Ngồi trên xe buggy đến khu nghỉ dưỡng, ở đây tương đối phồn hoa, có những khách sạn và quán ăn ven biển, đi cả một đoạn đường, thiết kế quang cảnh nơi đây đều rất đẹp, số lượng người cũng đông đúc.
Đến cửa khách sạn thì có người tiếp đón, Chu Vĩ Xuyên quay đầu giới thiệu với Thích Nguyên Hàm: "Đây là Phương Thiên Hãn, người phụ trách dự án hòn đảo này."
Phương Thiên Hãn chủ động đến chào hỏi, mặc một bộ vest đen, tóc hai mái, nhìn rất lịch sự khiêm tốn, anh ta lớn hơn Chu Vĩ Xuyên một chút, gọi Thích Nguyên Hàm là em dâu.
Người này lắm lời thật, cứ khen Chu Vĩ Xuyên và Thích Nguyên Hàm hợp nhau.
Thích Nguyên Hàm mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, không có họa tiết gì nhiều, kiểu dáng đơn giản, trước khi lên đảo, cô đã làm tóc, cắt đến ngang vai, cùng với một đôi hoa tai.
Chu Vĩ Xuyên lại một thân vest xám, Thích Nguyên Hàm kỹ càng nhìn Chu Vĩ Xuyên, nghiêm túc nói: "Hợp chỗ nào? Anh ấy không hợp."
Hai người đàn ông liền cười, nhất là Chu Vĩ Xuyên, cười đến tận mang tai, cho rằng Thích Nguyên Hàm đang tán tỉnh mắng yêu mình.
Lên đến nhà hàng ở tầng trên, với thiết kế cửa sổ sát trần, có thể ngắm nhìn vùng biển trong xanh mà rộng lớn mạnh mẽ.
Thích Nguyên Hàm chú ý đến người phụ nữ ngồi nghịch điện thoại trên sofa đầu tiên, người phụ nữ mặc chiếc váy voan màu trắng, nhìn là biết mỹ nữ, tóc ngắn ngang tai, vuốt ra sau tai, trông rất mạnh mẽ.
Phương Thiên Hãn giới thiệu: "Vợ của tôi, Tần Già Lam."
Tần Già Lam ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người Thích Nguyên Hàm, nhìn một hồi, rồi đứng lên bắt tay với Thích Nguyên Hàm, nói: "Xin chào."
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, khoảng vài tháng trước, lần đầu tiên khi Thích Nguyên Hàm tham gia vào giới phú bà, hai người từng gặp rồi, nhưng không cùng một nhóm bạn, nên cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ.
Ngồi vào bàn, trên bàn ăn bày ra những món hải sản tinh xảo, Phương Thiên Hãn đứng dậy rót rượu, Chu Vĩ Xuyên bỏ ly của Thích Nguyên Hàm ra, nói: "Cô ấy dị ứng với cồn, không uống được rượu."
Hắn lấy cho Thích Nguyên Hàm một con tôm hùm to, lấy thịt nhúng nước sốt đút cho cô, Thích Nguyên Hàm đẩy tay hắn ra, nhìn phía đối diện, nói: "Đừng như thế nữa."
Hai người đối diện trông không được thân thiết như họ, Phương Thiên Hãn và Tần Già Lam người nào ăn của người đấy, cũng không có biểu cảm gì, giữa chừng Phương Thiên Hãn có gắp thức ăn cho Tần Già Lam vài lần, mày Tần Già Lam khẽ động, rồi ăn.
Sau bữa, Tần Già Lam đứng dậy muốn ra ban công.
Thích Nguyên Hàm nói với Chu Vĩ Xuyên: "Em ra xem sao."
"Được." Chu Vĩ Xuyên cạn ly với Phương Thiên Hãn.
Ở ban công, Tần Già Lam đang hút thuốc, cô ta rắc tàn thuốc, nói: "Đến để nói chuyện giúp chồng cô?" Cô ta cười giễu cợt, "Tôi sẽ không đồng ý."
"Tại sao lại không đồng ý? Bán lại dự án, không phải tiền sẽ vào tay cô hết sao." Thích Nguyên Hàm hỏi cô ta, nhìn bãi biển phía xa, có một loại cảm giác như bước hút chân.
Tần Già Lam im lặng, điếu thuốc trong tay bị gió thổi rồi lại thổi, Thích Nguyên Hàm nhớ đến gợi ý của Diệp Thanh Hà, nói: "Cô vẫn còn yêu chồng mình, không đành lòng?"
Tần Già Làm nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc ngắn bị gió biển thổi cho rối loạn, cô ta liếm đôi môi, ngậm lấy điếu thuốc, "Cô không yêu chồng của cô sao? Nếu một người phụ nữ không yêu người đàn ông đó, vẫn sẽ cưới anh ta ư?" Cô ta đè giọng nói: "Cô cũng đừng tin chồng của cô đến đây để bàn chuyện nữa, chồng cô nɠɵạı ŧìиɦ rồi, bị bắt gặp không phải chỉ một hai lần đâu."
Thích Nguyên Hàm trầm mặc.
Không phải một hai lần, rất nhiều người lạ đều đã nhắc nhở cô, cô càng có thể nhận ra được ý tốt ở trong đó, thì càng bất lực. Đáng tiếc thật, lúc này Diệp Thanh Hà không có ở đây, cô không có cách nào tự mình đối phó.
Tần Già Lam cười, có chút tự trào, "Làm sao để yêu đây."
Thích Nguyên Hàm không còn lời nào để nói, người ngoài có thể sẽ cho rằng, cô với Chu Vĩ Xuyên tình cảm sâu đậm như vậy, chắc có lẽ cô rất yêu Chu Vĩ Xuyên chăng?
Thế nên, Tần Già Lam tưởng rằng Thích Nguyên Hàm có thể hiểu được cô ta.
Thích nguyên hàm nói: "Cô suy nghĩ cho kỹ, bán dự án đi, là tốt cho cô."
Nói xong, cô đi vào trước, cửa ban công không đóng.
Chu Vĩ Xuyên ngó nhìn ra ngoài một cái hỏi: "Bảo bối, em nói chuyện với phu nhân Phương rất tốt nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, nói: "Cũng tạm ổn."
"Thế chiều nay em ở đây chơi nhé, anh gọi người dọn đồ của em qua đây, sau đó ở lại đây vài ngày." Chu Vĩ Xuyên nói.
Thích Nguyên Hàm khựng người, lại nhớ đến Diệp Thanh Hà, nhớ đến trong làn gió biển, mái tóc nàng thổi tung, bảo rằng cô phải giấu nàng đi, nhớ đến nàng dắt cô đi ăn xiên nướng, lại nhớ đến nàng gọi cho cô hàng trăm cuộc điện thoại.
"Đến tối tự em thu dọn." Thích Nguyên Hàm nói: "Em không muốn người khác đụng vào đồ của mình."
"Em chạy qua chạy lại như thế thì mệt lắm." Chu Vĩ Xuyên nắm ngón tay cô, "Buổi chiều đi chơi với phu nhân Phương mấy người kia kìa, ra ngoài cho vui, đừng khó chịu trong người nữa."
Tần Già Lam từ ngoài ban công đi đến, cô ta ngậm điếu thuốc, không chút kiềm chế nói: "Đúng là cái chuyện rắm gì cũng quản."
Lời này không biết là đang nói ai đây, nhưng vẻ mặt của Chu Vĩ Xuyên cứng ngắc. Phương Thiên Hãn đứng dậy đi theo Tần Già lam, hai người họ còn chưa đi xa đã cãi nhau, Phương Thiên Hãn nói Tần Già Lam không nể mặt mũi hắn, Tần Già Lam nói, anh đưa hai người này tới, có nghĩ đến mặt mũi của tôi không?
Chu Vĩ Xuyên đè thấp giọng nói với Thích Nguyên Hàm: "Chúng ta không cãi nhau như bọn họ." Hắn nhỏ giọng hỏi cô: "Bảo bối, em nghĩ sao?"
Thích Nguyên Hàm nói: "Tùy anh."
Mặc kệ mấy cái yêu hay không yêu.
Dù sao thì cô chắc chắn không yêu Chu Vĩ Xuyên.
Chu Vĩ Xuyên cười mãn nguyện, đưa Thích Nguyên Hàm đến ghế sô pha ngồi chơi, sau đó lôi điện thoại di động ra bấm một dãy số, rất thần bí.
Không đến nửa tiếng đồng hồ, hắn trộm liếc Thích Nguyên Hàm, vẻ mặt lập tức phức tạp lên.
Thích Nguyên Hàm đang uống nước ép, đợi đôi vợ chồng bên kia cãi nhau xong rồi lại đây.
Lúc Tần Già Lam cùng Phương Thiên Hãn quay lại, Thích Nguyên Hàm cười, Tần Già Lam rất cứng nhắc, nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô xuống dưới chơi lúc."
"Vợ?" Chu Vĩ Xuyên cũng biết giả tạo, không cãi nhau trước mặt người ngoài, dù sao như vậy cũng bị người đời chỉ trỏ nhiều, việc xấu trong nhà không thể để người khác biết, chưa đi đến bước đó, ai cũng trân trọng hình tượng bên ngoài của mình.
"Em xuống xem sao vậy." Thích Nguyên Hàm nói.
Chu Vĩ Xuyên nói: "Về sớm nhé."
Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.
Chu Vĩ Xuyên lấy điện thoại ra xem lần nữa, vừa rồi hắn lén lút gọi người đến kiểm tra phòng của Thích Nguyên Hàm, trong phòng không có ai, chỉ có một việc rất kỳ quái, một lọ dưỡng da rơi trên sàn...
Hắn rất khó hiểu, sáng nay Diệp Thanh Hà không phải làm rơi một lọ sao?
Lẽ nào hắn nhớ nhầm? Sự thật là vợ của hắn đánh rơi?
Hay là người ở trong phòng tình nhân của hắn chính là vợ của hắn?
Phía này, Thích Nguyên Hàm cùng với Tần Già Lam xuống lầu.
Tần Già Lam hỏi: "Cô mang theo đồ bơi không?"
Thích Nguyên Hàm lắc đầu, "Đồ đạc vẫn đang ở khách sạn lúc trước."
Tần Già Lam nói: "Bên cạnh khách sạn có cửa hàng quần áo, tôi đi mua cùng cô.:
Thích Nguyên Hàm hỏi thêm một câu: "Sản nghiệp của hai người?"
"Không phải, cho thầu phụ rồi."
Tiền vốn của nhà Tần đầu tư hết vào đảo rồi, đã từ lâu không còn cách nào xoay sở nữa, hiện tại sản nghiệp cho thầu phụ, đều với giá thấp nhất, về sau hoạt động kinh doanh, Tần Già Lam sẽ lỗ một khoản lớn.
Thích Nguyên Hàm hỏi rõ như vậy, đâm vào chỗ đau của Tần Già Lam, sắc mặt cô ta rất xấu, Thích Nguyên hàm nói: "Lát nữa tôi tự đi xem sao, cô cứ bận đi, tâm trạng tôi cũng không tốt lắm, hôm nay không đi nghịch nước đâu."
"Ừm, vậy có việc gì thì liên lạc với tôi." Tần Già Lam cũng không muốn giao lưu nhiều với Thích Nguyên Hàm, để lại một dãy số điện thoại, quay người cái rời đi rồi.
Thích Nguyên Hàm xuống lầu, ở dưới chính là bể bơi tư nhân, thời gian này nhiệt độ tăng cao, không ít người ham mát mà ngâm mình trong nước, cô tìm ghế ngồi xuống, có người phục vụ đến hỏi cô có muốn ăn gì không.
Thích Nguyên Hàm gọi một phần, bảo phục vụ đóng gói lại, hỏi: "Phòng thay đồ ở đâu?"
Phục vụ chỉ lối đi, nói: "Phòng thay đồ có cung cấp đồ bơi, có thể quét mã thanh toán, ở đó còn có phòng thay đồ riêng. Của cô đây."
Thích Nguyên Hàm xách đồ, nói cảm ơn.
Đến lúc mở cửa phòng thay đồ, eo của cô liền bị ôm lấy.
Thích Nguyên Hàm dùng lực giãy ra, thấp giọng nói: "Bỏ ra."
Người phía sau ngáp một cái, thân thể dán lên người cô, giọng ngái ngủ ừ một tiếng, mệt mỏi nói: "Lúc nào mới có thể đi ngủ nha, buồn ngủ muốn chết."
Thích Nguyên Hàm lại đẩy hai cái, lạnh lùng nói: "Nhanh lên."
Diệp Thanh Hà càng ôm chặt hơn, dụi vào cổ cô, nói: "Đã nói là ở cùng em, lại giấu em ở đây hai tiếng đồng hồ, còn không cho em giận dỗi chút hả?"
Nghe xong, Thích Nguyên Hàm dần dần nhận ra, cô thật sự úng não rồi, cư nhiên lại đưa theo yêu tinh này đến đây...