Trằn trọc một hồi lâu, trời rất nhanh đã sáng, nhưng Trần Tiểu Nghiên vẫn đang ngủ.
Lần này, cô hoàn toàn rơi vào giấc ngủ sâu.
Khi mơ mơ màng màng bị một tiếng nhạc đánh thức, nửa chiếc giường bị ánh mặt trời chói chang che lấp, vừa lúc chiếu vào mặt, người nằm trên giường muốn tỉnh dậy nhưng không tài nào mở mắt ra được.
Trần Tiểu Nghiên trở mình, dúi đầu vào gối muốn tiếp tục ngủ.

Nhưng tiếng nhạc kia không những không biến mất mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn.
Cô tỉnh táo một chút, chợt nhận ra là điện thoại mình đang đổ chuông.
Cô vội vàng ngồi dậy, tìm được điện thoại sau đó nhấn nút nghe.

Vừa mới đặt tai bên điện thoại, đầu bên kia đã truyền đến tiếng thở hổn hển hỏi: “Tiểu Nghiên, cậu ở đâu vậy? Đang ở nhà sao? Tớ không có chìa khóa không mở cửa được!”
Trần Tiểu Nghiên nhìn xuống điện thoại, quả nhiên là cuộc gọi của Lý Du Du, đã gọi được mấy cuộc rồi.
Lúc này đã là hai giờ chiều, nếu như không có cuộc gọi này, chỉ sợ cô sẽ tiếp tục ngủ mê mang đến khi bầu trời tối đen.

Trần Tiểu Nghiên lật người vội vàng xuống giường: “Có, có, tớ đi mở cửa cho cậu.”
Đầu bên kia điện thoại giống như có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vuốt vội mái tóc cho đỡ rối rồi cúp điện thoại chạy ra mở cửa, quả nhiên Lý Du Du đang đứng bên ngoài, dưới chân cô ấy là túi lớn túi nhỏ hành lý.
“Tớ đã đợi nửa tiếng rồi, còn tưởng rằng cậu không có nhà.

Cậu đang làm gì vậy, chắc không phải là giấu người đàn ông nào đó chứ?” Lý Du Du dùng giọng điệu nghiêm túc nói ra một câu không đứng đắn.
Trần Tiểu Nghiên dở khóc dở cười, chỉ giải thích là mình vô tình ngủ quên, rồi cúi người giúp cô ấy xách hành lý.
“Cậu ngủ cả đêm? Ngủ thẳng đến hai giờ chiều?” Lý Du Du lẩm bẩm, cũng không hỏi thêm nhiều.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng cũng thu dọn xong đồ đạc.

Cô rót một cốc nước, hỏi cô ấy đã ăn chưa.
“Tớ ăn rồi.

Tớ đến lúc giữa trưa, ở bến xe thuận tiện ăn một ít.” Lý Du Du nói.
“Không phải cậu nói ngày mốt mới trở lại Nam Thành à? Sao thay đổi thời gian cũng không báo tớ một tiếng?” Trần Tiểu Nghiên hỏi.
Lý Du Du bưng cốc nước, cực kỳ mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, chỉ nói: “Nhất thời thay đổi ý định, đi gấp quá nên không kịp nói với cậu.”
Nói xong cô ấy uống một ngụm nước, cúi đầu một lúc lâu không nói chuyện, sau đó giống như nhớ tới cái gì, ngồi dậy với vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu nói, cậu ly hôn với Hoàng Gia Vĩ rồi, là thật à?”
Việc này chỉ mới xảy ra gần đây, lúc trước cô chỉ nói qua loa trong điện thoại, không nói rõ ràng.
Gặp Lý Du Du chắc chắn cô ấy sẽ hỏi cô câu này, thế nên cô đã chuẩn bị sẵn.
“Còn có thể là giả sao?” Trần Tiểu Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô ấy, dụi mắt, thở dài một tiếng.
Từ khi Ngô Thiến Thiến mang thai, Lê Thị Liên đã đưa cô ta về nhà, đến ngày tất niên, bố mẹ mang theo cô phẫn nộ rời đi, sau đó bố cô lại đổ bệnh, sau cùng không thể nhịn được nữa, chỉ có thể lựa chọn ly hôn.
Nhưng Hoàng Gia Vĩ đã chuẩn bị từ lâu, chỉ mất vài ngày đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của công ty khoa học kỹ thuật Gia Trình ra ngoài, khiến cô không kịp trở tay.
Mà sau khi bố cô phẫu thuật xong, đến giờ ông ấy vẫn chưa tỉnh lại… Cho nên bây giờ cô không chỉ không một xu dính túi, còn bị đuổi ra khỏi nhà, ngay cả chuyện trong nhà cũng rối tung rối mù lên.
Khoảng thời gian này có thể xem như những ngày tháng đen tối nhất trong cuộc đời của cô.
Lý Du Du im lặng lắng nghe những chuyện này, cô ấy sững sờ mở to mắt, giống như không thể tin được.

“Sao lại có loại người như vậy? Có còn công lý nữa hay không? Họ Hoàng đó cùng với mẹ anh ta, cả con hồ ly tinh kia nữa, họ không xem cậu là người sao? Tiểu Nghiên, nếu tớ là cậu, đã không nhịn được mà cầm dao chém chết bọn họ, có chết cũng cùng nhau chết!”
“Cậu nghĩ rằng tớ không muốn như vậy à?” Trần Tiểu Nghiên gục đầu xuống, sắc mặt nhanh chóng thay đổi giống như phủ lên một lớp sương băng giá: “Tớ có nằm mơ cũng nghĩ đến làm thế nào để họ gặp báo ứng.

Chỉ là đây không phải chuyện ngày một ngày hai mà có thể hoàn thành, chỉ có thể từ từ suy tính.”
Ngay cả những người xung quanh nghe được chuyện này cũng đều phẫn nộ như vậy, cô là đương sự, sao có thể không hận?
Nhưng một người trơ trọi, trước sau vẫn luôn là một bên yếu thế.

Hoàng Gia Vĩ hiểu rõ cô như vậy, chắc chắn xác định được người nhà cô sẽ không thể gây nên chuyện gì, cho nên mới điên cuồng không chừa đường sống như vậy.
Bằng không thì cô đã không đánh cược để tìm đến Nguyễn Chi Dập.
“Phải rồi, còn tối hôm qua…” Nhớ tới chuyện của Vương Chí Lương, trong lòng Trần Tiểu Nghiên vẫn còn sợ hãi, thế nhưng không thể không nói.
Mặc kệ có phải bị Ngô Thiến Thiến sai khiến hay không, cái loại bỉ ổi như Vương Chí Lương này chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng, không biết khi nào lại làm ra chuyện xấu.
Nếu chỉ có mình cô thì không sao, nhưng bởi vì việc này mà làm liên lụy đến Lý Du Du, cô sẽ hối hận tự trách bản thân.
“Tớ cảm thấy, để cho an toàn thì tốt hơn hết là nên chuyển nhà.

Vừa hay bây giờ tớ cũng ở một mình, chúng ta có thể thuê chung nhà trọ với nhau, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc lẫn nhau, cậu cảm thấy thế nào?”
Lý Du Du nghe xong lại không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu.
Trần Tiểu Nghiên hỏi lại một lần nữa, cô ấy mới thì thào nói: “Tiểu Nghiên, tớ hiểu ý của cậu, nhưng bây giờ tớ thực sự không tiện chuyển nhà.”
“Vì sao?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Không có gì, chỉ là ở quen rồi.” Lý Du Du dường như đang né tránh điều gì đó, cô ấy đột nhiên chau mày che miệng lại giống như rất khó chịu.
“Sao cậu…”
Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lý Du Du đã đứng dậy lao vào nhà vệ sinh.
Trần Tiểu Nghiên theo bản năng đi theo, chỉ thấy cô ấy ghé vào bồn cầu, nôn thốc nôn tháo đến mệt lả.
Cô vội vàng đưa ly nước sang cho cô ấy, lại giúp cô ấy vỗ vỗ lưng.

Cuối cùng Lý Du Du cũng khá hơn, khi đứng lên, sắc mặt cô ấy đỏ bừng.

“Cậu thế này là…?”
Mặc dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng cô không dám khẳng định.
“Tiểu Nghiên, cậu đừng nói cho người khác biết được không? Tớ, hình như tớ có thai rồi.” Lý Du Du che miệng, hai mắt ầng ậng nước, có lẽ cô ấy biết mình không giấu được, cũng không muốn giấu.
“Có… thai? Là…” Chỉ có vài chữ nhưng cô cũng không thể nói được một cách trọn vẹn, thế nhưng Lý Du Du cũng hiểu được ý cô, chỉ nói: “Hẳn là của Kim Trạch Ân.”
“Vậy cậu có nói cho cậu ta chưa?”
Lý Du Du lắc đầu, nở một nụ cười gượng gạo: “Sau khi chia tay tớ đã chặn luôn số điện thoại của anh ấy.

Mấy hôm trước tớ phát hiện ra chuyện này, đã thử tìm, nhưng số nào cũng gọi không được, gọi điện thoại cho công ty anh ấy thì người ta bảo không có người này.”
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, da đầu Trần Tiểu Nghiên không hiểu sao trở nên tê rần: “Vậy cậu tính làm thế nào? Muốn… phá nó sao?”
Nói được vài câu, Lý Du Du đột nhiên thay đổi sắc mặt, tay vô thức đặt lên bụng: “Tuyệt đối không.

Đứa nhỏ này là con của tớ và anh ấy, cho dù không tìm thấy Kim Trạch Ân, một mình tớ cũng có thể nuôi lớn nó.”
“Du Du, nhưng cậu có biết nuôi dưỡng một đứa nhỏ khó khăn đến mức nào không? Không đơn giản chỉ là vấn đề kinh tế, còn có sự khinh thường của những người xung quanh…”
“Tớ không quan tâm.” Lý Du Du cố chấp nói ra bốn chữ.
Sau đó, cô ấy mỉm cười an ủi: “Đừng lo, có lẽ không đi đến nông nỗi đó đâu! Mấy bữa trước, tớ tìm thấy trang cá nhân trước đây của Kim Trạch Ân, đã gửi một email vào hòm thư của quản trị viên, nói cho anh ấy tớ đang ở nhà trọ này chờ anh ấy.

Có lẽ vài ngày nữa anh ấy sẽ đến đây tìm tớ thôi.”
Trần Tiểu Nghiên yên lặng nhìn cô một hồi lâu, chỉ có thể nói: “Cậu vẫn còn tình cảm với cậu ta đúng không? Đã như vậy, tại sao ban đầu lại phải chia tay chỉ vì một chuyện nhỏ, lại không chịu nghe cậu ta giải thích?”
“Cậu không phải không biết, lúc ấy tớ đã thất vọng như thế nào.” Lý Du Du rũ mắt xuống, khẽ nói.
Trần Tiểu Nghiên vỗ vỗ tay cô ấy, chuyện tình cảm luôn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng đáng tiếc chính là cho dù người ngoài cuộc hiểu rõ, lại không thể thay đổi được suy nghĩ của người trong cuộc..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play