thì phải làm sao, không phải là càng phí hơn à? Ông đền nổi không? Tôi thấy vẫn nên gϊếŧ heo ăn mừng, dạy cho heo một bài học, dạy luôn người nuôi heo một bài học nữa." Giọng điệu Diệp Thanh Hà rất kích động, nghe qua thì có lý, ngẫm nghĩ kỹ thì sai lệch hoàn toàn.

Người phụ trách nói: "Quất nó hai roi, rồi tôi nói với nhân viên quản lý, sau này trông coi chặt hơn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nữa."

"Vừa rồi ông nói là có lẽ, không phải là chắn chắn, chứng tỏ mấy người cũng không chắc chắn. Với lại ông còn không nỡ ngược đãi nó, còn không nỡ gϊếŧ nó sao?" Diệp Thanh Hà lạnh nhạt nói, "Nếu như nó húc vào người, giẫm thêm một phát, kết cục như thế nào ông có biết không? Con heo đó phải trăm năm mươi ký nhỉ."

Nàng rất phi lý, mấy người khác đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng, đều cho rằng nàng chuyện bé xé ra to, người không sao là được rồi, làm gì mà phải không bỏ qua bằng được thế.

Nếu như một mình Thích Nguyên Hàm ở đây, cho dù lợn có húc phải cô hay không, cô đều sẽ rộng lượng nói một câu không sao, cho dù lúc chú heo kia lao đến, cô sợ đến ngây người.

Thích Nguyên Hàm đứng bên cạnh Diệp Thanh Hà, nói: "Em ấy nói đúng, gϊếŧ đi."

Người phụ trách không hiểu, bình thường Thích Nguyên Hàm rất biết điều, sao bây giờ lại dung túng cho Diệp Thanh Hà phát cáu.

Thích Nguyên Hàm lại nói: "Tôi mua lại."

Người phụ trách im bặt.

Nuốt hết lời nói vào trong.

Rất hiện thực, bọn họ bảo vệ lợn, tất nhiên không phải xuất phát từ tấm lòng bảo vệ sinh mệnh của lợn, yêu thương động vật nhỏ, mà là đang tiếc cho tổn thất mình phải chịu.

Nói xong, lập tức có người đi bắt heo.

Người phụ trách còn mời Thích Nguyên Hàm đến xem, Thích Nguyên Hàm không có hứng xem, người phụ trách lại bàn bạc với Thích Nguyên Hàm, hỏi cô xử lý thịt như thế nào.

Thích Nguyên Hàm nói: "Bán lại đi, đúng lúc tôi có thể xem kênh phân phối cùng tốc độ tiêu thụ ở đây ra sao."

Cô quay đầu nhìn Chu Tuyết Miên, những chuyện này để Chu Tuyết Miên đến giải quyết. Chu Tuyết Miên luôn đứng ở phía sau nhìn, cô ấy không biểu hiện gì, trong lòng nghĩ gì khó mà đoán được.

Cô ấy ừm một tiếng.

Thanh âm khàn đặc, cô ấy lại ho một tiếng, nói thêm một câu được.

Diệp Thanh Hà kéo tay Thích Nguyên Hàm, nói: "Chuyện đã xử lý xong, chúng ta đi thôi, ở đây nguy hiểm lắm đó."

Trải qua chuyện con heo kia, Thích Nguyên Hàm cũng chẳng còn tâm trạng ở đây chơi nữa, Thích Nguyên Hàm xuống núi, đi lái xe, hỏi: "Em không giận nữa nhỉ."

Diệp Thanh Hà nói: "Nếu như lát nữa có thể ăn thịt con heo kia, là dễ chịu rồi."

"Lát nữa có người làm cho, về nhà hầm ăn." Thích Nguyên Hàm thắt dây an toàn xong, đợi Chu Tuyết Miên lên xe, Chu Tuyết Miên ngồi ở phía sau không lên tiếng.

Buổi tối có công nhân xách thịt đến đưa cho dì Lưu.

Dì Lưu hầm xương, thịt nấu rất mềm, nước canh cực kỳ ngon, mọi người ăn không ít, chỉ có Chu Tuyết Miên là không muốn ăn.

Thích Nguyên Hàm đẩy bát canh cho Chu Tuyết Miên, nói: "Ăn đi, người ấm hơn, cũng khỏi cảm."

Chu Tuyết Miên chạm vào bát, nói: "Nguyên Hàm, em về đi, chị nghĩ cách giúp em, ở đây cũng lạnh lắm, còn dễ bị cảm."

Thích Nguyên Hàm nói: "Em không phải là không về được."

"Hả?" Chu Tuyết Miên nghi hoặc.

Thích Nguyên Hàm không giải thích, nói: "Cứ uống canh đi đã."

Chu Tuyết Miên múc một bát canh, ăn như không ăn, chẳng nếm được vị gì ngon, chỉ cảm thấy lưỡi bị bỏng đến tê dại. Nhưng hiệu quả rõ rệt, uống hết một bát, ngủ thêm một giấc cô ấy đã đỡ cảm, cổ họng cũng không đau nữa.

Thích Nguyên Hàm không quay về, cô ở đây ba ngày, cũng không nhắc đến chuyện phải đi, cô sẽ cùng Chu Tuyết Miên đến trang trại lợn, làm chuyện gì cũng rất tận tâm, như là sẽ ở lại đây mà ở năm ngày, sáu ngày... một tuần.

Đợi đến khi đã hoàn thành xong mọi việc.

Đêm đông lạnh lẽo, bầu trời đêm bao la không nhiều sao, đến cả mặt trăng cũng bị mây che khuất, đường nét của nó lờ mờ không rõ.

Ở bàn máy tính đặt mấy trang tài liệu, Thích Nguyên Hàm xử lý xong, nhét vào túi hồ sơ, cô tắt máy tính bỏ vào trong túi.

Đợi thêm vài phút, tắt đèn.

Trong phòng tối đen như mực, cô mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Bách Dư Nhu: [Tối nay tôi về, nhớ ra sân bay đón.]

Cô đứng dậy, mở đèn flash điện thoại, lúc cô xách túi đi ngang qua phòng Chu Tuyết Miên, cửa phòng mở ra.

Mặc dù trong phòng Chu Tuyết Miên đã tắt đèn, nhưng cô ấy vẫn có dáng vẻ lúc đi vào, cô ấy dường như luôn ở đây đợi Thích Nguyên Hàm ra, động tác của Chu Tuyết Miên rất nhẹ nhàng, nắm lấy nắm cửa, nói: "... Em phải đi rồi sao?"

"Ừm." Thích Nguyên Hàm đáp.

Tất nhiên cô không thể rời đi trắng trợn được, cô phải đi vào buổi tối khi không có ai.

Chu Tuyết Miên hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cô ấy còn chưa lên tiếng đã nghe thấy tiếng lộp cộp, hình như là tiếng vali lăn trên nền đất.

Đèn hàng lang còn chưa tắt, đợi một lúc mới nhìn thấy ánh đèn trắng đằng sau chiếc điện thoại, Diệp Thanh Hà kéo vali xuống tầng, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm nói: "Đợi em, em đi cùng chị."

Nàng rất sốt sắng, kéo vali rất vất vả, sải dài từng bước một, so ra thì vali của nàng trở thành gánh nặng, Thích Nguyên Hàm cùng Chu Tuyết Miên đều là hai bàn tay trắng.

Chu Tuyết Miên gọi một tiếng Nguyên Hàm, giọng có hơi khàn.

Thích Nguyên Hàm đứng giữa lối đi, cô lùi ra sau một chút, lưng dựa lên tường. Diệp Thanh Hà cách rất xa, nàng dứt khoát để vali trên bậc cầu thang, định chạy thẳng đến, sau đó kéo lấy tay của Thích Nguyên Hàm.

"Em đợi đã." Câu này là Thích Nguyên Hàm nói với Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà ngây người tại chỗ, tay nàng trống rỗng, mạnh mẽ nắm chặt lan can cầu thang mới vững được đôi chân lảo đảo, nàng động đậy đôi môi, muốn hỏi tại sao, lại cảm thấy nói như vậy không rõ ràng, đổi thành một câu khác: "Rề rà quá ạ? Vậy em không mang theo vali nữa."

Thích Nguyên Hàm như thể không nghe thấy, quay người nhìn Chu Tuyết Miên, hỏi Chu Tuyết Miên, "Chị có chuyện gì muốn nói sao?"

Cảm xúc trong mắt Chu Tuyết Miên rất rõ ràng, cô ấy không muốn Thích Nguyên Hàm rời đi, nhưng cũng không cưỡng chế cô ở lại, chỉ nắm lấy cửa.

Thích Nguyên Hàm nói: "Hy vọng chị đừng ngăn cản em."

"Chỉ còn lại ba ngày, thật ra..." Cho dù không còn ngày nào cũng vô dụng, Chu Tuyết Miên cũng không hiểu, vì sao Thích Nguyên Hàm lại ở đây.

Những ngày này cô ấy rất đau đớn.

Nếu như Thích Nguyên Hàm ở lại bảy ngày này, cô ấy không lôi ra được một tỷ thì phải làm sao? Lại nghĩ đến việc Thích Nguyên Hàm rời đi, có phải cô ấy đã bị từ chối rồi hay không.

Hình như kết cục nào cũng không đẹp.

Cô ấy luôn giả vờ bình tĩnh, giả vờ như ngày trước, đi làm bình thường, làm việc bình thường, trông coi trang trại lợn như thường, cố gắng không để người khác nhìn ra sơ hở.

Mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía, như một con bù nhìn.

Muốn giả vờ như không biết gì cả, nhưng khi Thích Nguyên Hàm đi qua cửa phòng, nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, cô ấy không nhịn được mà mở cửa ra.

Chu Tuyết Miên như mất hết sức lực mà nói: "Em biết hết rồi nhỉ."

"Hả?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.

Chu Tuyết Miên nhìn hợp đồng ở trong tay cô, nói: "Cái đó không khác gì một đống giấy vô tác dụng, căn bản là không có một tỷ."

Cô ấy suy sụp mà nói, bởi vì không biết phải tỏ ra vẻ mặt gì, khi ngón tay nắm lên cửa, dùng thêm vài phần lực.

Thích Nguyên Hàm vân vê hợp đồng trong tay, vài giây sau, giơ tay đưa cho Chu Tuyết Miên, Chu Tuyết Miên không nhận lấy, Thích Nguyên Hàm đi đến nói: "Cho chị."

Chu Tuyết Miên cúi đầu, nói: "Xin lỗi, chị đã lừa em."

Thích Nguyên Hàm mím môi, "Nếu như chị chỉ động vào hợp đồng, nâng giá giả lên, muốn lấy được một tỷ thật sự rất khó. Nhưng, hợp đồng này, cũng không phải là không tạo ra được một tỷ."

"Hả?" Chu Tuyết Miên kinh ngạc nhìn cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em đã điều chỉnh theo mức giá hợp lý giúp chị, sau này trang trại lợn không do công ty đại diện và kiểm soát nữa, mà do chị tự quyết định, thuộc về tài sản tư nhân của chị. Như thế này, chị dùng bao nhiêu tiền để ký hợp đồng bọn họ cũng chẳng làm gì được, chị đọc kỹ những nội dung khác đi, em đã thay đổi phần sát nhập với phân bổ lợi nhuận."

Chu Tuyết Miên sững sờ, không hiểu.

Thích Nguyên Hàm nói một cách phổ thông hơn, "Ý là, nếu như ông cụ gửi tiền vào tài khoản của chị, số tiền đó là của chị rồi, không liên quan gì đến công ty cả. Chắc là ông ấy đã hứa với chị, đây là của hồi môn cho chị nhỉ?"

Ông cụ đã từng nói với tất cả mọi người, bất kể là người nhà, hay là người ngoài, mọi người đều biết trang trại nuôi lợn này, đây là của hồi môn dành cho Chu Tuyết Miên.

"Vậy không còn vấn đề gì nữa." Thích Nguyên Hàm khẽ cong eo, nhét tài liệu vào tay cô ấy, nói: "Hợp đồng giữ cho tốt, em đã sửa xong nội dung bên trong, còn lại thì chị tự nghiên cứu vậy."

Bàn tay của Chu Tuyết Miên run rẩy giây lát, tài liệu buông xuống, cô ấy nhanh chóng bắt lấy, cầm lên lật ra xem, cô ấy không biết làm hợp đồng, nhưng cô ấy có thể đọc hiểu.

Bề ngoài bản hợp đồng này giống với cô làm lúc trước, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra hiện tại có rất nhiều nội dung đã chỉnh sửa, Chu Tuyết Miên hỏi: "Em tự làm? Những cái này đều là tự em làm?" Đợi khi Thích Nguyên Hàm gật đẩu, cô ấy lại rất khó hiểu, hỏi: "Em tự làm xong rồi, tại sao còn trả cho chị."

Câu hỏi này của cô ấy hỏi rất hay.

Thích Nguyên Hàm còn chưa nghĩ ra câu trả lời.

Mà Chu Tuyết Miên đang hỏi, bản thân cũng đã có đáp án, "Vì vậy, ba ngày nay em ở lại đây, là vì..."

Là vì dự án này, giúp cô ấy làm dự án này sao?

Thích Nguyên Hàm vẫn như lúc trước, chỉ làm mà không nói, làm xong thì sẽ đưa cho bạn sự lựa chọn là muốn hay không. Lòng tốt của cô, vĩnh viễn đều im lặng không tiếng nói, như chồi non đâm thủng mặt đất, lặng lẽ hấp thu, không để bất kì ai phát hiện ra.

Không giống như bọn họ, tốt một chút thôi cũng phải trắng trợn tuyên dương.

Sau khi gặp được Thích Nguyên Hàm, cô ấy thường xuyên nghĩ, sau này rất khó để gặp được một người tốt như vậy nữa, chỉ có thể nắm chặt hơn chút, mạnh mẽ hơn chút, sau đó ghen tỵ với tất cả những người đứng bên cạnh cô, muốn để sự ấm áp của cô chỉ dừng ở trên người mình.

Chỉ là một bản hợp đồng mười mấy trang, lại mang trọng lượng một tỷ, Chu Tuyết Miên sắp không cầm nổi nữa, cô đưa dự án cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Đây là do em làm, em cầm đi đi, nó là của em, chị không thể lấy."

Tất nhiên Thích Nguyên Hàm không nhận lấy, xách túi máy tính của mình, lấy ra một bịch đồ đặt xuống đất, bên trong là thuốc cảm, cô đi tiếp, bước chân của cô rất nhẹ, rời xa Chu Tuyết Miên từng chút một.

"Nguyên Hàm!" Chu Tuyết Miên lại gọi cô một tiếng, cô ấy từ trong phòng chạy ra, đứng ở giữa lối đi.

Lần này Thích Nguyên Hàm không hề quay đầu, cũng không dừng lại, chỉ nói: "Sau này chị, đừng làm những chuyện trái với sở trường của mình nữa."

Cô đi đến cầu thang, đứng yên vài giây, nói với Diệp Thanh Hà: "Đi thôi, không phải đã chuẩn bị xong rồi sao."

Diệp Thanh Hà luôn đứng ở trên bậc, Thích Nguyên Hàm bảo nàng đứng yên, nàng liền đứng yên, lòng bàn tay siết đến đỏ bừng, làn da nơi kẽ tay sắp tróc ra.

"Ngây người cái gì, đi mau lên, lát nữa có người tới, chúng ta không đi được đâu đấy." Thích Nguyên Hàm giục nàng, sau đó đưa tay xách vali của nàng.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị vừa bảo em đứng yên."

Thích Nguyên Hàm nhận lấy vali trong tay nàng.

Cô không đem theo đồ gì, một cái điện thoại, một cái máy tính, cô nói: "Bảo em ở đây canh chừng đó, sao em ngốc vậy?"

Khuôn mặt hầm hầm của Diệp Thanh Hà bắt đầu có sức sống, nàng mím môi cười.

Diệp Thanh Hà theo Thích Nguyên Hàm xuống lầu, nhìn cổ tay căng lên của Thích Nguyên Hàm, ngón tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng, làn da trắng bóc, nhìn thấy được cả gân xanh.

Thích Nguyên Hàm dùng rất nhiều sức lực mà xách vali, giống như đã hạ quyết tâm phải đưa nàng đi cùng, nhất định phải đưa nàng đi, chỉ đưa nàng đi mà thôi.

Đối mặt với người phụ nữ như thế này, nếu như khả năng tự kiểm soát thấp, sẽ si mê sự dịu dàng của cô, sẽ càng ngày càng gian ác, sẽ biếи ŧɦái mà muốn độc chiếm cô.

Xuống tầng, Thích Nguyên Hàm đặt vali xuống đất, khẽ khàng mở cửa, rồi đẩy vali ra, nói: "Đi đứng bé tiếng thôi, đừng đánh thức mọi người."

"Dạ, vâng, em sẽ nhẹ nhàng." Diệp Thanh Hà khẽ di chuyển bước chân, đóng cửa lại.

Thích Nguyên Hàm lấy chìa khóa xe ra, bỏ vali vào cốp xe, cô không lái xe đến đây, chiếc xe này là của Chu Vĩ Xuyên.

Cô đi khởi động xe, Diệp Thanh Hà ngồi ở ghế phụ lái, Thích Nguyên Hàm hỏi nàng, "Mang đủ đồ chưa hả? Chúng ta đi rồi sẽ không quay lại nữa đâu."

"Chưa... Rồi." Diệp Thanh Hà khựng lại giây lát.

"Tóm lại là rồi hay chưa?" Thích Nguyên Hàm bất lực.

Diệp Thanh Hà nói: "Còn, còn mấy đồ kia chưa đem."

"Mấy đồ nào?" Thích Nguyên Hàm sửng sốt.

Đừng nói là mấy đồ kia nhá.

Lúc đó đã bảo nàng là đừng mang theo rồi, haizz.

Thích Nguyên Hàm giục nàng, "Đi mau."

"Vâng vâng vâng, em phóng rất nhanh thôi." Diệp Thanh Hà mở cửa xe, nàng lập tức chạy như bay về phòng, đầu ngón tay của Thích Nguyên Hàm gõ lên vô lăng, vừa lo vừa sợ... đưa theo Diệp Thanh Hà, chơi còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn trò tim đập nhanh.

Rõ ràng cô có thể đi một mình, Diệp Thanh Hà là một người rất tự do, họ không nhất thiết phải đi cùng nhau, cô lại vạch thêm tên của nàng trong kế hoạch của mình, cho dù Diệp Thanh Hà không đến, cô cũng phải đi tìm Diệp Thanh Hà.

Bỗng nhiên có cái suy nghĩ này, rất kỳ lạ.

Diệp Thanh Hà đi vào nhà lên tầng, nàng còn đi đôi giày cao gót đế vuông, rơi trên nền đất sẽ phát ra tiếng lộc cộc.

Nàng đi nhẹ hơn, đến tầng hai, nhận ra Chu Tuyết Miên đang ngồi trên bậc thang, Chu Tuyết Miên mặc chiếc áo lông vũ màu đen, thu mình vào trong góc, gần như dung hòa với bóng đêm xung quanh, bên chân là hộp thuốc.

Chu Tuyết Miên nhìn thấy nàng, nâng mắt lên, đôi mắt sáng lên giây lát, lại lập tức đen thui, khóe môi Diệp Thanh Hà động đậy, mặc dù Chu Tuyết Miên trông rất đáng thương, chắc nên đồng tình, nhưng nàng lại có hơi không không chế được.

Nàng cười nhạo.

Cảm giác bộc phát đó, chạy dọc lục phủ ngũ tạng. Rất âm ỉ, khiến cả người nàng sôi sùng sục.

Ban đầu Diệp Thanh Hà rất sợ, Chu Tuyết Miên không mang theo gì cả, có thể theo gánh mọi gánh nặng mà đi theo Thích Nguyên Hàm, nàng sợ Thích Nguyên Hàm sẽ đưa Chu Tuyết Miên rời đi, sợ giữa nàng và Thích Nguyên Hàm sẽ có thêm một Chu Tuyết Miên.

Còn Chu Tuyết Miên, từ đầu cho đến cuối cô ấy đều ngưỡng mộ Diệp Thanh Hà.

Bởi vì khi Thích Nguyên Hàm đi qua phòng cô ấy, chưa từng dừng lại một phút giây nào.

Cô ấy cũng thua ở chỗ, cô ấy còn cầu xin Thích Nguyên Hàm ở lại, hoặc là chủ động đưa theo cô ấy, không giống như Diệp Thanh Hà đã chuẩn bị xong hết, không cố chấp bằng Diệp Thanh Hà.

Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.

Đèn phòng sát vách sáng lên, Diệp Thanh Hà chạy như bay, ra cửa là phóng thẳng về xe của Thích Nguyên Hàm, sau đó vứt đồ đạc lên cốp xe.

"Vội gì thế." Thích Nguyên Hàm nhìn nàng hoảng loạn mãi, cười ra tiếng.

Tuy nhiên một giây sau, cô không cười nổi nữa, Diệp Thanh Hà chỉ lên tầng ba, bóng đèn trên tầng ba đã sáng, Thích Nguyên Hàm thở hắt ra một hơi, than thở: "Thật sự là hết cách với em, lần sau chị không..."

Thôi bỏ đi cũng chẳng có lần sau nữa.

Thích Nguyên Hàm đạp ga, nhanh chóng chạy xe đi.

Trên đường một vùng tối om, đèn pha xe thắp sáng con đường gập ghềnh, cả một đoạn đường không có ai, chỉ có xe của họ đang chạy khỏi nơi hoang vắng này.

Một nơi khác.

Chu Vĩ Xuyên còn đang mơ màng, sau khi hắn bị đánh thức, bò dậy rót một cốc trà uống.

Hắn vừa mở cửa đi ra ngoài, gặp phải gió lạnh run lẩy bẩy cả người, hắn lại chui vào phòng, lấy một chiếc áo khoác mặc lên, cho rằng chắc chắn Diệp Thanh Hà đang làm gì đó, hắn phải đi trách mắng Diệp Thanh Hà.

Đến khi hắn xuống tầng, chỉ nhìn thấy Chu Tuyết Miên.

Chu Tuyết Miên co ro ngồi yên ở đó, hắn vào phòng Thích Nguyên Hàm nhìn một lượt, đồ đạc vẫn còn, người thì không thấy bóng dáng đâu.

Hắn nhíu mày, bất mãn mà đi đến chỗ Chu Tuyết Miên, hỏi: "Vợ tôi đâu? Chị có thấy cô ấy đâu không?"

Chu Tuyết Miên ngẩng đầu nhìn Chu Vĩ Xuyên.

Không biết có phải là vì thích Thích Nguyên Hàm là một chuyện méo mó hay không, cô ấy còn nhận quá nhiều cú sốc, bây giờ nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên không biết gì cả, thế mà cô ấy lại cảm thấy sảng khoái, cảm thấy người như hắn thật sự ngu ngốc.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Chu Vĩ Xuyên cũng không ngu thật sự.

Nhiều người thích Thích Nguyên Hàm như vậy, thế mà chỉ có hắn là theo đuổi được Thích Nguyên Hàm. Chu Vĩ Xuyên chính là cặn bã, là tinh ranh, ngỡ rằng có được gen của ông cụ, nên bắt đầu giở trò.

"Vợ tôi đâu! Nguyên Hàm đâu!" Chu Vĩ Xuyên có hơi căng thẳng, bắt đầu cảm thấy sai sai.

"Vợ cậu à."

Chu Tuyết Miên chống cằm, nói: "Em ấy đi cùng Diệp Thanh Hà rồi."

"Cái gì?" Chu Vĩ Xuyên khẽ ngây người, ánh mắt không thể tin nổi, như đã ngu đần, hắn nhanh chóng lắc đầu, "Không thể nào, con mẹ nó chị đừng có ăn nói vớ vẩn với tôi."

Chu Tuyết Miên cũng cho rằng còn chưa đúng lắm, cô ấy ngẩng đầu nhìn Chu Vĩ Xuyên nói từng chữ một: "Là vợ cậu dắt theo tình nhân của cậu cao chạy xa bay rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play