Những điều Thích Nguyên Hàm nói với ông cụ, là nghĩ cả buổi sáng rồi, cô sẽ không để cho ông cụ được hời như vậy, có một câu nói rất hay, nhân lúc ông bệnh lấy mệnh của ông.
Bất kể đến cuối cùng ông cụ bị phán quyết bao lâu, dẫu chỉ có một năm, dẫu chỉ có ba tháng, cô cũng phải cho cái lão già này vào đó cảm nhận chứ.
Địa ngục tạm thời không cho ông cụ xuống được, nhưng địa ngục trần gian thì ông cụ xứng đáng vào, đã bằng này tuổi rồi mà vào đó, chỉ e rằng sắp xong đời.
Thích Nguyên Hàm không phải một người tốt bụng, sẽ không vì tuổi tác của ông cụ mà bỏ qua cho cụ ta, muốn trách thì trách bản thân ông cụ, ai bảo cụ ta ác như vậy, về già mới không có phúc báo, nên nhận lấy quả báo tự mình trồng nên rồi.
Ra khỏi bệnh viện, hai người đi dọc con đường, mặt trời đỏ rực nắng gắt lụi tàn, có những cơn gió mát mẻ thổi qua, thoải mái hơn nhiều so với ngồi trong xe hít gió điều hòa.
Hai người bước sánh vai, không ngừng trò truyện đôi câu, về cách giải quyết chuyện này, đột nhiên Diệp Thanh Hà dừng chân lại, Diệp Thanh Hà hỏi Thích Nguyên Hàm, "Chị có ngửi thấy mùi gì không?"
Thích Nguyên Hàm lấy hơi hít sâu vào, mùi ở thành phố không hề dễ ngửi đâu, xung quanh bốn phía dày đặc khói bụi xe cộ, nhưng lần này lại ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, cô ngồi trong phòng đã lâu, có hơi không phân biệt được đây là loài hoa gì.
"Là...là, cái gì nhỉ..." Thích Nguyên Hàm ngẫm nghỉ cả ngày trời.
"Chị mà đoán đúng là em thưởng cho chị." Diệp Thanh Hà nói.
"Em còn thưởng cho chị được gì nữa chứ?" Thích Nguyên Hàm cười ra tiếng, nhưng trong lòng cô vẫn khá mong đợi, cô hé đôi môi, định đoán bừa một cái.
Diệp Thanh Hà nói: "Chị chỉ có ba lần cơ hội."
Thích Nguyên Hàm hừm một tiếng, bắt đầu nghiêm túc lên.
Hoa gì nhỉ.
Chắc chắn không phải hoa hồng, mùi hương không nồng như vậy, có đôi chút đặc biệt, giây phút luồn vào khoang mũi rất quyến rũ, luôn muốn hít sâu một hơi.
Thích Nguyên Hàm càng ngửi càng thích, tìm tòi theo làn hương, Diệp Thanh Hà kéo ống tay áo của cô, "Chị đừng vội như vậy chứ, chị đoán trước đi. Đoán xíu thôi, đoán xíu thôi mà."
Thích Nguyên Hàm nói: "Thế chị đoán không ra thì phải làm sao?"
Diệp Thanh Hà nói: "Em gợi ý cho chị, chắc chắn có thể đoán ra."
Nàng đứng trước mặt Thích Nguyên Hàm, nói: "Hoa nở vào mùa hè."
Cái này khác gì không gợi ý không, Thích Nguyên Hàm rất bất đắc dĩ mà nhìn nàng, Diệp Thanh Hà lập tức bổ sung thêm một câu, nói: "Tên có ba chữ."
"Cúc La Mã? Không giống... Cát cánh ngoại?"
"Bỏ chữ ngoại đi, là hoa trong nước, cũng không tính là trong nước, chúng ta không thường thấy, cánh màu trắng, hồi nhỏ thường ngắt cài lên đầu."
Lần này gợi ý rất đầy đủ, Thích Nguyên Hàm lập tức nghĩ ra, nói: "Hoa dành dành, chắc chắn là hoa dành dành, chính là mùi hương này."
Diệp Thanh Hà giơ tay chữ ok, rồi chỉ vào một ngõ hẻm bên cạnh, nói: "Chị nhìn vào trong đi."
Thích Nguyên Hàm ngó vào, đầu hẻm có một bà cụ và đứa trẻ đang ngồi trên ghế bày hàng bán, bên chân có hai cái sọt, trong đó là hoa dành dành trắng.
Gió thổi qua hẻm, cuốn theo hương hoa lan tỏa ra ngoài, những người đi ngang qua đều dừng lại bước chân liếc nhìn, sau đó hỏi giá tiền ra sao, Diệp Thanh Hà kéo ống tay áo của Thích Nguyên Hàm đi vào, nói: "Phần thưởng chính là em mua hoa cho chị."
Nàng rất phấn khích, không biết là đang thưởng Thích Nguyên Hàm hay là thưởng cho chính mình nữa.
Bà cụ cầm chiếc quạt hương bồ, lắc qua lắc lại, nhìn thấy bọn họ, nở một nụ cười rất hiền từ, nói: "Cháu gái à, đến mua hoa hả, mười đồng mười bông, mua nhiều tặng thêm."
Diệp Thanh Hà hơi ngồi xổm xuống, nàng cầm một bông lên ngửi, hoa vừa mới nở rộ, có mùi hương thơm dịu có một không hai, nàng đưa cho Thích Nguyên Hàm một bông, "Đáng giá đó chứ, còn rẻ hơn hoa hồng nhiều, chúng ta mua mấy bông đi."
Bà cụ cười mỉm lấy túi ra đưa cho họ, nói: "Cháu trai nhà tôi đi hái đấy, nó muốn kiếm tiền mua đồ chơi, xem như công khổ cực hái đi."
Cu cậu ở bên rất thẹn thùng, nó cọ lên đùi của bà cụ, trong tay cầm bình nước nhỏ, dùng để tưới nước cho hoa dành dành.
Hoa dành dành còn còn mang ít sắc xanh, chắc là có thể để được thêm một khoảng thời gian nữa.
Diệp Thanh Hà tính mười bông cũng không đủ, phòng khách này, phòng ngủ này, phòng tắm đều có thể để một ít, ngửi thấy tâm trạng sẽ tốt hơn, lúc trước chuyển vào ở đang là mùa đông, còn chưa kịp trồng mấy chậu hoa ở biệt thự biệt lập đó, chắc nhà kính trồng hoa còn đang trống không.
Nàng nhìn giỏ hoa bên cạnh có nhành cây hoa dành dành.
Bà cụ giải thích với nàng, nói nhành hoa dành dành trực tiếp cắm vào đất là có thể mọc rễ, sau đó mọc lên một chậu lớn luôn, cả mùa hè đều thơm phưng phức, bảo nàng nếu như muốn trồng thì có thể tặng nàng vài nhánh.
Diệp Thanh Hà mua một túi hoa dành dành to đùng, sắp mua sạch giỏ hoa của bà cụ rồi, phần còn lại bà cụ cũng hào phóng tặng cho nàng, còn làm mẫu cho nàng xem mấy cành cây hoa dành dành, dạy nàng cách trồng như thế nào.
Thích Nguyên Hàm đứng ở bên khẽ ngửi hương hoa, thấy đứa trẻ kia cứ nhìn mình, cô nở nụ cười, "Giỏi ghê nha, biết kiếm tiền mua đồ chơi cho mình rồi, rất ngoan."
Đứa trẻ kia xấu hổ rúc vào lòng bà cụ.
Diệp Thanh Hà lại hỏi bà cụ ngày nào cũng đến đây bán sao.
Bà cụ lắc đầu nói: "Không phải ngày nào cũng bán, đây xem như là lượt cuối cùng rồi, còn một vài nhành hoa thì đem đi tặng hàng xóm."
"Vậy cảm ơn bà ạ." Diệp Thanh Hà xách túi đứng lên.
Bà cụ nói: "Ôi thôi, hai đứa cháu đúng là khách sáo quá."
Con hẻm này mát mẻ, luôn có gió luồn vào, hai người đứng ở bên đường, cầm hoa dành dành khẽ ngửi.
Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm rất thích hương hoa dành dành, ngửi đến híp cả mặt, cảm nhận được ánh mắt của nàng, hé một con mắt ra, "Hửm?"
Bóng cây đổ lên bờ vai chị, dáng vẻ cầm hoa của chị đẹp thật.
Diệp Thanh Hà cười trộm, hít một hơi thật sâu.
Hai người ở đó rất lâu, bà cụ dọn hàng, cùng đứa cháu đi mua đồ chơi, Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà chậm rãi đi ra ngoài hẻm.
Một lúc sau, bọn họ xách hoa đến nhà Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm tìm vài bình hoa cắm hoa dành dành vào, nhưng mà phối kiểu gì cũng không đẹp.
Diệp Thanh Hà vào bàn bar lấy vài cái ly thủy tinh đến, đổ nước rồi cắm hoa dành dành vào, sau đó nắm lấy cái ly đưa cho Thích Nguyên Hàm xem.
"Thế nào? Đẹp không?" Nàng giống như tranh công mà nói.
Thích Nguyên Hàm gật đầu nói đẹp.
Diệp Thanh Hà đặt hoa dành dành lên bàn, Thích Nguyên Hàm chẳng có việc gì làm, nên đi hốt shit cho mèo, con mèo ăn không ngồi rồi, tò mò mà nhảy lên bàn, sáp đến ngửi ngửi, sau đó cái chân mèo dí vào ly thủy tinh, đẩy chiếc ly ra mép bàn từng chút một.
Chẳng ai chú ý đến, một cái chân màu xanh đang lén lút làm chuyện xấu, cho đến khi xoảng một tiếng, cái ly rớt xuống đất, hoa tản ra, hoa dành dành rơi vương vãi, chiếc ly vỡ tan tành.
Chú mèo biết mình đã làm chuyện xấu, nhảy xuống đất, rồi nhảy lên sô pha trước, đối diện với ánh mắt sắc bén của Diệp Thanh Hà, lại nhảy ra sau lưng Thích Nguyên Hà, chắc là tưởng Thích Nguyên Hàm dịu dàng hơn, sẽ không trách mắng nó. Ai biết được Thích Nguyên Hàm trực tiếp lôi nó ra, véo mặt của nó, nói: "Con ngạo mạn nhỉ! Có biết lỗi hay chưa, hả?"
Diệp Thanh Hà vốn lao xuống dạy dỗ mèo, nghe thấy lời này, thì dừng ở bậc cầu thang, bàn chân khẽ cụng vào bậc thềm, đứng yên.
Thích Nguyên Hàm dạy dỗ một lúc lâu, ban đầu thì mèo để mặc cô mắng, một lúc sau bắt đầu hung hăng cựa quậy, rất không vâng lời. Thích Nguyên Hàm thở dài, nhỏ tiếng lẩm bẩm, "Bác sĩ thú y nói đúng đấy, nên đặt cho con cái tên rồi, không thì con sẽ hoang dại coi trời bằng vung, giống như đứa con hoang vậy."
Đặt tên.
Diệp Thanh Hà nghe đến đây, lập tức bước xuống cầu thang, nhìn chú mèo ngọ nguậy trong lòng Thích Nguyên Hàm, đi đến chọc vào đầu nó, "Sai là phải bị trừng phạt, không được chọc mẹ giận, cẩn thận mommy đánh con."
Nàng giơ nắm đấm ra, chú mèo trừng hai con mắt, không dám ngạo mạn nữa, còn rất sợ Diệp Thanh Hà kìa.
Thích Nguyên Hàm giao mèo cho Diệp Thanh Hà xử lý, Diệp Thanh Hà tất nhiên sẽ không dùng bạo lực với mèo, nàng ôm mèo lại bàn bar, lại lấy ra chiếc ly và hoa dành dành lần nữa, nắm lấy chân mèo để nó cắm hoa vào trong ly, cho nó trải nghiệm nỗi khổ của người lớn.
Ai mà biết, Diệp Thanh Hà mà ôm nó, nó còn ngoan ngoãn, Diệp Thanh Hà vừa buông tay, nó lại đẩy chiếc ly một lần nữa, nhảy xuống đất, rồi chạy ra sân.
Diệp Thanh Hà vốn cắm hoa xong là đi, nhưng mà chú mèo này giày vò người ghê chưa, nàng lùi mãi đến tối, Diệp Thanh Hà đắn đo do dự, quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, xác định Thích Nguyên Hàm không bảo nàng đi, tự chạy vào bếp nấu cơm.
Vào đến bếp là nàng vui rồi, nấu nướng, ăn cơm, rửa bát ít nhất cũng phải mất hai tiếng, với lại nàng nấu món ngon, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của chị gái.
Nàng tham lam trân trọng từng phút từng giây, nấu được lúc thì giả vờ ra tủ lạnh lấy thức ăn, liếc trộm Thích Nguyên Hàm thêm một cái. Thích Nguyên Hàm đang rửa tay, cô cúi đầu thoáng ngửi qua, sau đó, cô trợn mắt lên một cái, vẻ mặt sắp ngất đến nơi.
Diệp Thanh Hà cười trộm, nghĩ thầm: Đáng yêu quá.
Rất thành công, Diệp Thanh Hà ở nhà Thích Nguyên Hàm đến chín rưỡi, làm xong hết mọi việc, nàng ngoan ngoãn tự giác lái xe về.
Ra đến cửa, Diệp Thanh Hà thăm dò hỏi: "Ngày mai em lại đến được không ạ, em biết giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà, những việc nhà cơ bản em đều biết làm."
Động tác ôm mèo của Thích Nguyên Hàm thoáng dừng lại, cô tưởng Diệp Thanh Hà sẽ nói đùa thêm câu gì đó hỏny. Cơn gió nóng mùa hè nói đến là đến, làm cô nóng rực trong một khoảnh khắc.
Diệp Thanh Hà lại nói: "Còn có thể dọn dẹp sạch sẽ cho mèo."
Thích Nguyên Hàm xoa đầu chú mèo, "Ngày mai là ngày làm việc đó."
Diệp Thanh Hà nói: "Vậy hôm nào nghỉ em đến?"
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, Diệp Thanh Hà liền nghiêng người ra trước, nàng nhìn Thích Nguyên Hàm, chân thành, giọng nói có phần kích động, "Chị ơi, chị thật tốt."
Thích Nguyên Hàm ngửi thấy cái mùi lẳиɠ ɭơ ngày trước, yết hầu bất giác chuyển động, hít sâu một hơi, Diệp Thanh Hà không ghẹo sâu vào vấn đề, duy trì khoảng cách, nàng đưa tay vuốt ve đầu chú mèo, xoa đến nỗi mèo rúc vào lòng Thích Nguyên Hàm mà trốn.
"Vậy em đi nhé."
Diệp Thanh Hà ra sân, lên xe thắt dây an toàn, ngẩng đầu nắm lấy vô lăng, khóe môi cong lên, rất vui vẻ mà liếc Thích Nguyên Hàm một cái, cực kỳ biết thế nào là đủ.
Thích Nguyên Hàm có chút muốn cười, Diệp Thanh Hà có phải hơi ngốc hay không, thứ bảy chủ nhật hàng tuần, không phải Diệp Thanh Hà cũng đến đây thăm mèo sao, bây giờ chỉ thêm một việc quét dọn vệ sinh thôi, bản thân làm lao công không lương, mà còn có thể vui đến như vậy.
Nhưng cô không biết rằng.
Đối với Diệp Thanh Hà mà nói, chỉ cần có thể cho nàng làm việc gì đó, có thể không phải bó chân bó tay lại khi bên cạnh cô, có thể buông bỏ thêm một bước, là đã vui đến mức xoay mòng mòng.
Diệp Thanh Hà thật sự cực kỳ muốn, có thể tương tác với cô từng giây phút, tiếp xúc thêm được một chút.
...
Thứ bảy, Thích Nguyên Hàm lái xe đến viện.
Lần này không phải đi thăm ông cụ, mà là cô đi khám bệnh.
Cô vừa mới chạy xe ra khỏi sân, Jeep Wrangler đã chậm rãi theo sau xe cô, muốn cùng cô đến bệnh viện.
Thích Nguyên Hàm không tăng tốc, cả đoạn đường rất ổn định, nhưng đi vào hôm thứ bảy, cho dù có đi sớm thế nào, đều gặp tắc đường, giữa chừng xe của Diệp Thanh Hà mất dấu. Thích Nguyên Hàm còn hơi lo lắng, sợ Diệp Thanh Hà vội đuổi theo cô mà không tuân thủ luật giao thông, cô nhìn qua gương chiếu hậu mấy lần, Diệp Thanh Hà luôn rất nề nếp lái xe, không tranh giành làn đường.
Đến bệnh viện, Thích Nguyên Hàm lùi xe vào chỗ đỗ, xuống xe đứng đợi ở cửa một lúc, Diệp Thanh Hà dừng xe, nàng trông có vẻ rất căng thẳng, luôn siết chặt tay, mu bàn tay nổi từng đường gân xanh.
"Chắc phải mất một tiếng." Thích Nguyên Hàm nói: "Em đi mua đồ ăn sáng hộ chị đi, chị có hơi đói bụng."
"Chị muốn ăn gì?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm nói: "Không có yêu cầu gì đặc biệt, em xem mua gì thì mua."
Diệp Thanh Hà gật đầu nói vâng, nàng ra ngoài viện, nghĩ rằng buổi sáng ăn cái gì thanh đạm một chút, mua ít cháo đi, thêm vài cái bánh bao hấp.
Nàng xuống dốc, theo thói quen quay đầu lại, không nhìn thấy bóng dáng của Thích Nguyên Hàm ở đại sảnh tầng một, nhìn kỹ lại, nàng thấy Thích Nguyên Hàm ở cầu thang.
Diệp Thanh Hà lập tức phản ứng lại, nàng chạy về ngay tức khắc, lúc chạy vào Thích Nguyên Hàm đã không còn ở cầu thang nữa, nàng đọc biển chỉ dẫn các tầng, sau đó tìm lên tầng năm.
Thích Nguyên Hàm ngồi ở khu vực chờ, Diệp Thanh Hà thở hổn hển đi đến đó, nàng ngồi cạnh Thích Nguyên Hàm, hít thở nặng nề, nghe vẻ mệt sắp chết.
"Sao em quay lại nhanh thế?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu nhìn tay của nàng.
"Em chạy bộ lên, em..." Diệp Thanh Hà thoáng mím môi, hơi thở không đều nói: "Em muốn cùng chị, đã nói là đi cùng chị, em muốn chị khỏe lại."
"Chị cũng có chạy đâu." Thích Nguyên Hàm cười bất lực, cô thấy Diệp Thanh Hà căng thẳng, nghĩ rằng nếu như em ấy sợ, thì một mình mình đi cũng được.
Ngày trước cô không có lòng tin, cho dù có đến viện, làm theo lời dặn của bác sĩ cũng là tạm thời thôi, nhưng lần này thì thật sự quyết tâm.
"Em muốn nghe xem bác sĩ nói gì, xem em có thể giúp được cái gì không." Diệp Thanh Hà nghiêm túc nói, nàng cũng quyết tâm, nàng muốn nắm lấy tay của Thích Nguyên Hàm, ngón tay khẽ cử động, siết chặt đầu gối của mình.
Thích Nguyên Hàm khẽ cười, "Nhưng chị rất đói đó."
"Đợi khám xong rồi thì đi ăn một bữa lớn luôn." Diệp Thanh Hà nói.
"Được thôi." Thích Nguyên Hàm ngả người ra sau, vẻ mặt không còn nghiêm túc như vậy nữa.
Hai người ngồi đợi một lúc, máy phát thanh bắt đầu gọi tên, Thích Nguyên Hàm vào trước, Diệp Thanh Hà đứng bên ngoài ngó vào, bác sĩ gọi bọn họ vào cùng luôn.
Vẫn là bác sĩ Tiêu lần trước, Bác sĩ Tiêu ra hiệu cho họ ngồi, cô ấy cười rất dịu dàng, hỏi mấy câu chuyện hàng ngày, thấy họ không căng thẳng nữa mới đi vào vấn đề chính.
"Dạo này cô không uống thuốc chứ?" Bác sĩ Tiêu hỏi.
Thích Nguyên Hàm thành thật trả lời, "Có uống một lần, mấy hôm đó bộn bề công việc, có một cuộc họp quan trọng, tự nhiên cái mất ngủ, uống với lượng bình thường, không uống nhiều lắm." Cô hết cách rồi mới uống hai viên, nhưng không phải kiểu mất khống chế là bắt đầu uống thuốc linh tinh như ngày trước.
Bác sĩ Tiêu nói không sao, nói trong phạm vi bình thường, cô uống rồi cũng không cần có gánh nặng tâm lý, cai thuốc phải từ từ, suy nghĩ đơn giản đi, mọi việc sẽ dễ dàng thuận lợi.
Thích Nguyên Hàm thở phào một hơi, cô còn tưởng uống một lần là toi hết công sức, trong lòng tự trách rất lâu.
Bác sĩ Tiêu nhìn Diệp Thanh Hà, nói: "Chắc cô cũng hiểu tình trạng của cô ấy, cô ấy chủ yếu là chấn thương tâm lý và tinh thần, do ám ảnh rớt xuống biển ngày trước, cộng thêm áp lực đè nén từ môi trường xung quanh, vì vậy cái căn bản nhất là khuyên bảo cô ấy. Tính cách của cô ấy, có lẽ cô cũng nhận ra được, cô ấy trông vẻ dịu dàng, thực ra rất hướng nội, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài."
Diệp Thanh Hà lại siết chặt tay, nói: "Tôi biết."
Giọng nói của nàng rất bé, không biết mình phải trả lời ra sao.
Nàng không biết có cần nói với bác sĩ rằng, mình đã làm chuyện xấu, nàng sợ sẽ tổn thương Thích Nguyên Hàm một lần nữa, nàng cảm giác mình dường như không còn tư cách nữa.
Bác sĩ Tiêu cảm nhận được rồi, "Cô có lời muốn nói hả?"
Diệp Thanh Hà gật đầu.
Bác sĩ Tiêu nói chuyện với Thích Nguyên Hàm xong, bảo Thích Nguyên Hàm tạm thời ra ngoài ngồi một lúc, cô ấy trò chuyện riêng với Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà liếm môi, nhìn bác sĩ Tiêu, vẻ mặt rất nghiêm túc, ngồi ở trên ghế siết chặt đôi tay, nàng lấy ra một quyển sổ ghi chép, nói: "Tôi có thể ghi lại được không, phiền chị nói chậm chút."
Bác sĩ Tiêu hơi sửng sốt, ấn tượng của cô ấy về Diệp Thanh Hà không tốt lắm, cô ấy có thể cảm nhận được thái độ thù địch với tất cả mọi người của Diệp Thanh Hà, hình như nàng chỉ tương đối hiền lành ngoan ngoãn với Thích Nguyên Hàm. Bác sĩ Tiêu khẽ nói: "Có thể chứ, thế này tiện hơn, có điều, chúng ta có thể nói về tình hình của cô trước không?"
"Tôi á?" Diệp Thanh Hà cầm bút máy chỉ vào mình.
"Đúng vậy, về cô trước." Bác sĩ Tiêu đặt con chuột xuống, ngồi thẳng lưng, nói "Nếu như tình trạng của cô không tốt, tôi nghĩ cô không nên hỗ trợ Nguyên Hàm, việc này cần có đủ lòng kiên nhẫn."
Diệp Thanh Hà lập tức ngồi thẳng lưng, "Tôi có thể phối hợp."
Thời gian bọn họ nói truyện, còn lâu hơn so với Thích Nguyên Hàm.
Trò chuyện xong với Diệp Thanh Hà, bác sĩ Tiêu mới gọi Thích Nguyên Hàm vào, bác sĩ Tiêu đóng cửa lại, nói: "Nói như thế này, có lẽ hơi đột ngột, cô tiểu thư Diệp này, có một chút vấn đề về mặt tâm lý."
"Ừm?" Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy, sau đó lại gật đầu, nói: "Em ấy làm việc gì cũng quá khích, có cần khám không?"
Bác sĩ Tiêu nói, "Tôi chỉ nói về vấn đề thảo luận với cô ấy, cô ấy có chút cực đoan, tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy không quan tâm gì đến bản thân, nhưng nhắc đến cô, cô ấy rất nghiêm túc, còn ghi chép lại."
Vốn là Thích Nguyên Hàm đi khám, không ngờ Diệp Thanh Hà cũng có vấn đề, "Em ấy thật sự có chút, vậy, tình hình như vậy thì phải làm sao?"
"Với tình trạng của cô ấy thì chắc có hai nguyên nhân, di truyền và sự ảnh hưởng của môi trường." Bác sĩ Tiêu nói, "Trước mắt thì, tôi thấy mỗi bên một nửa, cô ấy rất tự trách mình về chuyện đã làm tổn thương cô, đã bóp méo tính cách của bản thân."
"Hả?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu.
Bác sĩ Tiêu nói chuyện với Diệp Thanh Hà rất suôn sẻ, bác sĩ Tiêu hỏi cái gì, Diệp Thanh Hà trả lời cái đó, nàng trả lời rất nghiêm túc, không hề giấu giếm.
Diệp Thanh Hà méo mó đến như vậy, có một nguyên nhân gốc rễ.
Lúc đó Thích Nguyên Hàm và Chu Vĩ Xuyên cùng với đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của Chu Vĩ Xuyên xảy ra tranh chấp, sau đó cô rớt xuống biển, hai người kia không có gan nhảy xuống cứu cô, chỉ dám đứng ở trên bờ gọi loạn xạ.
Là Diệp Thanh Hà kịp nhận ra mình đã sai rồi.
Nàng kéo cô lên, cứu cô, đồng thời cũng nhận ra được mình đã làm ra một chuyện ghê tởm đến nhường nào, làm tổn thương người mà mình muốn bảo vệ. Chắc chắn nàng không thể tha thứ cho bản thân mình, đây là một quá trình rất đau khổ.
Nội tâm bắt đầu mất khống chế, cho rằng mình rất đáng chết, lúc đó còn nhỏ không trưởng thành. Dần dần, tư tưởng bắt đầu thay đổi, càng ngày càng cực đoan, càng ngày càng không chín chắn.
Nàng báo thù người khác kiểu bất chấp hậu quả như vậy, tới mức độ nhất định chính là bản thân không sợ chết, chờ mong cái chết.
Bác sĩ Tiêu cũng lưỡng lự rất lâu, có nên nói chuyện này với Thích Nguyên Hàm hay không, nghĩ kỹ lại, Thích Nguyên Hàm có quyền được biết, cô nên biết chuyện gì đã xảy ra.
Xét đến nguồn gốc nguyên do, tất cả mọi việc đều là lỗi của nhà họ Chu.
Thích Nguyên Hàm nghe xong rất trầm mặc.
Bác sĩ Tiêu nói: "Tôi nói với cô chuyện này, không phải để cô xót thương Diệp Thanh Hà, quá khứ của cô ấy, cũng không có cô thương xót. Cô là người bị hại, chỉ cần chữa trị nỗi đau của bản thân, không cần ép buộc mình tha thứ cho người khác."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Tôi biết em ấy là vì tôi, nếu như không phải do nhà họ Chu, giữa tôi và em ấy sẽ không có cái hiểu lầm này, hiện thực máu chó như vậy đấy. Tôi từng nghĩ, nếu như tôi và em ấy không có cái hiểu lầm kia, sau khi ba tôi mất, em ấy chắc chắn sẽ đứng bên cạnh tôi, bênh vực tôi, bảo vệ tôi."
"Em ấy rất tốt với tôi, sau ba, không còn ai đối tốt với tôi như vậy nữa, có thể dâng hiến tất cả cho tôi."
Có phần bất lực, lại rất hạnh phúc.
Bác sĩ Tiêu cười, nói: "Tôi thấy cô ấy đang cố gắng nghiêm túc sửa chữa sai lầm, nhưng mà cách làm trông vẻ rất ngốc."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, thoáng siết ngón tay, khẽ cười, "Đúng vậy."
Đối mặt với tình yêu, bọn họ đều chẳng phải người thông minh.
Thích Nguyên Hàm sẽ không xoa dịu đi một vài nỗi đau, nếu như Diệp Thanh Hà bằng lòng thay đổi, cũng đang cố gắng, cô sẽ không bủn xỉn, mà sẽ cho Diệp Thanh Hà cơ hội.
Thích Nguyên Hàm ngẩng đầu, thật lòng nói với bác sĩ Tiêu: "Nếu như yêu, tôi nghĩ tôi cũng nên thay đổi bản thân, dũng cảm to gan lên chút, cho em ấy một chút cảm giác an toàn, chứ không thể cứ để em ấy gặm nhấm cái tâm lý ăn năn áy náy, không ngừng cho đi."
Tình yêu phức tạp, cuộc sống còn phức tạp hơn. Muốn lâu dài, là ai cũng không thể cho đi mãi mãi, như vậy chỉ sẽ đi đến cực hạn cuối cùng mà thôi.
Bác sĩ Tiêu nghe thấy vậy cũng vui vẻ thật lòng, nghiêng người, cảm giác Thích Nguyên Hàm thật sự đã có chuyển biến tốt hơn, cô ấy nói: "Tôi có hỏi cô ấy tại sao phải giấu việc này, tại sao không nói cho cô biết, đợi đến khi sự việc bại lộ mới nói ra. Cô ấy nói cô ấy từng viết thư cho cô, mãi mà không nhận được hồi âm, sau này biết được cô kết hôn, sợ đánh mất cô hoàn toàn, thế nên mới đánh liều, chuyện này cô biết chứ?"
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Là thư chúng tôi viết từ hồi còn đi học sao? Lúc đó nhà tôi xảy ra chuyện, tôi chưa kịp hồi âm, sau đó em ấy vẫn gửi thư cho tôi hả?"
Bác sĩ Tiêu không rõ lắm, nói: "Nếu như rất để ý đến chuyện này, tôi nghĩ cô nên đi hỏi cô ấy xem sao, hoặc là tự đi tìm hiểu xem. Nhưng đừng có để chuyện này ảnh hưởng đến bản thân, sức khỏe của mình quan trọng nhất. Chuyện tình cảm không cần vội, cô hãy nghe theo tiếng gọi của con tim."
Bác sĩ Tiêu lại nói về bệnh tình của cô, bảo cô đi khám rất nhiều mục, xác nhận tình trạng của cô bây giờ rất ổn định, mới gọi Diệp Thanh Hà vào.
Cô ấy nói phương pháp cho Diệp Thanh Hà, đầu tiên là về mặt tâm lý, cho Thích Nguyên Hàm có đủ cảm giác an toàn, làm những cử chỉ nhỏ khích lệ cô phù hợp, cho dù Thích Nguyên Hàm có hơn tuổi Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng phải thể hiện mình mạnh mẽ, cho cô có cảm giác an toàn.
"Cụ thể làm như thế nào thì cô tự lên kế hoạch, chắc cô hiểu rõ Nguyên Hàm hơn tôi, với lại, bản thân cô phải có thái độ đúng mực, phải chăm sóc cô ấy với thân phận là người nhà, người yêu, bạn bè, chứ không phải là một tội phạm." Bác sĩ Tiêu chỉ bảo nàng, "Tôi chỉ là một bác sĩ, mấy lời nói được cũng chỉ có vậy thôi, sau này vẫn phải dựa vào hai người cùng nhau cố gắng. Chăm sóc một người bệnh rất cực nhọc, tôi càng hy vọng hai người chăm sóc cho nhau hơn."
Diệp Thanh Hà cúi người cảm ơn bác sĩ Tiêu, "Tôi sẽ làm như vậy."
"Chữa lành cho nhau nhé." Bác sĩ Tiêu nở nụ cười mỉm.
Diệp Thanh Hà đi ra, nhìn Thích Nguyên Hàm ngồi ở trên ghế đọc giấy kết quả, nàng ngồi xuống, đợi Thích Nguyên Hàm xem xong, Thích Nguyên Hàm xem rất tập trung, lật đến trang cuối cùng, nhận được một cái túi, tùy ý quay đầu sang, tầm mắt đột nhiên thấy Diệp Thanh Hà, giật nảy mình.
Thích Nguyên Hàm nảy người lên, che ngực mình nói: "Làm gì thế, ngồi xuồng cũng không có tiếng."
"Em đợi chị đó, đói chưa, chúng ta đi ăn đi." Diệp Thanh Hà cười hỏi.
Thích Nguyên Hàm có hơi đói thật, cô xách túi lên, Diệp Thanh Hà vẫn còn theo sau cô, nàng cắn môi, sải bước lớn hơn, nhận lấy chiếc túi trong tay cô, đi sánh vai với Thích Nguyên Hàm, khóe mắt cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm.
Đang đi, Diệp Thanh Hà va mạnh đầu vào cột nhà.
Thích Nguyên Hàm cười khúc khích, Diệp Thanh Hà che đầu, va vang to cực kỳ, nàng lùi ra sau, đau đến nỗi cau mày, "Ái, trời ơi."
"Không biết nhìn đường hả." Thích Nguyên Hàm trách mắng nàng, khóe miệng chứa ý cười, được Diệp Thanh Hà chọc vui cực kỳ.
"Em muốn ngắm nhan sắc thượng thừa của chị mà." Diệp Thanh Hà ba hoa lên.
Dạo gần đây nàng biểu hiện rất ngoan, bây giờ nghe thấy nàng trêu ghẹo như vậy, trong lòng Thích Nguyên Hàm có phần bừng tỉnh, cầm lòng không được, cong môi cười.
Lúc lên xe, Thích Nguyên Hàm ngồi ở ghế phụ lái, cô vứt đồ ra ghế sau, giữa chừng liếc sang cái trán của Diệp Thanh Hà, trán Diệp Thanh Hà sưng to một cục, trông rất lạ, Thích Nguyên Hàm nói: "Hay là vào bệnh viện khám xem?"
Nàng lắc đầu, "Nhỏ thôi, lát nữa là hết."
Diệp Thanh Hà giơ tay, giúp Thích Nguyên Hàm thắt dây an toàn, xe chạy ra, nàng nói: "Bác sĩ Tiêu là một bác sĩ rất tốt."
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, hiếm khi thấy nàng khen ai, nói: "Mặt trời sắp mọc phía Tây rồi hả?"
Diệp Thanh Hà nói: "Những người đối tốt với chị, em đều thấy được. Thẩm Dao Ngọc em thấy cũng được lắm."
Thích Nguyên Hàm cười: "Vậy chị thay mặt Dao Ngọc cảm ơn em?"
Diệp Thanh Hà lại bổ sung thêm một câu, "Nếu như Bách Dư Nhu mà có thể yêu sớm sớm lên một tý, em cũng thấy cô ấy rất được."
"..."
Thích Nguyên Hàm cảm thấy là lạ, nói: "Vậy chị thay mặt bố mẹ cô ấy cảm ơn em, cảm ơn em đã giúp họ giục yêu?"
Trên đường nhiều xe cộ, Thích Nguyên Hàm không lên tiếng nữa, sợ ảnh hưởng đến nàng lái xe.
Đến cửa nhà hàng, Thích Nguyên Hàm xuống xe, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cô nói: "Diệp Thanh Hà, xe của em."
"Xe em sao?" Diệp Thanh Hà không hiểu, một vài giây sau mới kịp phản ứng, nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm quay lại, "Á, xe em vẫn còn ở bệnh viện!"
Thích Nguyên Hàm nhìn hai bàn tay quấn vào nhau, lắc đầu, nụ cười rất bất đắc dĩ.
Ngốc thật.