Hai người họ lén lút hôn nhau trong phòng làm việc, hôn đến khi loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, mới dừng lại giả vờ như không xảy ra chuyện gì.

Diệp Thanh Hà như thể hồi tưởng lại hương vị mà liếm đôi môi.

Nàng cố ý dọa Thích Nguyên Hàm, nói: "Vừa mới có người nhìn thấy chúng ta, nhưng chị hôn nhập tâm quá, em quên nói với chị."

Thích Nguyên Hàm đi lấy túi ở trên bàn, liếc xéo nàng một cái, nói: "Em hôn không nhập tâm như vậy, còn có thể chú ý đến người khác, lần sau không hôn nữa."

"Em sai rồi, sai rồi, sai rồi." Diệp Thanh Hà làm nũng nói, nàng lại vuốt tóc bên tai ra sau, để lộ ra chiếc bông tai đen kim cương.

Thích Nguyên Hàm vốn muốn lấy lại bông tai, nhưng nàng lẳng lơ như vậy, chiếc bông tai này trở thành biểu tượng vụиɠ ŧяộʍ, lén la lén lút, như cây kim giấu vào trong bông, đâm thêm từng li từng tí.

Những ngày này, bọn họ hôn nhau suốt, miệng đôi bên không có nhiều thời gian rảnh rỗi, ngoài miệng Thích Nguyên Hàm không nói, thật ra trong lòng rất thích cảm giác này, cô cũng tình nguyện lưu lại cảm giác này.

Thích Nguyên Hàm vuốt tóc mình xuống, che đi bông tai của bản thân, cô xách túi đi ra cửa, nhân viên ở bên ngoài đã đến gần đủ, người tính toán rủi ro đến đưa tài liệu.

"Thích tổng, đây là ngân sách dự trù cho thị trường lợn bên kia, đã vạch rõ kế hoạch chi tiết cho chị rồi, hai ngày sau đến núi Thọ Nam, có lẽ chị sẽ dùng đến." Hà Phi Văn nói.

Thích Nguyên Hàm đưa tay nhận lấy, tài liệu này không đặt linh tinh được, cô bỏ trong túi, nhìn Hà Phi Văn, dò xét sắc mặt của cô ta.

Chắc là không nhìn thấy nhỉ, nhất định là Diệp Thanh Hà bịa chuyện.

Hà Phi Văn hỏi: "Còn có chuyện gì sao, Thích tổng?"

"Không có chuyện gì."

Đi ra khỏi văn phòng làm việc, đến thang máy, gặp phải Chu Tuyết Miên.

Chu Tuyết Miên vừa ấn xong số tầng, cười với Thích Nguyên Hàm, nói: "Em muốn đến nhà hàng hả? Chị cũng phải qua đó, đi cùng không?"

Thích Nguyên Hàm nói được.

Ba người họ cùng vào thang máy, Thích Nguyên Hàm đứng ở giữa, hai người kia mỗi người đứng một bên, bầu không khí rất ngượng ngùng. Đến tầng hai mươi, cửa thang máy mở ra, Thích Nguyên Hàm liếc Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà không động đậy, nàng dường như không định đi ra, Thích Nguyên Hàm cũng không tiện giục nàng, chỉ đành yên lặng đợi.

Đến đại sảnh tầng một, ba người đi ra ngoài cổng, tổ hợp này đến ngay cả cô gái lễ tân tầng một cũng cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm họ.

Thích Nguyên Hàm hồi hộp trong lòng.

Bên cạnh còn có người, cô không tiện mở lời, lúc ra khỏi cổng, Diệp Thanh Hà cong môi cười, cũng không đi theo nữa.

Xe đậu ở bên ngoài, Thích Nguyên Hàm lấy chìa khóa xe ra, nhấn một cái, nhìn Chu Tuyết Miên ở bên cạnh, cô hỏi theo phép lịch sự: "Chị không lái xe đến sao?"

"Có lái, nhưng hình như bị em chị chạy đi rồi." Chu Tuyết Miên nói.

"Vậy... đi cùng?" Thích Nguyên Hàm hỏi.

"Nếu như thuận tiện." Chu Tuyết Miên nở nụ cười.

Cũng chỉ đi cùng một quãng đường, không có gì không tiện, Thích Nguyên Hàm ngồi ở ghế lái, Chu Tuyết Miên đến ngồi ghế sau, Thích Nguyên Hàm cúi đầu thắt dây an toàn, vừa ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hà đang trừng mắt nhìn bọn họ.

Thích Nguyên Hàm thắt xong dây an toàn, nắm lấy vô lăng, híp mắt, cố ý u ám nhìn nhau với nàng, Diệp Thanh Hà liền mím môi, nheo mắt nhướng mày với cô.

"Xì." Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng.

"Sao vậy?" Chu Tuyết ngồi ở đằng sau hỏi.

"Không có gì." Thích Nguyên Hàm lùi xe, sau đó lái xe rời đi.

Tiệc gia đình, khách mời đều là họ hàng gần, ba người con trai nhà họ Chu, thêm con cháu thế hệ sau, tính ra gần hai mươi người.

Ngồi đủ một bàn tròn to, gọi món đều là những món ăn Trung Quốc danh giá, khi Thích Nguyên Hàm ngồi xuống, nhìn thấy Khương Lâm Nguyệt, Khương Lâm Nguyệt gầy đi không ít.

Họ đến muộn, chỉ còn chừa một vài chỗ, đương nhiên Thích Nguyên Hàm sẽ không ngồi gần Khương Lâm Nguyệt, ngồi ở vị trí xéo với bà ta. Ánh mắt của Khương Lâm Nguyệt cứ dán lên người cô, nhưng cũng không còn thù địch như trước.

Người đã đến đủ, cả nhà động đũa, trong bữa ăn im ắng không tiếng nói chuyện, từng người suy nghĩ chuyện riêng, vẫn là ông cụ lên tiếng trước, ôn tồn nói, con cái nhà họ Chu đều lớn hết rồi, chỉ còn Chu Tuyết Miên độc thân, cháu ấy lớn tuổi nhất, cháu gái đích tôn, trong nhà phải giúp đỡ, đừng có mà lười biếng.

Bác cả nhà họ Chu đáp vài câu hay ho, bảo Chu Tuyết Miên cảm ơn ông cụ.

Chú ba nhà họ Chu là người không khéo léo nhất, nghĩ gì nói đó, nói: "Thế đối tượng của Tuyết Miên là anh công tử nhà nào, cũng phải gặp gỡ chào hỏi mấy vị chú bác chúng ta, xem xem có xứng với ba trăm triệu không chứ."

Ba trăm triệu tiền hồi môn, trong mắt bọn họ cái giá này thật sự có hơi cao, vợ chú ba cũng tiếp lời, "Ngày trước vị chồng chưa cưới kia của nó, môn đăng hộ đối với chúng ta, ba cũng không bỏ ra ba trăm triệu đấy."

Ông cụ liền nói: "Cho dù có là nhà nào, ba trăm triệu này vẫn là của hồi môn của Tuyết Miên, cháu gái đích tôn của nhà họ Chu chúng ta, ba trăm triệu vẫn bỏ ra được. Mấy người làm cô gì chú bác, còn thù dai cái chuyện này, không ra cái thể thống gì cả."

Nhà chú ba bị đáp trả lại, mất một lúc không nói chuyện, nhưng khi uống thêm hai cốc, miệng bắt đầu không rảnh, "Ông cụ hào phóng như thế, vậy dứt khoát đón mấy đứa con ngoài kia của chúng ta về đi, ba trăm triệu không bỏ, thì một trăm triệu được chứ? Cũng không mất giọt máu của nhà họ Chu đúng không..."

"Hỗn láo!" Ông cụ đập ly rượu lên bàn, rượu ở bên trong vung vãi ra ngoài, "Đống kia là cái thứ gì, từ mình sinh ra từ bên ngoài từ mình bỏ tiền lấy."

Cả nhà chú ba mím môi, dì ba nhỏ tiếng lầm bầm, "Còn không phải do đến cả sợi lông của đối tượng nó vẫn chưa thấy, sợ nó bị lừa hay sao, cũng không phải lần đầu nhà chúng ta xuất hiện lừa đảo rồi."

Lời này của dì ta nói rất hàm ý, ám chỉ Thích Nguyên Hàm.

Chu Tuyết Miên đứng lên, mặt mày tươi cười nói: "Để chú dì lo rồi, sau này chắc chắn sẽ đưa người đến, gặp mặt chào hỏi chú dì."

Về sau, Chu Tuyết Miên luôn uống rượu, cụng ly với ông cụ, cụng ly với mọi người. Thích Nguyên Hàm theo thói quen ngồi trong góc, chậm rãi uống nước cam.

Giữa chừng nghe thấy một giọng nói ấm áp, có người nói với cô, "Em ăn nhiều thức ăn lên chứ."

Dường như quay về thời niên thiếu, Thích Nguyên Hàm ăn nhờ ở đậu, từng ngày trôi qua như đang đi trên lớp băng mỏng, tính cách nhút nhát, lúc đó Chu Tuyết Miên rất chăm lo cho người em gái là cô đây, sẽ lén lút gắp thức ăn cho cô, nhắc nhở cô ăn nhiều hơn chút.

Bữa cơm này ăn không vui vẻ mấy, ông cụ không khỏe, ăn không nhiều, nhấp nháp vài miếng là đặt đũa xuống, ba nhà còn lại ai cũng chẳng vừa mắt ai, nhưng kiêng nể ông cụ, không cãi nhau ra mặt.

Dùng bữa xong, từng người ra về, bác cả nhà họ Chu cùng con trai ông ấy đưa ông cụ về viện, Thích Nguyên Hàm xách túi chuẩn bị rời đi.

"Nguyên Hàm." Chu Tuyết Miên gọi Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nhìn sang.

Chu Tuyết Miên đứng trên bậc thềm, đôi mắt uống rượu đến đỏ hồng, ánh mắt cô ấy dừng trên mặt của Thích Nguyên Hàm trước, sau đó chậm rãi dịch đến trên tai cô.

Cô ấy đột ngột hỏi: "Em tìm thấy bông tai chưa?"

Tay siết chặt, rũ bên người.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tìm thấy rồi."

Cô ấy cười, tay nhét vào túi, "Vậy thì tốt quá, đã lâu không gặp, cùng nhau đi dạo, nói chuyện một lúc?"

Cơn gió mùa thu se lạnh, thổi vào hàng cây bên đường, từng chiếc lá úa vàng rơi xuống.

"Được." Thích Nguyên Hàm nói.

Hai người đi một vòng quanh nhà hàng, công tác phủ xanh nơi đây rất tốt, con đường rợp bóng cây ban tối cũng trở nên tĩnh lặng.

Họ đã lâu không nói chuyện, không biết nên mở lời kiểu gì, không biết nên hỏi một câu "Dạo này thế nào", hay là nói "Em có nhớ chị không", dù mở lời như thế nào cũng trở nên đường đột.

Thích Nguyên Hàm chủ động lên tiếng: "Chuyện cuộc họp lần trước cảm ơn chị."

Chu Tuyết Miên nói, "Là chị rước thêm phiền phức cho em."

"Không sao, quen rồi." Thích Nguyên Hàm nói.

Nói đến đây, lại bị ép hết chuyện, đi đến điểm cùng của hàng cây, Chu Tuyết Miên quay đầu, hít sâu một hơi, mím môi nở nụ cười, nói: "Em có chuyện gì muốn hỏi không?"

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, không có gì muốn hỏi.

Giọng điệu Chu Tuyết Miên cười đùa nói: "Ví dụ như tại sao chị phải kết hôn nè, ví dụ như chị cứ ở nước ngoài để làm gì, em không có chuyện nào rất muốn biết sao?"

Mặc dù nhiều năm không liên lạc, nhưng chuyện liên quan đến Chu Tuyết Miên, Thích Nguyên Hàm luôn có thể nghe ngóng thấy, cô ấy làm họa sĩ, hoàn thành giấc mộng khi còn bé, cô ấy của hiện tại, rất có danh tiếng trong giới nghệ thuật.

Bởi vì ba, Thích Nguyên Hàm rất kính trọng họa sĩ, mỗi lần nghe thấy người trong nhà nhắc đến Chu Tuyết Miên, cô đều sẽ tập trung lắng nghe một lúc.

"Chúc mừng chị." Nói như thế này đơn giản quá, dường như không đủ thành ý, Thích Nguyên Hàm thêm vào hai câu, "Tìm được người có thể thật lòng ở bên nhau rất khó, sau này sống tốt, lấy niềm vui làm nhiệm vụ quan trọng."

Chu Tuyết Miên nói được, lại nói cảm ơn cô.

Họ quay về, Chu Tuyết Miên lên xe của Thích Nguyên Hàm, lần này không ngồi xéo với Thích Nguyên Hàm nữa, mà ngồi ở đằng sau cô. Trên đường về không nhiều xe qua lại, cả đoạn đường rất thuận lợi, không gặp phải đèn đỏ.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước khu nghỉ mát Bích Thủy Loan mà Chu Tuyết Miên ở, Thích Nguyên Hàm đợi một lúc mới xuống xe, mặc dù không nghe thấy tiếng thút thít, trực giác mách bảo cô, Chu Tuyết Miên có lẽ đã khóc.

Chu Tuyết Miên quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, đã lau khô nước mắt, nói: "Để em cười rồi, thật sự ngại quá, chị thất lễ như vậy..."

Sự sụp đổ của người trưởng thành, thường chỉ trong một khoảng khắc, không khống chế nổi bản thân, mặc ý nước mắt lăn dài trên má.

Cũng chính trong lúc tỉnh táo, mới thật sự đau lòng cho chính mình, cũng chính trong lúc không tỉnh táo, hiểu được, vỡ tan rồi, bản thân mình không chống đỡ nổi.

Cũng chính lúc Thích Nguyên Hàm hôn Diệp Thanh Hà, cô ấy tỉnh táo rồi.

Thích Nguyên Hàm không biết an ủi người khác, ngẫm nghĩ đến tính khả thi trong giây lát, "Không kết hôn cũng không sao, quan nhất nhất là bản thân vui vẻ, không ai quy định chị nhất định phải kết hôn. Với lại, nhà họ Chu lớn như vậy, không cần chị dâng mình liên hôn."

(*Liên hôn ở đây là chỉ hai người kết hôn với nhau để cho công ty hay gia tộc nhà này lớn mạnh, liên hôn là do cha mẹ hoặc ông bà chọn. )

"Không phải, không phải lý do này, không phải liên hôn, chỉ là chị cảm thấy..."

Chu Tuyết Miên hít sâu, nghĩ kỹ lời mà nói ra, nhưng mà vừa mở miệng, lại chỉ có thể nói: "Chị chỉ cảm thấy có lỗi, cực kỳ có lỗi với em, xin lỗi..."

Thích Nguyên Hàm mê man không hiểu, nói: "Chuyện này cũng không phải lỗi của chị, chị không cần tự trách."

Cô không hiểu Chu Tuyết Miên đang khóc cái gì, không cảm thấy Chu Tuyết Miên có lỗi với cô, nói: "Phải nói là, em nên cảm ơn chị. Khoản tiền đó, chị yên tâm mà lấy, những người kia nói gì đừng để trong lòng."

Ắt hẳn Chu Tuyết Miên đã phát hiện bản chất tham vọng của Thích Nguyên Hàm từ sớm, chỉ là những năm này Chu Tuyết Miên luôn ở nước ngoài, cô ấy không nói, cũng không quay về vạch trần Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm ghi nhận phần tình cảm này, vì vậy ông cụ đưa cho cô ấy mấy trăm triệu, hay là mấy chục tỷ, Thích Nguyên Hàm cũng không mơ tưởng đến khoản tiền này.

Chu Tuyết Miên lắc đầu, nói: "Chị chỉ là, chỉ là..."

Chỉ là cô ấy thích Thích Nguyên Hàm.

Khi tình yêu mới chớm nở, cô ấy đã thích Thích Nguyên Hàm.

Vào năm cô ấy mười sáu tuổi đó, có người thích cô ấy, quấy nhiễu cô ấy, cô ấy về nhà nói với gia đình, cả nhà nghe xong bối cảnh của đối phương, thế mà lại là chuyện tốt.

Thực tế là bọn họ vì lợi ích của bản thân, cảm thấy môn đăng hộ đối, có thể kéo gần thêm mối quan hệ làm ăn.

Người kia đi học không nghe giảng, hút thuốc, mỗi lần như tên cồn đồ làm chuyện lưu manh, cứ phải tẩy trắng cho một tên nhà giàu quần áo lụa là không có triển vọng, thành một chàng thiếu niên đẹp trai phóng khoáng.

Đối phương dựa vào quan hệ gia đình, đùa bỡn cô ấy, giữ vai cô ấy, gọi cô ấy là vợ, buổi tối còn dây dưa muốn đưa cô ấy đi vui đùa.

Lúc đó cô ấy sợ đến run lẩy bẩy, khóc mãi, nói với gia đình, người nhà nói chỉ là đùa, không sao, còn bảo cô xem như là tiếp xúc, kết thêm nhiều bạn mới.

Đây rõ ràng là quấy rối, trong mắt người khác biến thành ám muội.

Chỉ có Thích Nguyên Hàm trông vẻ yếu đuối, thấp hơn cô ấy một cái đầu an ủi cô ấy. Thậm chí, Thích Nguyên Hàm dám nhân lúc đám người kia uống say, cầm lấy chai rượu đập vỡ đầu bọn họ, giẫm lên bàn tay chạm vào Chu Tuyết Miên của bọn họ.

Người ngoài đều nói cô ấy bảo hộ Thích Nguyên Hàm, thật ra là Thích Nguyên Hàm đang chắn sóng gió cho cô ấy. Thích Nguyên Hàm không biết nói những lời hay ho, nhưng mỗi một hành động đều khiến cô ấy ấm lòng.

Mỗi ngày tan học, Chu Tuyết Miên chỉ cần cúi đầu, là có thể thấy Thích Nguyên Hàm đứng ở dưới lầu kia đợi cô. Họ sẽ mặc đồng phục giống nhau, tết tóc giống nhau, là bạn bè tốt nhất.

Dần dần, Chu Tuyết Miên không dám nhìn thẳng vào cô, nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên là thấy bực. Thích Nguyên Hàm đến lớp của cô ấy tìm cô ấy, ngồi ở bên cạnh cô ấy, chống cằm nói chuyện với cô ấy. Trong lòng Chu Tuyết Miên luôn vang vọng tiếng nói: "Tốt quá rồi... Nếu như em ấy cứ ở đây thì tốt quá."

Người nghệ sĩ theo tường phái hiện thực, không tin vào thanh xuân, không tin vào tình cảm đẹp đẽ, nhưng cô ấy tin Thích Nguyên Hàm, và bốc đồng vì Thích Nguyên Hàm.

Sau đó cô ấy muốn đưa Thích Nguyên Hàm chạy trốn, cùng nhau trốn khỏi nơi đây, trốn khỏi cái gia đình sống vì lợi ích này, họ ra nước ngoài, đến nơi không có người nhà họ Chu, đi làm những việc mình thích. Cô ấy thật sự muốn đưa Thích Nguyên Hàm đi. Vào lúc cô ấy hai mươi tuổi, khi cô ấy đủ lông đủ cánh, cô ấy lấy hết dũng cảm đi tìm Thích Nguyên Hàm.

Câu trả lời mà Thích Nguyên Hàm dành cho cô ấy là: Chị bảo em đi, vậy em bảo chị ở lại, chị sẽ ở lại sao?

"Chu Tuyết Miên?" Thích Nguyên Hàm gõ cửa sổ, nhắc nhở người vẫn còn ngồi ở đằng sau.

Chu Tuyết Miên ngây người nhìn cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Em phải về nhà, chị đã đến nơi rồi."

Chu Tuyết Miên nhìn ra ngoài, có phần nhếch nhác mà mở cửa xe.

Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy, lấy trong túi xách một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, nói: "Lau đi."

"À..." Chu Tuyết Miên lập tức lau mặt, lại nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đã quay về ghế lái.

Thích Nguyên Hàm thắt xong dây an toàn mới nhìn cô ấy, "Ừm? Còn có chuyện gì sao?"

Cô ngồi ở trong xe, bị che khuất trong bóng tối, cách lớp kính xe, trong vô hình, đều là khoảng cách.

Ngày trước Chu Tuyết Miên chỉ cần gọi tên Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm sẽ ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhẹ nhàng động đậy đôi môi, sau đó nở một nụ cười với cô ấy.

Giống như mặt trời ấm áp, tỏa ra tia nắng màu vàng, giây phút đó, con tim được thắp sáng...

Tay Thích Nguyên Hàm đánh vô lăng, không đợi Chu Tuyết Miên trả lời, cô đã lái xe rời đi, càng ngày càng xa, đến ngay cả đèn xe cũng không còn nhìn thấy.

Chu Tuyết Miên buồn lòng, cô ấy nhớ đến nụ hôn ở văn phòng làm việc kia, nhớ đến rất nhiều chuyện, nhớ đến chuyện những năm này.

Nhớ đến nỗi không cam lòng những năm này.

...

...

Đại đa số người, không thích nhớ lại những chuyện xưa kia, bởi vì một khi nhớ đến, cảm xúc sẽ tan vỡ, sẽ than vãn thời gian trôi qua quá nhanh, cực kỳ tiếc nuối một số chuyện đã đi qua.

Tâm trạng Thích Nguyên Hàm có phần phức tạp, như thể bị đâm phải, gõ vào trong lòng.

Về đến nhà đã là chín rưỡi, trong phòng khách bật đèn, Thích Nguyên Hàm đi vào đã nghe thấy tiếng mèo kêu, tiếp đó là Diệp Thanh Hà nói: "Ây da, mẹ con về rồi kìa, đừng làm loạn mommy nữa."

Thích Nguyên Hàm để chìa khóa trên tủ ở lối vào, Diệp Thanh Hà đi đến, đi đôi dép lê, nói: "Chị về rồi ạ."

Diệp Thanh Hà muốn giúp cô cầm lấy quần áo, lúc Thích Nguyên Hàm định đưa cho nàng, cảm thấy kỳ quái, nên tự mình vắt lên tay.

Sau đó, Diệp Thanh Hà phàn nàn nói: "Chị xem, có phải chú mèo này đến mùa xuân rồi không, sao cứ giẫm lên ngực của em, giống như tên biếи ŧɦái vậy."

Thích Nguyên Hàm tính thời gian, "Không phải đâu nhỉ, bây giờ nó mới bốn tháng tuổi. Thời điểm này sẽ không phát dục, có phải đói rồi không?"

"Đút cho nó ăn nhiều lắm rồi, phiền thật đó, giẫm cả một ngày." Chỉ cần Diệp Thanh Hà nằm lên sô pha, chắc chắn mèo sẽ nhảy lên người nàng, nàng chọc mũi của mèo, mèo sẽ cào áo của nàng.

Thích Nguyên Hàm nhìn thấy là cười, cô đến bàn bếp rót ly nước, cô uống một ngụm, quay đầu nhìn họ quậy, một nhỏ một lớn như đánh nhau, Thích Nguyên Hàm nói: "Em vào phòng ngủ chơi, để nó ở phòng khách là được không phải sao?"

Diệp Thanh Hà nói: "Nhưng mà như thế thì điều đầu tiên chị quay về nhìn thấy không phải là em nữa, em tuyệt đối không để nó giành lợi thế của em."

"Khụ..." Thích Nguyên Hàm sặc nước, rút tờ giấy lau miệng, bị câu nói kia của nàng kích động đến, cảm thấy có chút tê tê.

Thích Nguyên Hàm quay đầu quan sát Diệp Thanh Hà.

Muốn xem xem có phải Diệp Thanh Hà đang cố ý hay không, nàng có bao nhiêu chân thật, dù sao thì Diệp Thanh Hà phóng túng không ít, nếu như cố ý nói như vậy để dỗ cô vui, cô tưởng thật, là lọt bẫy rồi.

Thích Nguyên Hàm từ lâu đã không còn tin những lời nói đường mật này nữa.

"Làm gì mà cứ nhìn em... a, mé." Nàng đang nói, chú mèo kia lại nhảy lên.

Thích Nguyên Hàm không nhịn được, cười khúc khích.

Diệp Thanh Hà ngồi xổm bên sô pha dạy dỗ mèo.

Thích Nguyên Hàm nhìn họ nghịch, cảm thấy khá thú vị, cô đi đến ôm mèo đi, Diệp Thanh Hà bò dậy đi tắm, lúc đi dặn dò mèo, nói: "Không được vọng tưởng thứ con không nên nghĩ đến, mommy còn chưa được giẫm đây."

Vốn dĩ mèo đang yên tĩnh, Diệp Thanh Hà vừa nói, chú mèo kia liền trừng Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vội đặt nó vào tổ, về phòng ngủ.

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm.

Thích Nguyên Hàm ngồi ở bên giường cầm điện thoại tìm kiếm, tại sao mèo sẽ có hành vi như vậy, vừa xem xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Diệp Thanh Hà đi ra ngoài.

Nàng quấn khăn tắm, vắt nơi bộ ngực căng đầy, đuôi tóc còn nhỏ giọt, nàng đùa nghịch tóc, hỏi: "Chị biết đó là chứng bệnh kỳ lạ gì chưa?"

Thích Nguyên Hàm tắt điện thoại, nói: "Hiện tượng bình thường."

Chỉ là, mèo con vì kích động được bú sữa, trước khi uống sữa sẽ cố ý giẫm, đợi đến khi trưởng thành, chúng nó sẽ dùng hành động này để thể hiện niềm vui của mình, nó đang bày tỏ sự yêu thích đối với người chủ.

Nói tóm lại là: Tỏ tình đấy.

"Vậy thì tốt, em còn tưởng mắc bệnh gì lạ kia." Diệp Thanh Hà vừa nói, vừa cầm máy sấy sấy tóc, cong người, khăn choàng tắm trên người, không thắt chặt, lỏng lẻo, nàng than thở nói: "Haizz, sắp rơi xuống rồi."

Thích Nguyên Hàm liếc một cái, cầm quần áo, "Chị đi tắm."

Diệp Thanh Hà không đáp lại, khi Thích Nguyên Hàm vào đến phòng tắm, khăn tắm trên người nàng đã rơi xuống, Thích Nguyên Hàm dừng bước chân, không quay đầu nhìn, sợ bản thân không kiềm chế nổi.

Khi cô tắm xong đi ra, Diệp Thanh Hà nằm trên giường cúi đầu nghịch máy tính bảng, khăn tắm vứt trên đất, Thích Nguyên Hàm đi lại đó nhặt lên, nhíu mày hỏi: "Sao em lại vứt linh tinh?"

Diệp Thanh Hà ngẩng đầu, trước ngực một vùng trắng bóc, mái tóc xoăn miễn cưỡng chỉ che đi được một bên.

Người phụ nữ này, thế mà dám không mặc quần áo, không biết xấu hổ sao?

"A, xin lỗi, em quên, để em nhặt." Diệp Thanh Hà như rất hối lỗi, nàng muốn đến nhặt đồ, đôi chân thò ra khỏi chăn, trần trụi. Thích Nguyên Hàm lập tức cúi người nhặt lên, "Không cần đâu, vứt thì cũng đã vứt rồi, lần sau đừng như vậy nữa là được."

"... Ồ, cảm ơn chị, chị cứ chiều em thế này, em sắp bị chị nuôi thành phế vật rồi." Diệp Thanh Hà u sầu than thở, đôi chân kia lắc lư bên giường.

Vốn chỉ là một chiếc giường đơn giản, vẫn cứ bị nàng biến thành sắc tình.

Cũng không phải Thích Nguyên Hàm nhát gan, chủ yếu là vì Diệp Thanh Hà quyến dũ không hồi kết, Thích Nguyên Hàm ở kỳ đặc biệt lại không thể muốn, cô dứt khoát làm như không nhìn thấy.

Thích Nguyên Hàm đem khăn tắm vào phòng tắm, tìm một cuốn sách, tập thơ của tagore, những lúc tâm tình cô xao động, đọc một hồi, lòng sẽ được yên tĩnh.

Diệp Thanh Hà rất không nghiêm chỉnh, trở mình, chân vắt lên người Thích Nguyên Hàm, nói: "Chị..."

"Đừng quấy chị, đang đọc sách." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà nằm nghiêng người xem, ngón tay nhấn vào bìa sách, "Chị, cầm ngược sách rồi."

Thích Nguyên Hàm khẽ xấu hổ ra mặt.

Chẳng trách, vừa rồi cô chẳng nhìn rõ chữ nào, còn tưởng là đèn tối quá.

Diệp Thanh Hà lại đặt tay lên vai Thích Nguyên Hàm, nửa người dán lên cô, nói: "Hôm nay ăn tiệc như thế nào, bọn họ có chĩa mũi nhọn vào chị không, cái chị Chu Tuyết Miên quay về để làm gì vậy ạ, muốn giúp bố mẹ chị ấy sao?"

Thích Nguyên Hàm nhớ đến đôi mắt đỏ hồng của Chu Tuyết Miên, cái cảm giác kia lại trồi lên, không dễ chịu cho lắm, cô nói: "Không hỏi."

"Chắc là như vậy rồi, cô ấy không cùng phe với chúng ta." Diệp Thanh Hà rất nghiêm túc mà nằm ở đó phân tích, thật ra Thích Nguyên Hàm nghe như nước đổ lá khoai, chân của Diệp Thanh Hà cứ đụng vào chân cô, cô chỉ ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà lại chỉ chỏ vào ngực cô, sau đó chỉ chỏ vào ngực nàng, "Hai người chúng ta là cùng nhau."

Nàng còn muốn đụng lên trên, lần này Thích Nguyên Hàm giữ lấy chân của nàng, bởi vì nàng đã đụng đến giới hạn, Thích Nguyên Hàm lạnh giọng nói: "Diệp Thanh Hà, em nên biết dừng đúng lúc, đừng chơi trò mỹ nhân kế, đừng nghĩ đến việc tẩy não chị."

Suýt chút nữa thôi, Thích Nguyên Hàm đã bị nàng làm cho ý loạn tình mê.

"Không có mà, em chỉ phân tích xíu." Diệp Thanh Hà nhìn Thích Nguyên Hàm, vẻ mặt kia lộ ra vài phần chân thật, "Sao em phải tẩy não chị, em chỉ nhắc nhở chị, sợ chị mắc mưu."

Thích Nguyên Hàm không tin nàng, "Không nói chuyện này với em nữa."

Diệp Thanh Hà nói vâng, tay nắm lấy vai của Thích Nguyên Hàm, trở mình, đột ngột leo lên người Thích Nguyên Hàm.

"Em lại làm gì đấy?" Thích Nguyên Hàm trừng nàng.

Diệp Thanh Hà nói: "Chủ đề nghiêm túc, chị không cho em nói, vậy nói chút chuyện không nghiêm túc..."

Thích Nguyên Hàm không để ý đến nàng, lựa chọn tiếp tục đọc sách.

Diệp Thanh Hà nói: "Em đã hẹn với bạn rồi, hai ngày sau có thể chơi xe, đến lúc đó em lái xe chở chị, chị chơi cùng em, được không?"

Lời này quá hàm ý, nghe cái là biết giữa đêm phải lái xe.

Thích Nguyên Hàm dán sách lên mặt, không động lòng, cũng không trả lời, dù sao hai ngày nữa chắc chắn Diệp Thanh Hà sẽ đưa cô đi.

Hai người giống như đánh trận, người công người phòng thủ, hiện tại Diệp Thanh Hà đang gặp bất lợi, Thích Nguyên Hàm quá nghiêm túc, nàng không đánh chiếm được, Diệp Thanh Hà bò lên trên, ngón tay kéo bìa sách xuống, từng chút từng chút một.

Ánh trăng lọt qua khe cửa, chiếc chăn trượt xuống eo, nàng ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, như một chú mèo đang vươn eo.

Thích Nguyên Hàm lườm nàng, dường như chê nàng phiền.

Nhìn vào mắt nhau, Diệp Thanh Hà sáp tới, hơi thở nóng bỏng, nói: "Chị vừa mới tìm kiếm nguyên nhân sao, biết vì sao mèo lại làm hành động đó không."

Thích Nguyên Hàm nói đã tìm kiếm trên mạng, là bản tính của mèo.

Sau đó, đưa tay muốn đẩy nàng ra.

Diệp Thanh Hà lại nắm lấy tay của cô, dựa vào bên tai cô mà nói: "Chẳng trách sao hai hôm nay em thấy trướng quá trướng quá đi, hóa ra là mèo ngửi thấy rồi... Chị xem hộ em được không, em sợ mắc bệnh gì kỳ quái, xin chị đó, chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play