Chu Tuyết Miên đang cầu xin Thích Nguyên Hàm, nghe rất hèn hạ.
Tâm trạng của Thích Nguyên Hàm rất phức tạp, cô nói: "Chị không cần nói chuyện với em kiểu này, chị cũng chẳng nợ em gì cả. Cứ cho là em không đến đây, ông nội cũng nghĩ cách khiến em đến, chị không cần tự trách."
Chu Tuyết Miên gật đầu, cô ấy biết mối quan hệ lợi ích bên trong, Thích Nguyên Hàm không trách cô ấy, lại khiến cô ấy rất bất lực.
Thích Nguyên Hàm nhìn Chu Tuyết Miên, nhớ ra rất nhiều chuyện.
Chu Tuyết Miên là một người bạn tốt, trước đây cô ấy rất tốt với cô, điều này không cần hoài nghi, ngày trước họ đã là bạn rất nhiều năm.
Mỗi ngày đến trường, mỗi lần tan học, đôi khi cùng ăn cùng ngủ.
Chu Tuyết Miên họ Chu, lại là người nhà họ Chu duy nhất bằng lòng làm trái nhà họ Chu, cô ấy có thể thay đổi rất nhiều, xem như rất thành công rồi.
Từ góc độ của Thích Nguyên Hàm.
Cô không phải rất ghét Chu Tuyết Miên.
Thích Nguyên Hàm thở ra một hơi, trời lạnh, biến thành một làn khói trắng, cô cúi đầu, nhìn bàn tay Chu Tuyết Miên đang siết lấy cô, Chu Tuyết Miên chậm rãi buông tay , gập các ngón tay vò vào nhau, nói: "Xin lỗi, chị kích động quá."
Thích Nguyên Hàm lắc đầu nói không sao.
Đối mặt với ý tốt của Chu Tuyết Miên, Thích Nguyên Hàm vẫn hồi đáp lại cô ấy, nói: "Chị không cần phải làm nhiều vì em như vậy, chị có ba có mẹ có em trai, quan hệ huyết thống máu mủ này chị không bỏ được."
Cô nói rất thẳng thắn.
Chu Tuyết Miên có muốn giúp cô như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi được sự thật, cô ấy là cháu gái đích tôn của nhà họ Chu, cô ấy thật sự có thể đánh đổi cái giá nhà mình phá sản, mà đến giúp Thích Nguyên Hàm sao? Có thể chịu nổi ba chữ "Đồ vô ơn", có thể chịu nổi tấm lòng đạo đức sao?"
"Cho dù chị có đứng ở đâu, chúng ta cũng khác lập trường. Chị có thể không biết ông cụ muốn làm gì, nhưng chị biết, ông ấy đã muốn gϊếŧ chết em rồi." Thích Nguyên Hàm nói xong liền đi, còn là chạy đi.
Sau đó cô ngồi lên một chiếc xe mô tô, chiếc xe kia rất nhỏ rất rách nát, chạy thì như sắp rơi ra đến nơi.
Diệp Thanh Hà ngồi ở đằng trước quàng chiếc khăn màu vàng, buổi sáng nó còn ở trên cổ Thích Nguyên Hàm, gió nổi lên, chiếc khăn kia bay lơ lửng.
Chu Tuyết Miên không hiểu, tại sao Thích Nguyên Hàm lại cho Diệp Thanh Hà cơ hội, Diệp Thanh Hà còn là tình nhân của Chu Vĩ Xuyên, nàng ta có chỗ nào hơn người sao?
Cô ấy không rõ nguyên nhân bên trong, không hiểu được vì sao, luôn cảm thấy không cam lòng.
Vì sao Diệp Thanh Hà có thể, mà cô ấy lại không?
Cô ấy giữ vững tam quan nhiều năm vậy để làm gì? Thật ra, cô ấy cũng có thể bất cần.
Sự ghen tỵ còn lạnh lẽo hơn gió, thổi lạnh thần hồn cô ấy, cả người run rẩy.
Bóng dáng chiếc xe mô tô ngày càng nhỏ, ánh sáng trong mắt càng ngày càng lụi tàn, chỉ có cơn gió mùa đông đang vờn quanh ngọn núi, như thể gầm thét lên.
Rõ ràng cô ấy cũng có thể.
Thích Nguyên Hàm ngồi trên chiếc mô tô của Diệp Thanh Hà.
Vài ngày trước còn ngồi đi hóng gió, cô không có cảm giác gì, trong lòng vẫn khá thích, bây giờ lạnh run người, cơn gió như dao cứa vào mặt, Thích Nguyên Hàm cuộn mình đằng sau Diệp Thanh Hà, dán lên lưng nàng.
Thích Nguyên Hàm nói đôi câu với Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà không nghe rõ.
Thích Nguyên Hàm xé họng hét: "Này, em đi theo để làm gì, trời lạnh như vậy, em còn lái mô tô, không biết đường mượn lấy cái xe sao?"
Lần này Diệp Thanh Hà đã nghe thấy, nói: "Nhà dì Lưu chỉ có chiếc xe ba bánh, em không biết chạy, với lại trông không ngầu lòi..."
Ngầu lòi.
Cái xe này sắp khiến bọn họ lòi cả bản họng vì hít gió đây.
Nhưng mà tưởng tượng Diệp Thanh Hà đi xe ba bánh.
Khung cảnh đó, thật sự có hơi hơi đáng yêu đó.
Một khoảng thời gian rất dài sau đó Thích Nguyên Hàm đều không cho rằng mô tô rất ngầu, người cảm thấy mô tô ngầu lòi, chắc chắn là chưa từng chạy xe vào mùa đông, chưa từng chạy qua đỉnh núi gập ghềnh.
Bây giờ cô không những lạnh, mà còn tê cả mông.
Diệp Thanh Hà cảm nhận được tâm trạng sụp đổ của cô, nói: "Đợi một lúc nữa, cái chỗ rách nát mất dịch này, đến cái chỗ dừng xe cũng không có... cạn lời."
"Không sao, em chạy chậm thôi, em lạnh hơn chị."
Lại chạy thêm nửa tiếng đồng hồ, Thích Nguyên Hàm nhìn ra xung quanh, cảm giác không đúng cho lắm, vừa rồi cô ngồi ở trên xe Chu Tuyết Miên, con đường không giống như này.
Cô hỏi Diệp Thanh Hà: "Có phải em lầm đường rồi không."
Diệp Thanh Hà im lặng mấy giây, nói với Thích Nguyên Hàm: "Hình như là vậy, ở đây không xem được thiết bị chỉ đường, em chạy theo cảm giác."
Được thôi.
Thích Nguyên Hàm tỉnh ngộ rồi.
Thật sự không đỡ nổi nữa, Thích Nguyên Hàm nói dừng lại đi, họ tìm bản đồ, như vậy có thể trở về sớm hơn chút.
Diệp Thanh Hà dừng lại, khuôn mặt nàng bị gió thổi đỏ hồng rồi.
Thích Nguyên Hàm đứng dụi chân, muốn để bản thân ấm hơn chút, quay đầu nhìn khuôn mặt đông cứng của nàng, cô cắn môi dưới, giơ hai tay về phía Diệp Thanh Hà, nói: "Lạnh không."
Diệp Thanh Hà gật đầu.
Thích Nguyên Hàm nói: "Lạnh thì ôm một cái, chắc ấm hơn chút đấy."
Diệp Thanh Hà đi đến ôm cô, người lạnh như đá, Thích Nguyên Hàm nhấc tay tìm bản đồ.
Không biết Diệp Thanh Hà chạy đến góc núi nào, mạng cũng không mạnh, wechat quay mấy vòng cũng không tải mới được.
Diệp Thanh Hà nói mấy câu, Thích Nguyên Hàm không để tâm nghe, về sau mới hỏi: "Em nói cái gì?"
"Em hỏi chị, Chu Tuyết Miên đã nói gì với chị, em thấy chị ấy ở trên núi cứ kéo lấy tay chị, không phải là đang tỏ tình đấy chứ?" Nàng cười nhạo một tiếng.
"Nghĩ vớ vẩn gì thế, chắc chắn là không phải rồi." Thích Nguyên Hàm nói, "Chị ấy chỉ muốn giải thích, lý do chị ấy giữ chúng ta ở đây."
Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị tin không?"
Thích Nguyên Hàm nghĩ vài giây, "Chắc là tin, nhưng..." Cô nhìn kết quả tìm ra ở wechat, đường về khá xa, đến thị trấn còn gần hơn, có thể đến đó chơi. Thích Nguyên Hàm nhấn vào dịch vụ ngoài lề ra xem, bổ sung thêm lời nói vừa rồi, cô nói: "Nhưng mà... không quan trọng."
"Ồ." Diệp Thanh Hà siết chặt cái ôm, dường như cười một tiếng.
Thích Nguyên Hàm không muốn nghĩ đến chuyện của Chu Tuyết Miên nữa, nói: "Đi lên thị trấn xem sao đi, mấy ngày nay cứ ở dưới quê, cũng không đi ra ngoài chơi."
"Được ạ, nhưng mà ôm thêm lúc nữa, em lạnh."
Đang mùa đông mà, Thích Nguyên Hàm cũng lạnh.
Hai người đứng ôm nhau ở bên đường, cho đến khi Diệp Thanh Hà muốn hôn cô, một chiếc xe đột nhiên lướt qua họ, Thích Nguyên Hàm rất nghiêm chỉnh mà buông tay ra, một bên má bị lạnh đến đỏ hồng.
Diệp Thanh Hà đứng bên cạnh cô, nói: "Đi theo chiếc xe kia, có lẽ chúng ta có thể lên thị trấn, lúc đó lại nghĩ ra cách gì ấm áp mà quay về."
Thích Nguyên Hàm cũng nghĩ vậy, lên xe lần nữa.
Bởi vì rất lạnh, Thích Nguyên Hàm luôn nghĩ.
Nếu như ôm nhau như vừa rồi thì tốt quá.
Người Diệp Thanh Hà thật sự rất ấm, rất ấm áp.
Đến núi Thọ Nam đã lâu, cứ ở yên một chỗ, lên đường cái mới thấy mới lạ, nhà cửa nơi đây không cao, con đường đều rất nhỏ hẹp, mọi người bày hàng ở trên đường, tiếng hô hào vang vọng khắp nơi.
Hai người đang muốn tìm quán ăn, làm ấm bụng, ánh đèn trước quán lúc sáng lúc tối, có vài cái đèn đã hư, chữ hiện cũng không rõ.
Trong tiệm trang trí kiểu lỗi thời, bên trên dán rất nhiều giấy ghi chú, đủ loại màu sắc, Thích Nguyên Hàm lướt qua, hình như là học sinh trường bên viết những lời thề yêu thương ngọt ngào, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, xấu y hệt chữ của Diệp Thanh Hà.
Điện thoại ở trên bàn reo lên, cô cầm lên xem, Chu Vĩ Xuyên gửi tin nhắn đến, hắn hỏi cô đang ở đâu, nói là Chu Tuyết Miên đã về rồi.
Thích Nguyên Hàm vốn không muốn trả lời, suy nghĩ một hồi, gõ tin nhắn.
1: Đầu tiên chúng ta đã chấm dứt quan hệ vợ chồng, anh không có quyền hỏi hành tung của tôi, tôi không có trách nhiệm phải báo cáo với anh.
2: Không được gọi tôi là vợ nữa, tôi ở với ai, là quyền tự do của tôi.
3: Không cần giả vờ tội nghiệp, tôi không đau lòng, đồng thời cũng biết rõ cái nết của anh. Còn làm loạn nữa, là phải đến cục cảnh sát kiện cáo dân sự đấy.
Lúc gửi đi, cô lại xóa thêm mấy chữ, nói nhiều như vậy với Chu Vĩ Xuyên thật sự lãng phí chữ, gửi xong, cô tắt điện thoại, mở chế độ im lặng.
Diệp Thanh Hà chống cằm nhìn Thích Nguyên Hàm, nói: "Như thế này giống như bỏ nhà theo người yêu ý nhỉ." Chỉ vào mình, lại chỉ vào Thích Nguyên Hàm, "Em với chị bỏ trốn rồi."
Thức ăn đã lên, hai bát canh hầm, bốc lên làn khói nóng tăng thêm độ thèm ăn, Thích Nguyên Hàm đẩy sang cho nàng nói: "Thế này làm gì được tính là bỏ nhà theo người yêu."
Diệp Thanh Hà lấy nước nóng, làm nóng đũa xong đưa cho cô.
Con tim Thích Nguyên Hàm vốn đang là mặt hồ tĩnh lặng, như bị ném vào một hòn đá nóng bỏng, thiêu cháy cả một vùng, bốc lên làn khói trắng.
"Sao vậy?" Diệp Thanh Hà hỏi cô.
Thích Nguyên Hàm nói không sao, sau đó cười lên.
Hương vị thức ăn không đến nỗi, đang ăn còn thêm hai đĩa thức ăn nhỏ. Diệp Thanh Hà đi thanh toán, Thích Nguyên Hàm ra cửa đợi nàng, quay đầu nhìn phát hiện ra, Diệp Thanh Hà lại ngồi ở bàn, cầm một cái bút cùng một tờ giấy ghi chú, cúi đầu chăm chú mà viết cái gì đó.
Thích Nguyên Hàm đi đến muốn nhìn xem, Diệp Thanh Hà che tờ giấy ghi chú lại, nói: "Có thể tôn trọng quyền riêng tư của người khác không ạ, đừng nhìn trộm chuyện riêng của người khác, được không ạ chị."
Thế mà Diệp Thanh Hà lại dạy bảo cô.
Thích Nguyên Hàm khẽ hừ một tiếng.
Người ở trong quán không nhiều, chỉ có năm bàn, đều là các cặp tình nhân đến ăn cơm, người thì nói chuyện người thì viết ghi chú.
Thích Nguyên Hàm từng nói, nếu như không phải vì nhà họ Chu, cô sẽ sống những ngày tháng bình dị, kết hôn cùng với người mình yêu, mỗi ngày trồng hoa nấu ăn, yên bình mà ấm no, rất vui vẻ.
Nhưng cô chỉ nghĩ thôi, chứ không cụ thể hóa ý nghĩ này.
Cho đến khi...
Diệp Thanh Hà vỗ vai của cô, nói: "Đi thôi."
Thích Nguyên Hàm khẽ sững người, vẻ mặt bình tĩnh, ừm một tiếng.
Lúc đi ra, bên ngoài có tiếng rơi lộp cộp, người ở trên đường che đầu chạy tứ phía, chính là lúc họ đang ăn cơm, gió ở bên ngoài đã nổi lên rồi.
Thích Nguyên Hàm không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn ra ngoài xem, liền nghe thấy có người hét: "Mưa tuyết rồi, từng viên to thế kia, đập chết người đấy."
...
Cơn mưa tuyết này đến đột ngột, có vài viên rơi xuống đất, lăn đến bên chân Thích Nguyên Hàm cũng chưa tan, Thích Nguyên Hàm nhìn một cái, thấy to bằng cái nhẫn kim cương trứng bồ câu mười carat rồi.
Cái này mà rơi vào người, thật sự không phải đau một chút chút đâu nhé.
Thích Nguyên Hàm hỏi Diệp Thanh Hà, "Làm sao giờ?"
Diệp Thanh Hà híp mắt, nghiêm túc nói: "Ừm... Nếu như chúng minh quay về kiểu này, chắc chắn sẽ bị đập cho rách đầu chảy máu, chị tin không?"
"Nếu như chị không tin, còn có thể hỏi em làm sao hả?" Thích Nguyên Hàm cạn lời mà lườm nàng, lại thở dài, vốn là muốn lượn tứ phía, thời tiết cũng không tác thành cho.
Diệp Thanh Hà nói: "Tìm một nơi ngắm mưa tuyết?"
Nói thật, mưa tuyết, thật sự chẳng có gì đẹp cả, còn không bằng tuyết rơi, Thích Nguyên Hàm còn trông mong trận tuyết đầu mùa năm nay kìa.
Thích Nguyên Hàm nói: "Đi mua cái ô đi."
Cũng may bên cạnh có một cửa hàng, hai người đi dọc bậc thềm, Diệp Thanh Hà đứng ở bên trong, cơn gió cuộn đến vài viên băng, cực kỳ nhanh, đập vào đầu vai của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm híp mắt, đúng là rất đau...
Thích Nguyên Hàm muốn mua hai cái ô, Diệp Thanh Hà lại chỉ mua một cái, Thích Nguyên Hàm cười nhạo nàng, "Vì lãng mạn, mà không sợ chết."
"Sống vì lãng mạn, chết vì lãng mạn, nhà thơ người Pháp từng nói như vậy."
Thích Nguyên Hàm tự nhận mình là mọt sách, nhưng chưa từng nghe thấy câu này bao giờ, hỏi: "Nhà thơ nào vậy, sao chị lại không biết."
"Nhà thơ người Pháp, River Diệp."
"Sao chị lại không biết nhà thơ người Pháp này nhỉ, sao họ lại lấy cái tên tiếng Anh theo trào lưu như vậy nhỉ?" Thích Nguyên Hàm nói: "Em nói có đúng không, missye."
(*ye: pinyin của Diệp đó.)
"Hahahaha, đừng nói như vậy, làm em xấu hổ quá đi."
"Missye, đừng quên chiếc mô tô nhỏ của em."
"Haizz, cái thời tiết chết tiệt này, em còn phải về lái motorcycle của em nữa, em ghét hailweather này."
Nói rất có vần có điệu, như đang hát kịch.
"Em có thể đừng nói chuyện kiểu vậy được không, thật mất mặt." Thích Nguyên Hàm xấu hổ rồi, cảm thấy rất trẻ con, đều trách Diệp Thanh Hà làm cô trở nên ngốc nghếch.
Đang nói, hai người đã đi đến một khách sạn.
Mưa tuyết vẫn chưa ngừng, họ phải tìm nơi tránh mưa.
Diệp Thanh Hà nói: "Không biết môi trường như thế nào, Thích tổng, chúng ta đi vào khảo sát một chuyến, thế nào?"
Thích Nguyên Hàm sụp ô lại, Diệp Thanh Hà đang nói chuyện với ông chủ, quay đầu hỏi cô: "Chị có đem theo thẻ căn cước không?"
Thích Nguyên Hàm đưa ô cho Diệp Thanh Hà, mở khóa ba lô, lôi thẻ căn cước ở trong ra, lúc đưa đi cứ có cảm giác là lạ, cô lấy lại, hỏi Diệp Thanh Hà, "Em không mang theo thẻ căn cước hả?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, "Không mang theo, khi em theo chị, chỉ nghĩ đến việc mượn xe mô tô chú nhà bên, bây giờ ngoài mấy đồng ở trên điện thoại ra, cái gì cũng không có đâu. Hay là, chị đưa thẻ căn cước, em đưa tiền."
Nhân viên lễ tân khách sạn hỏi: "Hai người có đặt phòng không, có phòng giường rộng nè."
Thích Nguyên Hàm đưa thẻ căn cước cho cô ta, nói: "Không cần phòng giường rộng, đặt phòng đắt nhất ở đây cho chúng tôi."
Diệp Thanh Hà suýt xoa một tiếng, "Nhiều tiền như vậy á... chị muốn vắt kiệt em sao?"
Thích Nguyên Hàm cười đáp: "Không có mấy đồng mà cô còn muốn hẹn chị gái đặt phòng?"
Nói xong, cô liếc cô gái lễ tân, có lẽ cô gái lễ tân không ngờ hai người phụ nữ có thể trêu ghẹo nhau, kinh ngạc mấy giây, lại cúi đầu gõ máy tính, nỗ lực để bản thân không nghĩ lung tung.
Địa điểm xa lạ, người cũng không quen, nói chuyện không cần giữ lễ tiết. Thích Nguyên Hàm trở nên mặt dày giống Diệp Thanh Hà.
Nơi đây nhỏ, không quản lý chặt, chỉ đăng ký thẻ căn cước của một người là có thể vào phòng, hai người họ đi thang máy, Thích Nguyên Hàm cầm thẻ phòng vip.
Ở tầng năm, số phòng là 520.
Khụ.
Phòng đắt nhất chắc không phải loại phòng kia đâu nhỉ.
Đi đến cửa, Diệp Thanh Hà chỉ số phòng, thưởng thức mà nói: "520... tôi yêu em, chắc là phòng tình nhân nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm không trả lời, chỉ dán thẻ cửa phòng, đẩy cửa ra.
Phòng trang trí rất... đỏ, cắm thẻ phòng vào, gian phòng ánh lên đèn cam đỏ, ở giữa có một chiếc giường tròn rộng, mắc rèm đỏ, ga giường màu trắng được rắc cánh hoa màu đỏ, thoang thoảng hương hoa hồng.
Bên cạnh là một chiếc ghế xích đu, bên trên treo đèn màu, nói thật phong cách này có hơi... hoang dã, màu sắc quá đậm, bước vào cửa liền có cảm giác đó.
Khiến người ta có hơi không thoải mái.
Thích Nguyên Hàm đặt túi xách lên bàn máy tính ở bên cạnh, máy tính đã mở, có thể dùng ngay, Thích Nguyên Hàm đến bên cửa sổ nhìn.
Rèm cửa hồng phấn, phía sau là cửa kính sát trần, có thể nhìn ra bên ngoài, người người đi qua đi lại, có người đang tìm chỗ nghỉ chân, có người chui vào trong xe."
Ở đây có chiếc bàn tròn màu trắng, bên trên có chai rượu vang đỏ cùng với lọ hoa hồng, Diệp Thanh Hà cầm chai rượu lên xem, cầm lấy một chiếc ly thủy tinh vuông, rồi nói: "Lần này em không uống rượu nữa, chỉ nhìn thôi, em ngoan chứ, hôm nay có phần thưởng hay không đây."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, bất giác căng thẳng.
Diệp Thanh Hà cởϊ áσ khoác ra, áo len dài màu đen, vạt áo làm bằng vải gạt, nàng ngồi ở trên ghế, đôi chân trông rất dài, hỏi: "Mưa tuyết đã ngừng chưa? Cảm giác yên tĩnh quá, không nghe thấy tiếng."
"Chưa." Thích Nguyên Hàm kéo rèm cửa lên nửa, đến bàn máy tính lấy tài liệu trong túi ra xem, đây là hợp đồng phải ký sau này.
Diệp Thanh Hà đi đến, tay chống lên ghế, hỏi ở bên tai Thích Nguyên Hàm: "Sao lại phải xem tài liệu vào giờ này?"
"Chỉ xem lướt qua thôi." Đây không phải dự án của Thích Nguyên Hàm, cô không cần tận tâm tận sức, nói: "Nhanh thôi là xong rồi, đợi chút."
"Ừm." Diệp Thanh Hà không làm phiền cô, im lặng mà đứng đó.
Thích Nguyên Hàm nhìn những con số bên trên, cau đôi mày. Lúc trước mấy chú bác có nói, bây giờ giá cả rất rẻ, nhưng mà giá cả ở trên hợp đồng lại gấp đôi. Cô đột nhiên hiểu tại sao Chu Tuyết Miên lại trì hoãn không ký hợp đồng rồi."
Lật mãi đến trang cuối cùng, tâm trạng của Thích Nguyên Hàm không tốt lắm, cô muốn cùng người ta phân tích, hỏi Diệp Thanh Hà: "Em xem hiểu không?"
Diệp Thanh Hà không trả lời, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn, nhận ra Diệp Thanh Hà đứng ở cửa kính sát trần, nhìn rất chăm chú, không biết đang nhìn cái gì.
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, có phải bản thân vô vị quá không, đến khách sạn, cô lại cứ xem hợp đồng, không để ý đến Diệp Thanh Hà, dường như không có tình cảm vậy...
Không còn cách nào khác, cô luôn có cái tật này, không làm xong chuyện, thì sẽ vướng mắc mãi. Xem ra, cô chỉ có thể tăng nhanh tốc độ xem xong thôi.
Đợi thêm mười phút, xem xong thì nói chuyện với nàng vậy.
Thích Nguyên Hàm lấy máy tính tìm tư liệu, như thế này khá nhanh.
Dựa lưng vào ghế xoay hai lần, cô nhìn tư liệu nhảy ra trên màn hình máy tính, ngón tay lăn đi lăn lại trên con lăn chuột.
Hợp đồng này không đúng nha.
Thích Nguyên Hàm thở một hơi, thấy nóng hơn rồi.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao, không khoác nổi áo khoác nữa.
Thích Nguyên Hàm đứng dậy cởϊ áσ khoác, vừa nhấc người đã thấy Diệp Thanh Hà cầm điều khiển, nàng đứng ở phía sau, ngón tay nhấn một cái, điều hòa trong phòng kêu tít tít.
"Em chỉnh đó hả?" Thích Nguyên Hàm chống tay lên ghế, hết cách mà nhìn nàng.
Diệp Thanh Hà gật đầu trong im lặng, lại nâng nhiệt độ lên.
Nóng như thể mùa hè vậy, Diệp Thanh Hà vứt điều khiển lên giường, dường như đang nói, nếu như cô muốn dễ chịu hơn chút, lên giường mà lấy điều khiển.
Diệp Thanh Hà ngồi bên giường, bắt chéo chân, ngón tay gõ lên ga giường, rất hàm ý mà nhìn cô, đợi cô đi đến.
"Chị sắp xong rồi, em đợi một lát." Thích Nguyên Hàm kéo ghế ra sau, tài liệu đã tìm xong, tắt ứng dụng trên máy tính là được, cô làm xong vừa nhấc người, đôi tai bị cắn lấy, hơi thở của Diệp Thanh Hà phả vào, nói: "Chị bận quá nhỉ, không có thời gian để ý đến em. Em đợi chị lâu như vậy, chị luôn qua quít với em."
"Đã làm xong rồi." Thích Nguyên Hàm khá chột dạ, lập tức nhét tài liệu vào túi, Diệp Thanh Hà vuốt mái tóc của cô ra một bên, khẽ hôn lên gáy cô.
Trên vai của Thích Nguyên Hàm có một dấu vết như bớt, màu tối hơn vùng da xung quanh, Diệp Thanh Hà nhìn đăm đăm một hồi, ngón tay vuốt ve lên trên, dò xét kỹ càng.
Áo len của cô không giống với kiểu cách của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm là cổ chữ V, cựa quậy đôi chút là xộc xệch.
"Ở đây không tiện." Thích Nguyên Hàm muốn đứng lên.
Diệp Thanh Hà cắn một cái mạnh mẽ lên vai cô, rất mạnh, đau đến nỗi Thích Nguyên Hàm chau đôi mày, Thích Nguyên Hàm thở nặng hơn, "Diệp Thanh Hà, em nhẹ chút."
Diệp Thanh Hà như thể không nghe thấy, cong eo, từ sau lưng bắt lấy Thích Nguyên Hàm, nàng hôn gáy của Thích Nguyên Hắm, nắm lấy cằm cô, khẽ nâng lên.
Nâng đến khi nàng không thể hôn gáy của Thích Nguyên Hàm nữa mới dừng, cằm của nàng rơi trên vai Thích Nguyên Hàm, nàng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thưởng thức khung cảnh hiện bên trên.
Màn hình mất đi ánh sáng, phản chiếu dáng vẻ của họ.
Thích Nguyên Hàm chỉ có thể rũ mi nhìn, cô nhìn thấy đôi môi ẩm ướt của Diệp Thanh Hà trong màn hình, cùng với ngón tay nàng bóp chặt yết hầu của mình.
Diệp Thanh Hà rất mỹ lệ, tính cách dường như tách rời, rõ ràng khi vào khách sạn nàng còn rất ngoan, rất dựa dẫm vào Thích Nguyên Hàm, rõ ràng hôm qua nàng nằm trên giường, còn rất ngoan mà muốn nghe chuyện cổ tích, sao bây giờ... lại đáng sợ như vậy.
Nàng nói: "Em đã nhịn rất lâu rồi, đã đến khách sạn, chị còn lơ đãng em, đang giận lắm đấy. Hừm."
Âm thanh cuối cùng, lạnh lẽo rơi vào trong tai, thần kinh Thích Nguyên Hàm tê liệt.
Vì vậy, Thích Nguyên Hàm nhìn mình trong màn hình, cô đã bị Diệp Thanh Hà khống chế, không thể chạy thoát.
Bị đứa trẻ bắt nạt như vậy, mất mặt thật sự.
Thích Nguyên Hàm tránh né ánh mắt, dỗ nàng một tiếng, nói thêm lần nữa: "Sau này chị không lơ là em nữa, thật đó, lên giường nhé."
"Bây giờ chị không còn cơ hội nữa." Diệp Thanh Hà hôn lên má của cô, nói: "Nếu như chị muốn nhận lỗi. Thì phải nói với em: Bảo bối Thanh Hà, xin lỗi, chị sai rồi."
Thích Nguyên Hàm nghe đến nóng hừng hực cả tai, cảm thấy uy quyền của người chị bị xâm chiếm, cô không muốn nói, nói không được, câu này xấu hổ lắm, cô đưa tay đẩy Diệp Thanh Hà, "Em sắp giận rồi."
"Ba, hai..."
Diệp Thanh Hà đếm ngược đợi Thích Nguyên Hàm xin lỗi, nhưng Thích Nguyên Hàm lại mím đôi môi, đo độ bướng cùng nàng.
"Một."
Diệp Thanh Hà buông tay, Thích Nguyên Hàm theo bản năng muốn đứng dậy, Diệp Thanh Hà nắm lấy vạt áo của cô, kéo thẳng lên, tầm nhìn của Thích Nguyên Hàm bị che khuất, cô rất hoảng loạn, vội nói: "Diệp Thanh Hà, em rốt cuộc muốn làm gì?"
Cứ cảm thấy Diệp Thanh Hà như ác ma gϊếŧ người, muốn gϊếŧ chết cô đến nơi rồi.
Diệp Thanh Hà không trả lời, cởϊ áσ len của cô xuống, lại bắt lấy tay áo, vòng hai vòng quanh người Thích Nguyên Hàm, trói cô vào ghế.
Trên trán Thích Nguyên Hàm chảy từng giọt mồ hôi, nhìn vào ánh mắt Diệp Thanh Hà, cô liền rùng mình.
Mặc dù Diệp Thanh Hà đang cười, thực ra có hơi lạnh lẽo, rất hung dữ, không theo lẽ phải.
Thích Nguyên Hàm chưa từng sợ hãi như bây giờ, trong chốc lát không phân biệt được là nàng đang đùa, hay thật sự tức giận rồi phải làm gì đó với mình.
Cô vùng vẫy, gọi hai tiếng Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà đè ngón tay lên môi, khẽ suỵt một tiếng.
Nàng quay ghế đến một hướng, đẩy lên trước, đẩy Thích Nguyên Hàm đến trước gương, cúi người nói bên tai Thích Nguyên Hàm: "Ở đây luôn vậy."
"Chị, ngoan nào."