Thích Nguyên Hàm rất tức giận.
Nhìn cái thứ không còn động đậy trong tay, cô đập thật mạnh xuống đất, cái trò kia đàn hồi rất tốt, nảy lên trên nền đất.
Thích Nguyên Hàm muốn trực tiếp rời khỏi phòng tắm, đi đến cửa, nhìn cái đồ kia rất chướng mắt, lại nhặt lên, nhét vào trong vali.
Diệp Thanh Hà còn đang ở đầu bên kia gửi tin nhắn đến.
Nàng nói: "Chị biết cách sử dụng không? Muốn biết không?"
Qua mạng là như thế, cách một màn hình, đối phương hoàn toàn không biết cảm xúc vui buồn của bạn.
Thích Nguyên Hàm đặt điện thoại lên kệ tủ, tắm rửa xong, lại cầm điện thoại ngồi trên giường, nhắn trả lời một tin: "Em quá đáng lắm, bây giờ chị rất tức giận."
Đầu bên kia lập tức im lặng, Diệp Thanh Hà nhanh chóng thu hồi hết những nội dung có thể thu hồi trong vòng hai phút, lại gửi rất nhiều tin nhắn xin lỗi cho cô, còn có đủ loại hối lỗi.
Diệp Thanh Hà: [Xin lỗi, em sai rồi, em không nên quá đáng như vậy, là do em quá phách lối.]
Thích Nguyên Hàm lau mái tóc ẩm ướt, cầm máy sấy sấy tóc, suy nghĩ xem có phải mình dung túng nàng quá không, để nàng vô pháp vô thiên như vậy.
Mặc dù Diệp Thanh Hà đã nhắc nhở trong túi áo Thích Nguyên Hàm có đồ, nhưng nếu như Thích Nguyên Hàm phản ứng chậm, không cẩn thận lôi cái đồ kia ra, xấu hổ biết bao, nếu để Chu Tuyết Miên nhìn thấy, cô chết ngay tại chỗ được rồi.
Chu Tuyết Miên nhìn thấy sẽ có cảm nghĩ gì, cô ấy sẽ nghi ngờ gì đó, sau đó lên thuyền của công cụ.
Những chuyện này đều là ẩn số, Diệp Thanh Hà đưa tới cho cô quá nhiều ẩn số, cô hoảng sợ.
Thích Nguyên Hàm sấy khô tóc, nằm ở trên giường, cô lại cầm lấy điện thoại, Diệp Thanh Hà vẫn đang xin lỗi.
Thích Nguyên Hàm gõ một dòng chữ, lúc chuẩn bị gửi đi, lại xóa rồi đổi thành: [Ngủ sớm đi.]
Diệp Thanh Hà nói: [Em xin lỗi, em lẳng lơ quá mức, sau này em sẽ không như vậy nữa, thật đấy, xin lỗi, chị gái, em quá phóng túng, chị trừng phạt em đi.]
Thích Nguyên Hàm nói: [Ngủ đi, chị có hơi buồn ngủ rồi.]
Đầu bên kia vẫn đang trong trạng thái gõ chữ.
Thích Nguyên Hàm gửi trước: [Không ngủ sớm, càng giận.]
Diệp Thanh Hà: [Ngủ liền.]
Cách âm phòng thật sự không tốt, Thích Nguyên Hàm đặt điện thoại xuống, liền nghe thấy động tĩnh ngoài kia, khẽ khàng, nghe có vẻ như có người đứng ở bên ngoài đã lâu, đứng đến mỏi chân rồi, không nhịn được giẫm chân lên đất.
Chắc là Diệp Thanh Hà.
Thế mà nàng chạy xuống đây rồi.
Thích Nguyên Hàm không đọc tin nhắn nữa, gối lên hai tay, nhìn đèn trần.
Phòng có trang trí tốt như thế nào, cũng kém xa so với phòng cô, Chu Tuyết Miên phục hồi lại phòng ngủ của cô ở nhà họ Chu.
Sau này Thích Nguyên Hàm chuyển ra, vì diễn kịch cho đến cùng, trang trí nội thất phòng xa hoa thành kiểu dáng ở nhà cũ, người khác nhìn thấy đều cho rằng cô rất thích nhà họ Chu.
Chu Tuyết Miên xem ra rất có lòng.
Chỉ là không nhìn thấu được lòng cô mà thôi.
Thích Nguyên Hàm không quan tâm Chu Tuyết Miên lấy mấy trăm triệu, mà sợ sau khi cô ấy lấy mấy trăm triệu, về phe của ông cụ, sau đó đối đầu với cô, cô rất đề phòng Chu Tuyết Miên.
Thời gian sẽ làm phai nhạt tình cảm, mà sợi tình mỏng manh, không đáng để cô tin tưởng.
Một khi Chu Tuyết Miên giúp nhà họ Chu, vậy thì Chu Tuyết Miên đối với cô, chẳng khác gì với người nhà họ Chu khác.
Thích Nguyên Hàm là một người rất lý trí.
Lý trí đến mức nào đây.
Cô sẽ giành mọi dịu dàng của mình cho đối phương, cưng chiều vô hạn, một khi đối phương làm tổn thương cô, khiến cô cảm nhận được nguy hiểm, cô sẽ lập tức thu lại toàn bộ tốt đẹp, tỉnh táo trong một giây, biến thành một người băng giá.
Cô có thể tiếp tục cười tươi, nhưng mà không có nhiệt độ.
Thích Nguyên Hàm sẽ giơ lòng bàn tay ra, để người ta tùy tiện giở trò, nhưng nếu quá đáng, cô sẽ trở tay, ép người ta xuống đáy núi mãi mãi không lật mình nổi.
Trước khi ngủ, cô lại nghĩ đến Diệp Thanh Hà, nghĩ xem nên định nghĩa Diệp Thanh Hà như thế nào, sau đó nhận ra quan hệ của mình và Diệp Thanh Hà rất phức tạp, hai người dây dưa quá loạn, nghĩ đến phiền óc, cô bò dậy uống thuốc.
Sau đó cô lại mò tới một cái đồ nhỏ, lý trí cùng du͙ƈ vọиɠ tách rời, cô tức thì có tức, lòng hiếu kì với cái này không hề giảm đi.
Cô nghịch một lúc, nghiên cứu xem cái đồ chơi này sao rung được, nhấn một cái tắt một cái, lại nhấn rồi tắt, bất tri bất giác, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, họ dùng bữa ở nhà chủ nhà.
Đôi vợ chồng này, một người họ Vương, một người họ Lưu, tay nghề dì Lưu rất được, gϊếŧ gà thả rông nhà mình nuôi, còn lên núi hái nấm, nấu canh cho họ.
Canh thơm thịt tươi, hương vị không tệ, Thích Nguyên Hàm chan canh ăn với cơm cháy, ngon tới mức đến buổi trưa cô còn muốn ăn nữa, nhưng ngại nên không nói ra.
Đến khi tiêu xong đồ ăn, họ mới đến trang trại lợn khảo sát địa hình.
Diệp Thanh Hà cũng thay một bộ quần áo, đi dép lê, xem vẻ muốn đi cùng. Thích Nguyên Hàm quay đầu liếc nàng một cái, nói: "Em đừng đi theo nữa."
"Hửm?" Diệp Thanh Hà nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Thích Nguyên Hàm vốn muốn nói, trang trại lợn có dọn sạch như thế nào thì chắc chắn vẫn có mùi, việc này không liên quan mấy đến Diệp Thanh Hà, cũng không cần đi chịu khổ.
Còn chưa nói, Chu Vĩ Xuyên cùng Chu Tuyết Miên đã đi đến, Thích Nguyên Hàm mím môi, nuốt lời nói vào trong.
Diệp Thanh Hà rất ngoan ngoãn nói: "Vậy em ở đây đợi chị."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.
Họ đi theo đường mòn, xe xuyên qua ngọn núi, Thích Nguyên Hàm liếc mắt ra ngoài cửa kính, nhìn thấy Diệp Thanh Hà đứng trên ban công, hai tay chống cằm, bây giờ đang là mùa đông, ắt hẳn hoang vắng, rất buồn tẻ, nhưng trông nàng như thế này, dường như nhìn thấy một phần sắc xanh.
Diệp Thanh Hà vẫy tay với Thích Nguyên Hàm.
Chu Tuyết Miên đến sớm hơn họ mấy ngày, đẫn đường, mấy ngày nay họ đã hiểu rõ tình hình, nói tình hình cơ bản cho Thích Nguyên Hàm.
"Hôm qua em không ngủ ngon sao?" Chu Tuyết Miên lấy găng tay cùng áo khoác cao su cho Thích Nguyên Hàm, cho cô đỡ bẩn quần áo.
Thích Nguyên Hàm nói câu cảm ơn, gật đầu: "Cũng tạm, chị thì sao? Quên hỏi rồi, chị ở phòng nào?"
Chu Tuyết Miên trả lời: "Bên cạnh phòng em."
Cô ấy nói xong, Chu Vĩ Xuyên không chịu nỗi nửa, đi đến chắn ngang người cô, nói: "Chị thế mà dám ở bên cạnh phòng vợ tôi, chị dựa vào cái gì được ở cạnh cô ấy? Tôi còn bảo sao chị lại tốt bụng thế, tìm chỗ ở cho chúng tôi, chị là muốn tách tôi ra!"
"Tôi chưa cho cậu vào chuồng heo là đã ưu đãi cho cậu rồi." Chu Tuyết Miên lạnh giọng nói.
Phòng của Chu Vĩ Xuyên ở nhà khác, không ở cùng họ, Chu Tuyết Miên nói xong, rồi dừng lại giây lát, quay đầu nói với Chu Vĩ Xuyên: "Nếu như cậu muốn vào ở, tầng ba còn một phòng trống, cậu có thể chuyển sang."
Tầng ba là nơi Diệp Thanh Hà ở, Thích Nguyên Hàm liếc Chu Tuyết Miên một cái, đột nhiên nhớ ra, Chu Tuyết Miên ở sát vách cô, vậy hôm qua Diệp Thanh Hà đứng ở trước cửa phòng cô, có phải Chu Tuyết Miên đã nhìn thấy rồi không?
Chu Vĩ Xuyên nghi ngờ nói: "Chị tốt bụng đến thế sao?"
Chu Tuyết Miên trả lời: "Không ở thì thôi."
Bọn họ đi vài bước, nhìn thấy chuồng lợn tư nhân được xây gần đó, những chuồng lợn kiểu này nhà họ Chu đều dự định bao hết, họ đi kiểm tra chất lượng nước và đất trước.
Nuôi lợn là một chuyện rất phiền phức, phải trông coi nó ăn uống nghỉ ngơi, đau đầu nóng sốt, trước khi đến đây Thích Nguyên Hàm có xem qua một số tài liệu về nuôi heo, mặc dù không được tính là am hiểu, nhưng người khác cũng đừng hòng qua mắt bọn họ.
Cuối cùng là đi xem chuồng lợn, người phụ trách bên trong nói với họ, bây giờ đang chăn nuôi lợn theo công nghệ thông minh, nơi ở có khi tốt hơn cả người, không những lo ăn lo uống, còn dắt lợn đi vận động, sản phẩm đều là thịt nạc.
Chu Vĩ Xuyên mở miệng oán trách, "Không phải đã làm rất tốt sao, còn muốn chúng ta đến kiểm tra cái gì?" Hắn đưa khăn tay cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không cần, hắn tự che mũi mình, "Ông cụ cố ý ngáng đường, khiến chúng ta ấm ức, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì, ngày ngày đến nhìn heo sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Con người phải trải qua giông tố mới thành công, ông bảo anh đến đây kiểm tra trang trại heo anh lại giận dữ như vậy, sau này để anh trông dự án, anh định làm sao, điều kiện nơi công trình, còn kém xa so với ở đây?"
Chỗ công trình thật sự rất khổ, trời mà nóng gay gắt, còn không dễ chịu bằng ở trong những chuồng lợn này, Chu Vĩ Xuyên nghe có lý, không oán hờn nữa, nói: "Anh nghe vợ, vợ nói gì cũng đúng."
Thích Nguyên Hàm cười ngoài mặt, trong lòng đang suy ngẫm chuyện này, điều kiện trang trại lợn đều không tồi, chỉ còn thiếu việc ký hợp đồng thôi, ông cụ bảo họ đến đây kiểm tra cái gì?
Cô hỏi một câu: "Em họ anh đâu? Sao không thấy cậu ta?"
Em họ hắn là con trai chú ba nhà họ Chu, lúc đến phải cùng đi, hôm qua họ ở sân bay đợi người ta, đợi đến lúc máy bay cất cánh, cũng chẳng thấy người đâu.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Cái tên Lưu Dương kia chẳng nghiêm túc gì cả, không chừng nhân cơ hội này, chạy đi đâu nhậu nhẹt rồi cơ. Trời cao hoàng đế xa, ông cụ có biết cũng không quản nổi nó, lần này nó cũng sướng thật đấy."
Nhà chú ba có hai đứa con trai và một cô con gái, lớn nhất là Chu Lưu Dương này, thường ngày trông như tên bất tài, không làm nên trò trống gì, ở công ty chỉ lo ăn lo mặc, cực kỳ thích mượn lý do công việc, chơi trò ám muội với bao minh tinh.
Thích Nguyên Hàm nhắc nhở, "Vậy cũng không thể thả lỏng cảnh giác, cậu ta dám chạy đi chơi, là không sợ ông cụ, anh có gan như cậu ta không, loại người này lòng dạ linh hoạt, nếu như ngày nào cậu ta được thức tỉnh, sẽ là đối thủ đáng gờm."
Chu Vĩ Xuyên chậc một tiếng, "Câu này của em giống y hệt với lời mẹ anh nói lúc trước." Hồi đó hắn chẳng thèm ghi nhớ, bây giờ Thích Nguyên Hàm nói như vậy, trong lòng hắn cảnh giác hơn chút, nhớ xem Chu Lưu Dương có chỗ nào không đúng không.
Suy nghĩ một hồi, hắn nhớ đến chuyện khác, nói: "Nghĩ như vậy, mẹ anh cũng rất ghê đấy, mẹ còn nói những chuyện khác với anh."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, lần trước hai người đối đầu một trận, Khương Lâm Nguyệt thất bại cũng không chĩa mũi nhọn vào cô nữa, tính ra cũng tự mình biết mình đấy.
"Em không hỏi xem là chuyện gì sao?" Chu Vĩ Xuyên hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Anh cảm thấy có lợi thì nghe theo, không có ích gì thì có thể không nghe."
Chu Vĩ Xuyên ồ một tiếng.
Mẹ hắn nói rằng, loại người như Thích Nguyên Hàm, trông có vẻ yếu ớt, thật ra rất khôn ngoan, một khi trở mình, sẽ cắn chết tất cả mọi người, tuyệt đối không thể lấy về.
Lúc trước hắn tin, cũng sợ, hắn cũng tính toán rất nhiều chuyện, vừa hay sau đó xảy ra chút chuyện, hắn thuận nước đẩy thuyền mà ly hôn với Thích Nguyên Hàm.
Sau đó, hắn không cho Thích Nguyên Hàm cái gì cả, để Thích Nguyên Hàm tay trắng ra khỏi nhà.
Sau đó lại trắng trợn tuyên bố với bên ngoài, Thích Nguyên Hàm là vợ hắn, là người vợ thanh mai trúc mã của hắn. Để mọi người không ai dám nhòm ngó đến Thích Nguyên Hàm.
Còn Thích Nguyên Hàm sẽ mất tất cả, không ai cần một người phụ nữ đã kết hôn...
Chiêu này hắn học được từ ông cụ.
Sau khi ông cụ đã cướp mất tiền của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm chỉ có thể lớn lên trong nhà họ Chu, chỉ có thể dựa dẫm vào nhà họ Chu, và trở thành vợ của hắn.
Chú chim bị chặt đứt cánh, sao có thể bay cao?
Hắn đã trói buộc Thích Nguyên Hàm hoàn toàn.
Thất sách duy nhất chính là Thích Nguyên Hàm không phục hôn lại với hắn nữa.
Xét về mưu mô Chu Vĩ Xuyên không bằng mấy cu cậu nhà họ Chu khác, nhưng về độ ác, hắn nhận được gen của ông cụ cùng sự chỉ bảo của mẹ hắn, học rất chuẩn xác.
Chu Vĩ Xuyên đi theo sau Thích Nguyên Hàm, mày nhếch lên, cười gian xảo.
Cái chuyện phục hôn này, hắn cũng có cách đối phó.
...
Trên đường về, Thích Nguyên Hàm nhìn thấy mấy người ngồi xổm trên đường, bên cạnh có mấy cái giỏ, bên trong là những quả nho nhỏ đỏ rực.
"Mọi người bán gì thế ạ?" Thích Nguyên Hàm hiếu kì hỏi, hai bên không cùng ngôn ngữ, họ không nói tiếng phổ thông, hoàn toàn không hiểu đang nói gì.
Chu Tuyết Miên nói: "Sơn tra đó, em không biết hả?"
"Cái này... em thật sự không nhận ra." Thích Nguyên Hàm không hay ăn chua, chỉ là hồi nhỏ thấy người ta mua kẹo hồ lô, cô cũng học đòi mua, cầm trên tay chạy nhảy khắp nơi, cho rằng bản thân rất đẹp, thật sự không ăn nổi.
Từng quả sơn tra rất to, giống với đá ruby, cực kỳ thích, Thích Nguyên Hàm ngồi xổm xuống xem, chú bán hàng nói vài câu, cô chẳng hiểu câu nào, chỉ nhìn thấy bảng biển trong giỏ hàng viết chữ "rẻ".
Không chỉ có sơn tra, bên dưới còn có táo tàu, trong đĩa có quả đã rửa sạch, cô ăn thử một quả, giòn ngọt, sơn tra ở cạnh thì cô không dám thử, sợ chua. Thích Nguyên Hàm: "Đều mua một ít vậy."
Chú ấy giúp lựa quả, đầy một túi lớn, trên đường Thích Nguyên Hàm phân cho mọi người một ít, còn thừa thì của mình.
Về khu nhà nghỉ nông dân, vừa lên dốc, đã có thể nhìn thấy Diệp Thanh Hà ngồi trên chiếc ghế gập nhỏ, nàng chống má, nhìn về xa xăm, như hòn đá vọng phu. Hai người nhìn nhau, nàng đứng dậy, khóe miệng mang ý cười, dường như rất vui vẻ.
Nụ cười của nàng quá lóa mắt, khiến Thích Nguyên Hàm mất tự nhiên, Thích Nguyên Hàm đi vào sân, lườm nàng một cái, hỏi: "Em luôn ngồi ở đây, không đi đâu hết?"
Diệp Thanh Hà gật đầu, dì Lưu từ trong phòng bưng một đĩa hoa quả đi ra, nói: "Đúng đấy, cô ấy ngồi ở cửa cả một buổi sáng, không biết còn tưởng cô ấy bị bỏ rơi kia, tội nghiệp cực kỳ."
Hình như là rất tội, cũng chẳng có ai chơi cùng nàng.
Thích Nguyên Hàm đi đến, đưa chiếc túi trong tay cho nàng, túi nilon màu hồng lắc lư, Diệp Thanh Hà đưa tay bưng lấy, Thích Nguyên Hàm nói: "Cầm vững đấy, trong đó có đồ ăn, đừng làm vung vãi ra."
Diệp Thanh Hà mạnh mẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn chị gái."
Nàng mở túi ra ngó xem, cầm một quả sơn tra đỏ, nói: "Thế mà ở đây có quả này, có thể ăn luôn được không ạ?"
"Rửa đi." Thích Nguyên Hàm nói.
Dì Lưu bưng một chậu nước đến, Diệp Thanh Hà đổ đồ trong túi ra, dì Lưu liền nói: "Sao mấy đứa lại mua cái này, đằng sau nhà chúng tôi là rừng táo với sơn tra, từng đám lớn kìa, mọc đầy núi, có thể đi hái tùy ý, tôi sợ mấy đứa không ăn, nên không đem đến cho mấy đứa."
"Chà, vậy có hơi thiệt thật." Thích Nguyên Hàm cảm thán, cô mua một túi kia, mất hơn trăm. Vùng này trông không có chỗ nào chơi, nếu như có thể đi hái sơn tra với táo cũng không tồi.
Diệp Thanh Hà rửa một nắm quả sơn tra, đưa cho Thích Nguyên Hàm trước, bên trên còn đọng nước, thật sự giống với ruby, Thích Nguyên Hàm thích mấy đồ như đá quý này lắm, cô nhìn chằm chằm. Diệp Thanh Hà không hiểu đúng ý cô, tưởng cô chê bẩn, lại lau sạch giọt nước đi, "Ăn không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu không lấy, Diệp Thanh Hà bỏ vào miệng mình, Thích Nguyên Hàm hỏi: "Có chua không?"
Diệp Thanh Hà lại ăn thêm một quả, nói: "Vừa miệng, em thấy cũng ngon, em thích ăn quả này, cảm ơn chị gái."
Thích Nguyên Hàm thấy nàng ăn đến vui vẻ nên cầm lấy một quả, do dự mãi, cắn một miếng là không ăn nữa, rõ ràng rất chua. Cô cau mày, nhìn Diệp Thanh Hà, nhận ra trong mắt Diệp Thanh Hà hiện lên một tia lo lắng, trông có vẻ rất căng thẳng.
Nhưng cảm xúc này biến mất rất nhanh, Diệp Thanh Hà lại khôi phục lại ý cười, dáng vẻ ngoan ngoãn.
"Em sao vậy?" Thích Nguyên Hàm hỏi.
"Không sao." Diệp Thanh Hà cười.
Ăn hết một đĩa sơn tra thì sẽ ê răng, dì Lưu nói có thể làm sơn tra ngào đường giúp họ, ăn ngon hơn chút, Thích Nguyên Hàm tò mò muốn xem làm như thế nào.
Phòng bếp ở đây rất đơn giản, là kiểu bếp lò cổ, thêm củi lửa vào lò, Thích Nguyên Hàm đứng ở cửa nhìn, không đi vào.
Dì Lưu bỏ đường phèn vào nồi, đổ một ít nước, cầm xẻng nấu ăn xào lật trong nồi, sau đó hình như thêm gì đó, lại xào một lúc đóng đường, sơn tra được bỏ vào trong lăn lội, giống như bóng tuyết.
Trông thì đơn giản cực kỳ, bóng tuyết để nguội xong thì bọc giấy lại, Diệp Thanh Hà cầm một quả đưa cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị thử xem?"
Thích Nguyên Hàm nghiêng người cắn lấy.
Lần này ăn không chua như nãy, có vị ngọt sột soạt, làm giảm đi vị chua bên trong, một món khai vị trước bữa ăn không tệ.
Thích Nguyên Hàm ăn thêm vài quả, Diệp Thanh Hà liền ngăn cô lại, nói: "Lát nữa vẫn còn ăn cơm đó, chị cẩn thận bị ê răng."
"Lúc thì bảo chị ăn, lúc thì không cho ăn, đúng là chỉ có em thôi." Thích Nguyên Hàm trả sơn tra ngào đường cho nàng, lau miệng mình, trên người dính đường sơn tra, cô đứng lên vỗ vỗ.
Diệp Thanh Hà thì thầm với Thích Nguyên Hàm: "Bữa trưa có món ngon."
"Thật?" Thích Nguyên Hàm động đậy đôi mày.
Diệp Thanh Hà khẽ nói gì đó bên tai Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm liền cười vui vẻ.
Thích Nguyên Hàm nhìn sang bếp lò, hỏi: "Em không nói là chị muốn ăn đâu nhỉ?"
Diệp Thanh Hà gật đầu cực mạnh, "Em chỉ nói mấy món đó, rất ngon. Dì ấy tưởng em thích ăn, không biết là chị."
Thích Nguyên Hàm rất hài lòng, ở bên ngoài cô cực kỳ chú ý đến hình tượng của mình, chuyện giò heo lần trước, suýt nữa bôi đen hình tượng của cô.
Khi Diệp Thanh Hà nói chuyện, luôn nhìn vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, cứ nhìn đi nhìn lại, còn không dám nhìn lâu, sợ Thích Nguyên Hàm phát hiện ra.
Thích Nguyên Hàm biết Diệp Thanh Hà đang nghĩ, là vì chuyện hôm qua, Diệp Thanh Hà đang cố gắng dỗ cô vui, sợ mình nói sai câu nào, khiến cô càng tức giận.
Đúng là hôm qua Diệp Thanh Hà quá đáng thật, nhưng... cũng không phải không thể tha thứ, Thích Nguyên Hàm nói: "Lần sau đừng tái phạm nữa."
"Ừm?" Diệp Thanh Hà khẽ ngây người.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không giận em nữa."
Cuối cùng Diệp Thanh Hà cũng yên tâm khoa trương cười tươi.
Thích Nguyên Hàm nghĩ thầm, nàng vẫn nên không nghiêm chỉnh chút, trông thoải mái hơn.
Buổi chiều. Chu Vĩ Xuyên làm ầm muốn chuyển phòng, đem đồ của mình đến nhà dì Lưu, nói muốn cùng nhà với Thích Nguyên Hàm.
Bởi vì tầng hai đã hết phòng, hắn chỉ có thể ở tầng ba.
Diệp Thanh Hà rất hoang mang, nàng không biết chuyện này, lúc Chu Vĩ Xuyên sắp chuyển đến, nàng mới biết, nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên cầm chìa khóa phòng sát vách của nàng, nụ cười nơi khóe miệng cứng ngắc trong tức khắc.
Mí mắt rũ thấp xuống, khóe môi hơi cong lên, rất lạnh nhạt, Diệp Thanh Hà nói: "Ai quyết định chuyện này vậy, sao lại đột ngột như vậy, không phải phòng bên cạnh chưa thu dọn xong sao."
Chu Tuyết Miên cười nói: "Không sao, chuyển đồ đến trước, lát nữa dì Lưu giúp dọn dẹp."
Diệp Thanh Hà liếc xéo cô ấy, gượng cười nói: "Chị cũng biết cách làm phiền người ta đấy."
"Thêm chút tiền trọ vậy, cũng có thể tăng thêm thu nhập cho họ. Họ còn rất vui kìa, dù sao thì phòng trống cũng để đó, Chu Vĩ Xuyên muốn ở thì để cậu ta ở thôi." Chu Tuyết Miên cười nói, "Sao nào, ở cùng với tình nhân của cô, trông cô rất không ưng ý nhỉ? Không vui sao?"
Khi Thích Nguyên Hàm từ trong phòng đi ra, hai người không nói chuyện nữa, im lặng mà đứng đó, không tranh không cãi, luôn mang đến cho người ta cảm giác không bình thường.
Ban đầu vẻ mặt của Diệp Thanh Hà lạnh lùng, nhưng khi Thích Nguyên Hàm nhìn sang, nàng lại nở một nụ cười, vẫn là dáng vẻ lấy lòng đó.
Diệp Thanh Hà cười hỏi: "Chị, buổi chiều đi đâu chơi ạ?"
Nàng biến đổi trạng thái tự nhiên, Thích Nguyên Hàm không phản ứng kịp.
Chỉ trong một khoảnh khắc.
Thích Nguyên Hàm cảm thấy Diệp Thanh Hà giống như một chú chó điên, nàng luôn khống chế bản tính của mình giả dạng thành chú cún nhà nuôi hiền lành, bởi vì không giữ nổi trạng thái điên dại của mình, cười rất hung ác. Lúc cô nhìn kỹ lại, Diệp Thanh Hà lại rất ngoan rất hiền, như thể chỉ do ảo giác của cô.
"Chị?"
Thích Nguyên Hàm trả lời: "Không sao."
Chu Vĩ Xuyên dọn phòng nhanh, nhanh chóng đi xuống, hắn lau mồ hôi, cầm đồ câu không biết lấy từ đâu ra, gọi: "Vợ ơi, đi câu cá không? Anh nghe nói đằng sau có ao nước."
Thích Nguyên Hàm vốn không muốn đi.
Chu Vĩ Xuyên lại nói đằng sau có cây táo tàu với cây sơn tra, không chừng còn có hạt dẻ Thích Nguyên Hàm thích, "Vợ à, kiểm tra cũng đã xong rồi, chúng ta cũng nên có thời gian riêng của mình, đi lượn xung quanh, đúng không?"
Trang trại lợn không cần họ lo đến, đi cho đúng thủ tục, Chu Tuyết Miên thấy không có vấn đề gì, ký xong hợp đồng là được, chuyện còn lại không liên can đến bọn họ.
Ở đây mạng không tốt mấy, ở lì trong phòng thật sự chán ngắt, Thích Nguyên Hàm nói: "Nếu như không có gì vui, tôi về sớm đấy."
Chu Vĩ Xuyên đáp một câu được.
Thích Nguyên Hàm nói là muốn đi thay quần áo, chứng sạch sẽ của cô hơi nặng, buổi sáng đi khảo sát trang trại lợn, ống quần bẩn một chút. Thích Nguyên Hàm về phòng, Chu Vĩ Xuyên thoải mái đi theo vào, chỉ là hắn vừa thò chân vào.
Hắn đã cảm thấy mình bị hai luồng ánh mắt sau lưng đâm thủng người, tại sao lại là hai, bởi vì cảm giác lạnh lẽo đầy ắp hơn trước, hắn quay đầu nhìn xem.
Chu Tuyết Miên cùng Diệp Thanh Hà đứng sau lưng hắn, hai người đều dựa vào lan can, vẻ mặt như đúc thành từ một khối, lạnh lùng, mang theo phần lạnh lẽo.
Hắn mất nửa ngày trời cũng không phản ứng lại kịp.
Ánh mắt của Chu Tuyết Miên thì hắn có thể hiểu, thế còn Diệp Thanh Hà là sao?
Hôm nay cả ngày họ cứ quái lạ thế nào, nhất là lúc vừa mới chuyển đến, Diệp Thanh Hà còn trừng hắn.
Bây giờ trong lòng hắn càng khó chịu.
Hắn đột nhiên nhận ra, muốn tiếp xúc thì không phải là ba người họ cùng nhau tiếp xúc sao, sao lại là tình nhân cùng vợ hắn tiếp xúc rồi?
Khí thế của hai người phụ nữ quá gay gắt, Chu Vĩ Xuyên nghiến chặt răng, vẫn to gan đi vào phòng của Thích Nguyên Hàm, sau đó đá cửa đóng lại.
Hắn biết Chu Tuyết Miên thích Thích Nguyên Hàm, dòm ngó đến vợ hắn, nhưng, nếu như Diệp Thanh Hà cũng dòm ngó đến...
Vậy thì hắn sẽ dứt khoát đá Diệp Thanh Hà đi, hắn không nỡ bỏ Diệp Thanh Hà, thích cái lẳng lơ của nàng, nhưng Thích Nguyên Hàm chỉ có một, trong lòng hắn vợ khá quan trọng.
Hắn có thể tiếp nhận chuyện Diệp Thanh Hà lấy lòng Thích Nguyên Hàm, bởi vì hắn muốn làm lành với Thích Nguyên Hàm, muốn bắt cá hai tay vợ và tình nhân, nhưng Diệp Thanh Hà bước quá giới hạn, làm quá hơn rồi, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận.
Chu Vĩ Xuyên liếc chiếc điện thoại đang nằm trên kệ tủ kia.
Đã mấy tháng hắn chưa kiểm tra điện thoại của Thích Nguyên Hàm.
Vợ cùng tình nhân tiến triển đến mức nào rồi, hắn còn không rõ đây.